Lương Cẩm trố mắt xuất thần, không có chút phòng bị đối với lưỡi kiếm có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
Trong khoảnh khắc, tâm nàng bỗng nhiên đau đớn, làm Lương Cẩm đang dại ra đột nhiên hoàn hồn, lúc này nàng mới ý thức được một vấn đề, người ở phía sau cũng không gọi nàng là Tiểu Cẩm giống như kiếp trước, mà gọi là Lăng Vân Tông đệ tử!
Nàng nhớ rõ ràng, thời điểm kiếp trước ở Tử Sơn bí cảnh tương ngộ, nàng ấy liếc mắt một cái liền nhận ra chính mình!
Kiếp này nếu nàng ấy cũng tới Lâm Phong, không lý nào lại không biết đến a!
Chẳng lẽ thật sự như nàng nghĩ, viên nội đan đang ở trong ngực nàng đã khiến cho Sương Nhi ở kiếp này bị ảnh hưởng? Làm Sương Nhi không nhận ra nàng sao?
Trong nhất thời, lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tim đau như cắt, nàng lại không biết nên đối mặt thế nào.
Người phía sau cầm kiếm thấy Lương Cẩm lâm vào trầm mặc thật lâu vẫn không nói gì, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, âm thanh càng thêm băng hàn:
"Không nói lời nào là cam chịu sao?"
Nỗi lòng Lương Cẩm phức tạp không người nào có thể thể lĩnh hội, sự mất mát cùng thống khổ của nàng cũng không ai có thể giúp nàng thừa nhận.
Nhưng lúc âm thanh của Tình Sương lại lần nữa vang lên, Lương Cẩm lại rung động, nàng đột nhiên hiểu ra.
Sương Nhi không biết đến nàng thì thế nào?
Kiếp trước nàng không hiểu quý trọng, Sương Nhi si tâm như thế, lại phải chết trong bi kịch. Dù cho kiếp này Sương Nhi quên nàng quên đến sạch sẽ, đó cũng là báo ứng chính nàng nên chịu.
Kiếp trước nàng luôn đuổi theo phía sau ta, ta lại chưa từng quay đầu lại.
Kiếp này nàng khinh thường nhìn lại, liền đến lượt ta đến dây dưa cùng nàng đi.
Lương Cẩm thở phào một hơi, nghĩ thông suốt một chút sự tình, tâm nàng liền bình tĩnh trở lại, cảm thụ được cổ trường kiếm sắc nhọn trên làn da, khóe môi nàng hơi gợi lên vẻ tươi cười, có thể gặp lại nàng ấy, niềm vui sướng to lớn đã rửa trôi những mất mát cùng thống khổ.
"Đối với kẻ có sát tâm, giết không do dự."
Âm thanh của Lương Cẩm phá lệ bình tĩnh, cảm xúc của nàng ở thời điểm mở miệng nói chuyện đã ổn định lại. Tình Sương nghe vậy, mày nhăn lại, nhưng mà không đợi nàng ấy lên tiếng, Lương Cẩm đột nhiên giơ tay bắt lấy mũi kiếm, đồng thời chợt xoay người!
Mũi kiếm dễ dàng cắt qua lòng bàn tay Lương Cẩm, máu tươi theo cổ tay nàng trượt xuống, nhiễm hồng cả ống tay áo nàng. Tình Sương đột nhiên không kịp phòng bị, muốn rút kiếm, lại bị Lương Cẩm gắt gao cầm lấy, nếu nàng ấy cường ngạnh đem kiếm rút về, cũng không phải không thể, nhưng tay của Lương Cẩm cũng theo đó bị phế đi.
Kia trong nháy mắt, không biết vì sao, tâm nàng ấy thế nhưng lại không đành lòng.
Lương Cẩm xoay người lại, dung mạo người phía sau ánh vào trong mắt.
Kinh hồng chiếu ảnh, thiên nhan tuyệt thế, liền nên là người trước mắt.
Dung mạo của nàng ấy làm kinh diễm hai mắt nàng, khiến hô hấp của nàng dường như đã ngừng lại.
Da như ngưng chi, băng cơ ngọc cốt[1], váy lam bọc thân, lụa trắng che mặt, đôi mắt long lanh đong đầy ánh sao, khí chất lỗi lạc siêu phàm, quả nhiên thiên tiên giáng thế, không phải thân xác phàm thai.
[1] Da như ngưng chi, băng cơ ngọc cốt: Hình dung một nữ nhân có làn da trắng trẻo mịn màng.
Lương Cẩm chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, phảng phất bản thân đang ở trong một hồi mộng cảnh hư vô mờ mịt.
Vốn nên là dung nhan quen thuộc kiếp trước, kiếp này gặp lại, lại như một trận mưa rền gió dữ đập vào, làm đau khổ cùng hối hận trong nàng đều ập đến. Trong khoảnh khắc nàng đã suýt cầm lòng không đặng, ở trước mặt người kia thất thố.
Cũng may thời điểm cuối cùng, nàng mạnh mẽ áp chế cảm tình dâng lên trong lòng, nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn đạm nhiên bình tĩnh.
Nàng nhìn thẳng hai mắt người kia, đôi mắt xinh đẹp động lòng người giờ đây lãnh duệ đạm mạc, nếu nàng ấy nhận biết chính mình, cho dù ánh mắt của nàng ấy hiện ra căm hận, Lương Cẩm cũng sẽ không khổ sở, chính ánh mắt bình tĩnh như vậy, mới khiến cõi lòng nàng phá lệ phức tạp.
Kiếp này, Sương Nhi quả nhiên không nhận biết nàng.
Lương Cẩm hít sâu một hơi, áp xuống khổ sở sắp dâng lên trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nói:
"Hôm qua ta vừa cứu giúp đồng môn sư tỷ của nàng, hôm nay nàng liền muốn đem ta trảm dưới kiếm, hành xử như thế, là việc đệ tử Tử Tiêu Cung nên làm sao?"
Tình Sương không lường trước được Lương Cẩm sẽ nói ra lời này, mày liễu nhíu lại, trong mắt lộ ra tia nghi hoặc:
"Ngươi đã cứu sư tỷ của ta?"
Tu vi Lương Cẩm cũng chỉ có Trúc Cơ tầng năm, tu vi sư tỷ của nàng chính là Trúc Cơ đại viên mãn, cho dù gặp nạn, Lương Cẩm làm sao có thể cứu được? Cho nên đối với lời này của Lương Cẩm, Tình Sương rất hoang mang, nhưng phần lớn chính là không tin.
Tình Sương cực kỳ xinh đẹp, dù trên mặt nàng ấy mang theo một tầng lụa trắng làm Lương Cẩm không nhìn rõ được dung mạo nàng ấy, nhưng vẻ đẹp mông lung kia vẫn khiến tâm nàng kích động. Sương Nhi của nàng dù là cau mày, vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, thật muốn thời gian dừng lại vào lúc này, để nàng được thưởng thức.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tình Sương, khóe môi Lương Cẩm gợi lên, thản nhiên nói:
"Người hôm qua ta cứu được gọi là Tuyết Anh, trong tay có Bích Lạc Tiêu của Tử Tiêu Cung, có phải sự thật hay không, nàng trở về hỏi nàng ấy, chẳng phải sẽ biết được sao?"
Người đương nhiên không phải nàng cứu, nhưng nàng cũng có ra tay tương trợ, dù Tình Sương trở về có hỏi, Tuyết Anh cũng tuyệt đối không thể phủ nhận.
Lương Cẩm chơi một cái tâm cơ nho nhỏ, nàng một bên quan sát phản ứng của Tình Sương, một bên mặc niệm ở trong lòng:
Sư tôn, vì để có ấn tượng tốt ban đầu với Sương Nhi, đệ tử tạm thời mượn công lao của sư tôn, đệ tử biết sư tôn tất nhiên sẽ không trách tội...... Đợi khi trở về, mỗi ngày đệ tử đều kính trà cho sư tôn!
Hôm qua Tuyết Anh từng nói nàng ta cùng đồng môn Tiểu sư muội xuất cung rèn luyện, lúc này xem ra, vị Tiểu sư muội kia chính là Sương Nhi của nàng.
Tình Sương tất nhiên là không biết trong lòng Lương Cẩm cong cong vòng vòng, nàng thấy Lương Cẩm nói được có bài bản hẳn hoi, còn có thể nói ra tên họ sư tỷ, không khỏi tin thêm vài phần, mắt thấy tay Lương Cẩm cầm kiếm máu chảy nhiễm đỏ cả ống tay áo, nàng muốn đem kiếm rút về, rồi lại chợt nhớ tới một vấn đề khác:
"Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Sao biết ta là đệ tử Tử Tiêu Cung?"
Từ khi nàng xuất cung, vẫn luôn không lộ ra thân phận của chính mình, mặc dù Lương Cẩm đã cứu sư tỷ nàng, cũng không nên ở tình huống vừa gặp qua nàng liền nói ra chi tiết cho nàng biết được.
Nghe thấy lời này, Lương Cẩm chợt không nói nên lời, nàng không thể nói nàng trùng sinh sống lại, đặc biệt tới tìm nàng ấy, vì nếu nói vậy, phỏng chừng tiếp theo trong nháy mắt nàng liền bị Sương Nhi xem như kẻ điên tẩu hỏa nhập ma một kiếm giết chết.
Nàng cũng không thể nói là do Tuyết Anh nói, vạn nhất Sương Nhi trở về hỏi lại chuyện này, lời nàng nói lập tức lộ tẩy, nàng ở trong lòng Sương Nhi vốn có ấn tượng không tốt phỏng chừng lại muốn suy giảm.
Thật là sầu chết người!
"Nếu ngươi không nói, dù ngươi đã cứu sư tỷ của ta, hôm nay ta cũng không thể thả ngươi đi!"
Thấy Lương Cẩm một lúc lâu không hé răng, ánh mắt Tình Sương trầm xuống, nghĩ đến hôm qua vừa tiến vào trấn nhỏ liền phát hiện người này âm thầm điều tra chính mình, Tình Sương cơ hồ có khuynh hướng đem Lương Cẩm liệt vào nhân vật nguy hiểm.
Lương Cẩm khóc không ra nước mắt, cũng không biết ứng xử thế nào, mặc dù Tình Sương gắt gao bức nàng như thế, nàng không những không cảm thấy áp lực, ngược lại có chút thích thú.
Kiếp trước người kia hương tiêu ngọc vẫn, kiếp này nàng ấy lại xinh xắn đứng trước mắt nàng, dù nàng ấy đang chỉ kiếm vào chính mình, dù nàng ấy đã quên đi hết thảy, nhưng niềm vui sướng mất đi mà tìm lại được này vẫn khiến nàng ức chế không được vui mừng.
Trên mặt Lương Cẩm mang cười, không trả lời yêu cầu vừa rồi của Tình Sương, ngược lại chơi trò mặt dày:
"Nàng không thả ta lại có thể như thế nào? Nàng cũng không thể giết chết ta!"
Tình Sương nghe vậy, tức khắc có loại cảm giác cực kỳ hoang đường, một tu sĩ Trúc Cơ tầng năm, lại dám điên cuồng, dõng dạc như thế! Ánh mắt nàng phát lạnh, không hề do dự, muốn rút kiếm chặt đứt năm ngón tay Lương Cẩm!
Nhưng mà đối với việc này Lương Cẩm sớm đã đoán trước, nàng chợt buông tay, bấm tay bắn ra, kiếm phong lệch khỏi quỹ đạo nửa tấc, chính nàng cũng lập tức bứt ra lui về phía sau!
Trong giây lát liền cùng Tình Sương kéo xa mấy bước! Luận thân pháp, thật sự không có bao người có thể làm được như Lương Cẩm!
"Ha ha ha! Tử Tiêu Cung Tình Sương tiên tử! Tại hạ đi trước một bước! Nàng và ta kiếp này có duyên, nhất định sẽ gặp lại!"
Tình Sương bị Lương Cẩm bỗng nhiên gọi ra tên họ bản thân mà sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần vừa muốn đuổi theo, liền thấy ở phía trước chợt bay tới một vật, nàng theo bản năng nâng kiếm chặn lại, chỉ nghe 'bang' một tiếng giòn vang, vật đó rơi trên mặt đất, là hộp gỗ đựng ngọc bội tinh thạch cổ xưa lúc nãy.
"Ta gửi lại món quà gặp mặt! Tiên tử sau này sẽ còn gặp lại!"
Ấm thanh Lương Cẩm xa xa truyền đến, mà thân ảnh của nàng ấy đã biến mất ở cửa đá bên ngoài.
Tình Sương không đuổi theo nữa, tầm mắt nàng dừng trên tráp gỗ, bằng nhãn lực của nàng, tất nhiên có thể thấy được ngọc bội này cũng không phải phàm vật, nhưng làm nàng nghi hoặc chính là, người nọ rõ ràng có thể mang ngọc bội đi, lại vì sao muốn đem vật ấy chắp tay nhường lại?
Chẳng lẽ đúng như nàng ta nói, là vì gặp mặt chi lễ?
Vớ vẩn!
Dù trong lòng nàng cảm thấy hoang đường, nhưng ngoại trừ lý do đó ra, lại thật sự tìm không ra lý do khác, trong nhất thời, trong lòng Tình Sương phá lệ hỗn loạn, không khỏi nhíu mày tự nói:
"Thật sự là kẻ quái nhân."
Lương Cẩm đạp khinh công chạy ra thạch thất, dọc theo đường đi vào một lối đi khác, trở lại nơi ban đầu xuất hiện, lúc này nàng mới dừng chân, quay đầu nhìn lại, Tình Sương không có đuổi theo.
Trong lòng nàng đột nhiên có chút tiếc nuối, còn có hơi mất mát, phảng phất ở sâu bên trong ý thức nàng, là ngóng trông Sương Nhi đuổi theo nàng.
Lương Cẩm thở phào một hơi, ngọc bội kia vốn nên là của Sương Nhi, nàng bất quá chỉ là thuận tay đưa đến, không cầu Sương Nhi vì vậy mà nhớ kỹ nàng, nhưng nàng cũng muốn tranh thủ lưu lại trong lòng nàng ấy chút ấn tượng, để ngày sau gặp lại không đến mức quá xa lạ.
Lương Cẩm ổn định nỗi lòng phức tạp, theo hướng lối đi ngược với gian thạch thất lúc nãy, đi thẳng tới cuối.
Trước mắt lại lần nữa xuất hiện một cửa đá, trên cửa bố có trí trận pháp phức tạp, vì thời gian đã lâu, trận pháp trên cửa đá này đã mất đi linh lực, Lương Cẩm duỗi tay đẩy cửa, liền nghe 'răn rắc' hai tiếng, cửa đá theo đó mà mở ra.
Ánh mặt trời sáng chói, hai mắt Lương Cẩm đau xót, không tự chủ được nheo lại, sau một lát mới mở ra.
Sau cửa đá này lại là một phương thiên địa khác, nàng phát hiện chính mình đang ở trên một vách đá hình tròn, treo ở trên cao, phóng tầm mắt nhìn quanh, núi hồ xanh thẳm xuyên qua mi mắt, ở trung tâm vòng tròn, có một tòa đại điện cao chót vót.
Trước mắt thiên địa tứ phương, liếc mắt một cái có thể nhìn đến điểm cuối.
Nơi này mới chân chính là động phủ của tiên nhân!
Tâm Lương Cẩm như gương sáng, chủ nhân động phủ này thật sự thận trọng, dù có tu vi Nguyên Anh chi cảnh vẫn bày vô số trận pháp nhỏ ở ngoại vi hang động nhằm che mắt người tới thăm, hắn cũng ở cửa động động tay động chân, người đến muốn cường ngạnh phá cửa đều bị truyền tống đến một động phủ giả tạo khác.
Năm tháng xa xăm, phong ấn ẩn nấp ngăn cách trong ngoài động phủ kia đã mất đi năng lượng nguyên bản, đem cửa đá của động phủ chân chính lộ ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro