Chương 45
"Cha, ngươi tìm ta có việc sao?" Ngồi ở phòng khách biệt thự Đan gia, Đan Cẩn Tuyền nhìn đồng hồ trên tường, nhẹ giọng hỏi. Hôm nay cô vừa tan học đã bị Đan Bác kêu trở về, bảo là có chuyện quan trọng muốn cùng cô nói. Nhưng mà từ lúc về nhà đến giờ đã gần nửa tiếng, Đan Bác vẫn ngồi ở chỗ kia hút thuốc, hoàn toàn không có ý tứ muốn nói chuyện
Sương khói lượn lờ trong phòng, tràn ngập là hương vị làm Đan Cẩn Tuyền chán ghét. Khác với mùi thuốc lá cho nữ của Âu Á Viên, thuốc lá của Đan Bác có mùi rất nặng, đối với thân thể cũng hết sức độc hại. Đan Cẩn Tuyền nhìn Âu Tình rõ ràng không thích lại còn cười, bỗng nhiên cảm thấy, chính mình có thể tìm được người yêu giống như Âu Á Viên là một chuyện cực kỳ tốt
Nữ nhân kia săn sóc cô đến mức tận cùng, nàng biết cô chán ghét mùi thuốc lá và rượu nên không ở trước mặt cô hút thuốc hoặc uống rượu quá nhiều. Nghĩ đến Âu Á Viên vì chính mình mà chịu thiếu thuốc và uống ít rượu, thậm chí ở nhà vứt hết đi, Đan Cẩn Tuyền trong lòng một trận ngọt ngào. Cô cũng không biết, ngọt ngào này đã hóa thành thực, trực tiếp biểu hiện trên gương mặt mình
"Ngươi gần đây còn ở chung với Tiểu di ngươi?" Nhìn thấy Đan Cẩn Tuyền bên miệng gợi lên tươi cười, Đan Bác thấp giọng hỏi. Hắn dập tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay, lại đốt lên điếu khác khiến cho trong phòng sương khói càng thêm nồng đêm.
"Ta vẫn đều ở chung một chỗ với Tiểu di. Nàng gần đây thân thể không tốt lắm, ta ở đó tiện chăm sóc nàng."
"Ta còn tưởng các ngươi quan hệ không tốt như trước kia, hiện thấy cả hai ở chung hòa hợp như thế, ta thật ra có chút kinh ngạc.".
"Không có gì, Cẩn Tuyền vẫn đều thực tôn kính Tiểu di." Nghe Đan Bác nói thế, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy có vài phần quái dị, nhưng biểu tình của Đan Bác lại làm cho cô nhìn không ra manh mối, chỉ có thể dùng mấy từ chung chung mà trả lời
"Ừ, tôn kính trưởng bối là chuyện tốt, ta chỉ sợ các ngươi cảm tình quá tốt mà quên đi thân phận. Ta hôm nay tìm ngươi là muốn hỏi một chút ngươi cùng Phàn Hằng thế nào.".
"Phụ thân, nếu ngươi vẫn muốn nói chuyện của ta và Phàn Hằng, câu trả lời của ta vẫn như cũ. Hắn quả thật rất tốt, nhưng hiện tại dựa vào tuổi của ta mà nói, bàn chuyện tình cảm không khỏi vẫn quá sớm. Ta hiện tại chỉ nghĩ đến mấy chuyện liên quan đến học hành, không có tâm tư yêu đương nam nữ.".
Nửa câu đầu nói của Đan Bác làm cho Đan Cẩn Tuyền trong lòng run lên, nửa câu sau lại gợi lên bất mãn trong lòng cô. Đan Cẩn Tuyền thật sự không rõ chính mình đối với Đan Bác cùng Đan gia mà nói rốt cuộc là cái gì, đúng vậy, cô là người thừa kế duy nhất của Đan gia, nhưng cũng là một người tên là Đan Cẩn Tuyền. Cô đã luôn nghe lời quá lâu rồi, đến chuyện này lại không muốn nhân nhượng nữa
Đan Bác muốn cô cùng Phàn Hằng hẹn hò, thậm chí nói đến chuyện kết hôn, tất cả đều là muốn địa vị của Đan Gia càng thêm bền chắc mà thôi. Đan Cẩn Tuyền biết rất rõ Đan Bác dã tâm không nhỏ, càng không muốn nhờ vào Âu gia mà đi mở rộng thế lực của mình. Nhưng hành động của hắn hôm nay không hề quan tâm đến Âu gia, đến cảm nhận của cô và Âu Tình?
"Cẩn Tuyền, cha ngươi làm như vậy cũng hợp tình, ngươi nghe cha một lần đi." Ngay khi Đan Cẩn Tuyền muốn tiếp tục phản bác, Âu Tình ngồi ở một bên không nói gì rốt cục đã mở miệng. Chỉ là Đan Cẩn Tuyền thật không ngờ nàng đứng về phe Đan Bác. Thấy Âu Tình trong mắt nhìn mình mình khẩn cầu, Đan Cẩn Tuyền bỗng nhiên cảm thấy thật vô lực.
Đúng rồi, cô đã nghĩ quá nhiều, cũng quá ngây thơ rồi. Âu Tình ỷ lại Đan Bác bao nhiêu cô đều biết. Là một người phụ nữ bình thường, chồng chính là ông trời, nhất là khi Âu Tình luôn coi Đan Bác Đan Bác là điều kiện tiên quyết, làm sao mà lại đi trợ giúp cô được. Âu Tình chắc đã quên cô là con gái ruột thân sinh ra rồi
"Mẹ, ta...".
"Lão gia, phu nhân, bên ngoài có khách tới thăm, tự xưng là người đại diện." Không khí trong lúc nhất thời trở nên có chút xấu hổ, Đan Cẩn Tuyền không hé răng, mà Đan Bác cũng là không nói được một lời. Đúng lúc này, quản gia bỗng nhiên đi vào nói với Đan Bác. Nghe được vậy, Đan Bác trong mắt hiện lên một tia vui sướng. Sự thay đổi quá mức rõ ràng, dù ai cũng đều nhìn ra được Đan Bác đối với người mới tới này rất chờ mong.
"Cẩn Tuyền, ta đưa ngươi đi trên lầu nghỉ ngơi một chút đi." Thấy Đan Bác muốn tiếp đãi khách, Âu Tình thấp giọng nói. Ngay sau đó, động tác của nàng lại bị Đan Bác ngăn cản
"Không quan hệ, nó sớm muộn gì cũng phải một mình đảm đương tất cả, tiếp xúc mấy chuyện này sớm một chút cũng tốt"
Đan Bác vừa nói xong, người kia đã vào. Đan Cẩn Tuyền ngẩng đầu nhìn, liền thấy một cô gái mặc âu phục màu tím xuất hiện ở cửa. Vóc dáng của cô rất cao, ít nhất phải 170 cm, mái tóc không dài không ngắn rơi trên vai, có thể nhìn ra chất tóc rất tốt. Mái nghiêng che khuất mắt trái, chỉ lộ ra mắt phải với đồng tử màu hổ phách lóe lên tính toán cùng thâm sâu không lường được. Chỉ cần liếc mắt một cái, Đan Cẩn Tuyền biết nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.
"Đan tiên sinh, lần đầu gặp mặt, ta là Mộc Đồng. Là người của Tạp Bằng Đặc, nói vậy ngươi đối với ta hẳn là cũng không xa lạ.".
"Trước đây cùng Mộc tiểu thư từng có vài lần can thiệp, nhưng cũng chưa từng chính thức gặp, hôm nay có thể gặp lại là vinh hạnh của ta.".
"Đan tiên sinh nói đùa, ngài là khách hàng giao dịch thân thiết của gia tộc Tạp Bằng Đặc, chúng ta tất nhiên nhớ rõ ngài. Hiện tại chúng ta chủ động tìm ngươi, là có dự án hợp tác hạng nhất muốn cùng ngài đàm đạo"
"Xin lắng tai nghe" Nghe Mộc Đồng nói, Đan Bác ý cười càng sâu. Hắn phân phó người hầu bưng tới cà phê cho Mộc Đồng, đối phương lại phất phất tay, đem cà phê đổi thành trà.
"Thật có lỗi, ta tuy rằng nhiều năm ở nước ngoài, nhưng vẫn là có vẻ thói quen uống trà. Cà phê tuy thơm ngon nhưng lại không tốt cho cơ thể. Trà vị đắng chát nhưng trải qua giám sát tỉ mỉ, cũng chân chính là thứ tốt.".
"Ha ha, Mộc tiểu thư nói phải, ta tin tưởng, chúng ta lần này hợp tác cũng sẽ giống trà giống nhau, càng cao cấp lại càng có hương vị.".
"Đan tiên sinh so sánh rất hay, hiện tại ta sẽ nói về việc hợp tác kia." Mộc Đồng nói xong, nhìn Âu Tình cùng Đan Cẩn Tuyền ngồi bên cạnh ra vẻ nghi ngờ, Đan Bác lại gật đầu ý bảo không ngại.
"Về hợp tác lần này hẳn là Đan tiên sinh cũng sớm đã nghe qua, Đan gia là gia tộc nổi danh ở Lang Kỳ, ta cũng biết Đan tiên sinh không thoải mái với tình hình hiện tại. Ta nghe nói Đan gia gần đây gặp một chút phiền toái ở nguồn cung cấp đạn dược, Tạp Bằng Đặc gia tộc sẽ giúp vô điều kiện. Quan trọng nhất là sắp tới sẽ có một lô hàng mới được xuất ra"
"Ý của Mộc tiểu là?" Nghe Mộc Đồng nói, Đan Bác nghi hoặc hỏi, đồng thời ở trong lòng mừng thầm rằng vấn đề hắn lo lắng nhất đã được giải quyết.
"Gia tộc Tạp Bằng Đặc không bao giờ làm việc nhỏ nhặt linh tinh, độ tinh khiết của hàng ít nhất bằng chừng này.".
Mộc Đồng nói xong dùng ngón tay nhúng nước trà viết một vài con số trên mặt bàn. Nhìn tỷ lệ một trên một trăm kia, Đan Cẩn Tuyền mê man nhíu mày, rốt cục hiểu được vì sao Đan Bác không muốn cô và Âu Tình tránh đi chỗ khác. Bởi vì, hai người kia từ đầu tới đuôi đều mù mờ không rõ nội tình, cũng không biết "hàng" kia là cái gì
"Giá bao nhiêu?" Nhìn Mộc Đồng đưa ra con số như thế, Đan Bác hai mắt bắt đầu sáng lên. Hắn cười hỏi, trong đáy mắt không thể nghi ngờ toàn là đắc ý
"Đan tiên sinh tự nhiên không cần lo lắng vấn đề giá. Gia tộc Tạp Bằng Đặc có thể cam đoan với ngài số hàng này chỉ dành cho Đan gia, mà toàn bộ cũng đều lấy giá thấp nhất"
"Vậy ta ở đây cảm ơn Mộc tiểu thư trước.".
"Được, ta về trước. Đan tiên sinh, con gái ngài thật xinh đẹp" Cùng Đan Bác nói xong, Mộc Đồng đứng dậy rời đi, xong lại tung một câu không đầu không đuôi như thế. Nghe thấy vậy, Đan Cẩn Tuyền chẳng những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm hậm hực. Cô không rõ Đan Bác rốt cuộc muốn làm cái gì, vũ khí của Đan gia luôn giao dịch với Âu gia, tại sao hôm nay lại biến thành Tạp Bằng Đặc? Mộc Đồng này rốt cuộc là người có địa vị thế nào, hàng hóa trong miệng hai người là cái gì
Ngay cả khi có rất nhiều nghi vấn, Đan Cẩn Tuyền vẫn giữ lại trong lòng không tính nói ra. Nhìn thời gian cô biết mình nên rời Đan gia về nhà với Âu Á Viên rồi. Chỉ là cô còn có chút lo lắng Đan Bác không chịu thả mình.
"Sao? Ngươi có việc?" Quả nhiên nhìn thấy cử chỉ của cô, Đan Bác hỏi. Đan Cẩn Tuyền lắc đầu, muốn tìm cái lấy cớ rời đi, đúng lúc ấy cửa lớn của biệt thự lại một lần nữa mở ra, lần này không phải ai khác chính là Âu Á Viên.
"Chị, anh rể".
"Á Viên đến đây à, muộn thế này vẫn có việc sao?" Nhìn thấy Âu Á Viên, Đan Bác cười chào hỏi, nhưng Đan Cẩn Tuyền thế nào cũng đều cảm thấy hắn cười có chút miễn cưỡng.
"Ta nghĩ anh chị đã về, tất nhiên ta cũng tới đón Tiểu Cẩn trở về .".
"Ngươi xem ngươi kìa, bận thế còn quản nhiều chuyện, Cẩn Tuyền làm ngươi phiền toái không ít rồi? Ngươi nếu ngại phiền, để nó quay lại đây ở đi" Nghe Âu Á Viên nói, Âu Tình đáo lại. Chỉ là một câu lơ đãng này làm cho Đan Cẩn Tuyền cùng Âu Á Viên đều đen mặt. Trời mới biết các nàng hiện tại muốn ở cùng nhau đến mức nào
"Chị, Tiểu Cẩn rất nghe lời, không có phiền đến ta, nếu không có Tiểu Cẩn mỗi ngày gọi ta dậy, nấu ăn cho ta, em gái của chị sẽ phát điên đấy." Vì không muốn để Đan Cẩn Tuyền bị Âu Tình cướp đi, Âu Á Viên vội vàng nói Đan Cẩn Tuyền rất tốt, mà trên thực tế cũng đúng là như thế. Hai người sau khi phát sinh quan hệ trở nên càng thêm thân mật khăng khít, nhiều năm qua dục cầu bất mãn, nay Âu Á Viên cơ hồ mỗi buổi tối đều phải quấn quít lấy Đan Cẩn Tuyền muốn nàng vài lần mới bỏ qua, ngày hôm sau không có Đan Cẩn Tuyền dậy sớm hôn đánh thức sẽ lại không chịu rời giường đi làm. Cho nên nói, ai phiền ai, ai nuông chiều ai, thật đúng là nói không chính xác.
"Ừ, hai đứa ở chung ta cũng yên tâm. Vậy các ngươi trở về đi, muộn quá lái xe không tốt." Thấy em gái thân thiết với con gái như thế, Âu Tình lộ ra vui mừng tươi cười. Nàng nói xong liền tiễn hai người đi, hoàn toàn không để ý sắc mặt tối tăm của Đan Bác
"Anh rể, chúng ta đi." Âu Á Viên chung quy là thông minh, Âu Tình không có phát hiện ra gì, nhưng nàng đều thấy rõ. Đan Bác gắt gao nhìn chằm chằm nàng cùng Đan Cẩn Tuyền, Âu Á Viên không cam lòng yếu thế nhìn lại, mở miệng nói. Đúng vậy, nàng muốn ở ngay trước mặt Đan Bác mà mang đi Tiểu Cẩn của nàng
"Được, các ngươi trở về đi." Đan Bác chung quy là người trưởng thành, không có ngây thơ của tuổi trẻ. Mặc dù trong lòng có rất nhiều bất mãn, hắn vẫn nhẫn nại không lộ ra. Đưa Đan Cẩn Tuyền trở lại xe, thẳng đến khi rời khỏi khu biệt thự đến bên cạnh đường cái, Âu Á Viên mới cho xe dừng lại, xoay người ôm lấy Đan Cẩn Tuyền ngồi bên cạnh.
"Tiểu Cẩn, ta nhớ ngươi." Âu Á Viên nhẹ giọng nói, mân mê cái miệng nhỏ nhắn mang theo vài phần ủy khuất, thật giống như con cún nhỏ bị cướp mất khúc xương
"Vừa mới xa được có vài giờ đã làm nũng, ngươi không phải bận nhiều việc sao? Sao mà còn có thời gian tới đón ta?" Thấy Âu Á Viên ôm chính mình, mái tóc vốn tao nhã nay cọ cọ trong lòng mình mà rối loạn, Đan Cẩn Tuyền có chút bất đắc dĩ thay nàng sửa sang lại, lại nhịn không được hôn hai má của nàng
"Bận là bận, nhưng là luôn muốn đến tìm vợ nha. Ta chỉ biết ngươi không thoát được khỏi chị cùng anh rể, cho nên ta đến tìm ngươi .".
"Quỷ linh tinh." Âu Á Viên bộ dánh lấy lòng khoe mẽ khiến Đan Cẩn Tuyền nở nụ cười đem người trong lòng ôm chặt, hưởng thụ thân thiết tại giờ khắc này. Cô cùng nàng làm bất hòa đã thật lâu, lãng phí rất nhiều thời gian. Ít nhất ở thời điểm này, Đan Cẩn Tuyền không muốn keo kiệt ôn nhu của mình dành cho nàng
"Tiểu Cẩn, ta rất thích ngươi ôm ta như vậy, làm cho ta có cảm giác ngươi thực sự cần ta.".
"Ta vốn cũng rất cần ngươi, đừng nghĩ linh tinh.".
"Người ta không nghĩ linh tinh gì đâu nha, chỉ là rất muốn cùng Tiểu Cẩn ở trong này làm một chuyện mà thôi."
"Chuyện gì?" Nghe Âu Á Viên nói, Đan Cẩn Tuyền theo bản năng hỏi. Chỉ là Âu Á Viên bắt đầu động tay cởi bỏ cúc trên áo sơ mi của cô, lại lôi kéo tay cô đặt trên ngực nàng khiến cô ngây ngốc đỏ mặt
"Ta muốn cùng Tiểu Cẩn ở trong này ân ái.".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro