Chương 3: Yêu núi cùng quá khứ
Lương Cẩm đứng dưới tàng cây đầu thôn, nàng cơ hồ đã đoán được bên trong thôn trang đổ nát thê lương thế nào, hoang vắng thế nào. Dù vậy, nàng vẫn muốn biết được chân tướng, ba năm trước ở chỗ này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nàng nhìn cây hòe già đứt gãy, dưới chân đều là cành khô lá nát, thôn trang bên trong chướng khí tràn ngập, ánh mặt trời càng ngày càng mờ, nếu Lương Cẩm không có tu vi Trúc Cơ khiến thân thể dần khác với người phàm, nàng tất nhiên không dám đơn độc đi vào địa phương như vậy.
Bằng ấn tượng mơ hồ, nàng cẩn thận đi vào phiến đất hoang âm trầm, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, ngoại trừ âm thanh chân nàng dẫm lên lá khô phát ra tiếng vang thanh thúy, không còn tiếng động nào khác.
Nàng đi vào địa phương đã từng sinh sống ba năm trước, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hoang vắng, bốn phía nhiều có dấu vết đánh nhau, một cánh cửa gỗ vỡ nát nằm nghiêng dưới chân nàng, tuy đã mục nát, nhưng ở vị trí đứt gãy có dấu vết một kiếm chém qua.
Hoàn cảnh trước mắt đã xác minh suy đoán của nàng, cha mẹ nàng cũng không vô duyên vô cớ chết bởi hỏa hoạn, chân chính đoạt mạng bọn họ là người nào đó xông vào Già Hòe Thôn.
Đang lúc trầm tư, hai tai Lương Cẩm bỗng nhiên run lên, nàng nghe thấy một âm thanh sột soạt ở phế tích cách đó không xa.
Nàng hơi híp mắt, linh thức đảo qua, lại thấy một con yêu núi lớn bằng bàn tay đang tìm chuột chết trong phế tích nhiễm ma khí, linh thức Lương Cẩm vừa chạm vào nó, lập tức liền bị nó phát hiện, chỉ thấy yêu núi kia thân mình run lên, bay nhanh hóa thành một chùm sương mù xanh sẫm đào tẩu!
Trong mắt Lương Cẩm hiện lên kinh ngạc, yêu núi này nhạy bén hơn nàng nghĩ, Lương Cẩm trong lòng vừa động, tịnh chỉ đánh ra một đạo kiếm khí, kiếm quang như tia chớp xuyên qua sương mù bồng bềnh, một tiếng hét thảm vang lên, sương mù tiêu tán làm yêu núi kia hiện nguyên hình, chỉ là trên người nó có nhiều thêm một đạo vết thương đang chảy máu.
Yêu núi biểu tình uể oải, mắt thấy Lương Cẩm lại muốn ra tay, nó lập tức mở miệng xin tha:
"Đại tiên tha mạng!"
Phiến thổ địa hoang bại này không còn thích hợp cho người ở, nhưng lại trở thành nơi uẩn dưỡng yêu ma quỷ quái, yêu núi vốn là tiểu quái tương đương Luyện Khí kỳ tu sĩ, nhưng yêu núi trước mắt Lương Cẩm, linh trí đã mở, thực lực có thể so với Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ.
Nếu không phải Lương Cẩm lớn tiếng đe doạ, kiếm chiêu xuất thủ cử trọng nhược khinh[1], làm yêu núi sinh ra một loại cảm giác người trước mắt thực lực viễn siêu hơn nó tưởng tượng, nếu không, nó sẽ không dễ dàng xin tha như thế.
[1] Cử trọng nhược khinh: Ý chỉ Lương Cẩm ra kiếm chiêu này cho thấy nàng thực lực rất mạnh.
Lương Cẩm trong tay bóp kiếm quyết, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nó, bất cứ lúc nào cũng có thể ra chiêu:
"Ta có thể thả ngươi đi, nhưng ngươi cần thành thành thật thật trả lời vấn đề của ta."
Yêu núi nơm nớp lo sợ nhìn kiếm khí lượn lờ trong tay Lương Cẩm, hoảng loạn gật đầu không ngừng, đáp:
"Đại tiên xin hỏi, tiểu nhân biết gì đều nói hết, không dám gian dối nửa lời!"
Yêu núi này nói chuyện lại có vẻ văn nhã, Lương Cẩm chỉ phế tích trước mắt:
"Ngươi có biết tại sao thôn trang này lại trở thành đất hoang không?"
Yêu núi nghe vậy, cả người tức khắc run lên, sau đó vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nói:
"Đại tiên ngươi hỏi đúng người rồi! Tiểu nhân ở phụ cận trong núi tu luyện mười mấy năm, đối với địa phương này rõ như lòng bàn tay! Nhớ hồi tiểu nhân mới sinh ra......"
Lương Cẩm hai mắt giật giật, lạnh giọng quát:
"Đừng nói nhảm nữa!"
Yêu núi bị quát chói tai sợ tới mức run run, không dám tiếp tục nói đông nói tây, nhanh chóng mở miệng:
"Đại tiên bớt giận! Tiểu nhân pháp lực thấp kém, đối với việc lúc trước biết được cũng không nhiều, chỉ nhớ ba năm trước có ma đạo tu sĩ đến đây trả thù, chính là gia đình ở trước mặt đại tiên đây! Nam chủ nhân nhà này cũng là một ma đạo tu sĩ tiềm tàng, cùng người tìm tới ân oán sâu đậm, sau một hồi đại chiến nữ chủ nhân vì bảo hộ nữ nhi mà chết ngay tại chổ, ma khí tàn sát bừa bãi, Già Hòe Thôn không còn một ngọn cỏ!"
"Sau có tiên nhân vội vàng chạy đến, đánh chết hết đám ma tu, nam chủ nhân tay cầm di vật của thê tử, khóc không thành tiếng, quỳ xuống đất vô cùng hối hận, cầu tiên nhân ban chết! Tiên nhân biết được bạn cũ đã vong, nộ khí ngút trời, một kiếm trảm thấu trời cao, chấn vang trăm dặm."
"Tiên nhân giết chết hết ma tu, những hộ gia đình may mắn sống sót, tiểu nữ nhi cùng di vật của nữ chủ nhân được người mang đi. Sau trận chiến này, Già Hòe Thôn tuyệt đường sinh cơ, người trong thôn di dời đến nơi nào, tiểu nhân vô pháp biết được."
Sơn yêu nơm nớp lo sợ nói xong, thật cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt trầm ngâm của Lương Cẩm. Thừa dịp Lương Cẩm có chút xuất thần, hai mắt nó liếc ngang liếc dọc, suy tư tìm đường thoát thân.
Lương Cẩm nghe yêu núi nói chuyện trố mắt thật lâu, nàng không nghĩ tới, nguyên lai chân tướng lại chấn động như vậy.
Nam chủ nhân trong miệng yêu núi không thể nghi ngờ chính là cha ruột nàng, vô luận như thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng được, phụ thân lại là một ma tu. Càng làm cho nàng bất ngờ chính là, Trần Du vì mẫu thân của nàng mà nộ khí xung thiên, một khiếm trảm hết yêu ma...
Ngay cả phụ thân nàng, cũng chết ở trong tay Trần Du.
Mẫu thân của nàng, đến tột cùng có thân phận gì?
Lương Cẩm chưa bao giờ gặp qua bộ dáng Trần Du phẫn nộ đến đánh mất lý trí như vậy.
Nếu như kiếp trước nàng biết được chân tướng của chuyện này, chỉ sợ sẽ cùng Trần Du nảy sinh hiềm khích. Nhưng kiếp này, trong trí nhớ nàng, bóng dáng cha mẹ xa xôi không thể với tới, nàng sớm đã không nhớ rõ bộ dáng của bọn họ, cũng quên mất âm thanh của bọn họ, Trần Du đối tốt với nàng không phải giả dối, nỗi thống khổ nàng ấy chịu đựng nàng cũng nhìn thấy trong mắt. Thế gian thị phi đúng sai rất khó kết luận, nếu nàng muốn cởi bỏ nghi hoặc đang không ngừng dâng lên trong lòng, muốn biết được ân oán đời trước, chỉ sợ, cần phải khiến cho Trần Du chính miệng nói với nàng.
Lương Cẩm thở dài một hơi, kiếp trước nàng sống hai trăm năm, sinh lão bệnh tử trải qua luân hồi, trong lòng sớm đã không còn cảm giác tiếc nuối, nay người chết đã đi xa, muốn nàng vì chuyện này mà thống hận Trần Du, nàng làm không được.
Huống hồ, nếu không có Trần Du đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ nàng cũng đã bỏ mạng trong tràng biến cố kia, làm sao còn đứng đây nghĩ đông nghĩ tây?
Lương Cẩm xua tay cho yêu núi rời đi, chính mình quỳ xuống tại chỗ, cúi người dập đầu:
"Cha, nương, hài nhi bất hiếu, trải qua nhiều năm mới trở về cố thổ, hiện tại hài nhi bái hạ tông môn, tu tiên gia đạo pháp đã đến Trúc Cơ, cha nương không cần vướng bận, dưới cửu tuyền xin hãy an giấc nghỉ ngơi."
Nói xong, nàng cúi người khấu đầu chín cái, lúc này mới đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà rời đi Già Hòe Thôn.
Sau khi Lương Cẩm rời khỏi Già Hòe Thôn liền đi Dụ Thủy Trấn, cả đêm nàng vội vã đạp khinh công, giữa trưa ngày thứ hai cuối cùng cũng đuổi tới Dụ Thủy Trấn.
Mới vừa đi tiến Dụ Thủy Trấn, Lương Cẩm liền nhíu mày, nàng nghi hoặc đánh giá khắp nơi, tổng cảm thấy bầu không khí trên trấn có chút không quá thích hợp. Nàng kiềm chế nghi hoặc trong lòng, dưới chân bước chân không ngừng, chạy nhanh tới khách điếm cùng hai người Lương Hạo ước định lúc trước.
Tại khách điếm, Lương Hạo cùng Tần Phong u sầu đầy mặt, Tần Phong đi qua đi lại trong phòng, Lương Hạo cũng không ngừng thở dài, đúng lúc Lương Cẩm đi tới nhìn thấy cảnh tượng nản lòng như vậy.
"Các ngươi đây là làm sao vậy, tuyển chọn tân đệ tử không thuận lợi sao?"
Lần này bọn họ xuống núi chính vì tuyển tân đệ tử, ngoại trừ việc này, Lương Cẩm thật sự nghĩ không ra còn việc gì khác có thể làm hai người trước mắt sầu lo như thế. Tần Phong thấy Lương Cẩm xuất hiện, u sầu trên mặt giảm đi một chút:
"Sư muội, ngươi đến thật đúng lúc, ta cùng Lương sư huynh lo lắng sắp chết rồi!"
"Tần sư huynh đừng vội, từ từ nói."
Lương Cẩm trấn an Tần Phong hai câu, sau đó đem tầm mắt chuyển hướng đến Lương Hạo.
Lương Hạo tâm tính vẫn ổn trọng hơn, hắn không có lập tức hướng Lương Cẩm tố khổ, mà quan tâm hỏi một câu:
"Sư muội đi một chuyến có thuận lợi không?"
Lương Cẩm nghe vậy gật đầu:
"Việc riêng của tiểu muội đã xong, nhưng vì mất chút thời gian tìm đường đi nên mới đến muộn một chút, không biết hai vị sư huynh vì sao sốt ruột như thế?"
Lương Hạo ôm chân thở dài, khuôn mặt u sầu mở miệng:
"Sư muội ngươi có điều không biết, hai người chúng ta vừa đến Dụ Thủy Trấn liền lập tức bắt đầu tuyển chọn đệ tử, năm rồi Trần sư thúc phụ trách liên hệ quản sự ở trấn trên, ta thì đến thăm nhà bá tánh trong trấn, tìm xem có thiếu niên nào đến tuổi muốn nhập tông ta hay không..."
"Thế nhưng năm nay không biết vì nguyên nhân gì, trưởng trấn nghe thấy chúng ta đến thăm chẳng những không chịu gặp mặt, còn cho người đem hai người bọn ta đuổi ra cửa. Chúng ta đành đến thăm hỏi từng nhà, lại luôn bị lạnh nhạt, những bá tánh đó không muốn đắc tội chúng ta, nhưng có nói thế nào cũng không chịu cho hậu bối trong nhà nhập tông ta."
"Đâu chỉ như thế!"
Tần Phong gấp đến độ cả mặt đỏ bừng, Lương Hạo vừa dứt lời, hắn liền lập tức lên tiếng bổ sung:
"Mấy nhà lúc trước chúng ta đến thăm, thái độ của bọn họ cực kỳ qua loa, đừng nói đến việc không chịu cho hậu bối nhập tông ta, ngay cả mặt hậu bối nhà bọn họ chúng ta cũng chưa được thấy!"
Lương Cẩm kinh hãi, lời này nếu không do chính miệng Lương Hạo cùng Tần Phong nói, nàng sẽ quả quyết không tin.
Phàm phu tục tử, có người nào không muốn thành tiên?
Kiếp trước nàng gặp qua rất nhiều phàm nhân vì tìm kiếm tu tiên chi đạo mà không từ thủ đoạn tranh đấu lẫn nhau, thế nhân luôn là như thế, phàm là vật cầu mà không được, hao tổn hết tâm cơ, khuynh tẫn hết khả năng cũng muốn được một lần bước vào con đường hư vô mờ mịt của tiên nhân, cầu trường sinh chi đạo.
Thật nghĩ không ra, kia dù sao cũng là việc thế nhân theo đuổi, ở những gia đình bình thường, có mấy người có thể có tâm cảnh như vậy?
Ở Dụ Thủy Trấn này, cho dù có một hai gia đình luyến tiếc hậu bối nhi tử xa nhà, cũng không đến mức mỗi nhà đều như thế.
Sự khác thường này tất có nguyên nhân, Dụ Thủy Trấn tất nhiên đã xảy ra chuyện gì đó.
"Nhị vị sư huynh có từng tìm hiểu nguyên nhân?"
Lương Cẩm suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi.
Lại thấy Lương Hạo lắc đầu, khuôn mặt u sầu:
"Chưa từng, người trên trấn nghe nói bọn ta là Lăng Vân Tông đệ tử, tất cả đều không muốn cùng hai người bọn ta nói nhiều, sợ là tránh còn không kịp."
Việc này tất nhiên có quỷ!
Lương Cẩm chắc chắn trong lòng, việc trên Dụ Thủy Trấn tất nhiên có điểm bất thường.
Nàng trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu:
"Hai vị sư huynh có ngân lượng trong người không?"
Tần Phong lắc đầu:
"Ta không mang ngân lượng trong người, chi tiêu đều do Lương sư huynh xuất ra."
Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Lương Hạo.
Lương Hạo từ trong lòng ngực lấy ra mấy đồng tiền cùng một ít bạc vụn, đưa cho Lương Cẩm nghi hoặc hỏi:
"Sư muội muốn bạc để làm gì?"
Lương Cẩm lấy ra một khối bạc vụn, đem ngân lượng dư thừa đều trả cho Lương Hạo, sau đó giảo hoạt cười:
"Nhị vị sư huynh chờ một lát, tiểu muội đi ra ngoài hỏi thăm tin tức."
Nàng vừa nói xong, mũi chân nhẹ điểm, trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ khách điếm, hai người Lương Hạo Tần Phong còn chưa phản ứng kịp, thân ảnh của nàng đã biến mất.
"Không biết Lương sư muội nghĩ ra biện pháp gì, lại không nói tỉ mỉ cùng chúng ta."
Lương Hạo bất đắc dĩ nhìn cửa sổ trống rỗng, thở dài một tiếng.
"Nếu Lương sư muội có biện pháp, chúng ta đành ngồi đây đợi tin tức của nàng thôi."
Nói vậy Lương Hạo vẫn chưa yên tâm, Tần Phong đối với Lương Cẩm lại rất tin cậy, nếu Lương Cẩm muốn bọn hắn chờ, hắn liền đơn giản không cần nghĩ nhiều, chỉ đợi Lương Cẩm trở về lại nói.
Sau khi Lương Cẩm phi thân ra khỏi khách điếm liền tiến đến một ngõ nhỏ đen nhánh, trong ngõ nhỏ có hai gã ăn mày đang tranh nhau thức ăn, nàng đột nhiên xuất hiện như vậy liền khiến bọn họ chú ý, bọn họ ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng.
Bọn họ hàng năm ở đầu đường ăn xin, giỏi nhất việc nhìn mặt đoán ý, thấy Lương Cẩm khí độ bất phàm, bọn họ nhìn ra nữ tử trước mắt thân phận không tầm thường, mặc dù kinh diễm dung mạo của nàng, cũng sẽ không đem vẻ tham lam biểu hiện ra trên mặt.
Lương Cẩm tay cầm bạc vụn, ánh mắt hai gã ăn mày tức khắc bị bạc này hấp dẫn, lăng lăng nhìn chằm chằm bạc vụn trong tay nàng.
"Ta có một vấn đề, các ngươi ai trả lời được, khối bạc vụn này ta liền cho người đó."
Lương Hạo cùng Tần Phong ra đời chưa lâu, việc ở nhân gian không có nhiều kinh nghiệm xử lý, nhưng Lương Cẩm không phải đệ tử tầm thường, nàng biết, trên trấn có thị phi biến cố, hàng năm ngồi xổm canh giữ ở đầu đường, ăn mày là những kẻ biết rõ ràng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro