Chương 19: Ra tay cứu giúp

Lương Cẩm tra kiếm vào vỏ, không màng nhìn đến thi thể trước mắt, nện bước nhẹ nhàng hướng chủ điện đi đến.

Sau khi nàng rời khỏi không lâu, Tình Sương hiện thân tại đây, nàng ấy nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, con ngươi thanh lãnh lộ ra một chút kinh ngạc:

"Nàng ta có thể lấy tu vi Trúc Cơ tầng năm một kiếm đánh chết tu sĩ Trúc Cơ chín tầng, ngoại trừ Tử Tiêu Cung ra, còn có thể có bực này nhân vật."

Cuối cùng, nàng lại lắc lắc đầu:

"Nhưng nàng ta sát nghiệt quá nặng, nhân quả quấn thân, cuộc đời này nhất định hung hiểm vô cùng, khó thành đại đạo."

Lương Cẩm đi dọc theo hành lang dài bên ngoài, có thể thấy được mơ hồ đại môn chủ điện. Nhưng mà vào lúc này, một đạo hắc ảnh từ bên trái bay ra, Lương Cẩm có dự cảm, lập tức đạp bước lui về phía sau, đồng thời rút kiếm đâm tới!

Trường kiếm hướng thẳng đến hắc ảnh, va chạm phát ra một tiếng giòn vang, mũi kiếm đi trước chịu thế chống đỡ, Lương Cẩm cảm giác được trên thân kiếm truyền đến một cổ chấn động thật lớn, cánh tay nàng liên tục run rẩy vài cái, lại vô pháp đem lực này tán đi, làm dư chấn theo cánh tay đánh vào phía trên xương bả vai!

Bả vai nàng chấn động, liên tiếp lui mấy bước mới ổn định được thân mình.

Sau khi đứng vững, nàng không tiếp tục xuất chiêu mà nhìn về phía người vừa hiện thân cách đó không xa.

Hắc y áo đen, gương mặt thon gầy, mũi diều hâu, mắt tam giác, một bộ tướng mạo khắc nghiệt tàn nhẫn, là Luyện Thể chi cảnh tu sĩ ở Cự Xà Môn, lúc trước từng ở lối vào di tích vì Thi Quỷ Môn mà nói chuyện!

Mi mục Lương Cẩm kết lạnh, ánh mắt trầm ngưng, xem ra vận may nàng dừng lại tại đây.

Nàng có thể một kiếm giết chết Trúc Cơ chín tầng, thậm chí có thể nhẹ nhàng đánh bại tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, nhưng điều đó lại không đại biểu cho việc nàng có thể bằng sức mình chính diện chống đỡ Luyện Thể chi cảnh tu sĩ! Dù nàng có thể dùng Vô Ngã Vô Tâm nhiễu loạn tâm thần địch quân, nhưng lấy chân khí cường độ Trúc Cơ kỳ của nàng, vô pháp bài trừ chân khí hộ thể của Luyện Thể chi cảnh tu sĩ!

Nói cách khác, vô luận như thế nào, nàng chỉ có thể nhận lấy bất bại, không có nửa điểm phần thắng!

"A, đây không phải tiểu oa nhi ở Lăng Vân Tông sao, ta nhớ rõ ngươi là đệ tử Trần Du, nói vậy mấy năm trước kẻ phế đi Lục Diệp danh chấn Thi Quỷ Môn, lại phá hư đại kế của Thi Quỷ Môn đó là ngươi, Lương Cẩm?"

Tu sĩ Cự Xà Môn kia ánh mắt lộ ra chê cười, tiếng tâm Lương Cẩm ở Thi Quỷ Môn vang dội như thế nào tuyệt đối vượt qua Lương Cẩm dự kiến, cơ hồ tất cả đệ tử dưới Luyện Thể cảnh của Thi Quỷ Môn đều coi nàng là kình địch số một. Dù hiện giờ đã qua đã nhiều năm, phong ba về Lương Cẩm vẫn không chìm xuống.

Cự Xà Môn là sơn môn nằm ở ngoài bìa rừng, lệ thuộc vào Thi Quỷ Môn, hắn thân là Luyện Thể chi cảnh tu sĩ ở Cự Xà ôn đã có địa vị được tôn sùng cực kỳ, cùng Thi Quỷ Môn qua lại trên cơ bản đều là do hắn phụ trách, hắn đã thấy qua nhiều thiên tài của Thi Quỷ Môn vô cớ chết yểu.

Ở trong mắt hắn, Lương Cẩm cùng những thiếu niên kinh tài đoản mệnh kia đều giống nhau, chỉ cần mạnh mẽ đẩy, nàng tự nhiên liền ngã, Thi Quỷ Môn lại coi như nàng một đại hoạ ngầm, quả nhiên đại tông phái lập tông lâu rồi, lá gan liền nhỏ, sẽ có một ngày, Cự Xà Môn của hắn lớn mạnh hơn Thi Quỷ Môn!

Đối với lời người này nói, Lương Cẩm cười lạnh trong lòng, trên mặt nàng lại không hề dao động, không nóng không lạnh mở miệng:

"Ta lại không biết chính mình còn có thanh danh vang dội như vậy!"

Khi nàng nói chuyện, ánh mắt trầm ngưng, cảnh giác chú ý nhất cử nhất động của người trước mắt, để tránh hắn bạo khởi làm khó dễ khiến nàng ứng đối không kịp.

Thấy Lương Cẩm không hề biểu hiện ra sợ hãi, ngược lại có vẻ rất vững vàng bình tĩnh, nam tử Cự Xà Môn cười nhạo một tiếng, hắn liền muốn bóp chết loại thiên tài tự cho là đúng này.

"Đem thu hoạch của ngươi trong động phủ này đều giao ra, nói không chừng ta sẽ đại phát từ bi, lưu lại cho ngươi một mạng."

Ánh mắt hắn lộ ra sự xảo trá, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, như là một con rắn độc đã ngủ đông lâu dài, lúc nào cũng có khả năng đem con mồi trước mắt một ngụm cắn chết. Sắc mặt Lương Cẩm lại trầm, hai mắt híp lại, ánh mắt lập loè, nhưng không do dự che dấu hàn quang mịt mờ nguy hiểm.

"Đúng là một con chó già lắm lời vô nghĩa, muốn giết người cướp của thì động thủ đi!"

Cự Xà Môn tu sĩ vì lời này của Lương Cẩm tức đến sắc mặt phát lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Được lắm, đồ tiểu nha đầu cuồng vọng!"

Hắn cùng Lương Cẩm nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn nhìn bộ dáng nàng quỳ xuống đất xin tha, hắn thích nhất là làm nhục những thiên tài tự cho là đúng, mà có rất nhiều thiếu niên thiên tài ở thời điểm đối mặt hắn, không chỗ nào mà không nơm nớp lo sợ, nói chuyện lấy lòng, thiên phú dù có tốt, chung quy còn chưa kịp trưởng thành, đối mặt tu vi Luyện Thể chi cảnh của hắn, chỉ có thể quỳ xuống đất dập đầu xin tha.

Nhưng Lương Cẩm lại cùng người khác bất đồng, nàng cũng không giả ý xu nịnh, cũng không chịu phục tùng lấy lòng, cho dù lão Thiên Đế có đến đây nàng cũng dám mắng chửi, nên động thủ cũng tuyệt đối không nhiều lời!

Nói nàng to gan lớn mật, một chút cũng không sai.

Thái độ Lương Cẩm cuồng vọng không ngoài dự đoán đã làm tức giận tu sĩ Cự Xà Môn trước mắt, hắn phất ống tay áo liền xuất chiêu. Lại vào lúc này, thân mình Lương Cẩm cong lại, trường kiếm ra khỏi vỏ, chân dẫm lôi phong bước, lấy tốc độ cực nhanh hướng hắn vọt tới!

Không lùi mà tiến, chủ động tấn công!

"Tìm chết!"

Cự xà môn tu sĩ rít gào một tiếng, một trảo xuất ra, làm lơ lưỡi kiếm của Lương Cẩm đang bay tới, lập tức chụp vào đan điền Lương Cẩm, muốn một kích lấy mạng nàng!

Lương Cẩm bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt lãnh duệ nhìn thẳng vào hai mắt Cự Xà Môn tu sĩ!

Kiếm quang tàn sát bừa bãi, sát phạt đầy trời!

Vô Ngã Vô Tâm!

Thân hình Cự xà môn tu sĩ đột nhiên chấn động, trảo ra tay cũng theo đó chậm lại!

Sức lực Lương Cẩm cũng theo kiếm phong chém ra, nàng đem linh lực hội tụ vào mũi kiếm, bằng tốc độ cực nhanh chém một nhát kiếm!

Bàn tay xuất trảo của Cự xà môn tu sĩ bị đoạn đến tận gốc!

Chỉ còn sót lại một lóng tay đang bị chém nứt ra một vết, bị chân khí hộ thể của hắn ngăn cản, kiềm trụ kiếm trong tay Lương Cẩm!

Tay đứt ruột xót, đau nhức do đứt gãy ngón tay làm Cự Xà Môn tu sĩ chợt hoàn hồn, một tu sĩ Trúc Cơ tầng năm nho nhỏ có thể ở dưới tình huống chính diện ra chiêu mà đoạn mất bốn ngón tay của hắn, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Một kiếm này của Lương Cẩm so với kiếm chiêu lấy mạng càng làm cho hắn xấu hổ và giận dữ muốn điên!

Nàng rõ ràng là muốn nhục nhã hắn!

"A a a!! Tiểu tạp chủng!! Ta muốn giết ngươi!!!"

Cự Xà Môn tu sĩ cuồng nộ đến cực điểm, chân khí quanh thân điên cuồng khởi động, linh lực mạnh mẽ của Luyện Thể chi cảnh đều được phát ra, hình thành một đạo khí lãng sắc bén vô hình!

Lương Cẩm chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, cả người như bị va chạm vào tường đồng vách sắt, một thân xương cốt đều bị siết chặt, sau đó thân thể của nàng liền bị khí lãng đó đánh trúng, bay ngược về sau!

Đây mới là thực lực chân chính của Luyện Thể chi cảnh!

Lấy thực lực trước mắt của nàng, căn bản vô pháp ngăn cản!

Một chiêu của Cự Xà Môn tu sĩ đã đẩy lui Lương Cẩm, trong lúc nàng chưa rơi xuống đất, một trảo liền hướng nàng chộp tới! Lúc này hắn thề muốn đem tiểu oa cuồng vọng trước mắt đánh cho tan xương nát thịt!

Thân thể Lương Cẩm còn trên không trung, mắt thấy Cự Xà Môn tu sĩ lấy tay chộp tới, nàng lại vô lực trốn tránh!

Vô Ngã Vô Tâm do lão tổ tông truyền lại là kiếm chiêu nghịch thiên, vì uy lực cực đại nên tiêu hao linh lực cũng cực kỳ khủng khiếp, hôm nay nàng đã dùng liên tiếp hai lần, linh thức cũng đã đạt tới cực hạn, lúc này đầu nàng đã ẩn ẩn có chút đau đớn, nếu lại mạnh mẽ vận dụng sẽ tổn thương linh phách, đối với tu luyện sau này cực kỳ bất lợi!

Liền trong lúc Lương Cẩm thúc thủ vô sách, muốn đem một bộ pháp bảo vừa thu thập thả ra để kéo dài thời gian, một đạo kiếm quang xanh thẳm phảng phất từ trên trời rơi xuống, ngay lập tức đã bay đến phụ cận, trong phút chốc liền xuyên thủng lòng bàn tay Cự Xà Môn tu sĩ, đâm vào bờ vai của hắn!

"A!!"

Cự Xà Môn tu sĩ hét thảm một tiếng, nhưng bị kia trường kiếm xanh thẳm chém bay lên trời, như diều đứt dây rơi 'phịch' xuống đất!

Lương Cẩm may mắn thoát nạn, xoay người đáp xuống, quay đầu nhìn lên, lập tức hít sâu một hơi.

Luyện Thể tu sĩ vừa rồi cơ hồ sắp làm chính mình bị thương nặng, thế nhưng lại bị một kiếm bay tới đánh cho huyết nhục bay tứ tung, vô cùng chật vật thê thảm!

Kiếm ý đáng sợ! Thật là một kiếm chiêu lợi hại!

Làm Luyện thể nhị tầng tu sĩ một chiêu cũng tiếp không nổi!

Trường kiếm xanh thẳm kia giống như có linh thức, sau khi làm Cự Xà Môn tu sĩ bị thương nặng, nó tự rút ra thân kiếm bay vòng trở về.

Lương Cẩm chớp chớp mắt, trường kiếm xanh thẳm chỉ chợt lóe qua trước mắt nàng, nhưng nàng vẫn phát hiện kiếm kia phá lệ quen mắt.

Đang lúc nàng nghi hoặc là ai ra tay cứu giúp, một thân ảnh thủy lam váy áo, lụa trắng che mặt chậm rãi đi tới từ hành lang dài, mỗi một bước đều phảng phất đánh vào trong lòng Lương Cẩm, làm nàng không tự chủ được chấn động cả người, kinh hỉ đan xen.

Sương Nhi thế nhưng sẽ vì nàng ra tay!

Tu vi của nàng ấy thế nhưng đã đến cảnh giới đáng sợ như vậy!

Lúc trước ở trong động phủ giả, nếu nàng ấy có sát tâm, đừng nói cùng nàng ấy đàm tiếu, chỉ sợ Lương Cẩm muốn giữ mạng cũng cực kỳ khó khăn! Cuối cùng nếu nàng ấy có ý muốn truy đuổi, Lương Cẩm căn bản trốn thoát không nổi!

Cự Xà Môn tu sĩ kia bị thương nặng hú lên quái dị, không dám lại ra tay đánh Lương Cẩm, thậm chí không dám đến nhìn đến người tới là người nào, hắn điên cuồng giãy giụa, liều mạng bò dậy, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi trong miệng, lảo đảo chạy khỏi nơi này!

Tình Sương không lấy mạng hắn, Lương Cẩm cũng không cần thừa thắng xông lên, nếu Sương Nhi muốn thả hắn đi, dù hắn có tội ác tày trời, Lương Cẩm cũng không dại gì đi trêu chọc Sương Nhi của nàng.

Tình Sương ngừng ở trước Lương Cẩm mười bước, lúc này Lương Cẩm không lại dùng mánh lới chạy trốn, vừa diện kiến kiếm chiêu nhanh như sấm của Tình Sương, nàng tự nhận dù chính nàng dùng toàn lực cũng không có khả năng chạy được trăm bước!

Ánh mắt thanh lãnh của Tình Sương quét qua đây, Lương Cẩm xấu hổ mà nuốt một ngụm nước bọt, thái dương thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, nhớ tới lúc trước mạnh miệng nói Tình Sương vô pháp giết chết nàng, lúc này nàng liền cảm thấy hai má thật đau!

Xưa nay Lương Cẩm thích tát oa tát quái, hôm nay xem như gặp được khắc tinh, mà đó lại là Sương Nhi nàng tâm tâm niệm niệm, nàng giống như bị kìm kẹp đến ngoan ngoãn, còn ngoan ngoãn đến vô cùng cao hứng!

"Vừa rồi ta cứu ngươi, để trả ơn hôm qua ngươi đã cứu sư tỷ của ta."

Âm thanh làm Lương Cẩm hồn khiên mộng nhiễu[1] vang lên lần nữa, lại là đạm nhiên bình tĩnh như thế.

Khóe miệng Lương Cẩm vừa kéo, có thế nào nàng cũng không thể tưởng được Sương Nhi ra tay cứu nàng bởi vì việc này! Nàng cực cực khổ khổ xây dựng một chút ưu thế liền dưới một kiếm vừa rồi của Tình Sương không còn sót lại chút gì!

A a a a!! Sương Nhi!!! Trước kia nàng đối với ta không phải như thế!!

Trong lòng Lương Cẩm khóc than thảm thiết, nàng vẫn luôn biết tính tình Sương Nhi cực kỳ thanh lãnh, kiếp trước chỉ có ở thời điểm đối mặt nàng, Sương Nhi mới có thể đem ôn nhu vùi lấp sâu trong nội tâm biểu đạt ra.

Mà nàng lúc này mới rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt của Tình Sương với kiếp trước. Áp lực tâm lý thật lớn cùng với khí tràng đáng sợ rét lạnh thấu xương.


Chú thích: 

[1] Hồn khiên mộng nhiễu [魂牽夢繞]: Hình dung nhớ nhung vạn phần.

Xuất xứ từ bài từ "Túy Thái Bình" của Lưu Quá (1154-1206) đời Tống:

Tình cao ý chân, mi trường tấn thanh. Tiểu lâu minh nguyệt điều tranh, tả xuân phong sổ thanh.
Tư quân ức quân, hồn khiên mộng oanh. Thúy tiêu hương noãn vân bình, canh na kham tửu tỉnh.

Lược dịch:

Tình cảm thanh cao ý tứ chân thành,  dài tóc xanh. Gác nhỏ trăng sáng tấu đàn tranh, gảy vài tiếng gió xuân.

Nhớ chàng mong chàng, đau đáu nhớ nhung. Mày nhạt, hương nồng, bình phong, tỉnh rượu càng bất kham.

Ý nghĩa: 

Tình cảm của nàng cao thượng, ý tứ tha thiết, đôi mày lá liễu tóc mai đen. Trong gác nhỏ, dưới trăng sáng, tay ngọc gảy đàn tranh tiếng trong vắt, âm vang vài tiếng kinh động tứ bề, tựa như gió xuân phe phẩy gương mặt khiến người vui thích. 

Ta nhớ đến Chàng tận cõi lòng sâu thẳm, ảo mộng quanh quẩn hồn vương vấn khó bề chấm dứt. Nỗi khổ nhớ nhung lòng như muốn đoạn, phấn mày phai nhạt bình phong tối, lúc say đã nhớ Chàng như vậy, sau khi tỉnh rượu lại càng bất kham!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro