Chương 38: Đánh lén
"Tôn thượng, ngài nhất định phải giúp đệ tử! Lương Cẩm kia quá đáng giận! Chúng đệ tử rõ ràng có thể tiến vào nội tông! Đều bị nha đầu chết tiệt kia phá hủy!"
Ở một gian phòng đen như mực, hai gã hắc y quỳ sát đất, trong đó một người cảm xúc kích động, nghiến răng nghiến lợi căm hận nói. Nhưng dù hắn có tức giận đến cả người phát run, hắn vẫn không dám ngẩng đầu, trước sau quỳ sát dưới sàn, nơm nớp lo sợ.
"Một tiểu đệ tử Luyện Khí tám tầng, các ngươi mười người hợp lực đều không thể đánh bại, các ngươi còn gì để nói!"
Một âm thanh khàn đặc phảng phất từ trong hư không vang lên, chấn vang hai gã đệ tử trong phòng, làm bọn họ run lên, đệ tử trước đó nói chuyện vội vàng đập đầu xuống đất:
"Đệ tử biết tội! Cầu tôn thượng lại cho đệ tử thêm một cơ hội!"
"Hừ!"
Tiếng hừ lạnh tựa như sấm sét, làm hai gã đệ tử càng thêm rung rẫy, cũng không dám nữa nói thêm gì nữa. Tiếng động trong hư không kia trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên thở dài, giữa khí tức đen nhánh, hai quả đan dược tròn trịa từ trong bóng tối xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu hai hắc y nhân:
"Hai viên ma đan Trúc Cơ kỳ này liền giúp hai người các ngươi đột phá đến Trúc Cơ trong nháy mắt, đột nhập nội tông, giết Lương Cẩm."
Giọng nói đó vừa rơi xuống, làn sương đen trong phòng dao động, hư không tiêu thất.
Để lại hai gã hắc y, mỗi người cầm trong tay viên ma đan Trúc Cơ, người lúc trước nói chuyện ngẩng đầu lên, mặt hiện lên ý cười dữ tợn, không chút do dự một ngụm nuốt vào ma đan, chợt trên mặt hắn ma khí dâng lên, đôi mắt tràn ngập lệ khí đỏ tươi như máu.
Lương Cẩm ở chỗ cũ đứng trong chốc lát, xác nhận Lăng Thương Khung đã đi xa, sẽ không quay đầu lại, nàng bất đắc dĩ nhún vai. Kiếp trước một lòng tu luyện nên cùng Lăng Thương Khung tiếp xúc không nhiều, không ngờ hắn đối với chính mình cũng thập phần chiếu cố, nguyên nhân trong đó, chỉ sợ sẽ không chỉ vì nàng là đệ tử của Trần Du đơn giản như vậy.
Nàng đem tiểu lục lạc tinh xảo đeo ở bên hông, một pháp bảo hộ thân vừa đẹp lại thực dụng như vậy, nếu nàng từ chối, quả thật không phải tác phong của nàng.
Trên đường trở về, Lương Cẩm tâm tình nhẹ nhàng, lần này vào nội tông, nàng cần tiêu phí chút thời gian bế quan, đem thực lực tăng lên Trúc Cơ, sau đó, nàng liền có thể cùng Trần Du xuống núi rèn luyện, nếu có cơ hội, liền tìm hiểu một chút về Tử Tiêu Cung, xem có thể tìm thấy tin tức liên quan đến Tình Sương hay không.
Tưởng tượng đến có thể xuống núi, nàng liền cảm thấy tâm tình phá lệ sung sướng, kiếp này tốc độ nàng tu hành so với kiếp trước nhanh hơn rất nhiều, kiếp trước sau khi nàng nhập nội tông, mới chỉ luyện đến Luyện Khí bảy tầng, cùng Mục Đồng có chút giống nhau.
Nói vậy nhiều nhất một năm, nàng liền có thể xuống núi.
Nhưng hiện tại nàng còn chưa có năng lực đi Tử Tiêu Cung tìm Tình Sương, chỉ là muốn xuống núi thăm dò tin tức, rốt cuộc chuyện quan trọng nhất trước mắt, hẳn là Lăng Vân Tông chi kiếp năm năm sau.
Không nói đến Tử Tiêu Cung ở một địa giới khác, trừ phi là người trong cung, hoặc có được tín vật của Tử Tiêu Cung, mới có thể cảm ứng được lối vào Tử Tiêu Cung. Cho dù muốn từ Lâm Phong đến Tử Sơn Bí Cảnh rồi xuất hiện ở Tình Sơn Cốc, cũng phải đi ngang qua tam đại cổ thành. Hiện tại nàng thực lực quá kém, nếu như tự đại vọng tưởng một mình đi qua tam đại cổ thành, mới là hành vi chân chính tìm chết.
Vì thế, nàng không thể không chế trụ nội tâm vội vàng, nỗ lực tu luyện, chỉ có thực lực tăng lên, nàng mới có tư cách đi tìm Sương Nhi.
Khi Lương Cẩm trở lại chổ ở của chính mình, sắc trời đã tối, hoàng hôn sớm đã hoàn toàn đi vào chân núi, bốn phía tối đen như mực. Lúc nàng đi đến cửa sơn động, bỗng nhiên chuông cảnh báo trong lòng vang lên, không chút do dự xoay người lui về phía sau!
Một đạo hắc khí từ trong sơn động bắn ra, đánh trúng cánh tay nàng, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ quần áo, nhưng nàng không rảnh đi xem thương tích trên tay, lại có một hắc ảnh từ phía sau nàng nhảy ra, một chưởng đánh úp lại, hắc khí dày đặc!
Hai ma đạo tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
Ngoại tông Lăng Vân Tông như thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện hai ma đạo tu sĩ!
Hơn nữa đều đạt tới Trúc Cơ kỳ!
Lương Cẩm không thể nghĩ nhiều, lập tức bắt lấy tiểu lục lạc treo bên hông, không chút do dự rót nhập chân khí, một đạo linh âm thanh thúy không thể nghe thấy trong nháy mắt hóa thành mấy vòng sóng âm, lan đến ngàn dặm.
Nàng nhanh tay rút ra trường kiếm bên hông, mạnh mẽ xoay người đón đỡ, tuy khó khăn lắm mới ngăn trở được ma trảo muốn mệnh, lại bị nội lực từ chưởng phong trực tiếp chấn bay, cả người văng lên không trung. Người lúc trước tránh trong sơn động cũng vào lúc này truy kích, hai ma đạo tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng đánh đến, dù cho Lương Cẩm kinh nghiệm chinh chiến phong phú, cũng không chiếm được lợi thế!
Qua mấy đợt hô hấp, nàng liền kề một đường sinh tử!
Kiếm quang lóe lên, Lương Cẩm trong lòng phát khẩn, nàng không xác định được Lăng Thương Khung đưa cho nàng tiểu lục lạc có dùng được hay không, nhưng vô luận như thế nào, nàng đều đã tránh thoát hiểm cảnh!
Trường kiếm trong tay nàng bay nhanh quay cuồng, mỗi một lần chiêu thức đan xen, trên người nàng đều sẽ lưu lại một đạo vết thương, chỉ ngắn ngủi mấy phút, quần áo trên người nàng đều bị máu tươi thấm ướt!
Lương Cẩm sắc mặt càng ngày càng trắng, nhưng ánh mắt nàng trước sau trong trẻo, khoảnh khắc kiếm quang lóe lên lần nữa, nàng rốt cuộc xốc lên được mạn che mặt của một ma đạo tu sĩ!
Hứa Phi!
Thế nhưng là một trong mười đệ tử đề danh hôm nay ở Vân Kiếm Đài cùng nàng giao thủ, bị nàng một lời bỏ đi tư cách tiến vào nội tông!
Hứa Phi ánh mắt lộ ra sát khí sắc bén, hắn nhấp khẩn môi, không nói một lời, diện mạo cực kỳ âm ngoan dữ tợn, hắn không nghĩ tới Lương Cẩm ở hoàn cảnh này còn có thể cởi được mặt nạ của hắn! Đáng chết!
Lương Cẩm trong mắt tinh quang chợt lóe, vốn muốn dùng Tuyết Mai Thất Kiếm vãn hồi thế cục đôi tay bỗng nhiên run lên, chiêu thức biến đổi đột ngột, chuyển sang Vân Dương Kiếm Lục, nhớ kỹ trong lòng tám kiếm chiêu, lấy trình tự bất đồng lặp lại đánh ra, cưỡng ép ổn định thế cục, không cần đắc thắng, chỉ cần kéo dài thời gian.
Chân nàng dẫm Đạp Vân Bộ, thân hình cấp động, cứ việc hai người mỗi lần ra chiêu đều có thể lưu lại vết thương trên người nàng, dù không thể đánh trúng điểm yếu, nhưng Lương Cẩm cũng dần mất đi sức lực chiến đấu!
Hứa Phi ra chiêu càng ngày càng nhanh, nhưng ánh mắt Lương Cẩm tinh anh thế nào, nàng rõ ràng minh bạch tu vi của hắn chính là dùng ngoại vật mạnh mẽ tăng lên, chiêu thức của hắn rất trúc trắc, đối với thực lực của chính mình khống chế không lắm thuần thục, nếu không lúc hai người bọn họ tu vi hợp lực xuất kích, sớm đã đem Lương Cẩm bắt lấy!
Lương Cẩm thấy không còn khả năng kéo dài thời gian, trong lòng suy nghĩ thật nhanh. Hai người Hứa Phi tu vi đột nhiên tăng lên cùng ma khí trên người bọn họ có thể liên quan đến họa diệt tộc của Lăng Vân Tông năm năm sau.
Kiếp trước Lăng Vân Tông diệt tộc vì bất thình lình xuất hiện ma họa, Lương Cẩm còn nghi hoặc trong nội tông làm thế nào luyện ra ma đạo đệ tử, hôm nay tại đây, tựa hồ tìm được căn nguyên.
Hứa Phi thấy đánh lâu vẫn không thắng, trong lòng càng thêm nóng nảy. Phụ cận Xích Vân Đàm có rất nhiều ngoại tông đệ tử, động tĩnh nơi này thực mau liền sẽ truyền đi, đến lúc đó bọn họ chỉ sợ rất khó che dấu thân phận, cho nên hắn cho người kia một ánh mắt, ở khoảnh khắc được đầu đáp lại, hắn đột nhiên bứt ra lui lại, từ trong ngực lấy ra một đạo phù triện hoàng sắc.
Lương Cẩm ánh mắt ngưng lại, bạo phá phù!
Lúc trước nàng từng ở Tù Long hồ lĩnh hội qua uy lực của phù triện này, nàng cũng không dám dùng tu vi Luyện Khí tám tầng đón đỡ, lập tức chân dẫm Đạp Vân Bộ, bay nhanh sang rừng cây bên sườn!
"Chạy đi đâu!"
Một ma đạo tu sĩ khác vọt lên, không cho Lương Cẩm có cơ hội đào tẩu.
Lương Cẩm trong lòng gấp gáp, nếu để bạo phá phù kia đánh lên người chính mình, hơn phân nửa nàng sẽ rơi vào kết cục như Ngô Đức, thi cốt vô tồn!
Thời gian gấp gút, nàng nghĩ tới yến hồi Kim Linh Lăng Thương Khung vừa mới tặng cho chính mình, pháp bảo này nghe nói có thể ngăn cản tu sĩ Luyện Thể trung kỳ một kích toàn lực, lại không biết đối với bạo phá phù này có hay không hữu dụng?
"Đi tìm chết đi!"
Chỉ nghe Hứa Phi một tiếng hét to, tay miết bạo phá phù, hướng Lương Cẩm bay nhanh vọt tới!
Lương Cẩm cùng một hắc y nhân khác đối chưởng mà lui, nàng nắm lấy kim linh bên hông, muốn vận công sử dụng kim linh ngăn cản Hứa Phi!
Đột nhiên một đạo kiếm quang cắt qua bầu trời đêm, bạo phá phù kia bỗng nhiên phát nổ, Hứa Phi tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra, liền ở bên trong tiếng ầm vang của vụ nổ bị đốt thành tro! (Huuuu sư tôn tới rồiiiii T_T)
Lương Cẩm cũng bị bạo phá chi lực chấn đến, cả người bay ngược ra ngoài, văng ngã vài cái cây lớn, lúc này mới rơi xuống mặt đất.
Một thân miệng vết thương đều nứt toạc, máu tươi phun trào ra ngoài, ngay cả thân cây sau lưng nàng cũng bị nhuộm thành màu máu.
Nhưng cũng may, nàng nhặt về được một mạng.
Trần Du sắc mặt trắng bệch xuất hiện ở bên người nàng, nàng ấy cúi người, xem xét một chút thương thế trên người Lương Cẩm, lại bị một thân miệng vết thương của nàng làm cả kinh hít hà một hơi, mặt trầm như nước đem Lương Cẩm bế lên, lập tức phải mang nàng hồi Vân Cốc Phong.
Mắt thấy Hứa Phi mất mạng, một hắc y nhân khác xoay người liền trốn, nhưng hắn còn chưa chạy được hai bước, liền bị một chưởng bay tới đánh nát đầu, máu tươi lẫn tạp não bã đậu tứ tán vung vẩy, hoàn toàn vô pháp phân biệt thân phân của hắn.
Trần Du dừng lại bước chân, nhìn Lăng Thương Hải đột nhiên xuất hiện ở ngoài bìa rừng, lạnh lùng nói:
"Việc hôm nay, ta tất sẽ tìm ngoại tông tông chủ nhà ngươi đòi một cái công đạo!"
Ở trong vòng quản lý của Lăng Thương Hải, thế nhưng xuất hiện hai ma đạo đệ tử, còn vây kín Lương Cẩm, khiến Lương Cẩm trọng thương, Trần Du phẫn nộ đã là không thể miêu tả, nếu không phải lúc này Lương Cẩm đang trọng thương, nàng tất nhiên muốn cùng Lăng Thương Hải động thủ!
Trần Du để lại những lời này, mũi chân nhẹ điểm, cũng không quay đầu lại mà ôm Lương Cẩm bay nhanh ra khỏi Xích Vân Đàm.
Trước khi đi, Lương Cẩm dựa vào một chút ý thức hơi mở mắt ra, mơ hồ thấy ánh mắt Lăng Thương Hải âm trầm nhìn nàng, sau đó ý thức liền tan rã.
Trần Du mang theo Lương Cẩm trở về Vân Cốc Phong, bởi vì Lương Cẩm không mang vật dư thừa, trên cơ bản vật dụng hằng ngày đều đặt trong vòng tay trữ vật của nàng, Trần Du liền không cần đi sơn động nàng thu thập vật phẩm. Dù sao Lương Cẩm ngày sau vào nội tông, cũng sẽ ở tại Vân Cốc Phong, cho nên nàng liền nhân lần này Lương Cẩm bị thương, trực tiếp đem nàng ấy mang vào Ngọc Nhuỵ tiểu trúc.
Sau khi Trần Du cùng Lương Cẩm rời khỏi, mặt hồ ở Xích Vân Đàm không gió tự lay động, Lăng Thương Hải đứng ở ngoài bìa rừng chợt có trực giác, quay đầu nhìn về phía sau.
Thấy Lăng Thương Khung chấp tay đi tới, bước chân thong thả, lại một bước trăm thước, trong thời gian ngắn xuất hiện ở trước mặt Lăng Thương Hải.
Hai người diện mạo tương tự, lại hoàn toàn bất đồng ở bốn phía không người lúc này, mặt đối mặt, thần sắc khác biệt.
"Ngươi không nên động nàng."
Lăng Thương Khung ánh mắt trầm liễm, thần sắc không gợn sóng, ngữ khí cực kỳ bình đạm, phảng phất cũng không phải đang nói một việc cực kỳ nghiêm trọng, như đang cùng bạn cũ hàn huyên.
"Ngươi nói giống như đây là do ta thiết cục."
Ở thời điểm đối mặt Lăng Thương Khung, Lăng Thương Hải trước sau vẫn có chút kinh sợ, cho dù hắn cực lực che dấu không cam lòng cùng phẫn nộ không ngừng cuồn cuộn trong lòng, cùng với cừu hận dấu sâu trong hai mắt, vẫn làm hắn vô pháp bảo trì bình tĩnh tuyệt đối trước mặt người này.
Lăng Thương Khung nhìn thi thể đầu vỡ vụn rơi trên mặt đất kia, đạm mạc nói:
"Giết người diệt khẩu, làm được quá mức rõ ràng."
Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói:
"Ta cho ngươi quá nhiều cơ hội, đây sẽ là lần cuối cùng."
Hắn nói xong, xoay người rời đi, Lăng Thương Hải đứng tại chỗ đột nhiên cuồng nộ rít gào, một quyền chặt đứt cây đại thụ bên cạnh, trong mắt lộ ra điên cuồng:
"Lăng Thương Khung, lúc trước ngươi thiếu ta, ta sẽ bắt ngươi hoàn lại gấp mười gấp trăm lần!!!!"
Bỗng dưng, khóe miệng hắn gợi lên một tia cười lạnh, tựa như truyền tới Cửu U hoàng tuyền:
"Phàm là người ngươi coi trọng, ta đều sẽ từng bước hủy diệt!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro