Chương 15: Tương ngộ

"Vũ Văn sư huynh?"

Trần Du nhíu mày, có chút không xác định mở miệng. Gương mặt người này cùng dung mạo của Vũ Văn Phong trong trí nhớ của nàng có chút biến hóa, nhiều năm chưa từng gặp mặt, nàng cũng không xác định được người trước mắt có phải Vũ Văn Phong mà nàng nghĩ đến hay không.

"Ha ha, tiểu sư muội, mười năm không gặp, muội càng thêm xinh đẹp."

Vũ Văn Phong tuấn lãng mỉm cười cùng Trần Du chào hỏi, lúc này mới khom người hướng Dư Tử Tuân hành lễ:

"Vãn bối Vũ Văn Phong tham kiến Dư trưởng lão."

Tái kiến Trần Du, Vũ Văn Phong phá lệ kinh hỉ, hắn và Trần Du là cùng thế hệ đệ tử, thiên phú cũng xem như không tồi, chỉ hơi thua kém Trần Du. Mười năm trước hắn theo đuổi Trần Du không thành, ở tông phái đại bỉ lại bại bởi đệ tử Trúc Cơ sáu tầng của Thi Quỷ Môn, ngay cả hàng ngũ mười người ưu tú nhất hắn cũng không vào được. Năm đó Trần Du đạt Trúc Cơ bảy tầng, đánh bại đệ tử Trúc Cơ tám tầng của Thanh Dương Điện và Thi Quỷ Môn, đoạt được khôi thủ.

Thể xác và tinh thần của hắn đều bị thương tổn, một mình một thân xuống núi rèn luyện, muốn đột phá Luyện Thể chi cảnh mới trở về tông môn. Lần này xuống núi ngẫu nhiên gặp được hắn, nói vậy hắn đã đột phá đến Luyện Thể chi cảnh. Không thể không nói, Vũ Văn Phong này cũng là người tâm chí kiên nghị, mười năm bôn ba, không biết đã trải qua những gian nguy gì.

Gian nan hiểm trở mấy năm qua hắn trải qua so với nỗi đau lúc trước bị Trần Du cự tuyệt, bất quá chỉ là suy sụp nho nhỏ, cho nên vừa trở về liền gặp được Trần Du, trong lòng hắn phá lệ kinh hỉ. Cho dù sự việc đã trôi qua mười năm, nhưng ái mộ của hắn đối với Trần Du chưa bao giờ phai nhạt. Trần Du đẹp tựa thiên tiên nữ tử, trong mắt những người cùng thế hệ đệ tử của bọn họ, không biết có bao nhiêu người đã âm thầm ái mộ nàng.

Dù cho nàng thiên tư hơn người, đệ tử tầm thường tu vi phần lớn đều không đuổi kịp Trần Du, không dám thổ lộ cùng nàng, thì Vũ Văn Phong hắn cũng xem như có lá gan lớn, nhiều năm như vậy qua đi, cũng không đem nhiệt tình trong lòng hắn dập tắt.

"Sư huynh quá khen, lần này ngươi trở về núi, trước nên đi diện kiến tông chủ, ta còn có chuyện quan trọng, không thể nán lại lâu."

"Ai ai! Tiểu sư muội! Có chuyện gì mà vội vàng như thế?"

Thấy Trần Du không muốn nói nhiều, chỉ muốn xuống núi, Vũ Văn Phong có chút sốt ruột, hắn chỉ vừa mới gặp được tiểu sư muội, có nói thế nào hắn cũng không muốn từ biệt nhanh chóng như vậy.

Biểu tình Trần Du rất bất đắc dĩ, nhưng đối phương là đồng môn sư huynh, cũng khó bỏ mặt rời đi, đành phải giải thích:

"Tiên Tích trấn có Tiên Nhân di tích hiện thế, sư tôn sai ta xuống núi điều tra."

"Tiên Nhân di tích?"

Vũ Văn Phong nghe vậy, tức khắc mặt mày hớn hở:

"Trên đường ta trở về cũng có nghe thấy việc này, tiểu sư muội ngươi cứ đi trước một bước, đợi vi huynh hồi tông môn bẩm báo tông chủ, sẽ đến tìm ngươi."

Hắn nói xong, không đợi Trần Du cự tuyệt, mũi chân vận lực, vèo một tiếng liền không thấy bóng dáng.

Đám người Lương Cẩm trợn mắt há hốc mồm, Trần Du bất đắc dĩ, Lương Cẩm thấy Vũ Văn Phong đã đi xa, không khỏi tấm tắc hai tiếng:

"Vũ Văn sư thúc cũng thật có cá tính."

Dư Tử Tuân vuốt vuốt chòm râu dưới hàm, cười nói:

"Phong nhi đứa nhỏ này năm đó bị đả kích thê thảm, hiện tại có vẻ đã tự đứng lên được, trẻ nhỏ dễ dạy."

Thấy Lương Cẩm tựa hồ còn muốn nói tiếp, Trần Du giơ tay gõ một cái vào sau ót nàng:

"Đồng nhi còn ngoan ngoãn hơn ngươi."

Lương Cẩm bẹp miệng:

"Đệ tử tất nhiên là thua kém sư tỷ, hổ thẹn cũng không bằng!"

Thấy Trần Du trừng mắt, Lương Cẩm vội vàng xin khoan dung:

"Sư tôn đừng giận! Chúng ta vẫn là mau mau xuống núi đi!"

Mục Đồng ở bên nhấp môi cười trộm, bộ dáng Lương Cẩm như vậy, Trần Du có muốn giận cũng không giận được, chỉ đành từ bỏ.

Đoàn người cấp tốc xuống núi Đông Dương, ở dưới chân núi trụ lại Dụ Thủy Trấn một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người vừa mới khởi hành, liền thấy Vũ Văn Phong vội vàng đuổi tới, ở xa xa hướng mọi người vẫy tay:

"Dư trưởng lão, tiểu sư muội, ta tới!"

Cơ mặt Lương Cẩm giật giật, muốn cười lại không dám cười, thấy Trần Du thật sự có chút bực, nàng liền ho nhẹ một tiếng, chủ động tiến lên một bước, hướng Vũ Văn Phong hành lễ:

"Vãn bối Lương Cẩm, tham kiến Vũ Văn sư thúc."

Mục Đồng cũng hành lễ theo, Vũ Văn Phong dừng lại, lúc này hắn mới chú ý tới đám người vẫn luôn đi theo Trần Du, Dư Tử Tuân Lương Cẩm cùng Mục Đồng. Tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Trần Du, nào để ý đến Lương Cẩm cùng Mục Đồng ở bên cạnh, hắn có chút thẹn thùng, xấu hổ cười cười:

"Nga, các ngươi là đệ tử của Dư trưởng lão sao?"

Hắn theo bản năng cho rằng, Trần Du sẽ không thu đồ đệ, không ai có thể xứng đáng làm đệ tử của nàng.

Lại không ngờ Trần Du bỗng nhiên nói:

"A Cẩm là đệ tử của ta."

Lời nói ra, có vài phần tự hào.

Vũ Văn Phong tức khắc sửng sốt, không khỏi nhìn Lương Cẩm nhiều hơn một chút, lại thấy người sau chớp chớp mắt, cười hì hì quay đầu lại nhìn về phía Trần Du:

"Sư tôn, đã cùng Vũ Văn sư thúc hội hợp, chúng ta liền xuất phát đi."

Cũng vô hình đem tâm tư muốn cùng Trần Du nói thêm mấy câu của Vũ Văn Phong bóp tắt.

Trần Du khóe môi nhẹ câu, gật đầu đáp:

"Hảo."

Trên đường, Vũ Văn Phong đến gần Trần Du, đang muốn cùng nàng nói về tao ngộ bên ngoài hắn gặp được trong mấy năm qua, lại nghe âm thanh của Lương Cẩm bỗng nhiên vang lên:

"Sư tôn, lần trước sử dụng ngự kiếm chi thuật, đệ tử có chút không hiểu."

Trần Du lập tức quay đầu lại:

"Sao? Ngươi có gì không hiểu?"

Một câu của Vũ Văn Phong bị chặn ở trong cổ họng, trong lòng hắn bị đè nén, nhất thời không nhịn được, gấp giọng ho khan.

Trần Du nghe tiếng, tầm mắt quay lại, quan tâm hỏi một câu:

"Sư huynh, ngươi làm sao vậy?"

Vũ Văn Phong sắc mặt đỏ lên, ra sức lắc lắc đầu:

"Không, không có việc gì."

Mục Đồng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lương Cẩm đang trộm cười, bất đắc dĩ khẽ cáu:

"Ngươi cũng thật hư."

Dọc theo đường đi, phàm là Vũ Văn Phong muốn tìm Trần Du nói vài lời, đều sẽ bị Lương Cẩm tìm cớ không thể hiểu được mà chặn ngang một chân, cuối cùng một câu cũng chưa nói được.

Vũ Văn Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra, nếu hắn muốn tiếp cận Trần Du, chỉ sợ còn phải trước qua một cửa của Lương Cẩm kia.....

Lấy trình độ quan tâm của Trần Du đối với Lương Cẩm, hắn căn bản không có chổ chen vào, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, an an phận phận mà đi theo đội hình.

Hắn thật sự không rõ, bên cạnh Trần Du như thế nào đột nhiên liền nhiều thêm một tiểu đệ tử, lại còn có tâm tư để bụng như thế!

Nửa tháng sau, mọi người đến Tiên Tích trấn.

Lúc này trên trấn đã chật kín người, trên đường phố áo quần lố lăng chỗ nào cũng có, tông phái lớn nhỏ, các nhóm tán tu, ngay cả Lân thành cũng có người tới thăm. Trong đó không thiếu những hơi thở thâm trầm, những hạng người cảnh giới cao. Toàn bộ trấn nhỏ được bao phủ trong một bầu không khí trầm lặng trước bão táp mưa sa, hơi chút vô ý, liền có khả năng làm cao nhân tức giận, từ đó rước lấy họa sát thân.

Đám người Lương Cẩm tiến vào trấn nhỏ, lập tức bị các đạo nhân mã chú ý, vô số tầm mắt dừng ở trên người bọn họ, có tìm tòi, cảnh giác, cũng có nghiền ngẫm, thậm chí cả tàn nhẫn.

Mục Đồng lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy, sắc mặt có chút trắng bệch, Lương Cẩm lại trưng ra gương mặt bất biến, đi theo bên người Trần Du, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không chút nào bị tình huống bên ngoài ảnh hưởng.

Vũ Văn Phong nhìn quen chuyện như vậy, cho nên chủ động xin đi giết giặc, bắt đầu tìm kiếm chỗ ở.

Một lúc sau, trong lòng Lương Cẩm dao động, phảng phất bị một lực lượng nào đó lôi kéo, nàng chợt quay đầu nhìn về phía tiểu lâu ba tầng cách đó không xa. Chỉ thấy màn trúc ở cửa sổ trên đỉnh tiểu lâu nhẹ động, lại không thể thấy được người ở phía sau bức màn.

Mục Đồng thấy nàng bỗng nhiên dừng chân, dù trong lòng có chút sợ hãi, vẫn lấy hết can đảm dừng lại cùng nàng, nhẹ giọng kêu:

"Sư muội."

Lương Cẩm bỗng nhiên hoàn hồn, thấy đám người Trần Du đều nghi hoặc nhìn mình, nàng hít sâu một hơi, đem nghi hoặc bỗng nhiên dâng lên áp xuống, bước nhanh đuổi kịp:

"Mới vừa rồi trong lâu kia giống như có người đang nhìn chúng ta."

Nàng đem nghi hoặc trong lòng nhỏ giọng nói cho Trần Du, Trần Du nghe vậy, gật gật đầu:

"Chẳng có gì lạ."

Bên trong tiểu lâu, bóng người dựa bên khung cửa sổ đem màn trúc thả xuống:

"Những người vừa rồi, chính là đến từ Lăng Vân Tông?"

Âm thanh này thanh lệ dễ nghe, chỉ nghe âm thanh liền có thể đoán được người đang nói chuyện có dung mạo tuyệt sắc thế gian ít có. Cho dù trong lời nói này, ẩn ẩn có một cổ hàn khí bốc lên, chảy vào trong lòng, làm người khác vô pháp sinh ra nửa phần tâm tư khinh nhờn.

"Làm sao thế, sư muội đối với người của Lăng Vân Tông có hứng thú?"

Giọng nói vừa rơi xuống, phía sau liền có một nữ tử tiếp lời, nàng ta đi đến bên cửa sổ, xuyên qua khe hở màn trúc nhìn xuống, vừa lúc đoàn người Lương Cẩm đã đi qua nơi đó. Nàng ta nhìn trong chốc lát, vẫn chưa nhìn thấy gì đặc biệt.

Nữ nhân nói chuyện lúc trước lắc lắc đầu:

"Cũng không hẳn là như thế, chỉ là có một người trong đó......"

"Ân?"

Thấy sư muội muốn nói lại thôi, nữ tử kia bị gợi lên hứng thú, rất tò mò nhẹ giọng hừ một tiếng.

"Nàng ấy thực nhạy bén, thế nhưng có thể phát hiện được ta."

"Nga? Kia thật đúng là có ý tứ."

Sư muội của nàng luôn mang theo bên người pháp bảo hộ thân do tông chủ ban thưởng, có pháp lực ẩn nấp hơi thở, cho dù Luyện Thể tu sĩ cũng vô pháp cảm nhận được. Người vừa đi qua lúc nãy, tuyệt đối không thể đột phá Luyện Thể đạt tới Kết Đan chi cảnh, cho nên nói nàng bị người khác phát hiện, đúng là một việc khó tin.

"Có lẽ, chỉ là trùng hợp thôi."

Người bên kia cửa sổ tự nhủ mở miệng.

Đoàn người Lương Cẩm đi một vòng trên trấn, lại tiếc nuối phát hiện tất cả khách điếm trên trấn đều đã không còn phòng trống, ngay cả trong nhà thường dân, cũng đã chứa đầy tu sĩ đến tìm kiếm Tiên Nhân di tích.

Rơi vào đường cùng, Trần Du cùng Dư Tử Tuân đành phải mang theo mấy người Lương Cẩm rời Tiên Tích trấn đi về phía Tiên Tích đài, đến phụ cận ngoại ô Tiên Tích đài tạm trú ở ngoài trời. Mà cũng có không ít tu sĩ giống như đám người Lương Cẩm, cho nên bốn phía Tiên Tích đài, đã có rất nhiều tu sĩ nghỉ chân.

Trần Du tìm được một bãi đất trống tương đối yên tĩnh ở bên trong núi, mọi người đơn giản thu thập một chút, ở bốn phía bày chút thuốc bột đuổi trùng, liền ngồi tại chỗ đả tọa tĩnh tu. Lương Cẩm bởi vì sự tình ban ngày nên có chút tâm thần không yên, tĩnh tọa đến phát ngốc, cũng không nhìn chằm chằm Vũ Văn Phong, làm hắn ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội cùng Trần Du trò chuyện.

Vào đêm khuya, bốn phía trở nên phá lệ yên tĩnh, ngẫu nhiên có dã thú hí vang, đi qua đi lại phụ cận Tiên Tích đài, hơi thở mạnh mẽ đông đảo không cam lòng thối lui.

Bỗng một lúc, sâu trong rừng cây chợt truyền ra tiếng vang leng keng leng keng, như là có người đang giao thủ, Vũ Văn Phong quay đầu nhìn thoáng qua, lại thu hồi ánh mắt, Trần Du cùng Dư Tử Tuân sắc mặt bất biến, cũng không vì vậy mà có bất kỳ hành động gì.

Ba người dẫn đầu còn chưa nói gì, Lương Cẩm cùng Mục Đồng tất nhiên sẽ không tùy tiện hành động.

Tại vùng hoang vu dã ngoại này, lại ở gần nơi Tiên Nhân di tích hiện thế, xuất hiện tranh đoạt giữa tu sĩ với nhau cũng là chuyện thường tình, cho dù thấm đẩm máu tươi, chỉ cần không liên quan đến mình, tốt nhất là không cần tùy tiện nhúng tay, vì biết đâu chỉ một lần trượng nghĩa, liền sẽ bước vào bẫy rập của những kẻ tâm cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro