Chương 2: Tiên đan
Dư Tử Tuân điểm nhẹ lên trán mỗi đệ tử , Luyện Khí kỳ tâm pháp liền khắc vào trong đầu bọn họ, ngoại trừ Mục Đồng cùng bốn gã đệ tử ký danh có tâm pháp tầng thứ ba, những đệ tử còn lại đều chỉ có tâm pháp tầng thứ nhất.
Dư Tử Tuân gọi ba gã đệ tử đang tu luyện đến, để bọn họ đem đám người Lương Cẩm đưa từng người tới chỗ ở mới, Dư Tử Tuân cùng Trần Du cùng nhau rời đi.
Lương Hạo trước khi đi nhìn thoáng qua Lương Cẩm, đối với nàng nói:
"Nỗ lực tu luyện, tư chất kém một chút nhưng cũng chưa chắc không thể trở thành đệ tử ký danh."
Kiếp trước Lương Cẩm một lòng tu luyện nên rất ít khi cùng người giao tiếp, có lẽ khi đó cũng có Lương Hạo ở bên cạnh dặn dò, nhưng nàng trước nay đều không thèm để ý.
Hiện giờ lại trải qua một kiếp nàng mới phát hiện nguyên lai chính mình đã bỏ lỡ rất nhiều. Đi được càng xa, tình người càng lạnh nhạt, đến cuối cùng, giao tình giữa người với người ngoại trừ lợi ích cùng căm hận, đã không còn lưu lại gì khác.
Bởi vì đã trải qua một đời nhân tình ấm lạnh, nàng mới càng thêm cảm thấy Lương Hạo thuần phác thiện lương. Có nhiều đệ tử đạt thành tựu tu luyện giống hắn nhưng mắt cao hơn đầu, làm gì còn mấy ai như hắn để ý cảm thụ của một đệ tử nhà bếp có thể năm sau liền phải rời đi, nói nhiều thêm một lời.
Lương Cẩm đối với Lương Hạo gật đầu cười, bản thân được phân vào nhà bếp cũng không có bất luận cái gì tiếc nuối hay không cam lòng, xoay người cùng một đệ tử khác đi theo các đệ tử áo đen dẫn đường cùng nhau rời đi mảnh này đất trống.
Tiểu viện nhà bếp cùng tạp viện ở cách đó cũng không xa, đi qua hai gian nhà trệt, đệ tử áo đen đem Lương Cẩm cùng thiếu niên đi theo gọi là Tôn Văn đưa đến nơi, liền có một người nam nhân cao gầy tầm bốn mươi tuổi ra đón.
Hắn một thân thon gầy, mặt dài, dưới mắt trái có một vết sẹo, ánh mắt hung ác nham hiểm. Lương Cẩm đối với người này có chút ấn tượng, hắn gọi là Ngô Đức, bốn mươi tuổi còn dừng lại ở Luyện Khí tầng ba, kiếp này vô vọng trở thành đệ tử nội tông. Tông môn phái hắn tới nhà bếp làm quản sự, phụ trách đệ tử ký danh một ngày ba bữa.
Biết được Lương Cẩm cùng Tôn Văn là hai đệ tử mới đến được phân công giúp việc tại đây, Ngô Đức gật đầu đồng ý. Đợi khi áo đen đệ tử đi rồi, hắn đem hai ngươi Lương Cẩm dẫn tới căn nhà trệt phía sau nhà bếp, chỉ vào trong đó một gian đối với hai người nói:
"Lúc trước đến đây còn có ba bốn đệ tử nữa, nơi này tổng cộng năm gian phòng, mỗi gian phòng đều có thể ở hai người, các ngươi chính mình tự tìm phòng mà ở, ngày mai buổi sáng trước khi mặt trời mọc liền đến trong viện."
Ngô Đức phân phó xong sau đó rời đi, Lương Cẩm nhìn lướt qua Tôn Văn, thấy hắn đứng tại chỗ không đi, nàng nhướng mày:
"Ngươi không đi xem chổ ở sao?"
Tôn Văn nghe vậy cười sờ sờ cái ót:
"Ngươi là một cô nương, ta để ngươi chọn trước."
Hắn diện mạo văn nhược, lời nói chất phát thật thà. Lương Cẩm cũng không để ý tới hắn khiêm nhượng, ánh mắt đảo qua nhà trệt phía trước:
"Trái phải hai căn đều không người ở, ta ở căn bên trái, dư lại gian phòng kia cho ngươi."
Nàng nói xong không chờ Tôn Văn phản ứng, lập tức hướng tới căn phòng bên trái bước vào. Cửa phòng không khóa, nàng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào, bên trong quả nhiên không người cư trú.
Tôn Văn lập tức trừng lớn mắt, trong mắt có hơi chút do dự, nhưng thấy Lương Cẩm đã đóng cửa, hắn liền đi vào gian phòng phía bên phải. Giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ, đợi trong chốc lát không người đáp lại, hắn mới tay chân nhẹ nhàng thử đẩy cửa phòng, cửa phòng đẩy nhẹ liền mở ra, quả nhiên trong phòng không một bóng người.
Tôn Văn nhớ tới vừa rồi Lương Cẩm biểu tình chắc chắn, cảm thấy không thể tưởng tượng, không biết nàng như thế nào đoán được. Hắn đi cùng Lương Hạo ở trước cửa sơn môn chờ Trần Du, tất nhiên thấy được toàn bộ quá trình Lương Cẩm xuất hiện, bao gồm việc nàng điên cuồng cười to cùng với tư chất kém đến cực hạn giống hắn, còn có từ đầu đến cuối thần sắc nàng bình tĩnh không gợn sóng.
"Chẳng lẽ mới vừa rồi tiền bối nhìn lầm?"
Tôn Văn trong lòng nghi hoặc, lẩm bẩm tự nói. Chợt hắn liền lắc lắc đầu, Dư Tử Tuân tu vi cao thâm, không có khả năng nhìn lầm.
Lương Cẩm đẩy cửa đi vào, quả nhiên trong phòng bày biện cùng chính mình trong trí nhớ giống nhau như đúc. Một chiếc giường cùng một cái bàn nhỏ, đơn giản đến mức tủ áo cũng không có. Chuyện đến lúc này nàng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cũng tiếp nhận chính mình một đời này trùng sinh bắt đầu lại mọi chuyện.
Nàng từ giếng nước trước phòng gánh một chậu nước trong, tìm giẻ lau đem trong phòng từ trên xuống dưới quét tước một lượt, loại bỏ mùi mốc trong phòng. Sau đó lại đem đệm chăn ẩm ướt trên giường mang vào trong viện phơi nắng, làm xong hết việc, nàng trở lại trong phòng, ngồi xếp bằng ở giường đệm nghỉ ngơi.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, nàng vẫn không có thời gian hảo hảo tự hỏi chính mình một chút, giờ phút này cuối cùng cũng có được nửa ngày nhàn rỗi.
Nàng nhắm mắt lại, nội xem chính mình thân thể. Cả người kinh mạch bế tắc, trong cơ thể không có nửa điểm chân khí, chỉ có ở trong ngực viên nội đan trong suốt khảm nhập tâm mạch nàng, còn các địa phương khác không có gì đặc biệt.
Đem cả người kiểm tra qua một lần, Lương Cẩm mày nhíu lại, có chút nghi hoặc mà mở ra hai mắt, thấp giọng nỉ non:
"Như thế nào không có?"
Trong cơ thể nàng thế nhưng không có Tình hoa!
Nếu con người từ sinh đến chết tính là một đời, như vậy trong trí nhớ hai trăm năm kia chính là kiếp trước của nàng. Kiếp trước Tình Sương từng vì chữa trị cho nàng mà bị Thiên Đế tổn hại linh căn, từ chính mình bản thể lấy đi một mảnh Tình hoa, dung nhập thân thể Lương Cẩm, cũng chính bởi vì một mảnh Tình hoa kia, nàng mới có được tốc độ tu luyện kinh thế hãi tục.
Mà nay tỉnh lại, trong cơ thể nàng thế nhưng không có cánh hoa đó?
Vì cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì tiên đan trong ngực nàng?
Lương Cẩm nội tâm căng thẳng, theo bản năng mà đè lại ngực trái, mày nhíu chặt. Nếu nói khác biệt duy nhất của kiếp trước cùng kiếp này, đó là viên tiên đan nàng mang từ kiếp trước đến kiếp này. Đan dược này chính là linh hồn Tình Sương cùng mười vạn năm tu vi biến thành. Nếu hết thảy là trùng sinh, tiên đan này sao lại còn ở đây, có thể hay không đối với Tình Sương ở kiếp này tạo thành ảnh hưởng?
Càng đi sâu vào hồi tưởng, tâm Lương Cẩm lại càng đau. Cái loại dự cảm bất hảo này giống như trở thành cuồng phong bão táp đánh sâu vào trong lòng nàng.
"Sẽ không......sẽ không, ta có thể trọng sinh lại từ đầu, chắc chắn sẽ có cơ hội tái kiến Sương Nhi, chớ có tự dọa chính mình."
Đôi môi nàng trắng bệch, thái dương đổ đầy mồ hôi, ôm ngực thấp giọng tự nói:
"Nếu dựa vào thời gian của kiếp trước, ta cùng Sương Nhi lần đầu gặp mặt chính là mười ba năm sau tại Thiên Sơn Bí Cảnh......Trước đó, chỉ cần mượn tài nguyên của Lăng Vân Tông nỗ lực tu luyện, không sợ không có cơ hội mười ba năm sau tái kiến."
"Kẻ hèn này mười ba năm nếu có thể tái kiến Sương Nhi sẽ không còn gì để cưỡng cầu."
"Thế nhưng, không có Tình hoa, ta tu luyện còn có thể thuận lợi như kiếp trước hay không?"
Tự ngẫm một lúc, Lương Cẩm lại lần nữa nhắm mắt lại, trong trí nhớ tìm kiếm Luyện Khí kỳ tâm pháp đã tu tập ở kiếp trước. Nàng tất nhiên không tính toán tu tập Lăng Vân Tông tâm pháp. Dù những tâm pháp bất đồng phẩm chất không thể hiện nên sai lệch, nhưng về sau tu luyện hấp thu thiên địa linh khí tốc độ cách biệt một trời một vực.
Thực mau nàng liền hồi tưởng đến một quyển tâm pháp không phẩm cấp nàng từng đạt được ở kiếp trước, gọi là Vô Cực Thiên Tâm. Tuy là tàn quyển, lại nối thẳng đến Hóa Thần chi cảnh, nhưng khó khăn với nàng ở kiếp trước chính là ban đầu tu tập Lăng Vân Tông tâm pháp, đến Nguyên Anh chi cảnh mới chuyển qua tu luyện Vô Cực Thiên Tâm. Điều đó khiến nàng căn cơ không vững, cảnh giới phù phiếm, nếu không nàng sao lại dễ dàng bị Thiên Đế đả thương như thế?
Nếu hiện giờ có cơ hội làm lại từ đầu, mà tâm pháp kia lại khắc ở trong đầu nàng, sao không mượn cơ hội này tu luyện Vô Cực Thiên Tâm ngay từ đầu?
Lương Cẩm khóe môi gợi lên một nụ cười, kiếp trước nàng tại Nguyên Anh chi cảnh mới chuyển tu Vô Cực Thiên Tâm, trong đó ngầm có một tia Thiên Đạo hơi thở hỗ trợ tu sĩ hóa thần. Tuy phẩm chất còn không rõ ràng, cũng tuyệt đối tốt hơn rất nhiều thượng thừa tâm pháp. Hiện giờ tu luyện lại từ đầu, nàng liền thấy được rất nhiều kỳ vọng.
Đã hạ quyết tâm muốn tại đây nỗ lực tu luyện trong mười ba năm, Lương Cẩm tiêu trừ tạp niệm. Không nghĩ tiên đan có ảnh hưởng đến Tình Sương của kiếp này hay không. Cũng không nghĩ trong cơ thể không có Tình hoa, nàng còn có thể giống kiếp trước như vậy bình thường tu luyện được hay không.
Nàng nhắm lại hai mắt, trong lòng niệm khẩu quyết tâm pháp của Luyện Khí tầng thứ nhất, tận tâm cảm thụ thiên địa linh khí, ý thức tiệm không.
Lúc nàng tiến vào trạng thái tu luyện, viên tiên đan xanh thẳm khảm nhập trong tâm mạch lập loè lên theo nhịp hô hấp của nàng. Mỗi một lần lập loè đều mang theo một làn sóng vô hình, di chuyển khắp huyết quản trong người nàng, quá trình này biến hóa rất nhỏ, ngay cả bản thân Lương Cẩm cũng không hề cảm thấy.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Lương Cẩm khôi phục ý thức, nàng trước tiên không đứng dậy mở cửa mà nội xem thân thể, phát hiện chính mình đã ngồi một đêm lại không hề cảm thấy mệt mỏi, còn có thể ẩn ẩn cảm nhận được linh khí tồn tại.
Phát hiện này khiến nàng trong lòng đại hỉ, có thể thấy được thiên phú tu luyện của nàng vẫn chưa bởi vì Tình hoa biến mất mà tổn hại. Nhưng nàng linh căn xác thật đã bị Thiên Đế lột trừ. Nếu phải đưa ra một giải thích hợp lý, chỉ sợ, nguyên nhân vẫn chỉ xuất phát từ viên tiên đan kia.
Lương Cẩm thầm than một tiếng, biểu tình ảm đạm.
Sương Nhi vì nàng cả đời si ngốc chờ đợi, ngay cả thân thể đã hóa tiên đan vẫn như cũ ở lại tương trợ nàng.
Nàng từ giường đệm nhảy xuống, hai bước đi đến trước cửa đem cửa phòng kéo ra, quả nhiên thấy Tôn Văn đứng ở ngoài cửa.
Tôn Văn đợi hồi lâu mới chờ được Lương Cẩm mở cửa, hắn có chút lo lắng mà nhìn Lương Cẩm:
"Ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?"
Hắn cho rằng Lương Cẩm có thể vì biến cố dưới chân núi mà không nghỉ ngơi tốt nên mới mở cửa muộn.
Lương Cẩm lắc lắc đầu, cười nói:
"Vừa rồi ngủ đến có chút sâu."
Nàng tất nhiên sẽ không ngốc mà đem việc tu luyện của chính mình nói cho Tôn Văn mới quen biết không đến một ngày. Tôn Văn nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu:
"Chúng ta mau đi gặp quản sự, đã sắp đến lúc mặt trời mọc."
Tôn Văn rốt cuộc vẫn chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, lại mới đến nơi xa lạ nên có chút câu nệ. Mà Lương Cẩm hôm qua là người đi cùng hắn, hai người miễn cưỡng xem như nhận thức, lúc này hắn mới đến tìm Lương Cẩm cùng đồng hành.
Lương Cẩm ứng thanh hảo, trở tay đem cửa phòng đóng lại, cùng Tôn Văn đi vào tiểu viện hôm qua Ngô Đức đề cập.
Lúc bọn họ đến nơi trong viện còn chưa có người, chỉ có hai đống củi chất thành hai ngọn núi nhỏ, chưa được chẻ thành khối. Lương Cẩm nhìn đống củi gỗ bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, thanh âm này khiến cho Tôn Văn chú ý, nghi hoặc mà nhìn nàng một cái.
Hai người ở trong viện đợi trong chốc lát, mắt thấy thái dương sắp sửa dâng lên, Ngô Đức mới chắp tay sau lưng từ ngoại viện đi tới.
Tôn Văn có chút căng thẳng, thỉnh thoảng lại dùng tay chà xát ống tay áo, chờ nhìn đến thân ảnh Ngô Đức, sắc mặt hắn khẩn trương, theo bản năng mà đứng thẳng thân mình, đầu hơi hơi cúi thấp. Tương phản với Tôn Văn co quắp, Lương Cẩm mặt vô biểu tình, đứng tại chỗ không vội không nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro