Chương 2: Xuống núi

Lương Cẩm ở hàn đàm tập trung tĩnh tọa, không ngừng vận hành tâm pháp Vô Cực Thiên Tâm, dùng chân khí rửa sạch kỳ kinh bát mạch, đan điền chịu đựng linh khí, làm cơ sở chuẩn bị nước chảy thành sông đột phá.

Một tháng sau, Lương Cẩm hơi thở chợt ngưng, phảng phất có luồng khí vô hình lấy nàng làm trung tâm phát ra tứ tán, sương trắng bên trong hàn đàm trở thành hư không. Lương Cẩm mở hai mắt, cảm thụ được cơ thể so với lúc trước chứa đựng càng nhiều linh lực, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cuối cùng cũng đạt đến Trúc Cơ.

Ở trong mắt người khác đã coi là tốc độ tu luyện khủng bố, đối với nàng mà nói vẫn còn chưa đủ, nàng chờ đợi ngày này, đã đợi rất lâu rất lâu.

Từ khi nàng nhập Lăng Vân Tông đến nay đã ba năm.

Lương Cẩm hít sâu một hơi, từ trong hàn đàm đứng dậy, chân khí thu lại, một thân y phục ướt đẫm liền được hong khô.

Trần Du vẫn luôn ở bên cạnh vì nàng hộ pháp, lần này Lương Cẩm thuận lợi đột phá, nàng ấy cũng vui mừng, thấy Lương Cẩm chậm rãi đi đến, liền cười nói:

"Lần này đột phá đến Trúc Cơ kỳ, thật sự đáng mừng."

Lương Cẩm cúi người hạ bái:

"Do sư tôn tận tình dạy dỗ."

Trần Du nhấp môi cười:

"Ngươi đạt được hôm nay toàn do ngươi chính mình nỗ lực, cùng ta cũng không có quá nhiều liên hệ."

Lương Cẩm không cùng Trần Du tranh luận, nàng đi đến bên người Trần Du, ngồi xuống, cười hì hì mở miệng:

"Sư tôn, đệ tử muốn xuống núi rèn luyện."

Trần Du nghe vậy, hơi sửng sốt, chợt có thâm ý mà nhìn Lương Cẩm, Lương Cẩm xưa nay đều có chủ kiến, lúc này mới vào Trúc Cơ, lập tức muốn xuống núi cũng đúng.

Cảm nhận được ánh mắt Trần Du bất đắc dĩ lại có chút oán niệm, Lương Cẩm ngượng ngùng xoa xoa mũi. Nàng mới vừa vào Trúc Cơ, lập tức liền muốn "vứt bỏ" sư tôn một mình xuống núi, thật sự có điểm không phúc hậu.

Đối với thỉnh cầu của Lương Cẩm, Trần Du không có một mực từ chối, nàng cẩn thận suy nghĩ, liền nói:

"Ngươi tuổi còn nhỏ, hôm nay mới đến Trúc Cơ, một mình xuống núi chỉ sợ năng lực tự bảo vệ mình không đủ, nếu vi sư cùng ngươi xuống núi sẽ khiến ngươi rèn luyện không hiệu quả, không bằng như vậy, vài ngày nữa đến thời điểm tuyển tân đệ tử, vi sư nghe nói đệ tử Cửu trưởng lão là Tần Phong mấy hôm trước cũng đột phá Trúc Cơ, nhận nhiệm vụ này, ngươi hãy cùng hai người Tần Phong Lương Hạo xuống núi làm việc, thế nào?"

Lương Cẩm chớp đôi mắt nghe Trần Du nói xong, lập tức gật đầu cười nói:

"Vâng, đệ tử nghe theo sư tôn sắp xếp."

Chỉ cần có thể xuống núi rèn luyện, cùng ai đồng hành đối với nàng mà nói đều không quan trọng. Sở dĩ nàng vội vã xuống núi, ngoại trừ việc muốn thăm dò tin tức Tử Tiêu Cung, còn tồn tại một phần tư tâm.

Đối với việc trong nhà lúc trước chợt nổi lửa lớn, Trần Du đi qua cứu giúp, trong lòng nàng luôn cảm thấy kỳ quặc, kiếp trước nàng không có suy nghĩ sâu xa, cũng không có cơ hội kiểm chứng. Trước mắt thừa dịp lần này xuống núi, trở về nhìn một cái, cho dù thật sự chỉ là một hồi tai bay vạ gió, nàng cũng nên đi tìm mộ phần của cha mẹ quá cố, đốt một nén nhang.

Việc nàng vào tông môn xem như chặt đứt phàm duyên, nhưng dù nàng không mặc áo tang, ít nhất, nàng cũng nên đến viếng mộ khấu đầu, báo tạ mười mấy năm dưỡng dục chi ân.

Lương Cẩm đột phá Trúc Cơ lại đem cảnh giới củng cố mấy ngày, đợi cho ước định tốt thời gian, nàng thu thập xong, từ biệt Trần Du, đi vào trước ngoại tông sơn môn. Lương Hạo mấy năm không gặp đã chờ tại đây vài ngày, khi hắn thấy rõ Lương Cẩm chậm rãi đi tới, xác nhận nàng đích xác đã đến cảnh giới Trúc Cơ, biểu tình hắn phức tạp mà thở dài một hơi:

"Lương sư muội, lúc trước ta thấy ngươi vào nhà bếp, vốn tưởng rằng cùng ngươi không ngày gặp lại, không ngờ sư muội thiên phú ngay cả Dư trưởng lão cũng không phát hiện ra, mấy năm nay, phàm là ở nội tông hay ngoại tông đều có thể nghe được chuyện lạ có liên quan đến sư muội."

Lương Cẩm nghe vậy cười, lúc nàng mới vào tông môn, Lương Hạo từng có thiện ý khuyên giải an ủi nàng, có lẽ hiện tại kia chỉ là việc rất nhỏ, nhưng Lương Hạo này ở trong lòng nàng đã để lại một chút ấn tượng, không đến mức quay đầu liền quên.

"Lời nói ngày đó của sư huynh muội vẫn còn nhớ, tiểu muội trước nay đều mang lòng cảm kích."

Lương Hạo chưa từng nghĩ Lương Cẩm vẫn nhớ rõ lời hắn nói lúc trước, trong lòng vui mừng đồng thời cũng có chút túng quẫn, hắn vẫy vẫy tay:

"Chiết sát[1] ta rồi, thiên phú của sư muội kinh thế tuyệt diễm, là vi huynh ngày đó lắm lời."

[1] Chiết sát: cảm thấy xấu hổ khi nhận được một thứ mình không đáng nhận.

"Sư huynh chớ nên tự coi nhẹ mình, lời nói ngày đó của sư huynh, chính là ngâm nước cho gỗ nổi[2]."

[2] Ý của Lương Cẩm là Lương Hạo sư huynh giúp Lương Cẩm có thêm động lực tu luyện. Đương nhiên đây cũng chỉ là lời khách sáo thôi 😊

Lương Hạo bất đắc dĩ cười khổ, chỉ cho rằng Lương Cẩm đang trấn an hắn, không tiếp tục miệt mài theo đuổi chuyện này. Lương Cẩm quay đầu nhìn xung quanh, không thấy Tần Phong, nghi hoặc hỏi:

"Tần sư huynh sao còn chưa đến?"

Nàng cùng Lương Hạo đã đợi ở chỗ này được một lúc, nguyên bản Tần Phong ước định cùng xuống núi lại vẫn chưa lộ diện.

"Nói vậy có việc trì hoãn..."

Khi Lương Hạo nói được một nửa, một bóng người từ bên trong tông môn vội bay tới, hắn liền sửa lời nói:

"Đến rồi."

"Lương sư muội!"

Tái kiến Lương Cẩm, Tần Phong có vẻ rất vui sướng. Hắn tựa như một trận cuồng phong chạy vội tới phụ cận, lạnh lẽo trên mặt bởi vì nhìn thấy Lương Cẩm lần nữa liền mang theo chút tươi cười, hắn trước tiên chào hỏi Lương Cẩm, sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía Lương Hạo, cung kính mà gọi một tiếng sư huynh.

Lương Hạo nhướng mày cười, đối với hành vi của Tần Phong, nếu hắn không nhìn ra được gì thì thật uổng phí hắn sống nhiều năm như vậy.

Nhưng hắn không đi giễu cợt Tần Phong, mà xoay người đi xuống sườn núi:

"Tần sư đệ, Lương sư muội, chúng ta đi thôi, chậm một chút nữa trời tối, chỉ sợ không kịp đến Dụ Thủy Trấn."

Dụ Thủy Trấn là trấn nhỏ cách Lăng Vân Tông sơn môn gần nhất, năm rồi Lăng Vân Tông tuyển nhận đệ tử, nơi đến đầu tiên cũng là Dụ Thủy Trấn.

Tần Phong nhập Lăng Vân Tông được năm sáu năm, lần này cũng là lần đầu tiên xuống núi, lại có Lương Cẩm cùng đường, dọc theo đường đi hắn đều có vẻ cực kỳ vui sướng. Tần Phong như vậy làm Lương Cẩm có chút kinh ngạc, nguyên bản nàng cho rằng tính cách Tần Phong tương đối quái gở, tính tình thiên về hướng thành thục ổn trọng, ai ngờ lần này cùng xuống núi, hắn khiến nàng đổi mới cái nhìn không ít.

Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên còn thiếu kinh nghiệm sống.

Lương Cẩm từ từ thở dài, nàng luôn dùng ánh mắt trước kia để đối đãi người ở kiếp này, kỳ thật chính nàng có khác gì một thiếu niên đâu?

Ba người vừa nói vừa cười đi đến chân núi, Lương Cẩm bỗng nhiên mở miệng:

"Hai vị sư huynh, lúc trước tiểu muội lên núi bởi vì trong nhà có biến cố, cũng đã ba năm trôi qua, lần này khó có được cơ hội xuống núi, tiểu muội muốn hồi cố thổ một lần, không bằng hai vị sư huynh đi trước một bước, ngày mai tiểu muội lại đi Dụ Thủy Trấn cùng các huynh hội hợp."

Lương Hạo đối với quyết định của Lương Cẩm không cảm thấy kỳ quái, lúc trước Trần Du đem Lương Cẩm mang lên núi, hắn cũng nghe qua Lương Cẩm tao ngộ, Lương Cẩm hiện giờ đã đột phá đến Trúc Cơ chi cảnh, hồi cố thổ tất nhiên là hợp tình hợp lý.

Tần Phong nghe vậy lại sửng sốt, hắn không biết trên người Lương Cẩm còn có cố sự như vậy, chợt nghe Lương Cẩm nói muốn cùng hai người bọn họ tách ra, lập tức có chút nóng nảy, liền nói:

"Ta nghe sư tôn nói hai năm gần đây dưới chân núi không được an bình, sư muội đi một mình sợ xảy ra biến cố, không bằng ta đi cùng sư muội."

Lương Cẩm nhếch môi, xua tay nói:

"Tần sư huynh không cần lo lắng, thân thủ tiểu muội thế nào, Tần sư huynh còn chưa rõ ràng sao?"

Nàng nói xong, hướng Tần Phong cười như không cười, nhướng nhướng mày.

Tần Phong tức khắc nghẹn lời, lúc trước tu vi hắn cao hơn Lương Cẩm một cấp còn bị nàng đánh bại, hiện tại hai người tu vi ngang nhau, không cần so chiêu hắn cũng biết, chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của Lương Cẩm. Lúc này bị Lương Cẩm giễu cợt, hắn sắc mặt ửng hồng, rất là túng quẫn.

Lương Cẩm sở dĩ nói như vậy, đơn giản vì không muốn Tần Phong đi theo nàng, nàng muốn đi kiểm chứng sự tình, có khả năng sẽ liên quan đến Trần Du, nàng không muốn để cho người khác biết. Nhưng nàng cũng không muốn đả thương tự tôn của Tần Phong, liền giơ tay vỗ vỗ bờ vai hắn:

"Tần sư huynh, ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ đến cùng sư huynh hội hợp."

Lương Cẩm đã nói đến nước này, Tần Phong tiếp tục cưỡng cầu liền có vẻ thực không biết điều, hắn rầu rĩ gật gật đầu, chỉ nói:

"Sư muội chính mình cẩn thận một chút."

Lương Hạo không biết rõ sự tình giữa Lương Cẩm cùng Tần Phong, nhưng hắn tin tưởng Lương Cẩm. Có thể trong ba năm ngắn ngủi, từ một nhà bếp đệ tử một đường trở thành nội tông đệ tử, tất nhiên có chỗ hơn người, nếu nói nàng không có bản lĩnh bảo mệnh, hắn tất nhiên không tin.

Từ biệt Lương Hạo cùng Tần Phong, Lương Cẩm mũi chân nhẹ điểm, khinh thân nhảy lên, giây lát liền biến mất bên trong tiểu đạo dưới núi.

Lương Hạo ánh mắt ngưng lại, bùi ngùi than thở:

"Lương sư muội này có một thân hảo khinh công, nếu nàng muốn chạy trốn, chỉ sợ Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ cũng không đuổi bắt được nàng."


Tại Vân Cốc Phong, Trần Du đang ngồi xếp bằng trong núi tu luyện, bỗng nhiên trước mắt nàng xuất hiện một người, người đó biểu tình phức tạp nhìn nàng:

"Lần này nàng xuống núi, sự việc năm đó sẽ bị phát hiện."

Người tới đúng là Lăng Thương Khung.

Động tĩnh trong tông chưa bao giờ thoát được tầm mắt hắn.

Trần Du không mở mắt, thần sắc bất động, đạm nhiên nói:

"Không phải trốn tránh liền có thể che dấu chân tướng, nàng là đệ tử của ta, ta tin tưởng nàng đủ kiên cường."

"Nếu nàng biết ngươi giết phụ thân nàng, ngươi cảm thấy nàng còn nhận ngươi làm sư phụ sao?"

Lăng Thương Khung đột nhiên nâng lên thanh âm.

Trần Du hô hấp cứng lại, trầm mặc thật lâu mới nói:

"Nàng có quyền được biết chân tướng, nhưng vô luận thế nào, nàng đều là đệ tử của ta."

Lăng Thương Khung nhắm mắt cúi đầu, biểu tình bên trong ẩn hiện thống khổ:

"Một bước sai, từng bước sai, các ngươi đều là kẻ ngốc!"

Hắn nói xong, xoay người rời đi.

Trần Du nhấp nhẹ môi, sâu trong ánh mắt thâm thúy thống khổ cùng thù hận dây dưa, nàng cúi đầu nhìn hoa văn trong lòng bàn tay chính mình, lẩm bẩm nói nhỏ:

"Cuộc đời này ngươi có từng hối hận chưa?"

Âm thanh nàng theo gió tán đi, không biết nàng đang dò hỏi chính nàng, hay đang hỏi Lăng Thương Khung.


Lương Cẩm theo trí nhớ mơ hồ tìm kiếm thôn trang nhỏ nàng từng ở mười bốn năm, nàng chỉ nhớ mang máng ở trước cửa thôn kia có một gốc cây hòe trăm năm, sáng sớm những ngày hè, trèo lên cây hòe già có thể nhìn thấy ánh mặt trời đỏ rực.

Mà tên của thôn nhỏ này cũng bắt nguồn từ cây hòe già kia, gọi là Già Hòe Thôn.

Ký ức nàng thật sự quá xa xôi, căn bản không thể tìm được, nàng đành phải vừa đi vừa hỏi đường, nhưng phần lớn mọi người chưa từng nghe qua tên Già Hòe Thôn, Lương Cẩm hao phí nửa ngày, mới biết được đường đến Già Hòe Thôn từ trong miệng một lão nhân.

Lão nhân kia nhìn về phía Lương Cẩm ánh mắt lộ ra nghi hoặc, thấy Lương Cẩm hỏi xong liền xoay người muốn đi, hắn vội vàng gọi nàng lại:

"Tiểu cô nương, Già Hòe Thôn kia sớm đã không còn người ở, trước mắt sắc trời đã tối, nếu lúc này ngươi đến đó, buổi tối chỉ sợ không có chổ đặt chân."

Lương Cẩm nghe vậy sửng sốt, vội vàng truy vấn:

"Lão tiên sinh, Già Hòe Thôn vì sao không còn ai ở?"

Rõ ràng nàng nhớ rõ, Già Hòe Thôn tuy rằng nằm ở vị trí hẻo lánh, nhưng tọa lạc dưới chân núi Đông Dương, thổ địa phì nhiêu, trong thôn ít nhất cũng có mấy trăm người.

Lão nhân kia thở dài:

"Ai! Nói ra thì rất dài, Già Hòe Thôn kia nguyên bản con cháu thịnh vượng, thế nhưng ba năm trước đây gặp tai kiếp, hiện giờ đã là một mảnh tử địa! Tiểu cô nương, lão phu thấy ngươi khí độ phi phàm, cho là đệ tử tiên gia mới cùng ngươi nói những chuyện cũ này, nếu ngươi khăng khăng muốn đi tìm tòi đến cùng, ngươi nên cẩn thận một chút."

Lương Cẩm trong lòng chấn động, thầm than việc năm đó quả nhiên có điểm khác thường. Nàng bái tạ lão giả xong, không hề chậm trễ lộ trình, lúc mặt trời lặn đã chạy đến Già Hòe Thôn.

Tới gần cửa thôn, bước chân của Lương Cẩm vội vàng dừng lại, nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy cây hòe già gãy ngang cửa thôn, thân cây khô héo chặn lại đường đi. Vỏ cây khô khốc lại phát ra ánh sáng tím, dấu vết của ma khí xâm lấn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro