Chương 34
Ngoại trừ lần trước trở về được có vài giờ, tổng cộng tính ra Đan Bác và Âu Tình đi nước ngoài xử lý công vụ đã hai tháng, mà thời tiết mùa hè nóng bức của thành phố Lang Kỳ cũng chuyển sang thu. Hôm nay Đan Cẩn Tuyền nhận được điện thoại của quản gia, nói là tan học xong phải trực tiếp về Đan gia. Đan Cẩn Tuyền không cần hỏi cũng biết cha mẹ về rồi
Đan Cẩn Tuyền cầm di động nhắn một tin ngắn cho Âu Á Viên, nói là mình phải đi về Đan gia, khả năng phải ngủ lại ở đó, sau đó dặn nàng tự đi ra ngoài ăn cái gì đó rồi buổi tối ngủ một mình. Đúng như dự đoán, tin nhắn này vừa gửi đi, rất nhanh cô đã nhận lại một icon mặt khóc. Đan Cẩn Tuyền bất đắc dĩ cười cười, vừa định nhắn tin trả lời thì Âu Á Viên đã trực tiếp gọi tới
"Tiểu Cẩn..." Thanh âm ai oán hỗn loạn vang lên, nũng nịu kéo dài ở cuối câu lại làm cho lòng Đan Cẩn Tuyền run lên. Cô xấu hổ ho khan vào tiếng, xin phép giáo viên đi ra khỏi giảng đường
"Sao lại ỉu xìu như vậy? Ăn cơm chưa?" Đan Cẩn Tuyền làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi Âu Á Viên một câu như mọi khi. Nghe được câu này của cô, Âu Á Viên trầm mặt, không cần nhìn cũng viết nàng rõ ràng là cau mày
"Tiểu Cẩn đêm nay muốn đi Đan gia? Không thể ăn cơm rồi trở lại sao? Không có ngươi ta sẽ mất ngủ.".
"Ta cũng không có cách nào, cha mẹ trở về ta liền phải về nhà một chuyến. Ngươi yên tâm, ngày mai ta trở về cùng ngươi." Nghe Âu Á Viên nói không có cô nàng sẽ mất ngủ, Đan Cẩn Tuyền cũng có chút bối rối.
Cô biết Âu Á Viên nói như vậy cũng không phải nói dối mà là sự thật. Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Đan Cẩn Tuyền phát hiện Âu Á Viên ngủ rất kém, chỉ cần mình vừa động một cái, chưa nói đến xoay người hoặc là xuống giường uống nước đều đã làm nàng tỉnh. Đan Cẩn Tuyền rốt cục cũng biết vì sao Âu Á Viên vì sao lúc nào cũng có bộ dáng thiếu ngủ. Có những thời điểm, nàng nhìn như đang ngủ nhưng thực chất lại vẫn còn thao thức.
"Vậy được rồi, nếu ngươi có thể trở về, mặc kệ muộn thế nào ta cũng đi đón ngươi, chờ ngươi tan học ta đưa ngươi đi.".
"Nhà cũ của Đan gia rất xa, ngươi tới không tiện, không cần đâu.".
"Không quan hệ, xa mới tốt, như vậy ta là có thể ở bên Tiểu Cẩn nhiều thêm chút rồi"
"Được rồi, vậy ngươi lái xe cẩn thận.".
Cùng Âu Á Viên nói xong, Đan Cẩn Tuyền tắt di động chuẩn bị trở về, ai ngờ cô mới vừa quay đầu lại liền thấy An Độ Lan đang đứng phía sau, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình. Hai người từ lần trước ở quán bar gặp chuyện không may sau đó không có liên hệ với nhau, Đan Cẩn Tuyền trở lại trường học mấy ngày hôm trước mới gặp lại. Người này vẫn tùy tiện như trước, thậm chí ngay cả chuyện đêm đó đều không nhớ rõ lắm.
"Này, Đan Cẩn Tuyền, ngươi nói thật đi, có phải có bạn trai rồi hay không?".
"Sao lại nói như vậy?" Nghe An Độ Lan nói, Đan Cẩn Tuyền cảnh giác hỏi. Cô không phải khinh thường chính mình cùng Âu Á Viên có loại quan hệ vi phạm thế tục, mà là sợ bị những người khác biết. Nếu chỉ có mình thì không sao, nhưng mà Âu Á Viên là con người có thanh thế ở Lang Kỳ, lại là đường chủ của Tuyết Âu Đường. Cùng cháu gái phát sinh quan hệ, loại chuyện này một khi truyền ra ngoài sẽ thành đả kích rất lớn với Âu Á Viên và Âu gia
"Trước kia ngươi ít dùng di động, hiện tại thì dính lấy nó không rời. Còn có, vừa rồi thanh âm của ngươi quả thực ôn nhu muốn chết, không phải bạn trai thì là cái gì?".
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là nói chuyện cùng một người bạn, ta đi trước." Không muốn lại cùng An Độ Lan nhiều lời, Đan Cẩn Tuyền thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi. Cô vừa mới đến dưới lầu, liền phát hiện Âu Á Viên đã đỗ xe bên đường, tựa vào thân xe nhìn mình.
Âu Á Viên vốn cao, lại còn rất thích đi thêm giày cao gót. Nàng mặc áo sơ mi cánh dơi bằng lụa thuần trắng, vạt áo giắt trong quần dài màu lam. Ăn mặc như vậy thật đơn giản, nhưng để ở trên người nàng lại mang theo khí chất phức tạp. Nữ nhân này thật giống người mẫu thảm đỏ, không vị trí nào trên người nàng có thể để cho ai khác đem ra bắt bẻ được
"Tiểu Cẩn." Nhìn thấy cô tiến lại, Âu Á Viên hưng phấn lấy xuống kính mắt, đi tới muốn ôm cô. Đan Cẩn Tuyền nghiêng người né tránh, đối với Âu Á Viên cười cười làm bộ ngươi không với tới ta thì ta không cho ngươi ôm
"Tiểu Cẩn thật xấu." Ôm không đến được Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên tỏ vẻ bất mãn. Nàng mở cửa xe xong không thèm nhìn Đan Cẩn Tuyền.
"Thật sự giận rồi?" Đan Cẩn Tuyền cũng đi theo lên xe, nhìn thấy Âu Á Viên lại lần nữa đeo kính vào, bộ dáng xa cách ngàn dặm. Không biết tại sao, điều này làm cho Đan Cẩn Tuyền cảm thấy Âu Á Viên thực đáng yêu, cũng rất muốn cười. Chỉ e nếu là người khác thì đã sợ chết rồi
"Ân, ta giận rồi." Âu Á Viên nói xong, chậm rãi cho xe chuyển bánh. Nghe nàng nói như thế, Đan Cẩn Tuyền có chút dở khóc dở cười. Ai lại tức giận mà nói thẳng ra như thế bao giờ? Đây rõ ràng là có ý tứ nói mau đến dỗ nàng.
"Thật có lỗi, lần sau tùy tiện cho ngươi ôm." Đan Cẩn Tuyền nói xong, cúi người hôn ở bên má Âu Á Viên. Đúng lúc này, cô cảm thấy xe phanh gấp rất mạnh, nháy mắt liền dừng ngay bên đường. Đan Cẩn Tuyền may mà cài dây an toàn, càng may là hai người không đang trên đường cao tốc.
"Vừa rồi rất nguy hiểm , ngươi làm sao vậy?" Thấy Âu Á Viên dừng xe, vẻ mặt lạnh lùng nhìn phía trước, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy Âu Á Viên rất kỳ quái, chẳng lẽ nàng thật sự bởi vì chuyện vừa rồi mà tức giận? Thế nhưng, không đợi Đan Cẩn Tuyền lấy lại tinh thần, Âu Á Viên bỗng nhiên bỏ kính xuống, nghiêng người đè bả vai cô, dựa cô vào cửa xe
"Tiểu Cẩn gần đây thật sự là càng ngày càng không ngoan , ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi thế nào mới tốt?" Giờ phút này Âu Á Viên cả trong lẫn ngoài đều tỏa ra khí tức tà mị. Nàng dùng cặp mắt đen thuần túy nhìn chằm chằm cô, trong đó mang theo vài phần uy hiếp, cũng có nghiền ngẫm. Nàng hơi hơi cong khóe môi chứng tỏ nàng không phải thật sự giận, nhưng lại tăng thêm vài phần nghiêm túc. Âu Á Viên như thế làm Đan Cẩn Tuyền không nắm bắt được, liền trở nên khẩn trương
"Nếu là chuyện vừa rồi, ta có thể giải thích. Dù sao thì... ngươi thật sự giận ta sao? Tiểu Viên." Đan Cẩn Tuyền nhẹ giọng kêu ra xưng hô điểm yếu của Âu Á Viên, người kia nghe xong quả nhiên mềm mại hơn rất nhiều. Thấy Âu Á Viên lắc lắc đầu, đem mình ôm vào trong ngực, Đan Cẩn Tuyền bỗng nhiên cảm thấy Âu Á Viên hôm nay như vậy khác thường, có lẽ chính là lưu luyến cô mà thôi.
"Tiểu Cẩn, ta không muốn cho ngươi đi." Thanh âm rầu rĩ của Âu Á Viên làm Đan Cẩn Tuyền có chút đau lòng, nhưng cũng là không thể nề hà. Dù sao hai người muốn ở bên nhau còn phải đối mặt rất nhiều khó khăn cùng gian nguy. Nếu ngay cả việc chia xa một chút thế này cũng không chịu được, tương lại liền rất yếu ớt .
"Tin tưởng ta, ta sẽ sớm trở về cùng ngươi, đưa ta đi lên đi." Xe đứng ở sườn núi trên đường đi lên biệt thự Đan gia, Đan Cẩn Tuyền lưu luyến nói với Âu Á Viên. Nghe cô nói vậy, Âu Á Viên mới một lần nữa khởi động xe. Hai người vừa mới lên đến nơi, liền thấy Đan Bác cùng Âu Tình cũng đang xuống khỏi xe, hiển nhiên cũng là vừa trở về.
Nhận ra điều này, Đan Cẩn Tuyền trong lòng cả kinh. Cô biết đi lên trên này chỉ có duy nhất một con đường vừa rồi, nếu Đan Bác vừa đến, chắc chắn là đã đi vượt qua lúc nãy cô và Âu Á Viên dừng lại giữa đường. Đan Cẩn Tuyền không rõ nàng và cô ở trong xe thân mật có bị họ nhìn thấy hay không, mà xe của nàng cũng không phải có kính chống nhìn trộm từ ngoài
"Ba, mẹ, các ngươi đã trở lại." Đan Cẩn Tuyền xuống xe, lễ phép chào hỏi Đan Bác cùng Âu Tình, thấy hai người không khác thường mới yên tâm.
"Ừ, Á Viên cũng đến đây à?" Đan Bác nói xong, nhìn mắt Âu Á Viên.
"Chị, anh rể. Ta chỉ đưa Tiểu Cẩn đến đây, công ty còn có việc, ta đi trước.".
"Đi đường cẩn thận.".
Nghe được Âu Á Viên phải đi, Đan Bác không giữ lại mà Âu Á Viên cũng không thích ở gần hắn. Nàng nhìn Đan Cẩn Tuyền lần cuối, một lần nữa lái xe rời đi, mà Đan Cẩn Tuyền cũng đi theo Đan Bác cùng Âu Tình vào nhà. Ba người vừa đi vào cửa, liền thấy Liễu Du cùng Đan Quân đang ngồi ở trên bàn cơm chờ.
Nửa năm không gặp Đan Quân cùng Liễu Du, Đan Cẩn Tuyền để ý thấy họ tựa hồ so với trước kia không có thay đổi, Đan Cẩn Tuyền lễ phép đứng ở trước mặt bọn họ chào ông bà nội một tiếng, sau đó liền không nói gì nữa. Người nhà họ Đan phần lớn không hay tùy tiện cười nói, thấy mình trở về, Đan Quân cùng Liễu Du cũng chỉ thản nhiên liếc cô một cái rồi tiếp tục xem tin tức.
"Ba người sửa soạn chút rồi xuống ăn cơm đi" Nghe Đan Quân phân phó, Đan Cẩn Tuyền lên lầu rửa mặt chải đầu qua loa rồi lại đi xuống. Trên bàn cơm không khí cực kỳ im lặng, ngay cả dao nĩa va chạm cũng không phát ra tiếng. Đan Cẩn Tuyền cúi đầu yên lặng ăn bữa tối không có hương vị, chỉ cảm thấy không khí ở đây thật khác khi cô ở Âu gia. Không có Âu Á Viên gắp rau, cũng không có Âu Diễm ân cần hỏi han. Tất cả chỉ là im lặng và áp lực.
Nhịn xuống khó chịu trong lòng, Đan Cẩn Tuyền ăn hết thức ăn trong bát. Khi cô chuẩn bị rời đi, Đan Bác gọi cô đi vào thư phòng
"Gần đây thế nào? Ở trường học thành tích như thế nào?".
"Không có chuyện gì lớn, thành tích học ở trường ổn định".
"Ừm, lần trước chuyện ở quán bar giải quyết sao? Đừng để loại hậu họa phiền toái gì cho ta.".
"Ta không có động tay, hẳn là Tiểu di giải quyết giúp rồi." Nghe được Đan Bác đặt vấn đề, Đan Cẩn Tuyền ăn ngay nói thật. Từ lúc Tịch Khanh Nhược nói cho cô biết những người đó đều chết rồi, cô trước tiên nghĩ ngay đến Âu Á Viên. Trừ nữ nhân kia, không có ai vì cô bị tổn thương mà làm ra chuyện lớn như thế.
"Ha ha, lại là nàng, như thế nào? Âu gia vài năm nay khẩu vị trở nên càng lúc càng lớn rồi? Không chỉ muốn thâu tóm toàn bộ thị trường súng đạn ở Lang Kỳ, ngay cả chuyện của Đan gia cũng muốn nhúng tay vào?".
"Cha..." Nghe Đan Bác âm dương quái khí nói, Đan Cẩn Tuyền nhíu mày. Cô không rõ Đan Bác vì sao nói như vậy, Âu Á Viên chưa bao giờ can thiệp sự vụ của Đan gia. Nàng lười muốn chết, căn bản sẽ không hơi đâu đi quản chuyện dư thừa.
"Cẩn Tuyền, ngươi còn nhớ rõ ta là phụ thân ngươi, sẽ biết người nhà họ Đan nên làm cái gì, không nên làm cái gì. Ngươi cùng dì của ngươi quan hệ tốt ra sao ta mặc kệ, nhưng ta không hy vọng các ngươi trong lúc đó gây ra chuyện gì hỗn loạn. Ta không hiểu phụ nữ thân thiết với nhau ra sao, nhưng người ngoài nhìn vào có khả năng sẽ hiểu lầm thành một ít kỳ quái gì đó. Ngươi tuổi cũng không nhỏ, ta có một người bạn, con hắn so với ngươi hơn tuổi, cũng tốt nghiệp từ đại học Lang Kỳ ra, đang đi làm ở nước ngoài vài ngày nữa sẽ trở về. Đan gia gần đây cũng có kế hoạch hợp tác với nhà đó, ngươi cùng hắn kết giao cũng tốt.".
"Cha là đang thay Cẩn Tuyền tìm bạn trai sao?" Đan Bác rõ ràng ám chỉ như thế, Đan Cẩn Tuyền tất nhiên hiểu. Cô nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, thật sự không biết đối phương sao phải làm như vậy. Cô mới 19 tuổi mà thôi, cho dù gấp lắm cũng không cần sớm như vậy đi?
"Ngươi suy nghĩ lung tung cái gì? Ta chỉ là cho ngươi có thêm một người bạn trợ giúp, nếu ngươi muốn tiến thêm một bước ta cũng cũng không phản đối. Chuyện này mẹ ngươi cũng biết, tuy rằng ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng có một số việc sớm suy tính thì tốt hơn. Ngươi phải biết rằng, ngươi là...".
"Phụ thân, ta hiểu được, ta là người nhà họ Đan, ta phải làm cái gì, không nên làm cái gì ta đều rất rõ ràng. Nhưng ta cũng có ý nguyện của chính mình, việc mà mình muốn làm. Người này ngươi nhắc đến ta sẽ không đi gặp. Thật có lỗi, ta bỗng nhiên nhớ tới trường học còn có việc, ta đi trước." Ở trong ấn tượng của Đan Bác đây là lần đầu Đan Cẩn Tuyền cãi lời hắn. Cô không đợi đối phương trả lời, ngay lập tức hướng cửa chính chạy ra, quản gia nhìn muốn ngăn lại cô cũng không có để ý
Chạy đến cửa rồi Đan Cẩn Tuyền lấy điện thoại muốn gọi cho Âu Á Viên, lại nhìn thấy đã 11 giờ đêm liền ngưng lại. Lúc này hẳn là nàng ngủ rồi, mình gọi chỉ sợ quấy rầy nàng. Cho dù trong lòng có nhớ nhung đến mức nào, cũng không nên làm phiền người ta nghỉ ngơi.
Chỉ là ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Đan Cẩn Tuyền, tầm mắt cô bị luồng sáng chiếu vào. Cô thấy biển số xe quen thuộc kia, lại thấy bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước xuống. Trong nháy mắt cô cảm thấy hốc mắt có chút ướt át, liền ngay cả tầm nhìn cũng mông lung không rõ. Cô nhấc chân đi về phía Âu Á Viên, muốn nói bao nhiêu thứ mà lại không cất nên lời, cuối cùng chỉ có thể hỏi
"Ngươi sao lại tới đây?".
"Ta nghĩ xem làm thế nào có thể sớm nhìn thấy Tiểu Cẩn, cuối cùng nghĩ đến đợi ở chỗ này hẳn là nhanh nhất, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy có thể gặp lại ngươi. Cô gái của ta sao lại có vẻ mặt khổ sở vậy, có phải bị người khác bắt nạt rồi? Không quan hệ, bất kỳ ai làm Tiểu Cẩn tổn thương, Tiểu di sẽ giúp ngươi báo thù tất thảy.".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro