Chương 22: Thật tốt

Có trưởng bối Tử Tiêu Cung hiện thân giúp đỡ, Kết Đan tu sĩ Thi Quỷ Môn bị chế trụ, đám Luyện Thể tu sĩ ở đây đều không phải đối thủ của Tình Sương, cuối cùng nàng cũng có thể bứt ra đi đến bên người Lương Cẩm.

Chỉ thấy sâu trong đôi đồng tử đen nhánh của Lương Cẩm, hồng mang yêu dị vẫn lập lòe không ngừng, khói màu đen tản ra từ miệng vết thương của nàng ấy, bám vào trên người nàng ấy, hình thành từng vệt hoa văn quỷ quyệt, như phong ấn tự nhiên sinh trưởng.

Người của Thi Quỷ Môn, quả nhiên thâm độc vô cùng!

Nàng nhớ lại lúc trước Lương Cẩm đánh chết hai đệ tử Thi Quỷ Môn, bỗng nhiên Tình Sương cảm thấy nàng ấy cũng không lạm sát kẻ vô tội, mà là vì dân trừ hại!

Tình Sương bước đến phía sau Lương Cẩm, đặt tay lên lưng Lương Cẩm, muốn giúp nàng ấy bức ra tà ma bên trong cơ thể.

Xưa nay nàng ân oán phân minh, có ân tất báo. Hôm nay Lương Cẩm giúp nàng, dù lòng nàng đối với thân phận của Lương Cẩm vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng nàng lại không thể mặc kệ người này.

Bàn tay Tình Sương ấn vào sau lưng Lương Cẩm, chỉ cảm thấy một cổ linh lực cuồng bạo ở trong thân thể Lương Cẩm điên cuồng khởi động, tay nàng vừa mới chạm vào Lương Cẩm, liền bị phần linh lực khủng bố kia đẩy ra!

Nàng bị linh lực kỳ quái kia thúc đẩy, liên tiếp lui mấy bước mới đứng vững!

Hồng mang bên trong hai mắt Lương Cẩm chợt lóe, tà ma chi lực chiếm thế thượng phong! Bổng nhiên nàng ấy ngửa mặt lên trời thét dài, xoay người đánh một chưởng thẳng về phía Tình Sương!

Chưởng này tốc độ cực nhanh, ở không trung kéo ra một chuỗi tàn ảnh, khiến vạt áo Lương Cẩm cùng dòng khí ấy va chạm ma xát kéo ra từng vệt lửa!

Lương Cẩm đột nhiên ra tay, mọi người không kịp đề phòng, ngay lập tức chưởng phong liền đã đến trước mặt Tình Sương!

"Sư muội!"

Sắc mặt Tuyết Anh đại biến, hết thảy trước mắt đã vượt qua dự kiến của các nàng!

Nam tử áo tím sắc mặt băng hàn, lập tức muốn ra tay đánh gục Lương Cẩm!

Ánh mắt Tình Sương trầm xuống, gấp giọng quát:

"Trưởng lão chậm đã!"

Nàng chợt giơ tay muốn chắn một chiêu này của Lương Cẩm!

Nhưng mà Lương Cẩm bị tà ma chi phối, cảnh giới lúc này rất quỷ dị, thế tới dồn dập, chiếm thế chủ đạo, chưởng phong đem tay Tình Sương đẩy ra, đánh úp về phía nàng!

"Lương Cẩm!!!"

Mắt thấy chưởng phong đoạt mệnh sắp đến, hai mắt Tình Sương đanh lại, thất thanh kêu lên một tiếng!

Âm thanh của Tình Sương vang lên, thân thể Lương Cẩm đột nhiên dừng lại giữa không trung, chưởng đánh ra cũng đình chỉ ở trước mặt Tình Sương, thổi bay lụa trắng đeo trên mặt nàng.

Trong đại sảnh đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Dung nhan Tình Sương lộ ra trước mắt bao người, làm tất cả mọi người lâm vào si mê vô tận. Thơ từ trên thế gian vô pháp hình dung mỹ mạo nàng, kinh thế bút mực cũng vô pháp miêu tả dung nhan nàng.

Thật sự là tiên nhan tuyệt thế, dung nhan kinh diễm như thế chỉ nên tồn tại trong truyền thuyết tiên thần, không nên hạ xuống trần thế.

Những người thấy rõ dung nhan nàng, chẳng phân biệt nam nữ, bất luận tu vi, đều xuất thần buồn bã, không một ai may mắn thoát khỏi!

Ngay cả Tuyết Anh cùng nam tử áo tím sớm đã quen biết Tình Sương, cũng không tự chủ được mà sửng sốt, từ khi Tình Sương bước vào Tử Tiêu Cung, cung chủ liền để nàng mang khăn che mặt, cho nên đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chân chính nhìn thấy dung nhan nàng.

Khuôn mặt tinh xảo vô song kia chiếu rọi trong đôi đồng tử màu đỏ lập loè của Lương Cẩm, đánh sâu vào linh thức nàng, khiến linh thức tán loạn của nàng đột nhiên bừng tỉnh!

Ta ra tay với Sương Nhi!

Ta thế nào lại ra tay với Sương Nhi!!!

Cuồng nộ vô pháp ức chế cùng thống khổ đánh sâu vào tâm trí Lương Cẩm, làm nàng thảm thiết rít gào!

Màu đỏ trong mắt Lương Cẩm tạm lui, tiếp theo trong nháy mắt, chưởng phong của nàng đột nhiên quay cuồng, không chút do dự, một chưởng đánh vào mặt của chính mình, ngay cả Tình Sương cũng không kịp ngăn cản!

!!!

Lương Cẩm rít gào làm mọi người ở đây thức tỉnh, nhưng mà bọn họ vừa mới hoàn hồn, liền thấy Lương Cẩm tự hành hạ chính mình!

Tình Sương không thể tưởng tượng trừng lớn hai mắt, bên trong ánh mắt tuyệt mỹ lộ ra kinh hãi cùng chấn động vô pháp ức chế!

Máu tươi bắn tung toé, máu từ trong miệng Lương Cẩm vẩy ra ở phía trên vạt áo nàng, nàng lại hồn nhiên không thấy.

Mắt thấy điên cuồng trong hai tròng mắt Lương Cẩm từng chút tiêu tán, nhưng con ngươi kia có tia lưu luyến mà Tình Sương không thể nào hiểu được, phảng phất xuyên thấu thời gian không gian, phản chiếu trong lòng nàng.

"Ngươi không có việc gì, thật tốt."

Cuộc đời này của ta, sẽ không bao giờ tổn thương ngươi.

Đây là chấp niệm còn sót lại trước khi Lương Cẩm rơi vào hắc ám.

Mắt thấy thân mình Lương Cẩm từ không trung ngã xuống, bên tai Tình Sương tựa hồ còn tiếng vọng vừa rồi của nàng ấy như vui mừng vì trút được gánh nặng.

Tâm tình trước nay không gợn sóng của Tình Sương vào lúc này nhấc lên một hồi phong ba không gì sánh kịp, nàng không biết vì sao người này lại liều mình vì nàng như vậy, sinh tử không tiếc.

Nàng nhớ tới khoảnh khắc nàng ấy cười hì hì từ đào tẩu trong tay nàng, cao giọng nói các nàng đời này có duyên, nàng nhớ tới nàng ấy lấy thủ pháp nàng cực kì quen thuộc bố trí từng cái mắt trận, khắc lại linh ngọc, nàng nhớ tới nàng ấy bị uy thế nàng áp chế, trong mắt lộ ra ảm đạm cùng chút ủy khuất khó che dấu.

Cùng với sự tình vừa rồi, trong đôi mắt đen nhánh của nàng ấy, chậm rãi tiêu tán quyến luyến cùng si tình.

Không hề có nguyên nhân, nàng cảm thấy chính mình, giống như quên mất một điều cực kỳ quan trọng.

"Sư muội!!!"

Thấy Lương Cẩm từ trên không trung rơi xuống, vừa từ bên trong khiếp sợ hoàn hồn, Mục Đồng khẩn thiết kêu lên, tuy nhiên Dư Tử Tuân cũng đang bị đe dọa, nàng vô pháp nhảy vào giữa sân cứu giúp!

Mục Đồng kinh hô ra tiếng cũng làm cho Trần Du đang chấn động bừng tỉnh, hai mắt nàng sâu thẳm, trong lòng co rút đau đớn, không màng Kết Đan tu sĩ ở kế bên, không chút do dự bay lên giữa sân!

"Cẩm Nhi!!!"

Đứng trên đài thân thể Tình Sương đột nhiên run lên, mắt thấy Lương Cẩm sắp rơi xuống đất, mũi chân nàng chuyển động, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Lương Cẩm, duỗi tay đem nàng ấy ôm lấy!

Lệnh bài trong tay nàng dính máu tươi trên người Lương Cẩm, đột nhiên sáng lên, nam tử áo tím vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Tình Sương sắc mặt biến đổi, lập tức ra tay muốn đem Tình Sương cùng Lương Cẩm tách ra!

Nhưng mà bạch quang chợt lóe, trong hư không xuất hiện một khe hở, Tình Sương cùng Lương Cẩm đồng thời bị cuốn vào, ngay lập tức vô tung vô ảnh!

"Sương Nhi!"

Nam tử áo tím hoảng hốt, trong nháy mắt vừa rồi hắn cũng mất đi cảm ứng đối với Tình Sương! Ngọc phù liên hệ cũng bị một cổ linh lực vô hình nào đó mạnh mẽ chặt đứt!

"Thi Quỷ Môn!"

Tử Tiêu Cung Kết Đan tu sĩ nghiến răng nghiến lợi, toàn bộ khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo lên, việc hôm nay đều do Thi Quỷ Môn dựng lên! Nếu Tử Tiêu Cung mất đi Tình Sương, dù cho toàn bộ Thi Quỷ Môn chôn cùng, cũng không thể dập tắt lửa giận của cung chủ!

Cùng Tình Sương so sánh, trọng bảo của di tích kia đã không còn quan trọng!

Trong lòng hắn cuồng nộ, chợt ra tay, đánh thẳng Kết Đan tu sĩ Thi Quỷ Môn!

Trần Du hoảng sợ nhìn Tình Sương cùng Lương Cẩm biến mất ở trước mắt nàng! Cả người nàng run rẩy, lửa giận công tâm, bên môi tràn ra một tia máu! Chẳng qua là một chuyến đi tới Tiên Nhân di tích, như thế nào lại xảy ra loại biến cố này!

Lương Cẩm tự đánh vào mặt, bị trọng thương đe dọa tính mạng, lại bị cuốn vào khe động hư không kia, cửu tử nhất sinh!

Nàng vô pháp tiếp thu kết cục như vậy!

Trong nháy mắt, nàng phảng phất trở về mấy năm trước, chính mình lao tới Già Hòe Thôn, lại chỉ nhận được tin tức sư tỷ bỏ mình, cuồng nộ cùng hối hận trong lòng đan xen phun trào!

Thi Quỷ Môn! Thi Quỷ Môn!!

Hai mắt Trần Du đỏ bừng, tơ máu dày đặc, trong lòng sát ý cuồn cuộn!

Chân khí quanh thân nàng sắc bén phát ra, xoay người ngự kiếm bay lên, lao thẳng tới Thi Quỷ Môn trưởng lão ở gần nhất! Trần Du vừa động, Vũ Văn Phong cùng trưởng lão Thanh Dương Điện đều ra tay, đám tán tu không liên quan lui đến bốn góc trong đại điện, trận chiến chợt bùng nổ!

Tình Sương cùng Lương Cẩm bị cuốn vào cái khe trong hư không, lệnh bài tuôn ra một tầng ánh sáng như mây như nước, đại khái qua một nén nhang, quầng sáng tiêu tán, hai chân Tình Sương chạm đất, cảnh tượng trước mắt đã không còn là đại điện trong động phủ, mà là một mảnh phế tích hoang vu.

Mặt đất dưới chân mênh mông vô biên, loạn thạch lởm chởm, cỏ dại mọc thành cụm. Nơi xa có một bia đá vuông vức cao chót vót, cực kỳ đáng chú ý.

Tình Sương không màng tra xét rõ ràng hoàn cảnh vị trí của mình, trước tiên nàng cúi đầu, chỉ thấy người trong lòng ngực gương mặt vàng vọt, không hề có huyết sắc, nàng giơ tay xem xét hơi thở Lương Cẩm, lại chỉ phả ra từng tia yếu ớt mỏng manh, có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Nàng hít sâu một hơi, thương thế Lương Cẩm so với nàng dự đoán còn muốn nghiêm trọng hơn, thức hải nàng ấy bị tà ma xâm nhập, đã trôi qua thời gian một nén nhang, trước mắt linh thức nàng ấy chỉ sợ đã bị tà ma cắn nuốt!

Trong lòng Tình Sương bỗng nhiên hoảng loạn lên, phảng phất trong tiềm thức, nàng không muốn Lương Cẩm cứ như vậy chết đi, loại không muốn này cũng không bởi vì ân tình nàng ấy hôm nay cứu giúp, nó như khắc sâu trong xương cốt nàng, như một lẽ dĩ nhiên, giống như trước kia, nàng cũng không muốn người nào đó xảy ra chuyện.

Nàng không kịp miệt mài theo đuổi loại ngọn nguồn cảm xúc này, việc trước mắt cấp bách, chính là làm mọi cách cứu chữa cho Lương Cẩm.

Nàng đặt Lương Cẩm nằm xuống đất, duỗi tay bao trùm thiên linh nàng ấy, linh thức xuất ra, chui vào thức hải Lương Cẩm.

Cảnh tượng trước mắt lại biến đổi, mây đen cuồn cuộn, giông tố đầy trời, phảng phất toàn bộ thức hải đều bị luân hãm. Trong lòng Tình Sương căng thẳng, dự cảm bất hảo đột nhiên sinh ra, nhưng nàng lại không dễ dàng từ bỏ, liền xuyên qua mảnh sương đen, tìm kiếm ý thức Lương Cẩm bên trong, có khả năng còn tồn tại một sợi thanh minh.

Lúc lâu sau, từ bên trong sương mù nàng phát hiện một vòng sáng, trong vòng sáng, ý thức Lương Cẩm co lại thành một đoàn, bốn phía sương đen không ngừng khởi động, thỉnh thoảng biến ảo thành độc thú rắn rết, muốn công phá một tầng lá chắn cuối cùng.

Tình Sương liền bình ổn tâm tình, còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, liền có cơ hội cứu được. Nàng khinh thân bay qua, duỗi tay thăm dò vòng sáng kim sắc.

Muốn bài trừ sương đen vây quanh, còn cần dựa vào chính Lương Cẩm, cho nên việc cấp bách trước mắt, nàng muốn đánh thức ý thức đang lâm vào ngủ say của Lương Cẩm.

Lòng bàn tay chạm vào vòng sáng kim sắc, trong nháy mắt, thân mình Tình Sương đột nhiên chấn động, trong mắt toát ra kinh ngạc vô pháp che dấu cùng nghi hoặc.

Chỉ vì bên trong vòng sáng, ký ức sâu nhất trong lòng Lương Cẩm lưu lại một hình ảnh.

Chiều buông yên ả, hoa rụng đầy trời, uốn lượn dưới bóng cây già, một thân ảnh lam sắc đang ngồi dưới tán cây đánh đàn, lụa trắng che mặt, cầm khúc điêu luyện, lộ ra thống khổ cùng lạnh lẽo bất tận, rồi lại che dấu hân hoan cùng thỏa mãn sâu kín.

Cánh hoa anh đào dừng ở đầu vai nàng, lại bị gió nhẹ thổi bay, trong một khoảnh khắc, người kia bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thanh u, lại lộ ra một cổ dịu dàng ôn nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro