Chương 45. Tự giác cởi đồ
Bị chị của mình cản trở nhiều lần, vốn dĩ tâm trạng của Hạ Khâm Du đang phấn khích vì được Thẩm Triều Ý khen bản thân đáng yêu, đã bị Dịch Thanh Chước cưỡng chế dập tắt.
Hạ Khâm Du khoanh tay, dáng vẻ tức giận: "Chị, tại sao chị lại hung dữ như vậy? Lâu rồi không gặp chị, em còn chưa nói gì cả, đã bị chị lớn tiếng hai lần. Em ngay cả nhà mình còn chưa trở về nhìn lấy một lần, bước xuống máy bay lập tức phi thẳng tới đây tìm chị."
Dịch Thanh Chước hơi nheo hai mắt lại, lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi, tùy tay ném cho Hạ Khâm Du: "Chìa khóa nhà, tự mình trở về. Mẹ của em đi công tác, một hai ngày nữa cũng chưa về. Em cứ an phận nằm ở trong nhà, hoặc là hẹn bạn bè trước kia ra ngoài đi dạo một chút, sao cũng được."
Hạ Khâm Du giơ tay bắt lấy chuẩn xác chùm chiếc khóa ngoại trừ hai chiếc chìa khóa treo lủng lẳng thì không hề có bất kì móc khóa trang trí nào, cầm lên đung đưa trước mặt.
Nàng đi đến bên cạnh Dịch Thanh Chước, ôm lấy cánh tay Dịch Thanh Chước, giọng nói mềm mại nũng nịu: "Không sao, em đến bệnh viện chăm sóc chị, em cùng với dì cả sẽ cùng chăm sóc chị, dù sao không phải hai ngày tới chị sẽ xuất viện sao? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau về nhà ạ."
"Này. . , Tiểu Hạ." Thẩm Triều Ý thấy thế, lo lắng cho vết thương trên người Dịch Thanh Chước, không nhịn được lên tiếng.
Mà Dịch Thanh Chước rất nhanh đã lưu loát rút tay của mình về, bởi vì Hạ Khâm Du vô tình kéo tay làm vết thương chợt đau nhói khiến độ cong giữa mày nàng càng thêm sâu, nhưng mà nàng cũng không có nói ra: "Chị không cần em chăm sóc, em tự mình trở về cất hành lý, chị sẽ gọi điện thoại tìm người giúp em, chút nữa chị có việc bận."
"Đi đâu? Em đi cùng với chị? Em vừa trở về, cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút đây." Hạ Khâm Du không có bị Dịch Thanh Chước lạnh nhạt dọa lui, một chút cũng chưa để bụng.
Tình cảm giữa hai người cũng không vì khoảng cách mười năm mà trở nên xa lạ.
"Không cần, em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt vào." Dịch Thanh Chước giơ tay, ngăn cản Hạ Khâm Du muốn đến gần cánh tay của mình.
Ngược lại đẩy cửa tiệm net ra, nhìn Thẩm Triều Ý nói: "Tiến vào thôi."
Mở tất cả đèn lên, ngay tức khắc tiệm net sáng sủa hẳn.
"Chị bác sĩ ơi, chị và chị của em, là bạn bè ạ?" Hạ Khâm Du không đem lời từ chối của Dịch Thanh Chước để ở trong lòng, mà là quay đầu mỉm cười với Thẩm Triều Ý.
Nhìn vẻ mặt kia, phảng phất như đang nói, Dịch Thanh Chước thế mà cũng có bạn bè á?
Thật đúng là làm người ta không dám tin tưởng.
Khóe mắt của Thẩm Triều Ý nâng lên chút ý cười, khẽ gật đầu: "Là bạn bè, nhưng hiện tại em ấy là bệnh nhân trong tay chị."
Nói xong, Thẩm Triều Ý tiện đà dặn dò: "Trước kia em ấy phải thực hiện một cuộc phẫu thuật quá lớn, trên người vẫn còn thương tích, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng xuống giường bước đi. Không thể vận động kịch liệt, cho nên em phải chú ý đừng đụng trúng vết thương của em ấy."
Dịch Thanh Chước nhịn đau được, bị đụng trúng cũng sẽ không lên tiếng, một mình chịu đựng.
Hạ Khâm Du gật đầu hỏi: "Em biết rồi, em đây nhất định sẽ cẩn thận, sau này chị của em. . . sẽ không có di chứng gì chứ?"
Sau khi Dịch Thanh Chước trở về luôn bị đám thân thích dòng họ nhà nội quấy rầy, bây giờ còn gây nên chuyện phiền phức đến ồn ào huyên náo. Tuy rằng nàng ở nước ngoài ngàn dặm xa xôi, mẹ của nàng lại cố tình không nói cho nàng biết, không muốn làm nàng lo lắng.
Thế nhưng hiện tại internet phổ biến như vậy.
Hạ Khâm Du lướt trên mạng, bởi vì có theo dõi một tài khoản về mảnh truyền thông.
Cho nên nàng cũng nhìn thấy những tin tức đó.
Khi còn bé Hạ Khâm Du chính là đứa trẻ đi theo sau mông Dịch Thanh Chước lớn lên, sau này lại xảy ra chuyện kia.
Trong lòng nàng đau đến không chịu được, vô cùng lo lắng cho Dịch Thanh Chước.
Cố tình Dịch Thanh Chước lại không phải là loại người thù hằn luôn treo những việc này trên miệng mỗi ngày, cho nên đôi khi nàng ngẫu nhiên gọi điện vài lần, mặc kệ nàng hỏi thế nào, cũng không cạy miệng Dịch Thanh Chước được.
Không thể biết được tình hình cụ thể.
Đây cũng là lý do Hạ Khâm Du vừa tốt nghiệp trở về nước, gấp đến không chờ nổi nghĩ tới muốn nhìn thấy Dịch Thanh Chước.
Ở trong lòng nàng, nàng vẫn rất kính nể người chị họ này.
Mặc kệ là về học tập, hay là về làm người, đều làm tấm gương cho nàng noi theo.
Nàng cũng không vì cái danh "từng giết người" mà sinh ra sợ hãi đối với Dịch Thanh Chước.
Nàng hiểu Dịch Thanh Chước, có thể nói, nàng là người đến gần Dịch Thanh Chước nhất.
"Cụ thể chờ em ấy nói với em đi, hiện tại cũng không dám nói." Thẩm Triều Ý không muốn lộ ra quá nhiều.
Lỡ như Dịch Thanh Chước không muốn nói.
Nói xong, Thẩm Triều Ý đi vào tiệm net.
Ai ngờ Dịch Thanh Chước đứng dựa người vào góc tối ngay cửa, đồng phục màu đen trên người khiến nàng hòa lẫn vào trong bóng tối một cách hoàn hảo.
Ánh mắt Thẩm Triều Ý đột nhiên bắt gặp, toàn thân giật mình: "Em. . ."
Em ấy lại dọa mình.
Dịch Thanh Chước giơ tay đóng cửa: "Gan chị quá nhỏ."
"Là em trốn ở chỗ này, còn không lên tiếng, quá dọa người rồi." Thẩm Triều Ý khống chế nhịp tim, vẻ mặt hoảng sợ.
Dịch Thanh Chước đi đường không những không phát ra tiếng động, thậm chí còn yên tĩnh xuất quỷ nhập thần, không phải là lần đầu tiên Thẩm Triều Ý bị nàng đột nhiên xuất hiện dọa phải.
Cố tình nàng bị dọa đến hoa dung thất sắc*, vẻ mặt Dịch Thanh Chước lại bình tĩnh.
Lý do khiến nàng sợ hãi, lại nhẹ tựa mây gió nói lá gan của nàng quá nhỏ.
Dịch Thanh Chước liếc nhìn Thẩm Triều Ý một cái, cảm thấy không đáng để tranh luận với nàng, giơ tay muốn khóa trái cửa lại.
"Em gái của em còn ở bên ngoài. . ." Thẩm Triều Ý tìm lại giọng nói của mình, dịu dàng nhắc nhở.
Nhưng mà Dịch Thanh Chước giống như cố tình, nghe thấy Hạ Khâm Du vỗ vào hai bên cửa ý bảo Dịch Thanh Chước rằng bên ngoài còn có người, mặt mày nàng vẫn không đổi sắc.
Dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Khâm Du: "Ở ngoài chờ chị mười phút."
Nói xong nàng xoay người đi vào tiệm net, vừa đi vừa cởi áo khoác ra.
Bước qua đống hành lý xếp cao như núi của Hạ Khâm Du, đi đến trước quầy lễ tân, Dịch Thanh Chước tùy tay đặt áo khoác lên lưng ghế.
Cuối cùng lưu loát tiếp tục cởi áo thun của mình ra, tùy tiện cầm ở trong tay ngồi xuống ghế.
Thẩm Triều Ý mới vừa bước vào quầy, liền nhìn thấy một Dịch Thanh Chước rất tự giác.
Áo thun lướt qua trước mặt, một mảnh lớn da thịt trắng như tuyết ở sau lưng Dịch Thanh Chước lập tức đập vào trong mắt Thẩm Triều Ý.
Đồng tử Thẩm Triều Ý co rụt lại, dáng vẻ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Rốt cuộc giống như theo phản xạ cơ thể mà dời tầm mắt đi: "Không phải ở đây có camera sao, chút nữa nhân viên của em đi làm, thấy em. . . không tốt lắm đâu."
Gấp đến không chờ nổi như vậy sao.
Chẳng trách không cho Hạ Khâm Du bước vào.
Nào có ai đã cởi hết mà bản thân mình còn thong dong đi khắp tiệm net đầy camera như vậy.
Không biết còn tưởng rằng tiệm net này không đàng hoàng.
Nhìn phản ứng như vậy của Thẩm Triều Ý, Dịch Thanh Chước đen mặt: "Chút nữa tôi sẽ xóa băng ghi hình."
"Hơn nữa, không có cởi hết."
Dịch Thanh Chước nói câu cuối cùng hơi nghiến răng nghiến lợi.
Nghe vậy, lúc này Thẩm Triều Ý mới quay đầu.
Phát hiện thật ra Dịch Thanh Chước vẫn còn mặc một chiếc áo ngực thể thao, bên dưới đã được tháo dụng cụ cố định, chỉ còn phủ một tầng băng gạc màu trắng.
Vừa rồi Thẩm Triều Ý là hoàn toàn theo bản năng cảm thấy động tác cởi đồ của Dịch Thanh Chước tự nhiên không hề e dè như vậy, cho nên mới nghĩ bản thân Dịch Thanh Chước mới không thèm để ý chính mình bị lộ.
Nàng cũng không nghĩ tới việc, băng gạc của Dịch Thanh Chước là do nàng tự tay thay băng, hơn nữa vì để thay thuốc không phải xấu hổ nên Dịch Thanh Chước vẫn luôn mặc áo ngực thể thao, cởi áo ngoài thì bên trong cũng sẽ không bị lộ.
Thẩm Triều Ý cúi đầu, mắt thường có thể nhìn thấy mặt nàng đỏ lên: "Xin lỗi, hiểu lầm em."
"Không sao." Dịch Thanh Chước mỉm cười.
Thẩm Triều Ý đến gần Dịch Thanh Chước, chuẩn bị cúi đầu nhìn vết thương một chút.
Tay phải Dịch Thanh Chước chống cằm, khóe miệng nhếch lên một cái, mở hòm thuốc ra: "Bác sĩ Thẩm, thức cả đêm, chị không mệt sao?"
Dịch Thanh Chước vốn muốn nói, thật ra chị không nhất thiết phải tận tâm như vậy.
Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, càng không cần thiết phải đến tiệm net cùng với tôi.
"Vẫn còn tốt, làm sao vậy." Thẩm Triều Ý hơi khom lưng, dùng kéo cắt từng lớp băng gạc trên người nàng.
Tiếng sàn sạt vang lên mỗi khi lưỡi kéo cắt qua lớp vải, Thẩm Triều Ý bất giác đè nén hơi thở nặng nề của chính mình.
Bởi vì cố gắng thở nhẹ mà hơi thở phả ra từng đợt hơi nóng.
Dựa vào người trước mặt quá gần, giống như trái tim đều đã hòa chung một nhịp.
Dịch Thanh Chước cũng không tốt hơn là mấy, bàn tay đặt ở một bên vô thức siết chặt.
Nàng cắn chặt răng, giọng nói trầm xuống hai phần: "Không có gì."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro