Chương 37: Danh mục trúng cử
Trên Vân Kiếm Đài, Chu Đan, Tề Tử Hà cùng Tôn Kỳ tạo thành thế tam giác đem Lương Cẩm vây quanh. Sau khi lần lượt tổn thất bảy đệ tử đề danh, bọn họ liền tỉnh ngộ, không thể lại để Lương Cẩm nắm lấy cơ hội đem bọn họ từng người lần lượt loại bỏ!
Tề Tử Hà biểu tình cũng không dao động quá lớn, Lương Cẩm cùng Tần Phong giao đấu hắn cũng nghiêm túc xem qua, cho nên từ khi bắt đầu, hắn liền có thể đoán được, chỉ dựa vào mấy đệ tử Luyện Khí chín tầng tham chiến không chịu phối hợp, căn bản không thể tạo áp lực quá lớn cho Lương Cẩm, cuối cùng, vẫn phải cần đến hắn và Chu Đan phối hợp lẫn nhau, mới có khả năng đem nàng bắt được.
Chu Đan cũng không dự đoán được Lương Cẩm lợi hại như vậy, mở màn không đến thời gian nửa nén hương, đã bị nàng phá đi thế cục áp chế, lại còn có thể xoay chuyển thế cục, ẩn ẩn chiếm được thượng phong. Biểu tình Chu Đan trở nên ngưng trọng, trận hôm nay nhìn như thực lực cách xa, thế nhưng không dùng toàn lực ứng phó, chỉ sợ mười người bọn họ sẽ trở thành trò cười lớn nhất từ trước tới nay ở Lăng Vân Tông.
So với Chu Đan còn tương đối trấn tĩnh cùng Tề Tử Hà thành thục ổn trọng, Tôn Kỳ có chút phập phồng không yên, các đệ tử Luyện Khí chín tầng vừa rồi bị Lương Cẩm từng bước từng bước đánh bại, thực lực, đều cùng hắn xấp xỉ như nhau.
Lương Cẩm vừa rồi bị Tề Tử Hà đánh trúng thương thế đã tốt lên rất nhiều, vai lưng tê dại khôi phục tri giác, nàng động một chút xương vai, nhướng mày, nhìn lướt qua ba người đang vây quanh chính mình, cười nói:
"Thời gian đã qua nửa nén hương, các ngươi cho rằng chính mình còn có phần thắng sao?"
Tề Tử Hà lạnh lùng nhíu mày:
"Chân chính giao đấu, hiện tại mới bắt đầu."
Vừa rồi những kẻ kia chỉ là gà đất chó sành, căn bản không cho ra được chiến thuật gì.
"Vậy liền tới đi."
Trên mặt Lương Cẩm tươi cười hơi thu liễm, thân hình vừa động, tịnh chỉ thành kiếm, phóng thẳng về phía Tề Tử Hà, nàng thế nhưng chủ động khởi xướng tiến công!
Tề Tử Hà hừ lạnh một tiếng, chưởng đao như gió, tinh chuẩn ngăn lại quỹ tích kiếm khí của Lương Cẩm, nhưng Lương Cẩm đột nhiên biến chiêu, bứt ra mà lui, lấn người vọt lên, từ phía sau đánh lén Tôn Kỳ đang không kịp phòng bị. Lương Cẩm trở tay một chưởng đánh trúng trán hắn, hai mắt hắn trắng dã mà ngã xuống đất.
Lại thêm một người!
Mười vị đệ tử đề danh, trước mắt chỉ còn Luyện Khí đại viên mãn Tề Tử Hà cùng Luyện Khí chín tầng Chu Đan!
Tôn Kỳ vừa mới ngã xuống, Tề Tử Hà nhìn chuẩn thời cơ, bỗng nhiên thần tốc tiến công, nguyên lai hắn cố ý bỏ đi Tôn Kỳ, muốn giành lấy chút thời gian khi Lương Cẩm trở tay đánh ngã Tôn Kỳ!
Tề Tử Hà tới cực nhanh, Lương Cẩm bứt ra không kịp, bị hắn chưởng hai chưởng liên tiếp đánh trúng ngực bụng, cho dù nàng đã tận lực giảm áp lực, vẫn không tự chủ được lui về sau mấy bước! Hai chân vạch ra hai đạo bạch ngân trên mặt đất!
Chu Đan vừa lúc chờ ở đường lui của Lương Cẩm, thấy Lương Cẩm bị Tề Tử Hà đánh lui, lập tức tiến lên, hai chưởng khép mở, sau lưng nàng hiện lên đan hạc hư ảnh!
Trúc Cơ kỳ chưởng pháp!
Hạc về!
Nếu bị một chưởng này đánh trúng, chỉ sợ Lương Cẩm liền bại trận ngay lập tức!
Lương Cẩm khí tức thu vào, bỗng nhiên cả thân thể ngã về sau, xuất ra thế Thiên Cân Trụy[1], nằm ngửa ra đất né tránh Chu Đan.
[1] Thiên Cân Trụy: tên khác là Đề Thiên Cân
Đây là môn công phu khi luyện thành có thể trụ tấn nâng vật nặng.
Luyện từ thế Trung bình tấn, hai tay nâng vật nặng lên trời giống như nâng tạ bằng các ngón tay. Môn này luyện thủ trảo (ngón tay) là chính gồm 3 ngón tay: ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.
Đúng lúc song chưởng bay đến, phi hạc hư ảnh, chưởng phong bay qua sát mặt Lương Cẩm, khiến trên mặt nàng lưu lại một đạo sát ngân. Nếu nàng không quyết đoán biến chiêu, để một chưởng này đánh trúng lưng, chỉ sợ nàng sẽ bị thương nặng.
Lương Cẩm hiểm hiểm tránh được chưởng phong đả thương người, đôi tay nâng lên, bắt lấy mắt cá chân Chu Đan, xoay người bật dậy, đồng thời dùng sức làm Chu Đan trượt chân! Thời cơ tuyệt diệu đã đến!
Chu Đan kinh hô một tiếng, chưa từng nghĩ Lương Cẩm tại hoàn cảnh này còn có thể thoát thân, hơn nữa còn nham hiểm như thế, lúc nàng xuất chiêu chưa kịp bứt ra nháy mắt tập kích bất ngờ, làm nàng khó lòng phòng bị!
"Đan nhi!"
Tề Tử Hà sắc mặt rốt cuộc biến hóa, hắn vội xông đến, sợ Lương Cẩm xuống tay tàn nhẫn, nhưng Lương Cẩm tốc độ cực nhanh, lúc Tề Tử Hà phi thân tới, nàng đã trở tay đem Chu Đan đánh ngã. Tề Tử Hà không rảnh lo truy kích Lương Cẩm, chỉ lo chạy đến ôm lấy Chu Đan, hắn thậm chí không kịp xem xét Chu Đan có bị thương hay không, Lương Cẩm liền lại xoay người xuất chưởng, đánh thẳng vào lưng Chu Đan!
Tề Tử Hà sắc mặt đại biến, không chút do dự bứt ra lui về phía sau, Lương Cẩm tốc độ không giảm, xuất ra liên tục mười hai chưởng, Tề Tử Hà cũng liên tiếp lui về sau mười hai bước. Lương Cẩm hai ngón tay điểm ra, mang theo một đạo kiếm quang trắng xóa sắc bén, Tề Tử Hà sợ Chu Đan bị thương, chỉ phải tiếp tục lui!
Lúc này đây Lương Cẩm lại ngừng truy kích, ý cười doanh doanh chớp chớp mắt:
"Tề sư huynh, đã nhường."
Tề Tử Hà mới vừa rơi xuống đất, đang định buông Chu Đan để tái chiến, nghe vậy tức khắc sửng sốt, trên mặt hiện ra biểu tình mê mang.
Lương Cẩm nhún vai, ngón tay chỉ xuống mặt đất, cười nói:
"Ngươi đã ra ngoài vòng chiến."
Tề Tử Hà cúi đầu, quả nhiên thấy chính mình không biết khi nào đã bị rơi khỏi vòng chiến, lúc này hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, bất đắc dĩ mà nhìn Lương Cẩm:
"Sư muội thật là hảo thủ đoạn."
Hắn không thể không phục. Lương Cẩm từ lúc bắt đầu liền không muốn đánh bại hắn, nàng để ý việc Tề Tử Hà quan tâm Chu Đan, có quan tâm tất loạn, cho nên từ đầu đến cuối Lương Cẩm đều không chính diện cùng Tề Tử Hà giao thủ, chỉ ở thời điểm cuối cùng lợi dụng Chu Đan thất bại, đem Tề Tử Hà ngạnh sinh sinh[2] bức ra khỏi vòng chiến.
[2] Ngạnh sinh sinh: cưỡng bức, áp chế.
Lăng Đạo nhìn nén nhang đang cháy kia, lúc này chỉ mới cháy được sáu phần.
Nguyên bản đánh cuộc muốn Lương Cẩm dưới thế công của mười người trụ được thời gian một nén nhang, không ai nghĩ đến, nhang còn chưa cháy hết, Lương Cẩm không chỉ trụ vững, còn đem mười đệ tử đề danh tiêu diệt từng từng người một, cuối cùng giành được chiến thắng.
Càng làm cho Tề Tử Hà cảm thấy phức tạp chính là, tuy rằng chính hắn còn át chủ bài chưa ra, nhưng hắn cũng rõ ràng minh bạch, cho dù người người bọn họ vây kín, vẫn không thể bức Lương Cẩm xuất ra toàn lực, hắn vô pháp đoán được, nếu chính mình khuynh tẫn toàn lực thì có thể đánh bại nàng hay không.
Toàn bộ Vân Kiếm Đài lặng ngắt như tờ, ánh mắt chúng ngoại tông đệ tử nhìn Lương Cẩm đều như gặp quỷ, Mục Đồng cũng cả kinh nói không nên lời, phải biết rằng, Tề Tử Hà là Luyện Khí đại viên mãn, hắn so với Ngô Đức còn mạnh hơn mấy phần, dù vậy, có chín đệ tử Luyện Khí chín tầng phụ tá, hắn lại không có biện pháp nào đánh bại Lương Cẩm, cuối cùng còn bị nàng bức ra khỏi vòng chiến cực kỳ chật vật.
"Ha ha ha ha ha! Hảo! Hảo! Hảo!"
Trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên bùng nổ một trận cười sang sảng, Lăng Thương Khung vỗ tay mà than:
"Không nghĩ tới ta còn xem thường ngươi, ha ha ha! Thực hảo!"
Lương Cẩm liễm mi, ánh mắt có chút ý vị thâm trường:
"Tông chủ, nếu ta thắng trận tỷ thí này, như vậy đánh cuộc lúc trước?"
Thật ra nàng không lo lắng Lăng Thương Khung lật lọng, ở trước mặt mọi người dò hỏi vì chỉ muốn được an tâm.
Lăng Thương Khung cười ha ha, rồi sau đó khoanh tay lại:
"Ngươi cùng ta đã đánh cuộc, ta tự sẽ không nuốt lời, lần này đệ tử có thể trúng cử nội tông tuyển chọn, toàn do ngươi định đoạt!"
"Tông chủ! Trăm triệu lần không thể! Nội tông tuyển chọn há có thể trở thành trò đùa như thế!"
Lăng Đạo vừa tức vừa gấp, hối hận đến ruột đều thanh, vừa rồi hắn vì sao không ngăn cản đánh cuộc hoang đường này!
"Tam trưởng lão không cần nhiều lời."
Lăng Thương Khung vung tay lên, cự tuyệt Lăng Đạo khuyên bảo, ngược lại nhìn về phía Lương Cẩm, nói:
"Ngươi nói xem, ngươi cảm thấy đệ tử nào xứng đáng tiến nhập nội tông?"
Lương Cẩm sắc mặt bất biến, nếu Lăng Thương Khung muốn nàng nói, nàng tự nhiên lớn mật mở miệng:
"Sư tỷ của đệ tử Mục Đồng thì không cần phải nói, đệ tử thiên phú như thế, nhập nội tông xem như cho nội tông các người nhặt đại tiện nghi."
Mặc dù là Lăng Thương Khung, thời điểm nghe Lương Cẩm nói lời này, cũng ngăn không được da mặt co lại, trong lòng dâng lên một cổ lửa giận, muốn một tay đem nhãi ranh này chụp chết! Nội tông ở trong mắt nàng đến tột cùng là cái gì? Thu Mục Đồng nhập nội tông lại nói như Mục Đồng bị lỗ vốn!
Lương Cẩm làm bộ không nhìn thấy lửa giận bốc lên trong mắt Lăng Thương Khung, tiếp tục rung đùi đắc ý mà nói:
"Tề Tử Hà cùng Chu Đan hai người thiên phú cũng coi như lỗi lạc, cũng nên có tư cách vào nội tông, lúc trước cùng ta giao thủ Tần Phong cùng Lâm Dương Luyện Khí chín tầng, ta cho rằng có thể nhập nội tông."
"Về phần Dương Chí cùng Hứa Phi, nếu như nhập nội tông, quả thực lãng phí thiên địa linh khí."
Dương Chí bị Lương Cẩm đánh ngất đúng lúc này từ từ chuyển tỉnh, vừa vặn nghe được Lương Cẩm nói những lời này, tức khắc bị lửa giận công tâm, phun ra một ngụm nghịch huyết, lại lần nữa bất tỉnh.
Dưới đài Tần Phong vốn đã từ bỏ, khi nghe được Lương Cẩm đề ra tên của mình, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu còn chưa hoàn hồn, cho đến khi Lăng Thương Khung đáp:
"Hảo, liền như ngươi nói!"
Tần Phong đột nhiên hoàn hồn, lại thấy Lâm Dương đứng trên Vân Kiếm Đài, hướng hắn vẫy vẫy tay. Hắn cảm giác chính mình phảng phất trải qua một giấc mộng kỳ quái, nguyên bản bị Lương Cẩm đánh bại, hắn đã hoàn toàn từ bỏ, nhưng vì một câu nói của Lương Cẩm, lại đột nhiên sống dậy.
Hắn biểu tình phức tạp đi lên Vân Kiếm Đài, hướng Lương Cẩm khom người hành lễ, trịnh trọng hứa hẹn:
"Ân nghĩa này Tần Phong ta ghi nhớ trong tâm, ngày sau sư muội có việc cần đến, vô luận lên núi đao hay xuống biển lửa, quyết không chối từ!"
Lương Cẩm vẫy vẫy tay, không lắm để ý mà mở miệng:
"Chuyện nhỏ không tốn sức, sư huynh không cần để ở trong lòng."
Đối với nàng mà nói, đây đích xác chỉ là chuyện nhỏ, việc nàng làm hôm nay, bất quá là muốn cho Mục Đồng có thể vào nội tông, đạt được càng nhiều tài nguyên tu luyện, mà Tần Phong bằng thực lực của chính mình, nguyên bản cũng có thể nhập nội tông, lại bởi vì gặp nàng, vô cớ bị cản trở, xem như thời vận không tốt!
Nếu nàng có cơ hội kéo hắn một phen, nàng tự nhiên nguyện ý.
Danh mục đệ tử nội tông theo lời Lăng Thương Khung đã định, Lăng Đạo sắc mặt phát khổ, cũng ngăn cản không được cục diện trước mắt, đám người Lương Cẩm vào được nội tông đã là việc không thể nghịch chuyển.
Chỉ là chưa từng nghĩ, dĩ vãng nội tông thường tuyển mười người, lúc này lại bị Lương Cẩm trộn lẫn, chỉ có sáu người!
Nhưng Lăng Thương Khung nhìn qua một chút đều không lo lắng, sau khi quyết định những đệ tử trúng tuyển, hắn liền phát cho các đệ tử vây xem, phân phó Lăng Đạo đi an bài bảy ngày sau cho các tân đệ tử làm đại điển bái sư. Mỗi một đệ tử nội tông đều có thể bái một vị tông nội trưởng lão làm thầy, nhưng cũng phải xem ở tông nội vị trưởng lão nào có tâm tình dạy dỗ đệ tử mới vô nữa.
Dù Lương Cẩm, Mục Đồng cùng Chu Đan đã có sư phụ cũng muốn bảy ngày sau tại đại điển bái sư hành lễ một lần nữa hành, hướng sư tôn kính trà, mới chính thức được vào nội tông.
Lăng Đạo đối với cục diện trước mắt đã không thể nề hà, chỉ phải đem cảm xúc phẫn uất mạnh mẽ áp xuống, lĩnh mệnh thối lui.
Lăng Thương Khung cười xua tay cho đám người Mục Đồng lui xuống chuẩn bị, bảy ngày sau lại đến Vân Kiếm Đài, sẽ có trưởng lão dẫn bọn họ tiến vào nội tông. Sau đó tầm mắt hắn dừng trên người Lương Cẩm, nói:
"Tiểu gia hỏa, ngươi đi theo ta."
Lương Cẩm không biết Lăng Thương Khung gọi mình có việc gì, nhưng dù sao hắn cũng là nội tông chi chủ, việc hôm nay còn may được hắn hỗ trợ, liền không thể cự tuyệt, nàng nói với Mục Đồng một tiếng, liền theo Lăng Thương Khung rời đi Vân Kiếm Đài.
Mục Đồng nhìn Lương Cẩm cùng Lăng Thương Khung rời đi, nhẹ nhàng mím môi, âm thầm nói nhỏ:
"Sư muội, hôm nay nợ ngươi ân tình, sau khi nhập nội tông, ta sẽ tìm địa phương bế quan, Trúc Cơ trở lại."
"Không biết tông chủ gọi đệ tử theo là vì chuyện gì?"
Lương Cẩm đi theo phía sau Lăng Thương Khung, nghi hoặc hỏi.
Lăng Thương Khung xoay người nhìn Lương Cẩm:
"Ngươi tính cách quá mức phô trương, về sau sợ sẽ rước lấy mầm hoạ."
Lương Cẩm nghe vậy, gục đầu xuống không nói tiếp, nàng thừa nhận việc hôm nay thật sự cao điệu[3], tên của nàng về sau muốn không truyền ra ngoài cũng không thể. Lăng Thương Khung nhìn Lương Cẩm, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó liền ẩn nấp, hắn lấy trong lòng ngực ra một đôi tiểu lục lạc ánh vàng, cầm trước mặt Lương Cẩm lắc lư hai lần, kích khởi một trận linh linh tiếng vang, nói:
"Đây là yến hồi Kim Linh, là một kiện pháp bảo hộ thân, có thể kháng cự tu sĩ Luyện Thể trung kỳ một kích toàn lực, nếu gặp kiếp nạn, thi triển pháp bảo liền truyền âm được xa ngàn dặm. Lục lạc này ta vốn có hai đôi, một đôi cho sư phụ ngươi Trần Du, còn thừa một đôi này, ta tất nhiên là không dùng được, liền cho ngươi đi."
[3] Cao điệu: Lí tưởng xa vời, không thực tế.
Lương Cẩm trợn mắt há hốc mồm, nàng tuy rằng biết Lăng Thương Khung không phải người xấu, lại cũng không ngờ hắn sẽ cấp riêng cho mình pháp bảo hộ thân, tuy rằng Lăng Thương Khung là sư phụ Trần Du, Lương Cẩm nên gọi hắn một tiếng sư gia, nhưng Lăng Thương Khung cùng nàng hôm nay mới tính là lần đầu gặp mặt, ra tay hào phóng như thế, thật sự làm nàng có chút choáng váng.
"Ngươi trở về hảo hảo tĩnh dưỡng, qua hai ngày vào nội tông, liền phải hảo hảo tăng lên tu vi."
Hắn nói xong, cũng mặc kệ Lương Cẩm phản ứng, lập tức rời đi.
Để lại Lương Cẩm trong tay cầm tiểu lục lạc, không hiểu ra sao đứng đấy.
#zhan: Giáng sinh an lành!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro