Nay sẽ có màn tỏ tình đặc sắc :))
Mỗi ngày thời gian biểu của Sở Lăng đều chật kín, lúc vừa mới bắt đầu, thật sự không thích ứng nổi, nhưng mà từ từ, chậm rãi, Sở Lăng đã thích ứng được với loại sinh hoạt tiếu tấu nhanh này, thậm chí có thể nói nàng trở nên hưởng thụ loại cuộc sống này.
Mỗi sáng sớm thức dậy, theo Lục Diêu cùng nhau chạy bộ nửa giờ, sau đó trên ban công dưới ánh bình minh nàng luyện múa, còn Lục Diêu thì đang làm điểm tâm.
Sở Lăng rất hưởng thụ loại cảm giác này, từng chút từng chút mà nhìn mình ngày một ưu tú lên, dường như nàng đã nhìn thấy tương lai của mình và Lục Diêu sau này.
Lúc ở trường học, Sở Lăng trừ bỏ đi việc học tập, bên ngoài cũng bắt đầu chậm rãi tiếp xúc với các bạn học cùng lớp và lớp khác, vừa mới bắt đầu là vì nàng là người dẫn chương trình cần xác định tiết mục văn nghệ của các lớp khác. Còn người dẫn chương trình khác? Ngay lúc vừa mới bắt đầu Sở Lăng cũng không có ôm hy vọng. Đến sau này phát hiện kỳ thật không phải mỗi người cũng giống nhau như trước kia, tiếp xúc rồi cũng xác định không quá khó để ở chung. Tuy vậy Sở Lăng vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định với người khác, không vì gì hết, có thể nàng đã qua cái tuổi điên cuồng khát vọng tình cảm, nàng đã có Lục Diêu, một người là đủ rồi.
Rất nhanh ngày mùng 3 tháng 5 đã đến, mặc dù nói là đêm hội, nhưng vẫn cần phải bố trí hội trường cùng với diễn tập trước kỹ càng, Sở Lăng cùng với Lục Diêu đúng ba giờ chiều đã đứng trong hội trường.
Trang phục của Sở Lăng được Lục Diêu vì nàng mà đặt riêng một chiếc váy lễ nhỏ vàng nhạt, trang sức nhẹ theo fluffy style, mái tóc đen bồng bềnh xõa xuống, lộ ra vẻ tao nhã ngọt ngào.
Ánh mắt Lục Diêu vẫn chưa rời khỏi Sở Lăng. Nhưng khi chú ý tới một ánh mắt của một MC khác cũng nhìn tới, trong lòng Lục Diêu thật sự rất khó chịu, sau đó mới xác định kẻ đang nhìn đến là ai, Lục Diêu lập tức nhớ tới sự tình náo động Cao trung năm đó, tuy rằng còn một năm mới nữa có thể ra việc này, bất quá Lục Diêu vẫn rất yên tâm.
Thời điểm Sở Lăng xuất hiện, Lục Diêu ở phía sau sân khấu, mặc dù vậy nàng vẫn nghe rõ ràng một trận tiếng hò hét cùng với huýt sáo.... náo động hội trường.
"Năm nay trường học thật sự bỏ nhiều tâm tư mà, lại dùng cả hoa khôi trường học làm mc, bọn kia cũng sẽ không giống như thiêu thân chứ? Dù sao những kẻ có túi da đẹp chẳng qua chỉ là 'gối thêu hoa'*..." Bên cạnh một vị nữ sinh chua ngoa nói.
* ám chỉ người có vẻ ngoài mà không có tri thức.
Một nữ sinh khác cười nhạo, "Đừng có nháo, cứ cho là gối thêu hoa đi, người phía dưới còn không phải muốn loạn cả lên sao." Quả nhiên phía dưới tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, Lục Diêu đã không còn nghe rõ âm thanh của Sở Lăng.
Nữ sinh ăn nói chua ngoa trừng mắt với nữ sinh vừa nói kia cười nhạo, Lục Diêu là người có tiết mục đầu tiên, có lẽ lại muốn dùng hiệu ứng của hoa khôi mà thu hút ánh mắt người xem đây. Ánh sáng sân khấu thoáng chốc vụt tắt, toàn hội trường một vùng tăm tối, sau đó một ánh đèn chiếu vào người Lục Diêu.
Trong giai điệu sâu lắng, Lục Diêu bình tĩnh mà đi đến giữa sân khấu, "Đầu tiên, muốn nói một câu, Honey, sinh nhật vui vẻ." Lục Diêu vừa cười vừa nói, nàng biết rõ Sở Lăng đang ở chỗ không xa.
"Cậu từng hỏi mình câu hỏi này, mình đã sớm muốn cho cậu biết đáp án này."
Lục Diêu mở miệng hát lên, giọng Lục Diêu cũng như người của nàng vậy nghe thật ấm áp ôn nhu, nhưng lại có một loại lực rung động sâu thẳm từ trong nội tâm.
"You and I, we' ve been at it so long (em và tôi, chúng ta đã chịu tình cảnh này quá lâu rồi)
Is Till got the stro fire (Trong tôi vẫn giữ được ngọn lửa cháy mãnh liệt)
......
Some times I feel like (Đôi lúc tôi càm thấy)
The world is against me (Cà thế giới quay lưng lại với mình)
The sound of your voice, Baby (Giọng nói thân thương của em, em yêu)
That's what saves me (Là thứ đã cứu lấy tôi)
When we're together I feel so invincible (Lúc bên nhau, tôi thấy mình chẳng thể gục ngã)
Cause it's us against the world (Bởi vì chúng ta đang đối mặt với cả thế gian)
You and me against them all (Em và tôi đối mặt với tất cả)
If you're listening to these words (Nếu em đang nghe những lời này)
Know that we are standing tall (Biết được nơi chúng ta đang đứng đây)
I don 't ever see the day that I won't CAtch you when you fall (Tôi tin sẽ chẳng có một ngày mà tôi không thể đỡ lấy khi em gục ngã)
Cause it 's us against the world (Vì đêm nay chúng ta cũng đối mặt với cả thế gian)
tonight (Đêm nay)
There' ll be days (Rồi sẽ có những ngày)
We' ll be on different sides but (Hai ta ở hai bên đối lập nhưng..)
That doesn' t last too long (Điều đó sẽ chẳng kéo dài đâu)
............"
(Bài hát "Us agains the world")
Mọi người đang chìm đắm trong cảm xúc 'cho dù cả thế giới quay lưng lại với em, ta vẫn như cũ sẽ đứng sau lưng em, vì tình yêu ta mặc kệ cả thế gian', còn hiệu trưởng ngay tại Lục Diêu hát lên câu kia, chỉ có một loại dự cảm không hay, hiệu trưởng có xem qua danh sách các tiết mục, nhìn thấy tiết mục đầu tiên là Lục Diêu hát <Xuân Thiên Lý> chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Lục Diêu không xảy ra chuyện gì quá lớn, kết quả, Lục Diêu mới vừa mở miệng, mặt hiệu trưởng tối sầm lại, nếu đây là đại học cũng là không có vấn đề gì, nhưng nơi này là Cao trung! Cấm yêu sớm! Hơn nữa người của Bộ giáo dục đang ngồi ở bên cạnh. Hiệu trưởng đã bắt đầu tìm lời giải thích. Làm sao mà giải vây, trường mình thế quái nào lại xuất hiện loại tình huống này.
Lục Diêu hát cho tới khi xong, toàn trường tiếng vỗ tay tiếng vang lên như sấm, Lục Diêu hơi cúi chào.
"Cho tới bây giờ mình chẳng sợ cả thế giới quay lưng, mình chỉ sợ cậu không ở bên cạnh mình." Lục Diêu quay về phía Sở Lăng nói ra.
Dưới đài tất cả các con nhà giời nhiệt huyết phun trào, tuy rằng không biết đối tượng Lục Diêu thổ lộ là ai, nhưng Lục Diêu là ai đây? Chính là một trong những truyền kỳ, là học bá* vang danh thiên hạ, là hoa khôi trường học, là học bá trong số các học bá. Vậy mà cô ấy rõ ràng đang trong đêm hội văn nghệ công khai thổ lộ, này thì thật không thể trách mọi người bát quái một trận tưng bừng được, toàn trường hét lớn "Cùng một chỗ! Cùng một chỗ! Cùng một chỗ!"
*học bá: người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc
Hiệu trưởng thật sự chịu hết nổi, hắn nên tại lúc Lục Diêu vừa mở miệng mà ngăn không cho Lục Diêu hát, bây giờ coi như hắn có ngăn lại, cũng chẳng còn tác dụng nữa.
Thế nhưng vẫn chưa có ai bước lên sân khấu, đến lúc bước lên cũng chẳng như mọi người tưởng tượng, đi lên chính là Sở Lăng. Sở Lăng đỏ mặt đi lên cầm tay Lục Diêu kéo đi. Sắc mặt hiệu trưởng lúc này mới khá hơn chút, bất quá, mọi người lại hơi có chút thất vọng, vẫn chẳng nhìn thấy kẻ nghịch thiên kia đâu, kiếp trước cứu vớt dải ngân hà sao? Kiếp này được Lục Diêu tỏ tình trước toàn trường.
Thời điểm nghe được câu kia của Lục Diêu, "Honey, sinh nhật vui vẻ", Sở Lăng vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, gần đây bận quá rồi, nàng căn bản không có ý thức được hôm nay là sinh nhật mình. Nàng chẳng qua chỉ cảm thấy giai điệu bài hát không đúng, lúc diễn tập Lục Diêu hát bài <Xuân Thiên Lý> . Sở Lăng cho rằng làm sai rồi, đang chuẩn bị hỏi lại chút, chợt nghe được câu nói kế tiếp của Lục Diêu, ngoài ý muốn chính là Sở Lăng tại thời khắc đó lại cảm thấy hết sức bình tĩnh, Sở Lăng thầm nghĩ, cho dù cả thế giới quay lưng, chúng ta vẫn ở bên nhau.
Lúc đó thấy cả trường hô lớn "Cùng một chỗ", dù cho biết rõ thứ bọn họ đang nghĩ đã sai lệch hoàn toàn, xa xa vạn dặm, Sở Lăng vẫn bước lên đài, nàng so với Lục Diêu càng khát vọng tình yêu của hai người có thể được đón lấy ánh dương. nhưng nàng biết rõ rất nhiều thứ không thể lộ ra ánh sáng, bởi vì hai người còn quá nhỏ, nàng cũng biết Lục Diêu công khai tỏ tình mục địch không phải công khai, mà là tỏ tình.
Thời điểm Sở Lăng lôi Lục Diêu xuống, vẫn nhìn Lục Diêu, không biết nói cái gì cho phải.
"Lục học bá, xin nhận tiểu đệ cúi đầu, quá sùng bái ngài rồi, dám đổi bài hát, còn ở trước mặt mọi người cao giọng thổ lộ, đáng hận nhất chính là tên nam chính lại còn là Honey nữa chứ! Mình cá 5 mao tiền, cậu sẽ chiếm tít trang đầu trong tờ bát quái số kế tiếp." Vừa đưa xuống, Lý Lộ đã đi tới đây, nháy nháy mắt, làm ra vẻ rất chi quen thuộc.
Khi ánh ánh mắt của nàng rọi vào Sở Lăng, liền trở nên ý vị sâu xa, có loại vui vẻ như cười trên sự đau khổ của người khác, lúc trước mình cũng chỉ muốn tiếp cận Lục Diêu, Sở Lăng đã xù lông lợi hại như vậy, hiện tại thì tốt rồi, Lục Diêu trước toàn trường thổ lộ, trong lòng Sở Lăng không biết khó chịu cỡ nào.
Lý Lộ chưa từng nghĩ tới đối tượng mà Lục Diêu thổ lộ lại là Sở Lăng, tư tưởng truyền thống trong đầu nàng đã thâm căn cố đế mất rồi, các đồng học khác cũng cùng kiểu vậy, tất cả mọi người đều cho rằng đối tượng mà Lục Diêu thổ lộ là một nam sinh nào đó.
Sở Lăng và Lục Diêu không có để ý tới Lý Lộ.
"Cộng tác, chúng ta lên sân khấu thôi." Lê Hiên đi tới, kêu Sở Lăng một tiếng.
Sở Lăng liếc qua Lục Diêu thật sâu, sau đó đi lên sân khấu.
"Các cậu có phát hiện không nữ MC cười thật xán lạn nhỉ?" Một nữ sinh hỏi mấy nữ sinh bên cạnh, "Lúc bạn ấy cười lên, thật sự có thể khiến cho người ta cảm thấy thật hạnh phúc mà!"
"Đừng hoa si* nữa, làm một nữ sinh bình thường đi, cậu hoa si cũng có thể hoa si chàng soái ca cạnh nữ MC có được không?" Một tiểu bằng hữu bên cạnh cô gái vỗ vỗ vào vai nàng.
*hoa si: mê gái
Nữ sinh đó im lặng.
Lục Diêu đứng phía sau sân khấu, chờ Sở Lăng lên báo tiết mục rồi đi xuống. Bạn học cùng lớp Đồng Y Y đã đi tới, tiết mục vũ đạo của Đồng Y Y còn cách vài tiết mục nữa mới tới, cho nên ngay từ đầu cậu ta cũng không có ở phía sau sân khấu, mà ở phía dưới.
"Lục Diêu, cậu thật quá soái mà!" Đồng Y Y cực kỳ hưng phấn, con mắt bát quát liều lĩnh phát sáng, "Nói cho mình biết, là nam sinh nào vậy?"
"..." Lục Diêu cảm thấy vấn đề này bản thân vốn là có vấn đề.
Đồng Y Y thấy Lục Diêu không trả lời, tiếp tục nói, "Cậu không biết đâu, lúc ấy hiệu trưởng mặt đen cứ như than ấy, cậu tuyệt đối có thể lưu tên sử sách!"
Lục Diêu cười cười, "Lát nữa tới vũ đạo của cậu tiện thể thổ lộ với đối tượng của mình, nhất định cũng có thể lưu danh sử sách!"
Đồng Y Y lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Lúc Sở Lăng trở lại vừa vặn thấy một màn như vậy.
"Diêu Diêu..." Sở Lăng đi tới, ánh mắt Sở Lăng đặt hoàn toàn lên người Lục Diêu, chẳng thèm để ý tới ánh mắt nữ sinh bên cạnh Lục Diêu.
Bỗng nhiên Sở Lăng cảm giác trọng tâm bất ổn, thân thể liền bắt đầu nghiêng về phía trước, chỉ nửa giây nữa là ngã sấp mặt rồi. Sở Lăng nhắm mắt lại.
Kết quả lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Sở Lăng mở mắt ra, liền chứng kiến bộ dạng Lục Diêu vẫn còn đang sợ hãi.
Thời điểm Lục Diêu đang nhìn thấy hòn đá xuất hiện trên mặt đất, ánh mắt phát lạnh, nếu như Sở Lăng ngã xuống, vị trí hòn đá nhỏ vừa vặn chính là mặt Sở Lăng! Lục Diêu nhìn thoáng qua những người đứng bên phải Sở Lăng, lúc Sở Lăng ngã sấp xuống là lệch về bên trái, nói rõ ràng chính kẻ bên phải đã giẫm váy Sở Lăng.
Bên phải có bốn năm người, không biết là người nào.
"Mình không sao." Sở Lăng đứng thẳng người. Nàng cũng không có phát hiện ra hòn đá nhỏ kia. Sở Lăng chẳng qua chỉ cảm thấy có thể người nào đo không cẩn thận giẫm phải váy của mình, cho nên mình mới mất thăng bằng như vậy.
"Ừ, cẩn thận một chút." Lục Diêu cũng không có nói ra, chẳng qua chỉ nhìn Sở Lăng thật sâu.
Đồng Y Y ở bên cạnh thấy vậy, chỉ cảm thấy Lục Diêu thật mạnh, không chỉ là Đồng Y Y, ở đây tất cả mọi người cảm thấy Lục Diêu thật mạnh mẽ, rõ ràng mặc váy dài, còn có thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà xông tới tiếp được Sở Lăng, đây chẳng phải điều mà nữ sinh bình thường có thể làm được.
Kết quả cuối cùng được công bố, vẫn là vũ đạo của Đồng Y Y được giải nhất, có điều, đám học sinh đối với tiết mục của Lục Diêu không được giải nhất cảm thấy phi thường hiểu rõ, mọi người thậm chí còn đánh cuộc, ngày mai trong phòng phát thanh hiệu trưởng có khả năng bắt Lục Diêu phải lên công khai xin lỗi hay không, ngay cả lý do bọn họ đều đã thay hiệu trưởng nghĩ kỹ, kích động học sinh yêu sớm!
Lục Diêu và Sở Lăng xem như là hai người rời đi đầu tiên. Chương trình vừa xong, không cần tới MC nữa, Lục Diêu kéo Sở Lăng đi luôn.
Khi về đến nhà, mở cửa, tháo giày, Lục Diêu nới với Sở Lăng, "Cậu trước đi thay quần áo đi."
Sở Lăng thay quần áo xong đi ra liền sợ ngây người, nến, bánh gato thật to.
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~ chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~" Lục Diêu bưng cái bánh gato to tướng, đi tới chỗ Sở Lăng.
"Ước nguyện đi, xong rồi mới thổi nến."
Sở Lăng nhắm mắt lại, trong lòng đọc lại ba lần ước nguyện của mình, sau đó một hơi thổi tắt tất cả ngọn nến.
"Cậu ước nguyện gì vậy ?" Lục Diêu hôn Sở Lăng một cái.
Sở Lăng không nhìn tới mắt Lục Diêu, "Nói ra sẽ mất linh."
"Mình đây có thể mượn sinh nhật của cậu, hoàn thành tâm nguyện của mình không?" Nói rồi không đợi Sở Lăng trả lời, Lục Diêu đã quỳ một chân trên đất, "Sở Lăng tiểu thư thân ái, người có nguyện ý để Lục Diêu tiểu thư đeo chiếc nhẫn này lên không?"
Tay phải Lục Diêu cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, trong hộp là một chiếc nhẫn tinh xảo.
Sở Lăng nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Lục Diêu, nhịn không được cúi đầu, hôn xuống đôi môi kia, đôi môi có thể nói những lời làm cho mình cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
"Mình nguyện ý." Sở Lăng vươn tay ra.
Lục Diêu đeo lên sau đó, "Chúng ta đây gọi là trao đổi nhẫn..."
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau, một trong những tin tức lớn nhất chính là 'cải ca' về chuyện của Lục Diêu, các loại phiên bản tầng tầng lớp lớp đẻ ra, ở cái tuổi này thứ mà học sinh không thiếu nhất chính là tưởng tượng, từng phút giây đều có thể dội ra một chậu máu chó. Nhưng mọi người hôm qua đã đoán sai việc hiệu trưởng cũng không có tìm tới Lục Diêu gây bất cứ phiền phức gì.
Hoạt động bên lề của trường Cao trung về cuộc thi kia với đám Lục Diêu cũng chẳng mấy chốc mà kết thúc, mọi người trong lớp cũng vì cuộc thi này mà thân quen nhau hơn.
Hôm nay là bước cuối cùng, một nhóm người sửa sang thu dọn lại chút trước khi gặt lấy thành quả.
"Lục Diêu, có thể phỏng vấn một chút không? Bạn lúc đó nghĩ gì vậy, dám khiêu chiến với nội quy của trường học?" Lòng bát quái của Đồng Y Y bát còn chưa có bị dập, bất quá nàng biết rõ nghe không được cái tên vật chính kia, cho nên không lại bát quái về vấn đề này nữa.
Một nhóm tiểu bằng hữu khác cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Diêu, xem nàng trả lời thế nào, mọi người đối với vấn đề này đều rất tò mò.
Lục Diêu nhìn số liệu trong tay, vừa phân tích vừa lạnh nhạt nói, "Tim người ấy ngủ rồi."
"Cắt... Nói như không nói..." Đồng Y Y cào tường, "Mình thật sự muốn biết người kia là ai... Mặc dù biết cậu sẽ không nói cho mình biết."
"Vậy cậu còn hỏi?" Lục Diêu nhướn mày.
Đồng Y Y sờ tim, "Không được, lòng mình tan nát."
"Lớp trưởng, nhanh đi, Y Y nhà cậu tan nát cõi lòng rồi kìa!" Mọi người cố ý cười giỡn nói.
Lục Diêu cùng cười theo một lúc, nhưng trong lòng vẫn có chút ngăn cách, về sau chung quy cũng chỉ là người xa lạ, mình và Sở Lăng sẽ không thể yêu đương cả đời, lúc ấy đám người xa lạ kia lại là những người quen thuộc nhất.
Mọi người phát hiện sau đêm hội lần này, biến hóa của Sở Lăng không thể nghi ngờ là lớn nhất, đầu tiên là thành tích học tập của Sở Lăng đến cuối kỳ đứng đầu lớp. Thứ hai, danh vọng của Sở Lăng trong lớp tăng lên không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro