Chương 43
Từ khi yêu nữ xuất quan, cuộc sống của Cơ Trúc liền trở nên dễ thở hơn hẳn. Không còn phải dậy sớm đi học mỗi ngày, cũng không cần canh cửa động chờ nàng ra, lại còn thường xuyên được ăn đồ ăn do yêu nữ nấu.
Chỉ có một người là bị tổn thương sâu sắc.
Quỳnh Âm vẻ mặt ai oán nhìn Cơ Trúc rồi nói với Giáng Bách:
“Từ lúc ngươi ra ngoài, tiểu miêu không thèm quay lại chỗ ta nữa!”
Con mèo nhỏ vô lương tâm này, được ăn ngon uống tốt, được chăm sóc suốt mấy năm, vậy mà Giáng Bách vừa xuất quan, nàng liền chạy mất, không thèm ngoái đầu lại một cái.
Quỳnh Âm xem như đã hiểu rõ: chỗ nàng chỉ là nơi trú tạm mỗi khi tiểu miêu và Giáng Bách giận nhau. Còn khi hai người họ hòa thuận, nàng thậm chí không được liếc nhìn một cái.
Giáng Bách khóe môi cong lên, trông rất vui vẻ. Nàng đang nghịch tai Cơ Trúc, vừa ấn xuống lại búng lên, cười khúc khích:
“Tiểu miêu là của ta, đương nhiên phải về bên ta.”
Vật nhỏ này cũng còn chút lương tâm, không đến mức bị người khác nuôi vài năm là quên mất chủ nhân.
Quỳnh Âm nhìn nàng không nói nên lời. Sao nàng cứ thấy Giáng Bách đang khoe khoang vậy?
Trước kia ai là người hay giận dỗi với tiểu miêu chứ?
Cơ Trúc nghe Quỳnh Âm nói cũng hơi chột dạ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng.
“Nếu A Bách ngươi đã xuất quan, tiểu miêu giao lại cho ngươi, thì ta cũng muốn sắp xếp hành trình của mình.” Quỳnh Âm thở nhẹ, nhìn Giáng Bách rồi lại nhìn Cơ Trúc. Tuy có chút không nỡ, nhưng nàng vẫn cảm thấy bản thân cần ra ngoài nhiều hơn. Cứ ở mãi một chỗ, tâm cảnh cũng chẳng tiến bộ được bao nhiêu.
Nghe vậy, Cơ Trúc lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
“An bài gì?” Giáng Bách hơi nghi hoặc hỏi.
“Ta muốn ra ngoài rèn luyện một thời gian, sư tôn cũng đã đồng ý.” Quỳnh Âm đáp.
“Không được!”
Giáng Bách còn chưa kịp nói gì, Cơ Trúc đã phản đối trước, khiến cả hai người đều quay sang nhìn nàng. Cơ Trúc sốt ruột đến mức suýt dậm chân.
“Sư tỷ không thể tùy tiện ra ngoài, sẽ rất nguy hiểm!”
Tuy hiện tại chưa có tin đồn gì giữa yêu nữ và Tiêu Cách, cũng không rõ thời điểm này Tiêu Cách đã đắc tội ai chưa, nhưng nàng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lỡ thật sự xảy ra chuyện thì hối hận không kịp.
Nghe nàng nói vậy, Quỳnh Âm bật cười:
“Đã gọi là rèn luyện thì làm sao không có nguy hiểm?”
Cơ Trúc không đáp, chỉ quay sang nhìn yêu nữ, ánh mắt đầy khẩn cầu. Nàng biết lời mình nói, Quỳnh Âm chỉ xem như lời trẻ con, nhưng Giáng Bách thì khác!
Giáng Bách nghe xong, chăm chú nhìn gương mặt lông xù của nàng hồi lâu, xác nhận không phải nàng đang giả vờ, rồi mới quay sang Quỳnh Âm, mím môi nhẹ giọng nói:
“Sư tỷ hoãn lại một chút được không? Ta vừa xuất quan, chẳng lẽ ngươi không muốn ở lại bầu bạn với ta sao?”
Quỳnh Âm: “……?”
Nàng ngơ ngác nhìn Giáng Bách. Từ khi nào Giáng Bách lại là người cần người bầu bạn? Lại còn nói thẳng ra như vậy, trước kia đâu có thấy nàng dính lấy mình?
Ánh mắt Quỳnh Âm dừng lại trên người Cơ Trúc đang vui mừng, nàng bất đắc dĩ hỏi:
“Tiểu miêu, ngươi có thể nói rõ cho ta biết, vì sao ta ra ngoài lại có thể gặp nguy hiểm không?”
Trước kia nghe nàng nói muốn rèn luyện, tiểu miêu đã không đồng ý. Giờ vẫn vậy, thậm chí còn kéo cả Giáng Bách về phe mình.
Cơ Trúc nhăn mặt, bực bội, cái đuôi phía sau cứ quất qua quất lại, lông hơi xù lên. Trong lòng nàng đang cố nghĩ xem nên nói thế nào.
“Ta… ta không biết phải nói sao, nhưng sư tỷ ra ngoài rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!”
Nàng ngẩng cổ, vẻ mặt kiên quyết như thể sẵn sàng chết vì lý tưởng.
Hai người đều nhìn nàng. Quỳnh Âm trầm ngâm, chưa nói gì.
Giáng Bách hơi cúi đầu, ánh mắt xa xăm, không rõ đang nghĩ gì.
Cơ Trúc nhìn cả hai, mặt đầy lo lắng. Nàng cũng chỉ có thể nói đến đây thôi! Nói thêm nữa là bị coi là yêu nghiệt rồi bị tru sát mất!
Tuổi thọ hai trăm năm của nàng còn chưa sống hết đâu!
“Được rồi, ta sẽ không tùy tiện ra ngoài.” Quỳnh Âm đáp.
“Thật không?” Cơ Trúc mừng rỡ hỏi.
“Đương nhiên là thật.”
Cơ Trúc lập tức vui vẻ, viên đá trong lòng cũng được gỡ bỏ. Hy vọng lần này có thể tránh được kết cục xấu của Quỳnh Âm.
Sau khi Quỳnh Âm rời đi, Giáng Bách mới chậm rãi hỏi:
“Nói đi, vì sao ngươi lại chắc chắn sư tỷ ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng?”
Cơ Trúc bị hỏi nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn yêu nữ, không ngờ nàng lại chọn lúc Quỳnh Âm đi rồi để truy hỏi mình.
Không thể giả vờ như không có chuyện gì được nữa…
Nàng chớp mắt, nhưng lần này Giáng Bách không để nàng lừa qua. Ánh mắt nàng bình tĩnh, như thể nhất định phải nghe được câu trả lời.
Cơ Trúc: “……”
Nàng cụp mắt, cả người như cà tím bị sương đánh, nằm bẹp trên giường, đầu gác lên đùi yêu nữ, rầu rĩ nói:
“Dù sao ta biết, nhưng không thể nói cho ngươi biết vì sao.”
Hơn nữa, với tính cách của yêu nữ, nếu biết nàng là nhân vật trong một quyển tiểu thuyết, ai biết nàng sẽ làm ra chuyện gì?
“Vì sao không thể nói?” Giáng Bách trầm giọng hỏi.
“Chính là không thể nói! Ngươi sẽ đánh chết ta!” Cơ Trúc dựng thẳng lông, đứng bật dậy hét lớn.
Giáng Bách: “……”
Miệng thì nói sẽ bị đánh chết, nhưng khí thế lại rất đàng hoàng, nàng cũng không biết Cơ Trúc thật sự sợ hay chỉ giả vờ.
“Vì sao ngươi lại chắc chắn ta sẽ đánh chết ngươi?” Giáng Bách hơi cau mày. Chẳng lẽ nàng đối xử với vật nhỏ này chưa đủ tốt sao? Đến mức nàng không tin tưởng, còn nghĩ nàng sẽ tùy tiện ra tay giết mình?
“Phản ứng thôi! Dù sao ngươi sẽ đánh!” Cơ Trúc mũi hơi cay. Yêu nữ hiện tại tuy đối xử rất tốt, nhưng không có nghĩa là sau khi biết sự thật sẽ vẫn như vậy.
Trước kia yêu nữ cũng đối xử tốt với nàng, nhưng chỉ cần nghi ngờ nàng là kẻ chiếm thân thể mèo, nàng liền lập tức thay đổi thái độ, bóp cổ nàng, gương mặt lạnh lùng ấy đến giờ nàng vẫn nhớ rõ!
Giáng Bách nhìn nàng, thấy nàng sống chết không chịu nói, trong lòng hơi bực bội, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Cơ Trúc sững người, nhìn bóng lưng Giáng Bách rời đi, sống mũi càng thêm cay cay.
Nàng hít hít mũi, buồn bực ôm lấy mép giường. Không phải nàng không muốn nói, chỉ là… nàng sợ.
Giáng Bách rời khỏi phòng, lập tức đến sau núi Xích Hà Phong, đem nỗi phiền muộn trong lòng hóa thành kiếm khí cuồng loạn, tung hoành khắp nơi. Trong chốc lát, kiếm khí bao phủ toàn bộ sau núi, người có tu vi yếu không thể đến gần.
Thanh Luân Hồi Kiếm trong tay phát ra tiếng rít vang vọng. Theo tu vi Giáng Bách ngày càng cao, nàng và thanh kiếm càng thêm ăn ý, sức mạnh phát huy ra cũng vượt xa trước kia.
Kê Vô Hối đến nơi, nhìn thấy Giáng Bách đang tung hoành giữa bụi đất mù mịt. Rõ ràng từng động tác đều mang vẻ đẹp mê người, nhưng sức mạnh nàng tỏa ra khiến người ta không thể rảnh mắt mà ngắm dáng vẻ ấy.
Cảm nhận được Kê Vô Hối đến gần, Giáng Bách thu kiếm, bước đến trước mặt nàng, sắc mặt vẫn trầm lặng, cả người như mang áp suất thấp.
“Sao vậy, không vui à?” Kê Vô Hối hỏi bằng giọng nhàn nhạt.
“Không có.” Giáng Bách không thừa nhận, chỉ hỏi lại:
“Sư tôn đến đây có chuyện gì sao?”
Dù nàng không nói, nhưng Kê Vô Hối là người nhìn nàng lớn lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mới nói:
“Sư tỷ ngươi muốn ra ngoài rèn luyện. Ta sẽ sắp xếp các trưởng lão hỗ trợ ngươi xử lý công việc trong tông môn.”
Giáng Bách nhíu mày theo phản xạ:
“Sư tôn thì sao?”
Nếu giao hết việc cho nàng, vậy Kê Vô Hối định làm gì?
“Ta?” Kê Vô Hối khẽ cười.
Nàng xoay người, bước đến bên Xích Hà Phong, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Hợp Hoan Tông. Khi ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó, nàng chăm chú nhìn rất lâu.
“Ta cần bế quan.”
Nghe vậy, Giáng Bách lập tức trầm mặc. Nàng lặng lẽ nhìn Kê Vô Hối, không nói gì.
Từ ngày nàng nhận mình làm đồ đệ, Giáng Bách đã biết trong lòng sư tôn luôn cất giấu điều gì đó. Thậm chí những chuyện ấy đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của nàng, khiến tu vi nhiều năm không tiến triển.
“Lần này bế quan… cần bao lâu?” Giáng Bách nhẹ giọng hỏi.
Kê Vô Hối không trả lời. Có lẽ chính nàng cũng không thể đoán được.
Sau khi Kê Vô Hối rời đi, Giáng Bách quay đầu nhìn khu vực sau núi bị nàng tàn phá, trơ trụi, rồi trầm mặc một lúc, xoay người trở về tiểu viện. Vừa vào đến nơi, liền thấy vật nhỏ kia đang nằm gục trên bàn đá ngoài sân, đầu hướng về phía cổng viện.
“Hư nữ nhân ~” Cơ Trúc ủy khuất gọi, “Ta còn tưởng ngươi không cần ta nữa…”
Nghe giọng nàng, Giáng Bách khẽ thở dài. Nàng biết tiểu miêu của mình đang giấu một bí mật, nhưng nàng không thể ép nàng phải nói ra. Chỉ đành nuốt hết mọi phiền muộn vào lòng.
“Ngươi gọi ta là hư nữ nhân, ta còn có thể tốt được sao?” Giáng Bách tiến lại xoa đầu nàng. Trước kia còn gọi tên nàng, giờ thì “hư nữ nhân” đã thành thói quen.
Cơ Trúc thuận thế dụi vào lòng bàn tay nàng, lí nhí nói:
“Ta tuy gọi ngươi là hư nữ nhân, nhưng ta không thật sự nghĩ ngươi hư đâu.”
Chỉ là… yêu nữ hay trêu nàng, có chút “hư” nhỏ thôi.
Chỉ là hư nhẹ, không nghiêm trọng!
Giáng Bách bất đắc dĩ nhìn nàng, không nói gì thêm, âm thầm bỏ qua chuyện vừa rồi.
Nàng chuẩn bị nước ấm, rồi vào phòng ngâm mình. Dòng nước ấm bao lấy cơ thể, khiến nàng thoải mái vô cùng. Giữa lúc đó, nàng khẽ động mày, một luồng linh lực kéo vật nhỏ đang quay lưng về phía mình lại, ném thẳng vào bồn tắm.
“!”
Cơ Trúc giật mình toàn thân, chưa kịp phản ứng thì đã bị một đôi tay ôm chặt vào lòng, còn bị chà xát lên mặt.
“Mỗi ngày đều dùng Tịnh Thân Quyết, ngươi cũng nên tắm rửa cho sạch sẽ.”
Bị ôm vào lòng, Cơ Trúc cảm thấy thân thể mình như muốn bốc hơi. May mà có lớp lông che, nếu không mặt nàng đã đỏ bừng rồi!
Yêu nữ thật quá đáng! Sao lại bắt nàng tắm chung!
Cơ Trúc mặt nóng ran, nhưng vẫn không phục:
“Ngươi chẳng phải luôn chê ta xấu sao?”
Mỗi lần nàng tắm, yêu nữ đều chê nàng xấu, giờ còn không biết xấu hổ mà nói!
Giáng Bách im lặng một giây, rồi bật cười, cúi đầu dùng mặt cọ vào gương mặt lông xù của nàng, buồn cười nói:
“Được rồi, sau này ta không nói ngươi xấu nữa. Ngươi là đẹp nhất.”
Cơ Trúc hừ hừ, nhưng vẫn thấy người mình nóng bừng. Đặc biệt là yêu nữ ôm nàng sát như vậy, khiến nàng chạm phải không ít chỗ nhạy cảm.
Rõ ràng trước kia nhìn không thấy ngại như vậy!
Cơ Trúc cực kỳ không tự nhiên, mắt cũng không dám nhìn lung tung. Trước kia nàng còn muốn sờ thử, nhưng giờ lại thấy ngượng ngùng.
Yêu nữ này sao dáng người lại đẹp thế chứ, ngực cũng mềm…
Còn đàn hồi nữa!
Cơ Trúc xấu hổ đến mức muốn úp mặt xuống nước. Nếu để yêu nữ biết nàng đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ bị mắng là tiểu sắc miêu!
Lần này nàng không dám phản bác đâu!
Sau một hồi bị yêu nữ xoa loạn, Giáng Bách đột nhiên nghiêng đầu, giọng nghi hoặc:
“Tiểu miêu, hôm nay sao ngươi ngoan thế?”
Không giãy giụa, không phản kháng — đây có phải là tiểu miêu tính khí bướng bỉnh ngày nào không?
Cơ Trúc bị hỏi đến nghẹn lời, ngẩng đầu liếc nàng một cái đầy u oán, đôi mắt to như sắp ngưng tụ thành nước.
Giáng Bách cuối cùng xoa đầu nàng:
“Thôi được, xem ra ngươi không thích tắm nước.” Nói rồi, nàng phất tay làm khô người Cơ Trúc, ném nàng lên giường.
Cơ Trúc: “……”
Cảm giác như bị dùng xong rồi vứt.
Hư nữ nhân đúng là hư nữ nhân, qua cầu rút ván!
Giáng Bách thoải mái nằm xuống giường. Vừa nằm chưa bao lâu, vật nhỏ vốn ngoan ngoãn lúc tắm đã chạy đến nằm lên người nàng, đầu gác lên cổ, ục ục kêu.
“Ngươi không thấy nặng à?” Giáng Bách nhéo tai nàng, cau mày. Sao cái tật thích nằm lên người người khác vẫn chưa sửa được?
Nàng cảm nhận trọng lượng của Cơ Trúc đè lên người mình, ít nhất cũng tám cân!
“Không thấy nặng!” Cơ Trúc đáp đầy lý lẽ.
Nàng chỉ là lông nhiều thôi! Không mập! Một chút cũng không mập!
Giáng Bách bị dáng vẻ “rất có lý” của nàng làm nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng. Nàng thật sự không có cách nào với vật nhỏ này, chẳng lẽ lại ném nàng xuống giường? Đến lúc đó, tiểu miêu này lại giận dỗi, xụ mặt lên cho xem.
Yêu nữ không nói gì, Cơ Trúc hừ nhẹ một tiếng, rồi an tâm nằm trên người nàng, cảm thấy ngủ trên người yêu nữ thật sự thoải mái vô cùng!
Sáng hôm sau, Cơ Trúc lười biếng tỉnh dậy, yêu nữ đã không còn trong phòng. Nàng duỗi người trên giường, rồi nhảy xuống đi ra sảnh, cũng không thấy ai. Nhưng ở dưới gốc cây hoa quế trong sân, nàng thấy một mâm cơm sáng đã được chuẩn bị sẵn.
Cơ Trúc nhảy lên bàn nhìn một chút, chỉ bĩu môi, rồi nằm sấp xuống, không có ý định ăn.
Nàng phải đợi yêu nữ về đút nàng ăn mới chịu ăn.
Đợi Giáng Bách xử lý xong việc trở về, nhìn thấy chính là Cơ Trúc nằm dài trên bàn, cái đuôi rũ xuống lắc qua lắc lại, dáng vẻ nhàn nhã khiến ai nhìn cũng muốn tiến lên xoa một cái.
Nhìn mâm cơm vẫn còn nguyên, Giáng Bách lập tức hiểu chuyện, bất đắc dĩ thở dài, cầm đũa gắp đồ ăn đưa đến miệng Cơ Trúc.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn làm như mình là tiểu miêu à?” Đến giờ ăn mà vẫn phải đút.
Cơ Trúc không há miệng, chỉ kéo dài khuôn mặt, nhìn Giáng Bách đầy u oán.
Giáng Bách: “…”
“Được rồi, ngươi còn nhỏ. Hơn nữa trong lòng ta, bất kể ngươi bao nhiêu tuổi, ngươi vẫn là tiểu miêu.” Giáng Bách bất đắc dĩ dỗ dành. Vật nhỏ này càng ngày càng kỳ quái.
Lúc này Cơ Trúc mới hừ nhẹ một tiếng, xem như hài lòng, hé miệng ăn đồ ăn được đút. Ăn xong no nê, nàng chậm rãi đi bộ trong sân, thỉnh thoảng duỗi người một chút.
Giáng Bách thì không được nhàn nhã như vậy. Kê Vô Hối đã bắt đầu bế quan từ đêm qua, công việc trong tông môn giao cho nàng và mấy vị trưởng lão xử lý. Nàng còn rất nhiều việc phải lo.
Cơ Trúc đi bộ xong lại nhảy về bên cạnh Giáng Bách. Cảm giác được ở bên yêu nữ thật sự rất tuyệt.
Nàng nằm ngửa bên cạnh Giáng Bách, cái đuôi lắc qua lắc lại vì hơi chán, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn giai điệu:
“Chúng ta nói tốt không chia lìa ~ muốn vẫn luôn vẫn luôn ở bên nhau ~”
Giáng Bách đang xử lý công việc, nghe thấy liền chuyển ánh mắt sang Cơ Trúc, khóe môi khẽ cong, đưa tay xoa đầu nàng:
“Được, vĩnh viễn không chia lìa.”
Cơ Trúc nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng chỉ đang hát thôi mà, yêu nữ đáp lại thật à?
Giáng Bách vỗ nhẹ đầu nàng hai cái:
“Hát tiếp đi, nghe hay lắm.”
“Ngươi nói hát là hát liền à? Ta còn biết ngượng đó!” Cơ Trúc kiêu căng nói.
“Hát đi, hát hay có thưởng.” Giáng Bách bỏ năm viên linh thạch vào không gian giới của nàng.
Cơ Trúc nghĩ nghĩ, dù sao cũng đang rảnh, hát thì hát!
Giáng Bách nghe giọng hát mềm mại của tiểu miêu, mặt mày đầy ý cười dịu dàng. Giọng có chút kỳ lạ, nhưng lại dễ nghe một cách khó hiểu.
Lúc rảnh, Giáng Bách giúp Cơ Trúc luyện hóa viên giao long nội đan mà Kê Vô Hối đưa. Nhưng nàng không vội để Cơ Trúc đột phá cảnh giới, vì phần lớn tu vi trước đây của nàng không phải do tự tu luyện mà có. Nếu tiến giai quá nhanh, sẽ ảnh hưởng đến căn cơ sau này.
Giáng Bách phong ấn sức mạnh của giao long nội đan trong cơ thể Cơ Trúc, chờ nàng củng cố nền tảng xong, muốn tiến giai cũng dễ như trở bàn tay.
Nàng gần như tiêu hao hết linh lực để tạo một lớp kết giới bảo vệ trong cơ thể Cơ Trúc. Tiêu hao quá nhiều, giọng nói cũng trở nên yếu đi.
“Kết giới trong cơ thể ngươi có thể chống lại một kích toàn lực của Nguyên Anh đỉnh phong. Chỉ cần không gặp kẻ quá mạnh, giữ được mạng là chuyện dễ.”
Cơ Trúc chớp mắt, dụi mặt vào Giáng Bách:
“Ngươi có thấy không khỏe chỗ nào không?”
Lớp lông mềm mại nhẹ nhàng quét qua mặt và cổ, vừa ngứa vừa tê. Giáng Bách bị dụi đến bật cười:
“Chỉ là tiêu hao linh lực hơi nhiều, nghỉ một lát là ổn. Sau này tu vi ta cao hơn, sẽ làm cho ngươi cái kết giới tốt hơn nữa.”
Trong mắt nàng, tiểu miêu yếu như vậy, không cần kỳ vọng nàng đánh thắng ai, chỉ cần có đủ khả năng giữ mạng là được.
“Hư nữ nhân, ngươi thật tốt!” Cơ Trúc tán dương từ tận đáy lòng.
“Ta tốt như vậy mà ngươi vẫn gọi ta là hư nữ nhân?” Giáng Bách nhướng mày.
Cơ Trúc xấu hổ, lí nhí nói:
“Tổng không thể gọi là chủ nhân được, nghe kỳ lắm.”
Giáng Bách không hiểu:
“Gọi chủ nhân thì có gì kỳ? Ta thấy người khác gọi Linh Sủng đều như vậy mà?”
“Nghe háo sắc lắm!” Cơ Trúc nghiêm túc nói.
Giáng Bách: “……”
“Trong đầu ngươi cả ngày nghĩ gì thế hả?”
Cơ Trúc chột dạ quay mặt đi, không chịu thừa nhận.
Giáng Bách thở nhẹ, không truy hỏi nữa, chỉ bảo nàng nhân lúc vừa luyện hóa nội đan xong, tranh thủ tu luyện củng cố.
Nàng không ép hỏi, Cơ Trúc mới yên tâm. Nghĩ lại, yêu nữ chưa bao giờ muốn ký khế ước chủ tớ với nàng.
Nàng nhớ rõ ở Ngự Thú Tông, người ta đều ký khế ước với yêu thú, có thể tùy ý quyết định sinh tử Linh Sủng.
Nghĩ vậy, yêu nữ thật sự rất tốt!
Sau khi nghe Cơ Trúc nói, Quỳnh Âm tạm thời không tính chuyện ra ngoài rèn luyện nữa, ở lại Hợp Hoan Tông giúp Giáng Bách xử lý công việc. Nhưng khi Tiêu Cách từ Tiên Kiếm Tông đến cầu kiến Giáng Bách, mọi người đều bất ngờ.
Dù trước kia họ từng hành động chung trong bí cảnh nhiều năm, nhưng thật ra cũng không thân thiết lắm.
Vừa nghe Tiêu Cách đến, Cơ Trúc lập tức cảnh giác. Dù đã nhiều năm trôi qua, chỉ cần nhắc đến cái tên đó, nàng liền như gặp đại địch.
Trong bí cảnh, qua nhiều hiện tượng, nàng nhận ra Tiêu Cách thật sự có khí vận trên người. Không thể đảm bảo hắn sẽ không kéo cốt truyện quay về nguyên tác.
Nghe tên Tiêu Cách, Giáng Bách theo phản xạ nhìn sang Cơ Trúc. Quả nhiên thấy nàng như đang chuẩn bị chiến đấu. Suy nghĩ một lát, nàng nói:
“Đưa hắn đến Dưỡng Tâm Điện.”
Quỳnh Âm nghe xong, hơi lo lắng nhìn Cơ Trúc. Ngay cả nàng cũng nhận ra Cơ Trúc không thích Tiêu Cách. Nhưng nếu Giáng Bách đã quyết định gặp, nàng cũng chỉ có thể đi sắp xếp.
Cơ Trúc tức giận nhìn yêu nữ:
Không thể không gặp sao! Người ta đến là nhất định phải gặp à? Có gì đáng xem chứ!
“Đi xem hắn lần này đến là có mục đích gì.” Giáng Bách ôm Cơ Trúc lên, chậm rãi bước về phía Dưỡng Tâm Điện ở chủ phong.
Trước đây, nàng từng cảm nhận được trên người Tiêu Cách có một luồng sức mạnh không thuộc về hắn. Hơn nữa, mèo trời sinh vốn nhạy cảm hơn con người, có phải vì thế mà tiểu miêu mới ghét Tiêu Cách đến vậy?
Thậm chí… nàng mơ hồ có một dự cảm mãnh liệt rằng bí mật của tiểu miêu có lẽ cũng liên quan đến Tiêu Cách.
Giáng Bách vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng trước khi bước vào Dưỡng Tâm Điện, nàng đã thu lại mọi vẻ trầm tư trên mặt, giữ vẻ bình tĩnh mà bước vào.
“Hừ!” Vừa thấy Tiêu Cách, Cơ Trúc liền hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Mấy năm không gặp, Tiêu Cách đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ ngây ngô ngày xưa. Thân hình cao ráo, ngũ quan sắc nét hơn, trông càng thêm đĩnh đạc.
Dần dần, hắn thật sự bắt đầu có dáng vẻ nam chính.
Chỉ là Cơ Trúc vẫn thấy hắn khó ưa như cũ.
“Giáng cô nương.” Thấy nàng bước vào, Tiêu Cách đứng dậy chào, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.
Giáng Bách đánh giá hắn một lượt, gật đầu nhàn nhạt:
“Ngồi đi. Ngươi đến đây lần này là có chuyện gì?”
Tiêu Cách cho người ta cảm giác đã thay đổi, dường như càng thêm tự tin. Trước kia, mỗi lần nói chuyện với nàng, ánh mắt hắn rất hiếm khi dám nhìn thẳng như vậy.
Nghe vậy, Tiêu Cách mỉm cười, rồi ngồi lại vị trí cũ. Ánh mắt hắn lướt qua Cơ Trúc đang nằm trong lòng Giáng Bách, tuy không nói gì, nhưng ý tứ trong mắt đã rõ ràng.
“Không có gì nàng không thể nghe.” Giáng Bách chậm rãi nói, đầu ngón tay khẽ vuốt ve Cơ Trúc.
Cơ Trúc bị nàng xoa đến thoải mái, thần kinh đang căng thẳng cũng dần thả lỏng, quyết định tạm thời im lặng xem tình hình.
“Không lâu trước, ta đã đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh.” Tiêu Cách mỉm cười nói.
Giáng Bách khựng tay lại một chút. Nếu nàng nhớ không nhầm, Tiêu Cách hình như nhỏ tuổi hơn nàng khá nhiều. Vậy mà đã đột phá đến Nguyên Anh? Xem ra thiên phú của hắn không hề thấp.
Cơ Trúc lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tiêu Cách này… sao tiến giai còn nhanh hơn cả trong tiểu thuyết?
“Vậy thì sao?” Giáng Bách hỏi, giọng vẫn bình thản.
Tiêu Cách đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn, hơi cúi người hành lễ:
“Ta muốn kết đạo lữ với Giáng cô nương!”
Giáng Bách dừng tay, ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn hắn.
“?”
Cơ Trúc vừa định nổi giận, Giáng Bách đã ấn nàng xuống, không cho nàng phát tác.
“Trên đời này, người có thể xứng đôi với Giáng cô nương e là không có mấy. Nếu chúng ta kết đạo lữ, cùng nhau song tu, sau này nhất định có thể đạt đến cảnh giới cao hơn!” Tiêu Cách đầy tự tin.
Giáng Bách muốn tìm người có thiên phú vượt trội hơn mình là chuyện không dễ. Mà bản thân hắn cũng không kém, nên hắn cho rằng nàng không có lý do gì để từ chối.
Nếu có thể song tu với Giáng Bách, với thực lực của nàng, chắc chắn sẽ giúp hắn rất nhiều.
Cơ Trúc nhe răng, tức đến mức phổi muốn nổ tung. Nhưng điều khiến nàng tuyệt vọng hơn, là yêu nữ kia lại đang nhíu mày trầm tư, như thể thật sự đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này.
Vậy là cốt truyện trong tiểu thuyết vẫn không thể sửa được sao? Giống như Kê Vô Hối, trong tiểu thuyết thì mỗi năm đều bế quan không ra ngoài, giao hết việc tông môn cho Giáng Bách và các trưởng lão.
Mà hiện thực… Kê Vô Hối cũng đang đi đúng hướng đó.
“Cùng ngươi song tu…” Giáng Bách đặt tay lên tay vịn ghế, gõ nhẹ một cái. Câu tiếp theo còn chưa kịp nói, thì một tiếng mèo kêu sắc nhọn vang lên, gần như đâm thủng màng tai mọi người. Trên tay nàng tê rần, trên đùi nhẹ hẳn đi — Cơ Trúc vốn đang nằm trên đùi nàng đã nhảy vọt ra xa.
Giáng Bách cúi mắt nhìn mu bàn tay bị trảo thương, khẽ nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên tiểu miêu trảo thương nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro