Chương 13: Chuyện xưa như mây khói
#zhan: muốn tìm một tấm ảnh mô tả Trần Du và sư tỷ của người, nhưng mà hình như hông có giống lắm 🥲
"Sư tôn, trong lòng đệ tử có nghi vấn."
Lương Cẩm nuốt nước thuốc trong miệng, nhìn thẳng hai mắt Trần Du, nhỏ giọng nói.
Bàn tay cầm muỗng của Trần Du hơi dừng lại, sau đó lại múc một muỗng thuốc đưa tới bên miệng Lương Cẩm, biểu tình ôn nhu:
"Uống thuốc trước."
Lương Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời Trần Du uống hết thuốc trong chén. Trần Du buông chén thuốc xuống, lúc này mới mở miệng:
"Ngươi muốn hỏi gì?"
Lương Cẩm nhớ tới sau khi nàng xuống núi, ở Già Hòe Thôn nghe sơn yêu nói về một đoạn chuyện cũ, biểu tình có chút bi thương:
"Mẫu thân ta...... Sư tôn, người cùng mẫu thân ta, chính là đồng môn cũ?"
Trần Du sớm đã đoán được Lương Cẩm sẽ hỏi vấn đề này, biểu tình nàng không có biến động quá lớn, nhưng thận trọng như Lương Cẩm vẫn phát hiện được sâu trong đôi mắt nàng xẹt qua đau đớn. Lương Cẩm thở dài, xem ra khúc mắc trong lòng Trần Du, thật sự cùng mẫu thân nàng có quan hệ.
"Ngươi có biết xuất thân của mẫu thân ngươi?"
Trước khi trả lời Lương Cẩm, Trần Du hỏi nàng một vấn đề, đây là một vấn đề cực kỳ đơn giản, có hài tử nào không biết tên của mẫu thân mình?
Nhưng mà chỉ một vấn đề đơn giản như vậy, lại làm Lương Cẩm lập tức ngây ngốc, nàng lúc này mới phát giác không đúng, chính nàng thế nhưng chưa từng nghe phụ mẫu nhắc tới xuất thân của mẫu thân nàng.
Nàng suy nghĩ thật lâu, hoài nghi hai trăm năm qua có phải quá dài, do đó làm nàng quên đi chuyện này, nhưng mà vô luận nàng có cố gắng thế nào, cũng không tìm được mảnh ký ức nào cả.
Thấy nàng trầm mặt không nói, Trần Du không cảm thấy kinh ngạc, nàng ấy chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
"Mẫu thân ngươi...... nàng là một nữ nhân quật cường."
Lương Cẩm há miệng thở dốc, trong lòng thập phần hoang mang, nhưng nếu nàng không cảm thấy việc này kỳ quặc, liền uổng công sống hai trăm năm, nàng nhấp môi, nhỏ giọng mở miệng:
"Ta chỉ biết phụ thân gọi mẫu thân là Tuyết Nhi."
Trần Du nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, gật đầu nói:
"Bởi vì mẫu thân ngươi, gọi là Lăng Tuyết Nhi."
Lương Cẩm hô hấp cứng lại, đột nhiên trợn to hai mắt, một ý niệm như điện quang thạch hỏa hiện lên trong đầu nàng, làm nàng cả kinh. Sau đó, nàng hít một hơi thật sâu, đem khiếp sợ tích tụ trong ngực áp xuống, mới lại nói:
"Nhưng mẫu thân ta không giống xuất thân từ tiên gia đạo pháp."
Không cần Trần Du nói rõ, nàng cũng đã đoán được thân phận của mẫu thân. Nhưng Lăng Tuyết Nhi đâu chỉ không phải tiên gia đạo pháp, hơn nữa nàng ấy bệnh tật ốm yếu, thường xuyên ốm đau liệt giường, một chút cũng nhìn không ra là người tu tiên.
Trần Du giương mắt nhìn ngoài cửa sổ:
"Chuyện này đến từ mười tám năm trước, khi đó mẫu thân ngươi còn là đại tiểu thư ở Lăng Vân Tông. Năm ấy hai mươi tuổi, tu vi đã đạt Trúc Cơ ba tầng. Khi nàng bước qua tuổi hai mươi, nàng liền hướng tông chủ xin xuống núi rèn luyện. Khi đó, ta còn chưa đến mười tám tuổi, tư chất không tồi nên được vào nội tông, bái tông chủ làm thầy. Có sư tôn cung cấp linh đan, khó khăn lắm mới được Trúc Cơ."
"Sư tôn cho ta đi theo sư tỷ cùng xuống núi rèn luyện, không ngờ xuống núi không lâu, sư tỷ thiện tâm, cứu một người đang trọng thương hấp hối. Mấy ngày sau chúng ta lọt vào bẫy ám toán của ma tu, người được nàng cứu liền đến báo ân, thế sư tỷ chắn một kiếm......"
Nói đến chỗ này, Trần Du chợt ngưng lại, hình như Lương Cẩm nghe được một tiếng than nhẹ, âm thanh Trần Du mới tiếp tục vang lên:
"Sư tỷ hai mươi năm đầu đời vẫn luôn dốc lòng tu luyện, thế sự chưa rành, lần đầu tiên xuống núi lại gặp được người có gan dùng tánh mạng che chở nàng, tình ý sơ khai, hai người thật mau liền tìm hiểu lẫn nhau, ái mộ lẫn nhau, muốn kết làm đạo lữ. Mà người này, gọi là Lương Kinh Lam."
Lương Cẩm ở một bên an tĩnh nghe Trần Du chậm rãi kể lại, khi Trần Du nói lên danh tự Lương Kinh Lam, Lương Cẩm tựa hồ thấy Trần Du nhíu mày, trong giây lát lại giãn ra, phảng phất mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Sư tỷ đem Lương Kinh Lam mang về tông môn, muốn mời sư tôn làm chủ cho hai người, lại chưa từng nghĩ, sư tôn liếc mắt một cái liền nhìn ra Lương Kinh Lam không phải là đạo tu chính thống, trên người hắn có giấu một cổ ma khí, liền không đồng ý hôn sự của hai người, sư tỷ xưa nay dịu dàng nhu thuận, lại bởi vì sự việc này cùng sư tôn nổi lên tranh chấp."
"Có lẽ sư tôn bị tức giận che mắt, liền cho nàng hai lựa chọn, hoặc là cùng Lương Kinh Lam chặt đứt đường lui, hoặc là liền tự phế tu vi cùng Lương Kinh Lam rời đi Lăng Vân Tông."
"...?!"
Lương Cẩm bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, không ngờ Lăng Thương Khung thế nhưng lại nói như vậy, mà nàng cũng không cần hỏi nhiều, liền biết lúc trước đến tột cùng Lăng Tuyết Nhi đã đưa ra lựa chọn gì.
Quả nhiên, lời nói kế tiếp của Trần Du chứng thực suy nghĩ nàng:
"Chưa từng nghĩ sư tỷ trước giờ luôn ôn thuận lần này lại thực sự quyết tâm, nàng lập tức không nói hai lời liền tự phế kinh mạch, hướng sư tôn dập đầu chín cái, cùng Lương Kinh Lam xuống núi, từ đây liền định cư ở Già Hòe Thôn."
Trần Du nói, không tự chủ được rũ mi mắt xuống, con ngươi nàng phảng phất như hồ sâu không đáy, hiện ra ánh sáng lăn tăn, như mây như nước.
"Ta xưa nay cùng sư tỷ thân cận, nhưng nàng lựa chọn ta vô pháp ngăn cản, cũng không có lập trường nói nàng làm đúng hay sai, nhưng ta nghĩ, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc vui sướng, hết thảy đều xứng đáng. Ta chỉ oán sư tôn vì sao phải bắt sư tỷ lựa chọn như vậy, không có một thân tu vi, sau khi nàng xuống núi, như thế nào có thể làm cho người khác yên tâm được?"
"Sau đó sư tôn bắt đầu hối hận, hắn từng mấy lần chạy tới Già Hòe Thôn nhìn xem sư tỷ có được an bình hay không. Nhưng hắn là tông chủ một tông, lời nói ra liền như bát nước đổ đi, không thu lại được. Hắn chỉ có thể tùy ý để sư tỷ cùng Lương Kinh Lam an an tĩnh tĩnh ở dưới chân núi trải qua sinh hoạt bình thường. Nếu nàng cả đời cứ như vậy bình bình đạm đạm, an an ổn ổn, coi như cũng hạnh phúc một đời."
"Nhưng thế gian có một đạo lý làm ngươi không thể không tin. Người tìm kiếm an ổn thì càng vô pháp được an ổn. Ba năm trước đây, ma tu Vô Sinh Môn ở Vô Phong Cổ Thành xâm nhập Già Hòe Thôn, đuổi giết Lương Kinh Lam, đại chiến lan đến toàn bộ Già Hòe Thôn, sư tỷ một tay trói gà không chặt, cũng tại trận chiến này bỏ mạng."
Âm thanh của Trần Du bắt đầu run rẩy lên, tay nàng đặt ở mép giường không tự chủ được nắm chặt thành quyền, Lương Cẩm có thể rõ ràng cảm nhận được thống khổ cùng cừu hận trong lòng nàng:
"Nguyên lai Lương Kinh Lam không chỉ là một ma tu, thân phận của hắn còn là nhi tử của trưởng môn Vô Sinh Môn ở Phong Cổ Thành, vì tranh đoạt quyền thế mà bại dưới tay huynh trưởng, hắn chật vật trốn đến Lâm Phong nên được sư tỷ cứu giúp. Hắn mai danh ẩn tích vì muốn tránh né tông môn tranh đấu, cuối cùng lại vẫn liên luỵ sư tỷ."
"Ngày đó ta đang ở dưới chân núi cùng Lương Hạo phụ trách tuyển chọn tân đệ tử, chợt nghe thấy Yến Hồi Kim Linh vang lên, lập tức vội vàng chạy đến, nhưng vẫn đến chậm một bước. Người đến gây chuyện đều bị ta giết, Lương Kinh Lam ở trước mặt ta quỳ xuống đất vô cùng hối hận, nhưng ta lại vô pháp tha thứ cho hắn, trong cơn phẫn nộ liền đem một kiếm giết chết hắn."
Giọng nói Trần Du chợt ngừng, giương mắt nhìn nhìn Lương Cẩm, khiến nàng ngoài ý muốn chính là, biểu tình của Lương Cẩm phá lệ bình tĩnh. Thấy Trần Du nhìn mình, Lương Cẩm rũ xuống con ngươi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
"Cho nên sư tôn vô pháp tha thứ cho phụ thân vì đã lừa gạt mẫu thân, vô pháp tha thứ cho tông chủ vì khiến mẫu thân tự phế tu vi rời đi tông môn, cũng vô pháp tha thứ cho bản thân người vì không thể đúng lúc đuổi tới cứu mẫu thân."
Tâm tư đau đớn cùng hối hận Trần Du chôn dấu bị Lương Cẩm nói toạc ra, dù nàng sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý đem chân tướng nói cho Lương Cẩm, nhưng vào lúc này hết thảy hồi ức đều bị gợi lên, đau xót cùng mỏi mệt trong mắt nàng vẫn vô pháp che dấu, hai hàng thanh lệ không hề báo trước mà trào ra khỏi hốc mắt, dọc theo gò má nàng chảy xuống dưới.
Lương Cẩm lần đầu tiên thấy Trần Du rơi lệ, nước mắt trong suốt kia chảy xuống da thịt trắng nõn như ngọc, rơi trên mu bàn tay nàng, ấm áp, rồi lại khiến người ta vô cớ đau lòng.
Người này là sư tôn của nàng, cuối cùng nàng đã tìm được nguyên nhân Trần Du đối tốt với nàng, nàng không biết tình cảm Trần Du đối với mẫu thân của chính mình có giống cảm tình nàng dành cho Tình Sương hay không. Nhưng nàng cũng hiểu được, người kia mất đi, nàng ấy lại không kịp cứu giúp, là thống khổ cùng tuyệt vọng cỡ nào.
Bởi vì chính nàng, đã tự mình trải qua qua loại đau đớn tận xương tủy này.
Nàng cố nén đau thương, lấy tay mình đặt lên mu bàn tay của Trần Du, chân thành mở miệng:
"Sư tôn, người chết đã đi xa, người không thể cả đời đều sống trong bóng ma của quá khứ, mẫu thân ở trên trời thấy sư tôn thống khổ như vậy, cũng sẽ cảm thấy khổ sở."
"Sức người có hạn, thế sự vô thường, nhân duyên vô định, không thể đổ hết lỗi cho sư tôn được. Hiện giờ Kim Linh đã vỡ, người đừng lại làm khổ chính mình, quá khứ đã qua thì hãy để nó tan thành mây khói đi."
Ở thời điểm nước mắt rơi xuống, tâm tư trầm trọng quanh quẩn nhiều năm của Trần Du thế nhưng giống như kỳ tích nhẹ đi rất nhiều, nàng thấy rõ tâm tính Lương Cẩm chưa thoát được sự ngây ngô, nhưng lại nghiêm trang mà trấn an chính mình, bi thương trong lòng cùng khổ sở vô cớ tan đi, phảng phất giống như lời nói của Lương Cẩm, quá khứ đã qua thì hãy để nó tan thành mây khói.
Trần Du nín khóc mỉm cười, Lương Cẩm đúng lúc lấy tay áo đưa qua, Trần Du cũng không cùng Lương Cẩm xa lạ, ưu nhã mượn tay áo Lương Cẩm lau hết nước mắt trên mặt, cuối cùng, nàng đứng lên:
"Sắc trời đã tối, hôm nay ngươi muốn ăn cái gì, vi sư làm cho ngươi."
Hai mắt Lương Cẩm sáng ngời, vui vẻ không ngừng mở miệng:
"Ta muốn ăn gà quay vịt quay móng heo thiêu! Nếu có thêm một hồ lô rượu thì càng tốt!"
Sắc mặt Trần Du cứng đờ, thần sắc hơi bực bội, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi:
"Không thể, ngươi vẫn nên uống cháo thôi."
Nàng nói xong, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi phòng nhỏ, thuận tay đóng lại cửa phòng.
Vẻ mặt Lương Cẩm đau khổ dựa vào đầu giường, suy tư vì sao Trần Du đột nhiên thay đổi chủ ý, rõ ràng lúc nãy nói nàng muốn ăn cái gì đều làm mà.
Sau đó lại qua hai tháng, Lương Cẩm dưỡng tốt thương thế, Tần Phong tới Ngọc Nhuỵ Tiểu Trúc thăm nàng, vì thế nàng mới biết mấy tháng nay trong Lăng Vân Tông đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Lăng Thương Hải cùng Lăng Đạo đại chiến với Lăng Thương Khung ở Tử Vân Sơn, cuối cùng bại trận, bị Lăng Thương Khung một kiếm đánh chết. Ngoại tông tông chủ làm phản bị giết, khiến cho nhân tâm hoảng sợ, rốt cuộc trừ bỏ Lăng Đạo cùng Lăng Thương Hải, ngoại tông trưởng lão không còn ai có đạt tới cảnh giới Luyện Thể Đoán Cốt Chi Cảnh.
Lăng Thương Khung chọn Lăng Kiếm Huy làm ngoại tông tông chủ mới, hắn trực tiếp hướng Lăng Thương Khung báo cáo công tác, quét sạch trong ngoài hai tông, dọn sạch nội gián, đem Lăng Vân Tông từ trên xuống dưới thanh tẩy toàn bộ một lần.
Nghe nói Lăng Thương Khung đã được lão tổ đáp ứng, nên mới hành sự rầm rộ như vậy.
Tân tuyển nhận hơn một trăm đệ tử cũng cho ra mấy người thiên phú không tồi, trong đó có thiếu niên Trịnh Hổ. Lúc này Trịnh Hổ đã trở thành đệ tử ký danh, nhập thính kiếm trang tu luyện.
Lăng Thương Khung tuyên bố lệnh đóng cửa tông môn. Trong vòng một năm, đệ tử trong tông không được xuống núi rèn luyện. Trong vòng năm năm, không tuyển nhận tân đệ tử. Đệ tử ở bên ngoài rèn luyện toàn bộ được triệu hồi trở về. Tất cả nội tông đệ tử đều tiến hành khảo hạch vào cuối năm, đệ tử thông qua khảo hạch mới có thể lại lần nữa xuống núi rèn luyện.
#zhan: hi vọng có thể tăng tiến độ edit để sớm gặp được Sương Nhi 😭
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Cẩm: Sư tôn, ta muốn ăn gà nướng, vịt quay, heo nướng móng! Thêm một bình Hầu Nhi Tửu nữa!
Trần Du: Ngươi chỉ có thể ăn cháo.
(kỳ thật chân tướng là...Sư tôn hình như cũng không biết nấu ăn)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro