Chương 30: Nhìn nhận rất hay
Dưới ánh mắt của Dịch Thanh Chước, Thẩm Triều Ý đặt bình giữ nhiệt lên trên tủ đầu giường.
"Xin lỗi, nghe được cuộc nói chuyện giữa em với dì." Thẩm Triều Ý lặp lại một lần nữa, thái độ rất chân thành.
Đôi mắt sáng quắc dừng lại trên người Dịch Thanh Chước.
Dịch Thanh Chước đã điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, mặt mày bình thản nói: "Tôi tin bác sĩ Thẩm cũng không phải là người thích nghe lén chuyện của người khác, hơn nữa cũng không phải là bí mật không thể để người khác biết, trùng hợp mà thôi, bác sĩ Thẩm đừng để ý."
Tùy tiện đặt cuốn sách nằm cạnh gối đầu, Dịch Thanh Chước lộ ra dáng vẻ không quá quan tâm.
Nhìn thấy người này không có so đo, Thẩm Triều Ý cũng thở phào nhẹ nhõm một cái.
Nàng khống chế nhịp tim vẫn còn đang kinh hoàng: "Tư tưởng của dì vẫn còn tương đối truyền thống, nhất thời khó có thể chấp nhận cũng rất bình thường. Cho nên, em cho dì một chút thời gian, dì là người rất hợp tình vẹn lý, hẳn là sẽ không làm khó em."
Có lẽ bản thân Thẩm Triều Ý cũng không nhận ra, lúc nàng nói lời này thì giọng nói khẽ run, thậm chí trong mắt cất giấu một sự vui vẻ.
Đứng trước giường bệnh, tà áo của Thẩm Triều Ý bay lên nhẹ nhàng.
Khuôn mặt ôn hòa như ngọc, mơ hồ có dấu vết của sự rối rít.
"Tôi biết." Dịch Thanh Chước ngẩng đầu, nhìn Thẩm Triều Ý đang khoanh tay đứng thẳng người.
Nhìn xem phản ứng của vị bác sĩ này, Dịch Thanh Chước nghiêng đầu, khóe miệng cong lên nhẹ nhàng mỉm cười.
Nàng hỏi Thẩm Triều Ý: "Bác sĩ Thẩm, dáng vẻ này của chị giống như rất vui vẻ vì chuyện này. Đối với loại tình yêu này, chị không cảm thấy rất bất ngờ sao? Suy nghĩ này khác hẳn với người bình thường."
Rốt cuộc ở góc nhìn của xã hội này, vẫn còn tồn tại rất nhiều dị nghị về một bộ phận nhỏ yêu đương đồng giới.
"Vốn dĩ cũng không nên phản đối, không phải sao?" Thẩm Triều Ý hỏi ngược lại.
Dịch Thanh Chước mím môi: "Nhìn nhận rất hay."
Tôi coi trọng chị.
Thẩm Triều Ý bị một câu này của Dịch Thanh Chước khiến nàng bỗng dưng muốn bật cười.
Đây là lời nhận xét gì thế này.
Dùng vẻ mặt nghiêm túc, lại nói ra lời khiến người khác muốn bật cười như vậy.
Suy nghĩ một chút, Thẩm Triều Ý nhướng mày: "Tốt lắm, cởi mở nội tâm được thì tốt rồi, em cũng đừng để tâm lý trở nên nặng nề."
Dịch Thanh Chước ngồi xếp bằng lại: "Không có, chị nghĩ nhiều rồi."
Đối với chuyện tình cảm, nàng lựa chọn việc không bị ép buộc bởi bất cứ thứ gì, nếu như không gặp được, vậy thì tin vào duyên phận.
Dịch Thanh Chước, vẫn luôn tự do về mặt tinh thần.
"Bác sĩ Thẩm, tiếng đàn piano của chị rất êm tai, cảm ơn." Im lặng một lúc, Dịch Thanh Chước nói.
Thẩm Triều Ý chọn một đoạn nhạc piano mang giai điệu rất thư giãn, vừa hay thích hợp để lắng nghe lúc đọc sách, sẽ không bị quấy nhiễu phân tâm.
Có lẽ Dịch Thanh Chước cũng nhận thấy được đề tài kia không quá thích hợp để trò chuyện sâu hơn, cho nên rất nhanh nàng đã nói sang chuyện khác.
Thẩm Triều Ý gật đầu, tiếp lời: "Đừng khách sáo, canh gà của dì cũng rất ngon."
Dịch Thanh Chước chưa từng nâng mí mắt lên, bình tĩnh không xao động: "Ừm."
Không mất bao lâu, Thẩm Triều Ý nói một câu: "Sắp đến giờ rồi, chị đi trước chuẩn bị vào làm."
Thẩm Triều Ý xoay người, lúc nâng chân bước đi dường như đã nghĩ tới cái gì đó, nàng tiếp tục nói: "Đúng rồi, dì không có nói bừa cái gì với chị cả, chỉ là chia sẻ với chị một ít sở thích trước kia của em, dì nói em thích đánh cầu lông, thích đọc sách, còn về chuyện khác, cũng chưa từng nói gì."
Thẩm Triều Ý lắng nghe Dịch Thanh Chước nói chuyện giống như có suy nghĩ trách Dịch Thường Hoan, vì thế nàng lên tiếng giải thích.
Dịch Thanh Chước mím môi, không có ngẩng đầu.
Vài giây sau, người kia mới đáp lại: "Tôi không có trách mẹ của tôi."
"Vậy là tốt rồi, em cứ cố gắng nghỉ ngơi đi." Thẩm Triều Ý hơi gật đầu.
Bây giờ là mùa thu, mọi vật sẽ trở nên hoang tàn.
Chỉ có hai người ở trong phòng bệnh này lại khác, dường như trong lòng họ giống như mùa xuân tràn đầy sức sống, mầm non sâu trong nội tâm đang đâm chồi lên từ dưới mặt đất.
Thẩm Triều Ý đứng trước giường bệnh, trong ánh mắt mang theo ánh sao sáng rực khi nhìn về phía Dịch Thanh Chước.
Rõ ràng không có mỉm cười, nhưng lại lộ rõ sự dịu dàng đến từ gió mát trăng thanh.
Dịch Thanh Chước không nói nữa, rất nhanh Thẩm Triều Ý cũng thu hồi tầm mắt.
Đi ra khỏi phòng bệnh, cũng trở tay đóng cửa phòng bệnh lại.
"Bác sĩ Thẩm! Buổi sáng tốt lành ạ." Mới vừa quay đầu, khuôn mặt Trần Nhã lập tức xuất hiện.
Thần kinh của Thẩm Triều Ý vẫn còn căng thẳng, điều này không khác gì ném một tảng đá lớn vào trong mặt hồ tĩnh lặng.
Thẩm Triều Ý hoảng sợ, cảm giác trái tim đã lệch một nhịp.
Quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng đã đóng kín, nàng đè nén cảm xúc và sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó mới cùng Trần Nhã đi đến bàn điều dưỡng.
"Em làm tôi giật mình, làm sao vậy? Có chuyện gì sao!" Thẩm Triều Ý xoa dịu lồng ngực.
Trần Nhã đã thay đồng phục của điều dưỡng, mếu miệng trả lời: "Em đây không phải là do mới vừa thay quần áo xong, thì nhìn thấy chị sao? Cho nên mới chào hỏi chị một tiếng. Bác sĩ Thẩm, vừa vào ca trực đã nhìn thấy chị, khiến tâm trạng buồn bực của em khi phải dậy sớm để đón tàu điện ngầm cũng tiêu tan đi rất nhiều ạ."
Nhìn thấy Thẩm Triều Ý vẫn chưa thay quần áo, lại mới bước ra từ phòng bệnh của Dịch Thanh Chước.
Trần Nhã không khỏi nhíu mày: "Bác sĩ Thẩm, tại sao gần đây chị thường xuyên chưa thay quần áo đã đi thăm bệnh vậy ạ? Dạo gần đây trưởng khoa Chu kiểm tra đi làm trễ rất nghiêm khắc, nếu như chị không thay quần áo, còn bị ông ấy bắt được đến muộn, không chừng còn nghĩ nên mắng chị ra sao."
Chị ấy lại đi tìm Dịch Thanh Chước.
Nhớ lại hai ngày trước Hàn Nghiệp Thành xảy ra tranh cãi tại đây với Dịch Thanh Chước, nụ cười trên mặt Trần Nhã lập tức giấu đi.
"Tôi đi trả đồ, không phải đi thăm bệnh." Thẩm Triều Ý hít sâu một hơi, lúc này mới hòa hoãn cảm xúc: "Tôi đi thay quần áo đây, chút nữa phải thăm bệnh cùng với trưởng khoa Chu."
"À dạ." Vẻ mặt Trần Nhã phức tạp liếc nhìn phòng bệnh của Dịch Thanh Chước.
Nàng lên tiếng giữ chân Thẩm Triều Ý đang muốn rời đi: "Nhắc đến trưởng khoa Chu, chị có biết hai ngày trước, bác sĩ Hàn bị trưởng khoa Chu kêu đến văn phòng không?"
Trần Nhã chỉ nói một nửa, là đang thử Thẩm Triều Ý.
Nhưng mà Thẩm Triều Ý cũng không có biết cái gì, không quá tò mò đáp lại: "Trưởng khoa Chu kêu người khác đến văn phòng không phải rất bình thường sao? Có chuyện gì sao, cảm giác em cứ thần thần bí bí."
"Không phải chứ, chị thật sự không biết?" Trần Nhã có chút nôn nóng.
Sự thật đúng là Thẩm Triều Ý không hề biết một chút gì.
"Không biết, làm sao vậy? Có liên quan gì với tôi sao?" Thẩm Triều Ý không hiểu đầu đuôi, chỉ nghĩ có liên quan đến công việc của mình.
Cho nên cũng tập trung tinh thần lắng nghe.
Trần Nhã muốn nói rồi chần chừ: "Chính là bác sĩ Hàn, hôm đó anh ấy nói anh ấy là bạn. . . "
Đúng lúc này.
"Trần Nhã! Vào làm đi." Tiếng quát lớn của điều dưỡng trưởng tên là Vương Thư Diệp truyền đến.
Thẩm Triều Ý và Trần Nhã cùng quay đầu lại, sắc mặt Vương Thư Diệp không vui nhìn Trần Nhã.
Người này ngoảnh mặt đi, lại thay đổi một vẻ mặt khác, gật đầu nói với Thẩm Triều Ý: "Bác sĩ Thẩm buổi sáng tốt lành."
Trần Nhã bị điều dưỡng trưởng cảnh cáo sợ đến mức run rẩy toàn thân, còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy Vương Thư Diệp nói: "Trần Nhã chỉ định nhiều chuyện mấy việc vặt linh tinh, đều là mấy chuyện không bổ ích, bác sĩ Thẩm cô cứ làm việc đi, đừng ở đây nghe nó kể chuyện vô dụng tốn thời gian."
"Trần Nhã, cô không biết mình nên làm cái gì sao?"
Thẩm Triều Ý kinh ngạc nhìn Trần Nhã, dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay nàng làm việc cùng với Trần Nhã, cảm thấy Vương Thư Diệp nói cũng không phải là vô lý.
Vì thế đáp lại: "Ừm, vậy mọi người làm việc đi, tôi đi trước."
Sắp muộn giờ làm, tuy rằng Thẩm Triều Ý cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không có kiên quyết đuổi theo làm rõ.
"Này? Bác sĩ Thẩm." Trần Nhã còn muốn nói chút gì đó.
Nhưng đã bị Vương Thư Diệp giữ lại: "Trần Nhã! Có phải cô bị khờ hay không? Cô muốn làm gì? Cô điên rồi sao?"
Ngày đó Hàn Nghiệp Thành khiêu khích Dịch Thanh Chước thì Vương Thư Diệp cũng có mặt ở hiện trường, nàng chứng kiến rõ ràng mọi thứ, tuy rằng sau đó nàng đã mượn cớ rời đi.
Nhưng nàng đứng ở ngã rẽ, cũng không nhìn lầm là Hàn Nghiệp Thành bị Dịch Thanh Chước chọc giận đến suýt chút nữa mất kiểm soát trước đám đông.
Hơn nữa về những gì Trần Nhã muốn nói.
Người thông minh cũng có thể nhận ra, rõ ràng là Hàn Nghiệp Thành đang theo đuổi Thẩm Triều Ý, mà Thẩm Triều Ý lại không có suy nghĩ đến phương diện đó.
Nhưng Hàn Nghiệp Thành lại nói Thẩm Triều Ý là bạn gái của hắn.
Đây không phải bịa đặt sao?
Nói nghiêm trọng hơn, là xúc phạm, gây ảnh hưởng đến danh dự Thẩm Triều Ý.
"Bác sĩ Hàn nói như vậy, nhưng bác sĩ Thẩm lại không hề biết một thứ gì, đến lúc đó chị ấy biết được, bỗng dưng lại có thêm một người bạn trai mà ai cũng công nhận, vậy nên nói thế nào? Bình thường bác sĩ Thẩm đối xử với chúng ta không tồi, chúng ra không thể lừa gạt chị ấy chứ?" Trần Nhã rối rắm không thôi.
Nàng cũng thân thiết với Thẩm Triều Ý, cho nên nàng không muốn lừa gạt Thẩm Triều Ý.
Vương Thư Diệp liếc nhìn xung quanh, không có gặp mặt người quen, vì thế kéo Trần Nhã qua một bên, nhỏ giọng nói: "Đó là chuyện của người ta, cô xen vào việc người khác, đến lúc đó bác sĩ Hàn biết là do cô nói, nếu như cậu ấy ghi thù cô, ngày tháng cô ở đây xem còn yên ổn không?"
"Cô động não một chút đi, nghe rồi thì thôi, lời này không thể nói ra từ miệng của cô, cô có hiểu không. Chưa kể nói như thế nào bác sĩ Hàn cũng là học trò do trưởng khoa Chu tự tay dẫn dắt, ngay cả khi chuyện này xảy ra, đúng là không quá thích hợp. Nhưng trưởng Chu bất kể như thế nào cũng không thể tự vả mặt mình, cô có biết hay không?" Vương Thư Diệp hận rèn sắt không thành thép khuyên bảo: "Đến lúc đó lấy ai đỡ đao, là cô sao?"
"Điều dưỡng trưởng, nhưng mà. . ." Trần Nhã bị mắng đến cúi đầu.
Bác sĩ Thẩm cũng không có trêu chọc ai.
"Không có nhưng mà gì cả, cô chỉ là một điều dưỡng nhỏ nhoi, không bằng người ta, còn phải chăm lo cuộc sống. Đôi khi nên học cách làm một kẻ bị câm, biết chưa?" Vương Thư Diệp cắt ngang lời nói của Trần Nhã: "Được rồi được rồi, mau đi làm đi."
Trần Nhã không tình nguyện gật đầu: "Vâng ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro