Chương 34. Tôi muốn nói riêng với chị vài lời

Đột nhiên Thẩm Triều Ý cảm thấy đau đầu không thôi, cả khóe mắt và chân mày đều lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che giấu được: "Tôi không phải bạn gái của anh ta, vẫn luôn không phải, đừng lan truyền lung tung."

Từng câu từng chữ, Thẩm Triều Ý cắn âm rất nặng nề, giống như là đang thêm phần chắc chắn cho câu trả lời phủ định này.

Nàng và Hàn Nghiệp Thành, từ trước đến nay chỉ là quan hệ đồng nghiệp.

"Tất nhiên rồi ạ, bọn họ không biết chẳng lẽ em còn không biết sao? Chị cũng chỉ xem bác sĩ Hàn là đồng nghiệp mà thôi, một chút tình cảm nam nữ cũng không có. Bất quá, bác sĩ Thẩm, chị đừng nói là em kể cho chị biết nha." Khuôn mặt Trần Nhã trở nên đỏ bừng, nàng cũng không muốn đắc tội với Hàn Nghiệp Thành.

Rằng tố cáo hắn ở sau lưng.

Tuy rằng sớm muộn gì Thẩm Triều Ý cũng sẽ biết, nhưng cũng không thể để Hàn Nghiệp Thành biết là từ miệng của nàng nói ra.

Một người là Thẩm Triều Ý, một người là Hàn Nghiệp Thành, cả hai đều là bác sĩ trẻ nòng cốt do chính tay trưởng khoa Chu chỉ dạy, nàng cũng không đắc tội nổi một người nào cả.

"Tôi biết rồi." Thẩm Triều Ý hiểu nỗi khó xử của Trần Nhã: "Bất quá cũng cảm ơn em nói cho tôi biết."

"Chị đừng khách sáo, đây cũng là chuyện nên làm mà." Trần Nhã miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm bất an.

Thẩm Triều Ý tự mình đeo khẩu trang lên, để tránh người khác nhìn thấy băng keo cá nhân trên mặt, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.

Nàng lại đưa mắt liếc nhìn đồng hồ: "Ừm, em vào làm trước đi, tôi còn có việc, tôi đi trước."

Đóng cửa lại, Thẩm Triều Ý thở dài một hơi rất sâu.

Nhận ra tầm mắt của Vương Thư Diệp đứng đối diện ở bàn điều dưỡng đang nhìn qua đây, Thẩm Triều Ý chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, trong mắt thoáng ẩn chứa sự lạnh lẽo.

Hơi điều chỉnh lại cảm xúc một chút, Thẩm Triều Ý chuẩn bị đi đến phòng bệnh của Dịch Thanh Chước để nhặt lại điện thoại mà bản thân đã đánh rơi dưới tình thế hỗn loạn.

Dường như là nhìn thấy Thẩm Triều Ý muốn rời đi, lúc này Vương Thư Diệp mới mở miệng gọi: "Bác sĩ Thẩm, trưởng khoa Chu kêu cô tạm dừng công việc trên tay, đi đến văn phòng ông ấy một chuyến."

Thẩm Triều Ý nghe vậy, bước chân lập tức dừng lại.

Hôm nay mọi người xếp hàng tới tìm mình nói chuyện hay sao?

Cho dù tính tình có tốt cách mấy, gặp phải loại tình huống này cũng khó tránh khỏi tâm trạng trở nên nóng nảy.

Nhưng Thẩm Triều Ý chỉ đơn giản giơ tay xoa huyệt Thái Dương, cũng không có khó xử một người truyền lời như là Vương Thư Diệp.

Cuối cùng nàng gật đầu, tỏ vẻ bản thân biết rồi.

Xoay mũi chân, Thẩm Triều Ý đi về hướng ngược lại so với hướng phòng bệnh của Dịch Thanh Chước.

. . . . . .

Lúc này trong phòng bệnh, Dịch Thanh Chước chậm rãi mở mắt lên.

Giữa cơn hoảng hốt, Dịch Thanh Chước nhìn trần nhà trắng sáng, bên tai truyền đến những âm thanh tí tách, khiến nàng tưởng rằng bản thân lại vào phòng phẫu thuật.

Nâng mí mắt một cách nặng nề, ý thức dần quay trở lại.

Lúc này Dịch Thanh Chước mới dần nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ ở bên tai.

Nghiêng đầu, thì ra không phải đang nằm ở phòng phẫu thuật.

Tiếng tí tách bên tai chỉ là âm thanh của máy đo điện tâm đồ.

Thế nhưng Dịch Thanh Chước vẫn có thể khẳng định, nơi này không phải là phòng bệnh trước kia.

"Con gái, con tỉnh rồi? Rốt cuộc con cũng tỉnh rồi." Rốt cuộc Dịch Thường Hoan vẫn không khống chế được cảm xúc của mình, âm thanh khóc thút thít bắt đầu tràn ra ngoài: "Mẹ chỉ về nhà một chuyến, tại sao lại trở thành như vậy chứ. Là tại mẹ không tốt, mẹ không nên bỏ đi."

Dịch Thường Hoan vội vàng đến bệnh viện, lúc nhìn thấy Trần Diệu và vài người cảnh sát đứng trước cửa phòng bệnh của Dịch Thanh Chước.

Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, trực giác nói rằng Dịch Thanh Chước đã xảy ra chuyện.

Đến gần nhìn xem, Thẩm Triều Ý đang đứng cạnh giường bệnh với vẻ mặt căng thẳng, trong tay cầm kim tiêm cái gì đấy vào dây truyền dịch của Dịch Thanh Chước.

Mà Dịch Thanh Chước, lại nằm ở trên giường không có sức sống.

Thoáng chốc, Dịch Thường Hoan cứ như đã trở về khoảng thời gian nửa tháng trước.

Vào cái ngày con gái của nàng suýt chút nữa đã mất mạng.

Lúc đấy Thẩm Triều Ý cũng cực kỳ căng thẳng giống như vậy, mà Dịch Thanh Chước cũng không có sức sống giống như thế này.

Sau đó thông qua Trần Diệu, nàng mới biết được mọi chuyện.

Hai mẹ con Chu Du tới đây gây rối, muốn ép buộc Dịch Thanh Chước ký đơn hòa giải, hòng giảm bớt thời gian giam giữ trong phòng tạm giam của dì dượng cả của Dịch Thanh Chước.

Tranh chấp một trận, Dịch Thanh Chước cấp hỏa công tâm, dẫn đến bị hôn mê bất tỉnh.

"Mẹ." Dịch Thanh Chước mở miệng thở dốc, trong cổ họng khô khốc không thôi.

Giọng nói phát ra cũng trở nên khàn đặc.

Dịch Thường Hoan giơ tay sờ đỉnh đầu của Dịch Thanh Chước: "Mẹ sẽ không bao giờ rời khỏi con nửa bước, là tại mẹ không tốt, mẹ không có quan tâm đến con, mới khiến con tiếp tục bị thương."

Thời điểm nhìn thấy con gái yếu ớt nằm trên giường, đột nhiên nàng đã bừng tĩnh trở lại.

Không thích đàn ông thì như thế nào, yêu đương cùng giới thì như thế nào.

Mẹ chỉ cần con của mẹ có thể bình an là được.

Những gì còn lại, Dịch Thường Hoan cũng không cầu mong lấy một chút, nàng chỉ cần thế thôi.

Nàng quá sợ hãi sẽ mất Dịch Thanh Chước.

"Mẹ tôn trọng con, con thích, mẹ sẽ ủng hộ. Xin lỗi con gái, là tại mẹ không tốt. Sau này mẹ sẽ không bao giờ thúc giục con yêu đương nữa, cũng không ép con làm chuyện con không thích. Con vui vẻ là được rồi, tất cả chỉ cần con muốn, vậy thì mẹ cũng sẽ vui vẻ, có được không?" Dịch Thường Hoan đang tự trách.

Dịch Thường Hoan cảm thấy nếu bản thân không tức giận trở về nhà vì lời nói của Dịch Thanh Chước, thì có lẽ Dịch Thanh Chước sẽ không suy yếu tiếp tục nằm trên giường bệnh, trở nên yếu ớt không có sức sống.

Lắng nghe âm thanh phát ra từ máy đo điện tâm đồ của Dịch Thanh Chước, nàng cầu xin Bồ Tát ở trong lòng, hầu như đều cầu xin tất cả các vị thần linh ít nhất một lần.

Trước kia nàng hoàn toàn không tin vào thần linh.

Nàng cảm thấy mặc kệ là cái gì cũng là do bản thân nắm giữ trong tay, các loại lời nói như trên đầu ba thước có thần linh, bất quá chỉ là lời nói hữu danh vô thực để kìm hãm đạo đức của mình mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, nhìn con gái không có sức sống nằm trên giường bệnh như vậy.

Dịch Thường Hoan tin, thậm chí còn có suy nghĩ.

Dù phải quỳ lạy 5000 bậc thang, nàng cũng muốn cầu cho Dịch Thanh Chước có thể bình an.

Dịch Thanh Chước cứng ngắc nở một nụ cười: "Tại sao lần nào bản thân mẹ cũng ôm tự trách vậy, mẹ, cho dù mẹ ở đấy, như thế nào vẫn sẽ như thế đó. Mẹ đừng nói như vậy, không liên quan gì đến mẹ cả, chuyện gì nên tới, sớm muộn cũng sẽ tới."

"Nhưng mà mẹ hiểu cho con, con thực sự cảm ơn mẹ." Dịch Thanh Chước mím môi, giọng nói khàn đặc không chịu nổi.

"Con gái ngoan, thiệt thòi cho con. Mẹ hiểu mà, nhất định mẹ sẽ hiểu cho con." Dịch Thường Hoan rút tay về, xoa nước mắt trên mặt.

Dịch Thường Hoan cảm thấy cực kỳ áy náy đối với Dịch Thanh Chước.

Nỗi áy náy lớn đến nỗi chỉ cần nhớ đến mỗi lần Dịch Thanh Chước cắn răng chịu đựng, hốc mắt của nàng sẽ lập tức đong đầy nước mắt.

Dịch Thanh Chước khó khăn lắc đầu, suy nghĩ lại nhớ tới Thẩm Triều Ý.

Thật ra nàng muốn hỏi một chút xem Thẩm Triều Ý thế nào rồi.

Sau đó nghĩ đến lúc ấy Hàn Nghiệp Thành cũng có mặt ở đó, cho nên nàng mạnh mẽ đè nén dòng suy nghĩ này lại.

Cũng không biết vết thương trên mặt chị ấy thế nào rồi.

Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lại bị thương.

Giống như một viên ngọc quý có tỳ vết, khiến Dịch Thanh Chước cảm thấy hổ thẹn.

Thẩm Triều Ý đã có thể không cần che chắn trước mặt nàng, Chu Kinh Long đã gọi Thẩm Triều Ý trở về hai lần.

Hồi tưởng thái độ khi Thẩm Triều Ý bảo vệ nàng, từng câu từng chữ, đều khiến Dịch Thanh Chước xúc động.

Vào khoảnh khắc đó, Thẩm Triều Ý mới là chỗ dựa của nàng.

Thẩm Triều Ý giống như một tia sáng xuyên qua màn đêm.

Bởi vì có Thẩm Triều Ý xuất hiện, an yên trong trái tim Dịch Thanh Chước, dần được chữa lành.

Trong lòng không thể tự khống chế được bắt đầu để ý Thẩm Triều Ý.

Thẩm Triều Ý, tôi phải làm sao với chị bây giờ.

Chị không nên tới gần tôi.

Dịch Thanh Chước cố gắng kiềm chế không nói đến, nhưng thật ra Dịch Thường Hoan vẫn nhắc đến Thẩm Triều Ý đầu tiên: "Cũng may có bác sĩ Thẩm, bản thân bị thương cũng không quan tâm, đầu tiên là đổi một phòng bệnh khác cho chúng ta, sau khi rời khỏi phòng, lại dặn dò không cho người lạ đến thăm. Chúng ta thật sự mang ơn của cô ấy quá nhiều. Cô ấy còn bị thương như vậy, mẹ cũng không biết nên làm như thế nào."

Dịch Thường Hoan không biết nên đối xử như thế nào với Thẩm Triều Ý, mà Dịch Thanh Chước cũng càng không biết.

"Chị ấy thế nào rồi? Khóe miệng. . . của chị ấy bị thương." Trầm ngâm một lúc, Dịch Thanh Chước vẫn hỏi vài câu.

Cửa phòng bệnh không có đóng lại, bởi vì Dịch Thanh Chước còn chưa tỉnh lại, cho nên cách mười lăm phút sẽ có điều dưỡng đến đây xem xét.

Thẩm Triều Ý đi tới cửa, trùng hợp nghe thấy lời nói của Dịch Thanh Chước.

Nàng đứng ở cửa phòng, cong mày trả lời: "Cũng khá tốt, không có gì đáng lo."

Cong ngón tay khẽ gõ cửa, Thẩm Triều Ý đi vào phòng bệnh.

Trước mắt nhìn thấy đôi mắt đen láy của Dịch Thanh Chước đang chăm chú nhìn mình, nàng mở miệng nói: "Em tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"

"Bác sĩ Thẩm à, vết thương của cô. . ." Dịch Thường Hoan vội vàng đứng dậy.

Đơn giản là muốn nhìn một chút xem vết thương của Thẩm Triều Ý thế nào, nhưng bởi vì Thẩm Triều Ý mang khẩu trang, cho nên Dịch Thường Hoan cũng không có nhìn thấy được cái gì cả.

Mà Dịch Thường Hoan vì quá sốt sắng, suýt chút nữa va phải Thẩm Triều Ý.

Đồng tử Thẩm Triều Ý trở nên long lanh, nàng lùi bước về sau, vươn tay đỡ Dịch Thường Hoan: "Đã xử lý tốt rồi ạ, dì đừng lo lắng. Không sao, rất nhanh sẽ lành thôi ạ."

Dịch Thường Hoan ổn định thân người, có hơi xấu hổ nói: "Cô. . . dì đây cũng không biết nên cảm ơn bác sĩ như thế nào, cô thật sự là một bác sĩ tốt." Muôn vàn lời cảm kích, cuối cùng cũng chỉ sót lại mỗi câu này.

Thẩm Triều Ý giơ tay, vừa định nói không cần cảm ơn.

Dịch Thanh Chước đã lên tiếng: "Mẹ, con muốn nói riêng đôi ba lời với bác sĩ Thẩm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro