Chương 85
Chương 85: Làn sóng
"Không quen biết."
Tiêu Nhung nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Cô không biết vì sao Thích Nhứ đột nhiên hỏi mình câu này, "Sao vậy chị?"
Thích Nhứ lắc đầu, "Tùy tiện hỏi thôi."
Kinh Thiên Nguyệt ngược lại cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng nàng cũng không nói tiếp, chờ Tiêu Nhung lại đi đóng phim, nàng mới uy một tiếng, "Sao cậu lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Thích Nhứ: "Chỉ là đột nhiên có chút hứng thú."
Kinh Thiên Nguyệt: "Đừng vòng vo, nói thẳng đi."
Thích Nhứ ngược lại hỏi nàng một câu: "Nhà giàu như các cô có phải đặc biệt nhiều chuyện không?"
Lời này nghe có vẻ âm dương quái khí, Kinh Thiên Nguyệt cảm thấy nàng và Thích Nhứ quả nhiên là trời sinh bát tự không hợp, ngũ hành xung khắc, nói mười câu cũng thấy miễn cưỡng.
"Tôi thấy cậu mới nhiều chuyện ấy."
Kinh Thiên Nguyệt không muốn để ý tới nàng, kết quả vài giây sau Thích Nhứ nói: "Tôi trước đây hai năm ở nước ngoài tĩnh dưỡng, quen biết một cậu bé."
Kinh Thiên Nguyệt: "Cậu không phải cùng Chu Mạch?......"
Sau khi yêu đương với Tiêu Nhung, Kinh Thiên Nguyệt ngược lại linh hoạt hơn không ít, nhưng nàng luôn không có hứng thú với chuyện của người khác, cũng không cảm thấy Thích Nhứ và Chu Mạch tốt hay không tốt.
Dù sao cũng là chuyện nhà người ta.
"Cậu bé đó đã giúp tôi không ít việc."
Khí sắc của Thích Nhứ thật ra xa không bằng trước kia, người nàng xương gò má rất cao, trời sinh đã có một vẻ bạc tình, cố tình lại là đôi môi mèo, tự nhiên mà câu dẫn lòng người.
Vào nghề sớm, không giống Kinh Thiên Nguyệt có người che chở.
Nhưng mà mười mấy năm trước đó hỗn loạn thực sự, dù là Kinh Thiên Nguyệt có người che chở còn không phải bị người bắt cóc, càng miễn bàn Thích Nhứ.
Nói nàng quay phim cấp ba, hoặc là thật thật giả giả. Video ái muội bị tuồn ra, bị rao giá rõ ràng để bán.
Đều là những tài khoản giả lập, tra cũng vô ích.
Cố tình nàng tâm cao ngất, sự nghiệp tranh cường háo thắng, nhưng cũng đích xác được như ý nguyện, cùng Kinh Thiên Nguyệt ngang sức ngang tài, trong tình huống không có gì bối cảnh.
Dưới tình huống các loại tin tức hồng phấn bay loạn.
Nàng gả cho đạo diễn nổi tiếng, một năm sau ly hôn, sau đó lại kết hôn một lần, lấy danh nghĩa tiệc tùng ái muội bị Thích Nhứ tố giác.
Có lẽ lần đó nàng đắc tội quá nhiều người, chuyện cũ cũng bay đầy trời, nói nàng là kẻ trời sinh dâm đãng, mười mấy tuổi đã cùng hàng xóm láng giềng phát sinh quan hệ, cha dượng cũng không buông tha, khó trách mẹ đẻ nhảy lầu.
Khoảng thời gian đó, khắp nơi tràn ngập những tin đồn xấu về Thích Nhứ, không biết từ đâu ra những người thích hóng chuyện tung tin nóng.
Trên báo giấy, những bài viết rất lớn, trên trang web càng là tiêu đề, những bức ảnh nàng làm người mẫu nhiều năm trước cũng được dán rất bắt mắt, đôi mắt rẻ tiền, màu sắc khoa trương, vẻ ngây thơ khi cúi đầu hút thuốc cùng phong tình trời sinh.
Giống một cô kỹ nữ non nớt.
Điều này đối với Thích Nhứ thì không sao, nhưng có người cố ý muốn chỉnh nàng, hợp đồng đại diện bị cắt, người đuổi tới hiện trường bị chế giễu, phim không có, tài sản bị nuốt chửng.
Thậm chí trên đường còn bị người hâm mộ cuồng loạn suýt nữa cắt cổ.
Chuyện đó làm ầm ĩ thật lớn, Kinh Thiên Nguyệt vẫn còn nhớ ngày đó, chính nàng cũng cảm thấy không nói nên lời, vừa đúng lúc một bộ phim mới phỏng vấn, có người hỏi nàng thấy sao về chuyện của Thích Nhứ.
Nàng mắng phóng viên một trận tơi bời.
Những người có chút quan hệ tốt với Thích Nhứ đều đi thăm nàng, Kinh Thiên Nguyệt lúc đó đang đóng phim, cảm thấy mình và Thích Nhứ cũng không quá quen thuộc, liền nhờ người gửi chút tiền.
Không ngờ Thích Nhứ lại thật sự suy sụp, sau này tái xuất hiện trên tin tức, đều là những bức ảnh nàng đánh mạt chược ở đầu đường.
Mỹ nhân như mất đi linh hồn, biến thành một tờ giấy xác nhàm chán.
"Cậu không phải về quê sao, sao lại ra nước ngoài?"
Kinh Thiên Nguyệt hỏi câu, nàng nhìn những diễn viên đang treo dây thép bay lượn phía trước, lại nhìn thấy Tiêu Nhung đang căng thẳng ở một bên, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
"Không ở nổi, chỗ nào cũng thị phi."
Thích Nhứ ho khan hai tiếng, "Đều là Tiểu Mạch sắp xếp cho tôi, lúc đó tôi cũng không có tài sản gì, cũng cảm ơn cậu."
Miệng nàng từ trước đến nay đều chua ngoa, nói lời cảm ơn cũng khách sáo đến cực điểm, giờ đây dường như là thật lòng.
Kinh Thiên Nguyệt: "Không thiếu chút tiền ấy."
Nàng vẫn nhìn Tiêu Nhung, Thích Nhứ cũng nhìn thoáng qua, "Dung Hoài từng là người trông chó của nhà tôi."
Kinh Thiên Nguyệt giật giật khóe miệng: "Cậu không có tiền mà còn thuê người chăm sóc cho chó à."
Thích Nhứ: "Là Chu Mạch tặng chó, tôi không muốn bỏ."
Chu Mạch coi như là do nàng nuôi lớn, nhưng cũng coi như bị nàng bỏ rơi, ngay cả sở thích của chị mình cũng không khám phá.
Giữa các nàng thiếu quá nhiều năm.
"Cậu nói Dung Hoài......?"
Sau hai giây, Kinh Thiên Nguyệt mới phản ứng lại, "Dung......"
Vòng giao tiếp của nàng nói hẹp không hẹp, nói rộng cũng không rộng đến đâu, giao tiếp trong giới tinh anh thật ra cũng không đặc biệt thân mật.
Cùng Hồng Tắc vẫn còn chút tình chị em sâu sắc.
Những người hơi thân thiết hơn giờ đã sớm con cái đầy nhà, nhưng cái tên này quả thật có chút quen tai.
Kinh Thiên Nguyệt suy nghĩ vài phút, "Tôi hỏi người đại diện của tôi xem sao."
"Người đại diện của cậu rất đẹp trai."
Kinh Thiên Nguyệt: "Gay, cậu không có cơ hội đâu."
Thích Nhứ cười cười, buổi chiều mặt trời có chút gay gắt, nàng nghiêng đầu mới phát hiện Chu Mạch đã đứng ở một bên từ lâu.
"Sao vậy?"
Chu Mạch: "Con chó đâu?"
Thích Nhứ: "Chỗ Dung Hoài ấy."
Chu Mạch: "Cậu bé đó......"
Thích Nhứ: "Đi học nước ngoài rồi, nhà nó nhiều việc lắm, nhưng cái này phải hỏi Kinh Thiên Nguyệt, tật xấu của người giàu."
Hồng Tắc thì rất nhanh trả lời, "Dung Hoài à, em quên rồi sao, trước kia có một cặp song sinh, hồi nhỏ tụ hội gặp qua, hai ta lúc đó học cấp ba, anh trai nắm tay em gái, cùng nhau rơi xuống ao."
Kinh Thiên Nguyệt nâng mặt: "Không nhớ rõ."
Hồng Tắc: "Dù sao tôi nhớ rõ ngày đó em đã lấy bộ vest đắt nhất của tôi đi."
Kinh Thiên Nguyệt: "......"
Hồng Tắc: "Em còn đến kì kinh nguyệt nữa."
Kinh Thiên Nguyệt: "Được rồi, tôi nhớ ra rồi."
Kinh Thiên Nguyệt đối với các buổi tụ họp của cha mẹ vẫn luôn không có hứng thú, phụ huynh cũng có những người rất vô vị, vừa đến đã khoe khoang con cái.
Trâu gia thì vẫn ổn, Trâu Thiên Hạo cũng đủ ưu tú, Kinh Thiên Nguyệt chỉ cần lớn lên xinh đẹp là được.
Mà nhà Hồng Tắc, cậu chàng này không yên phận, cũng làm ba mẹ mất mặt, hai người bọn họ mỗi lần đều cùng nhau lảng vảng.
Gia đình họ Dung hình như chỉ có hai cô con gái, mỗi người sinh con.
Chị cả sinh cặp song sinh, em út sinh một cô con gái nhưng đã mất sớm, mấy năm nay vẫn chưa sinh lại.
Hơn nữa Hồng Tắc còn nghe nói hai chị em này cũng không phải ruột thịt, một người là con riêng do cha Dung mang về từ bên ngoài.
Nhà giàu có sạch sẽ, cũng có những chuyện rối ren.
Kinh Thiên Nguyệt cảm thấy gia đình mình cũng không tệ, ấn tượng về ngày hôm đó chính là cùng Hồng Tắc thấy việc nghĩa hăng hái làm, xuống nước vớt hai đứa bé, sau đó lấy cớ bị cảm chạy.
Hai đứa bé song sinh đó Kinh Thiên Nguyệt sau này cũng không phải chưa từng gặp qua, đứa em gái nhỏ vốn sinh ra đã yếu ớt, ốm đau, hình như chân cẳng cũng không tốt, ngồi xe lăn, hiếm hoi lắm mới đứng dậy đi lại một chút, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ đoản mệnh.
Nhìn thấy Kinh Thiên Nguyệt thì lại rất ngọt ngào.
Nhưng ấn tượng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Kinh Thiên Nguyệt quay đầu hỏi Thích Nhứ: "Cậu hỏi Tiêu Nhung có quen Dung Hoài không, vì sao?"
Thích Nhứ: "Bởi vì Tiêu Nhung và Dung Hoài lớn lên giống nhau đó."
Kinh Thiên Nguyệt a một tiếng, "Không có đâu?"
Thích Nhứ mở điện thoại, bật Instagram của Dung Hoài, thoạt nhìn thì không thấy rõ, nhưng khi đặt hai bức ảnh cạnh nhau, hình như đích xác có chút giống.
Kinh Thiên Nguyệt: "Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế."
Thích Nhứ: "Tôi sở dĩ hỏi là vì thằng nhóc Dung Hoài này trước đó khóc lóc bù lu bù loa, nói em gái hắn hình như không phải em gái hắn."
Kinh Thiên Nguyệt thật sự không thể tưởng tượng được cảnh một cậu bé lớn như vậy khóc lóc bù lu bù loa.
"Đứa nhỏ này không có gì tâm nhãn," Thích Nhứ cười một tiếng, "Có chút giống Chu Mạch hồi nhỏ."
Nàng cúi đầu, cùng Kinh Thiên Nguyệt nói chuyện Dung Hoài trước đó khóc lóc kể với nàng.
Dung Hoài chính là một cậu bé xinh đẹp, không có gì tâm cơ, vui vẻ hạnh phúc đi du học nước ngoài, có rất nhiều việc làm thêm, một chút cũng không nhìn ra được gia đình còn rất giàu có.
Kinh Thiên Nguyệt nhìn Tiêu Nhung ở đằng xa, lại nghe lời Thích Nhứ nói, trong lòng hoảng sợ.
Thầm nghĩ: Cũng quá thiếu đạo đức.
Nếu là thật, thì Tiêu Nhung vốn dĩ nên.
Nếu là thật, thì nàng đáng lẽ đã có thể quen biết Tiêu Nhung từ rất sớm.
Từ rất rất lâu trước đây, sớm hơn nhiều so với cách các nàng quen biết bây giờ.
Nàng cũng ngồi không yên, chào một tiếng rồi đi trước.
Chờ Tiêu Nhung tan diễn, phát hiện Kinh Thiên Nguyệt không thấy, Thích Nhứ lười biếng dựa vào trên ghế dài, nhìn Phao Phao đi theo Tiêu Nhung nói chuyện, Tiêu Nhung còn có chút hoảng.
Thích Nhứ: "Cô ấy có việc đi trước rồi."
Tiêu Nhung gọi điện thoại cho Kinh Thiên Nguyệt, cũng nhận được câu trả lời này.
Trong điện thoại, giọng Kinh Thiên Nguyệt rất ôn hòa: "Có chút việc gấp, Nhung Nhung tiếp tục cùng đoàn phim nhé, chị sẽ mau chóng quay lại."
Tiêu Nhung ừ một tiếng, hỏi một câu: "Xảy ra chuyện gì vậy chị?"
Kinh Thiên Nguyệt nhìn cảnh vật lùi lại ngoài cửa sổ xe, "Là chuyện khá phiền phức."
Tiêu Nhung cũng không hỏi thêm, "Vậy em chờ chị đến nhé, em và chị còn nhiều cảnh chưa quay lắm đó."
Tiêu Nhung nói là cảnh Tiết Tật bị vạch trần chân tướng và đánh nhau với Kỷ Phỉ, thật ra Tiết Tật đã bị nam chính trọng thương, sức lực còn lại căn bản không thể đánh lại Kỷ Phỉ.
Cuối cùng lại là một kết cục đồng quy vu tận.
Cảnh đó, rất khó xử lý.
Nhưng Tiêu Nhung vừa nghĩ đến người diễn cảnh đối diễn với mình là Kinh Thiên Nguyệt, lại không còn căng thẳng như vậy.
Giọng cô mềm mại, làm Kinh Thiên Nguyệt không khỏi nở nụ cười: "Chờ chị trở lại."
Tiêu Nhung ừ một tiếng.
Thích Nhứ vốn dĩ muốn nói với Tiêu Nhung, nhưng Kinh Thiên Nguyệt không cho.
Chuyện chưa đâu vào đâu thế này đừng vội vàng gieo hy vọng cho cô ấy, chờ xác nhận là thật rồi hãy nói cho cô ấy biết.
Kinh Thiên Nguyệt người này, Thích Nhứ và nàng giao tiếp đều là kiểu sỗ sàng, sao có thể nghĩ đến nàng còn có vẻ ôn nhu nói chuyện như vậy trước mặt mình.
Khi Kinh Thiên Nguyệt kết hôn Thích Nhứ đang ở nước ngoài, lễ cưới thế kỷ đó không ít người đưa tin.
Chu Mạch cùng nàng gọi điện thoại kể chuyện, Thích Nhứ ngược lại không nói gì nhiều, đối thủ ngang tài ngang sức này của nàng, cũng giống nàng, quá coi trọng tình cảm.
Người trọng tình rất khó vui vẻ, trừ khi tìm được tình yêu đích thực.
Hiện tại xem ra, Kinh Thiên Nguyệt đã tìm được rồi.
Kinh Thiên Nguyệt đi vội vàng, dù sao suất diễn của nàng trong mấy tập đầu đã quay xong, cả người nàng đến đây chỉ để thư giãn.
Tiêu Nhung nhiệm vụ nặng nề, sau khi quay xong một quy trình này, lại di chuyển đến hai địa điểm khác, chờ Kinh Thiên Nguyệt quay lại, cô đã đến huyện Đàm Định.
Thời tiết dần dần chuyển nóng, trên mạng về hai bộ phim này có rất nhiều ảnh lộ, còn có những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mỗi ngày người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Hậu viện hội của Tiêu Nhung theo vào rất nhanh, dù sao cũng là tác phẩm đầu tiên của Tiêu Nhung sau khi đổi công ty, hơn nữa ca khúc chủ đề đã lên mạng trước, nhận được sự chú ý càng nhiều.
Cô ở trường quay cùng các bạn nhỏ cãi nhau ầm ĩ, thỉnh thoảng mở livestream, trả lời mấy câu hỏi.
Không ít người hâm mộ đều ngầm hiểu mối quan hệ của cô và Kinh Thiên Nguyệt, có những người ban đầu không thể chấp nhận cũng bị nước ấm nấu ếch xanh làm chín, còn sẽ hỏi Nguyệt Thần đâu, không diễn à?
Tiêu Nhung trả lời cũng rất có ý tứ: "Mọi người muốn xem tôi và chị Nguyệt lại diễn vai diễn phối hợp không?"
Một loạt muốn lẫn lộn mấy cái không nghĩ.
Tiêu Nhung ôm mặt, đã buổi tối, đèn đạo cụ sáng lên, còn có côn trùng nhỏ bay, Tiêu Nhung ngồi trên ghế đẩu nhỏ, vẫn chưa thay diễn phục.
Cảnh đêm còn hai cảnh chưa quay, đạo diễn lại đang giảng diễn cho diễn viên chính, cô dứt khoát mở một buổi livestream.
"Nhân vật này có khó diễn không?"
"Rất không dễ dàng...... Tôi biết, thật nhiều người nói tôi mặt đơ, ai ai tôi không có thiên phú sao, tôisẽ cố gắng...... Ưm ừm đang cố gắng đây ~"
"Tạo hình đẹp? Mọi người chắc đã xem ảnh sân khấu rồi, hậu kỳ cũng không quay nữa, tôi mặc đồ đen đẹp sao? Vậy tôi mặc cái này xấu à?"
"Không cần tặng quà đâu, tôi chỉ là nói chuyện phiếm thôi."
"Trò chuyện đội trưởng của tôi? Đội trưởng của em livestream cần mẫn hơn em nhiều lắm ~ ai ai bạn 'Hôm nay không ăn cơm' không cần tặng quà cho tôi nữa, đắt quá đó, như vậy vẫn là toàn ứng dụng bị chú ý...... Bạn thật sự không ăn cơm sao, chi bằng cầm tiền đi ăn cơm đi."
"Sao càng ngày càng nhiều, bạn có tên 'Nguyệt Nhung Nhung' không cần tặng nữa......"
Màn hình đầy những tin nhắn, không ít người trước màn hình đều kinh ngạc, cộng lại cũng mấy chục vạn, trực tiếp đưa Tiêu Nhung vào bảng xếp hạng donate ngày hôm đó, còn với tốc độ có thể nhìn thấy nhảy vọt trên mạng.
Tiêu Nhung: "Nguyệt Nhung Nhung......"
Cô giơ điện thoại lên, màn hình trước mặt dưới ánh đèn ngoại ô có chút mờ ảo, lại có một vẻ đẹp mờ ảo của những bức ảnh cũ.
Và cái tên "Nguyệt Nhung Nhung" kia công khai đưa ra yêu cầu nhắm mắt mười giây.
Tiêu Nhung cảm thấy ngượng ngùng, liền thành thật nhắm mắt, trong lòng thầm đếm.
Làn đạn một trận A A A A A A A, bởi vì phía sau Tiêu Nhung chậm rãi đi tới một người.
Tiêu Nhung còn chưa phát hiện, cô nhắm hai mắt, vì đứng rất gần camera, lông mi đều rõ từng sợi, trang điểm ốm yếu đặc biệt làm cô trông có vẻ đẹp yếu đuối mong manh.
Nhắm hai mắt, như là chờ người đến hôn.
Một đôi tay che lại mặt cô, rất ấu trĩ hỏi: "Đoán xem chị là ai?"
Phao Phao ở một bên giả vờ không phát hiện, Chu Châu theo sau trợn trắng mắt.
Mà làn đạn trên màn hình không ngừng tiếng thét chói tai, chỉ còn thiếu chút nữa là fan cặp đôi chính thức spam đầy trang đầu, bỏ ra số tiền lớn để dòng chữ nhấp nháy cực lớn chạy khắp ứng dụng——
"Kinh Thiên Nguyệt và Tiêu Nhung là thật rồi!!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro