[QUYỂN 1: SƠ NHẬP TÔNG MÔN] Chương 1: Vào sơn môn

Dãy núi Đông Dương chạy dài hơn tám trăm dặm, chiếm cứ nửa bên mặt đông Lâm Phong cổ thành, là nơi đầu tiên đón vầng thái dương thức dậy mỗi sớm. Thổ địa phì nhiêu, rừng cây rậm rạp, sản vật phong phú, đôi khi còn xuất hiện kì trân dị bảo.

Trong núi hàng năm mây mù lượn lờ, cây cối tươi xanh, hoa thơm chim hót, có thể nói chính là nhân gian tiên cảnh.

Lăng Vân Tông tọa lạc ở mặt nam dãy Đông Dương, lấy dãy núi làm nền móng kiến tạo tông môn, xây dựng không gian cho đệ tử thu nạp sơn địa linh khí, tu hành đại đạo, truyền thừa ngàn năm bất diệt.

Đang là chính ngọ, trước Lăng Vân Tông sơn môn bên ngoài dãy Đông Dương, dưới bóng một lều trà, mười mấy thiếu nam thiếu nữ tụ lại một chổ. Bọn họ phần lớn có chút co quắp khẩn trương, nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh tỏa sáng, có chút kính sợ lại có chút tò mò mà đánh giá dãy núi nơi xa, cùng với đạo bào tu sĩ đang ngồi ở cạnh bàn lúc này.

So với vẻ khẩn trương của các thiếu nam thiếu nữ, đạo bào tu sĩ có vẻ đạm nhiên thong dong. Bộ dạng hắn tuy không có gì đặc biệt, nhưng khí chất lại không giống người thường, mặc dù ngồi ở lều trà đơn sơ, chỉ cần một cái liếc mắt, liền biết bất phàm.

Lúc này hắn ngồi cạnh bàn trà, trước mắt đặt hai bát trà, tựa hồ đang đợi một người.

Không bao lâu, ở thềm đá dưới chân núi xuất hiện một thân ảnh. Người nọ vừa xuất hiện, đạo bào tu sĩ lập tức đứng dậy, bước ra bên ngoài nghênh đón.

Chúng thiếu nam thiếu nữ cũng quay đầu nhìn xem, tức khắc sửng sốt.

Chỉ thấy một vị nữ tử mặc đạo bào màu trắng chậm rãi đi tới, vạt áo phiêu diêu, tiên phong đạo cốt, dung nhan tuyệt mỹ, tư sắc khuynh thành.

Chúng thiếu nam thiếu nữ nào có từng gặp qua tiên nữ xinh đẹp như vậy, nhất thời sôi nổi mặt đỏ tai hồng, vội vã cúi đầu không dám nhìn nhiều, sợ mạo phạm tiên nhân hạ phàm trước mắt.

Ngay cả đạo bào tu sĩ lúc trước thong dong tự nhiên thì lúc này cũng trở nên câu nệ, hắn cúi người xuống cung kính hành lễ, mở miệng nói:

"Trần sư thúc, kia chính là các tân đệ tử tiến nhập sơn môn lần này, trong số họ có một người tư chất không tồi, ngày sau có hi vọng trở thành đệ tử ký danh."

Hắn nói xong, xoay người vào trong đám người vẫy tay với một thiếu nữ. Nàng kia đầu tiên là sửng sốt, sau như chợt tỉnh ngộ, vội đi đến bên người đạo bào tu sĩ, cũng học hắn bộ dáng hành lễ trước bạch y nữ tử, chủ động mở miệng:

"Đệ tử gọi là Mục Đồng."

Phàm nhân tục tử, phàm là có chút bản lĩnh an gia lập nghiệp đều muốn đem nhi tử dưới gối đưa vào tông phái tu luyện. Nếu là tổ tiên tích đức, con cháu hậu bối có thể có người tu đến tiên gia đạo pháp, đó là phúc ấm đời sau mấy trăm năm vinh quang.

Lăng Vân Tông những năm trở lại đây mỗi năm đều sẽ chiêu nạp tân đệ tử ở dưới núi, lần này chính là vị bạch y nữ tử này cùng đạo bào tu sĩ phụ trách việc chiêu nạp, đem các thiếu nam thiếu nữ có tư chất chiêu nhập tông môn.

Bạch y nữ tử nhìn nàng kia một cái, chợt gật gật đầu, sau đó lại đối với đạo bào tu sĩ nói:

"Lương Hạo, ta vừa mới ở dưới chân núi cứu một nữ tử, nàng cha mẹ đã vong, không có nơi đi, lần này liền để nàng cùng bọn họ du nhập tông môn đi."

Lương Hạo nghe vậy sửng sốt, lúc này hắn mới phát hiện trên lưng Trần Du còn có thêm một người, hai mắt nhắm liền, như là hôn mê.

Hắn vội tiến lên hỗ trợ đem nữ tử đỡ xuống, an trí ở mảnh chiếu bên trong lều trà, đến lúc này, hắn mới nhìn rõ diện mạo nữ tử.

Mi thanh mục tú, tuy đường nét gương mặt còn non nớt, nhưng cũng có thể nhìn ra vài phần tư sắc. Trên người nàng quần áo tuy không đẹp đẽ quý giá, nhưng chất liệu cũng không giống con cái trong những gia đình nghèo khổ ăn mặc, như vậy gia cảnh có thể giàu có.

Đáng tiếc gặp đại biến, cha mẹ đều vong, nếu không lấy nàng dung mạo cùng gia thế, nhất định sẽ được gả vào một gia đình tốt, giúp chồng dạy con, cả đời vô ưu.

Cũng may gặp gỡ Trần sư thúc, có nàng cứu giúp dẫn vào tông môn. Nếu cô nương này nỗ lực tu luyện, có một chút tuệ căn, gặp được tiên gia chỉ đạo, cũng có thể đạt được chút thành tựu.

Lương Cẩm đang hôn mê bổng nhiên có tri giác, bên tai dần dần có thanh âm truyền đến, âm thanh hỗn tạp, hình như có không ít người đang nói chuyện. Nàng hơi nhấc lên mí mắt, chỉ cảm thấy ánh sáng làm đau đớn hai mắt, nhất thời không mở mắt ra được.

Chút động tĩnh như thế lại kinh động người bên cạnh.

"Nàng tỉnh."

Là thanh âm của nữ tử! Thanh âm này, nàng rất quen thuộc. Tuy đã xa cách gần hai trăm năm, nàng vẫn có thể nhận ra tiếng của người.

...... Trần Du?

Như thế nào sẽ là Trần Du?

Lương Cẩm đột nhiên cả kinh, nỗ lực mở ra hai mắt, cảnh tượng phía trước liền đập vào mi mắt. Cổ đạo uốn lượn quen thuộc, liều trà xưa cũ quen thuộc, cùng với ở cách đó không xa, vị bạch y nữ tử tay cầm chén trà, giống như lơ đãng, lại đem tầm mắt đặt lên người nàng...

Nàng há miệng thở dốc, lại không thể phát ra nửa điểm thanh âm.

Bên người có một đạo bào tu sĩ vội đem bát trà đưa đến bên miệng nàng, nàng biểu tình dại ra, theo bản năng mà nhấp một ngụm, nghe nữ tử kia mở miệng nói:

"Nhà ngươi gặp biến cố, ta đi ngang qua cứu giúp nhưng chỉ còn một mình ngươi thoát nạn, hiện giờ ngươi đã không còn nơi đi, ta liền mang theo ngươi lên núi."

Lương Cẩm trợn mắt há hốc mồm, lời nói quen thuộc, thanh âm quen thuộc, tuy đã qua hai trăm năm, nàng vẫn nhớ rất rõ. Hai trăm năm trước trong nhà nàng chợt nổi lửa lớn, cha mẹ đều vong, duy chỉ có mình nàng được Trần Du cứu giúp, về sau bái nhập Lăng Vân Tông......

Nơi này là Lăng Vân Tông sơn môn!

Nàng rõ ràng ở vô tận Lôi hải dẫn thân tự bạo, như thế nào tỉnh lại gặp được Trần Du? Còn ở trước Lăng Vân Tông sơn môn? Nàng nâng tay lên, chợt thấy trong cơ thể kinh mạch bế tắc, đảo mắt nhìn xuống cánh tay, tay nàng nhỏ nhắn tinh tế, năm ngón tay còn chưa nẩy nở......

Ta...... trở về lúc bé?

Hai trăm năm dài đằng đẳng kia chỉ là một giấc mộng lúc nàng hôn mê?

Nghi hoặc vừa nhấc lên, nàng lại sửng sốt lần nữa, bởi vì nàng phát hiện lồng ngực chính mình ẩn ẩn có chút đau đớn. Vốn dĩ cho rằng thân thể này không có tu vi, thế nhưng nàng có thể dễ dàng xem hết gân cốt cả người. Cũng tại vị trí trái tim, nàng phát hiện một viên nội đan tròn trịa xanh thẳm.

Sương Nhi......

Nội đan Tình Sương biến thành còn ở trong thân thể nàng, chứng minh sự tình kiếp trước không phải hư ảo, như vậy chỉ có một giải thích, sở dĩ sau khi chết nàng trùng sinh trở lại lúc nhỏ, hơn phân nửa là do viên nội đan này.

Trải qua không ít sóng to gió lớn, nàng thực mau liền bình tỉnh lại, cho ra suy đoán nhìn như hoang đường lại rất chính xác này.

Có được kết quả, Lương Cẩm bỗng nhiên nhớ tới lời nói lúc nàng tự bạo:

"Sương Nhi."

"Nếu ngươi hồn phách còn tồn tại, liền dẫn ta đi tìm ngươi."

Đây là Sương Nhi chỉ dẫn nàng trở về? Cho nàng một cơ hội để hối cải?!

Giữa lều trà đột nhiên phát ra một trận cười điên cuồng làm tất cả khách nhân lui tới đều kinh ngạc, hướng đến nơi phát ra tiếng cười tò mò nhìn vào.

Lại thấy một thiếu nữ tầm mười ba mười bốn tuổi ngửa mặt lên trời cười to, cười đến nước mắt nước mũi giàn giụa, vô cùng điên cuồng.

Lương Hạo thấy thế vẻ mặt vô thố, mà bên người nhóm tân đệ tử tất cả đều lo sợ nghi hoặc, hai mặt nhìn nhau, không biết thiếu nữ vừa được cứu này đến tột cùng đã phát điên cái gì mà không màng hình tượng cười điên cuồng như vậy.

Trần Du mày liễu nhíu lại, nghiêng đầu nhìn Lương Cẩm, ánh mắt thâm thúy, ai cũng nhìn không thấu.

Qua một hồi lâu, Lương Cẩm cười đủ rồi, thanh âm dần dần buông xuống, nàng nâng lên ống tay áo lau mặt một phen, đem nước mắt trên mặt đều lau khô, không coi ai ra gì mà hít hít cái mũi, sửa sang lại biểu tình, lúc này mới đứng dậy, tiến đến bên Trần Du quỳ xuống khấu đầu:

"Đa tạ ân cứu mạng của tiên tử!"

Tiếc nuối tích lũy trong lòng nàng lại có cơ hội đền bù lần nữa, thua thiệt Sương Nhi chân tình cũng có khả năng hồi đáp, nàng như thế nào không vui mừng ra mặt? Như thế nào không điên cuồng?

Nếu như không có một hồi điên cuồng cười to phát tiết vui buồn cực hạn trong lòng nàng, nàng chỉ sợ thật sự sẽ điên mất.

Trần Du thật sâu nhìn nàng một cái, chỉ nói:

"Ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi nếu như may mắn thoát khỏi, cũng là chính ngươi cơ duyên."

Nói xong, Trần Du đứng lên, nhẹ nhàng phất phất ống tay áo,  lưu lại ngân lượng trên bàn trà, sau đó hướng Lương Hạo cùng chúng thiếu nam thiếu nữ bên cạnh nói:

"Các ngươi theo ta lên núi."

Mọi người ứng tiếng, vội theo Trần Du ra khỏi lều trà, thiếu nữ trước kia gọi là Mục Đồng tiến đến bên cạnh Lương Cẩm tò mò nhìn nàng một cái, thấy Lương Cẩm mặt không biểu tình, trên mặt Mục Đồng hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói:

"Ta gọi là Mục Đồng."

Lương Cẩm gật gật đầu, không để ý lắm:

"Lương Cẩm."


Trần Du mang theo một nhóm đệ tử tiến nhập thềm đá Lăng Vân Tông sơn môn, đi vào cửa trước tông môn.

Chỉ thấy sơn môn này rộng mấy chục trượng, hai bên sườn đều là các dãy nhà màu xanh lam, chạy dài không thấy điểm cuối, tựa như bậc thang leo thẳng lên trời. Cách mỗi năm mươi bước liền có một đệ tử mặc đạo bào màu lam đóng giữ, bọn họ toàn khoanh chân mà ngồi, tiến nhập trạng thái tu luyện, hấp thu thiên địa linh khí, rất là chăm chỉ.

Trần Du mang theo mọi người đi qua, những đạo bào đệ tử đó đều sôi nổi phản ứng, đứng dậy cung kính hành lễ.

Lăng Vân Tông đệ tử không người nào không biết đến Trần Du, năm ấy ba mươi hai tuổi đã đạt cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn, lúc nào cũng sẵn sàng bước vào Luyện Thể chi cảnh. Là người có thiên phú trác tuyệt nhất, một khi nàng đột phá Luyện Thể chi cảnh, liền sẽ trở thành nội tông trưởng lão. Sư tôn của nàng còn là tông chủ Lăng Vân Tông, điều đó làm cho tất cả các đệ tử trong sơn môn không thể không ngưỡng mộ.

Đại khái đi khoảng nửa canh giờ mọi người mới đi hết thang trời. Bước lên một mảnh đất trống rộng lớn, trên đó có không ít hắc y đệ tử đang tu luyện, hướng đông nam có một nam tử áo xanh khoanh tay mà đứng, thấy đám người Trần Du xuất hiện liền đối với mọi người vẫy vẫy tay.

Trần Du mang theo mọi người hướng nam tử áo xanh đi đến, các thiếu nam thiếu nữ theo sau sôi nổi tò mò mà đánh giá bốn phía. Đến trước người nam tử kia, Trần Du chắp tay hành lễ:

"Dư sư thúc, đây là các tân đệ tử được chiêu nạp hôm nay, cảm phiền sư thúc phân công vài đệ tử dẫn dắt bọn họ."

Dư Tử Tuân nghe vậy gật đầu, đem tầm mắt dừng ở trên người đám thiếu nam thiếu nữ phía sau Trần Du, vuốt râu nói:

"Đây chính là các tân đệ tử cuối cùng của năm nay."

Hắn nói, chậm rãi đi đến bên người Mục Đồng, đưa tay đặt lên đỉnh đầu nàng, mấy phút sau, gương mặt hắn lộ vẻ tươi cười, gật đầu nói:

"Không tồi, năm nay cuối cùng cũng chọn ra được một đệ tử xứng đáng. Mười lăm tuổi đã đạt Luyện Khí tầng thứ nhất, ngươi chính là thế gia chi tử?"

Nhìn ánh mắt hâm mộ từ bốn phía của các tân đệ tử, gương mặt chưa thoát được vẻ non nớt của Mục Đồng ẩn có điểm vui sướng, nhưng cũng không biểu lộ quá mức rõ ràng, nàng gật đầu đáp:

"Gia phụ từng đến nơi tiên nhân chỉ điểm, tư chất người cả đời dừng bước ở Luyện Khí tầng thứ tư, nên người đem Luyện Khí tâm pháp dạy dỗ ta, dẫn ta tới đây tìm kiếm tu tiên chi đạo."

Dư Tử Tuân mắt lộ ra tán thưởng:

"Phụ thân của ngươi có được nữ nhi như thế xem ra cũng xứng đáng. Ngươi ở ngoại tông tu luyện, làm đệ tử ký danh. Nếu có thể trong vòng một năm đạt được Luyện Khí tầng ba, ta để ngươi nhập nội tông."

Các đệ tử ở hai bên sôi nổi lộ ra thần sắc hâm mộ, Mục Đồng hai tay nắm chặt, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải hảo hảo tu luyện.

Dư Tử Tuân xem xong Mục Đồng lại đi đến trước người một thiếu niên khác, thiếu niên kia gương mặt mang đầy kỳ vọng, lại thấy Dư Tử Tuân xem xét lúc sau biểu tình bất biến, chỉ nói:

"Tư chất hơi kém, nhập tạp viện, lãnh Luyện Khí tầng một tâm pháp. Trong một năm nếu có thể tu thành sẽ nhập làm đệ tử ký danh, nếu như không thành thì đưa xuống núi."

Thiếu niên kia vốn là thất vọng, lại nghe được còn có cơ hội trở thành đệ tử ký danh, tức khắc lại có thêm hi vọng, bái tạ Dư Tử Tuân.

Không bao lâu, thêm vài thiếu nam thiếu nữ được nghiệm xem xong, trong đó ngoài Mục Đồng còn có thêm năm người nhập làm đệ tử ký danh, có một người bởi vì tư chất quá kém, lãnh một quyển tâm pháp vào nhà bếp, còn lại đệ tử đều được phân công vào tạp viện tu hành.

Thẳng đến cuối cùng mới đến phiên Lương Cẩm, bởi vì nàng tuổi nhỏ nhất, lại đi ở cuối cùng, Dư Tử Tuân đem tay ấn ở đỉnh đầu nàng, một lát sau thất vọng lắc đầu:

"Tư chất quá kém, lãnh Luyện Khí tầng một tâm pháp, nhập nhà bếp."

Hắn thậm chí không nói trong vòng một năm nếu không thể tu thành liền như thế nào, nhưng đã không cần nói cũng biết. Trần Du thấy thế, môi răng khẽ nhếch, tựa như muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi, không có mở miệng.

Lương Hạo cũng kinh ngạc nhìn Lương Cẩm liếc mắt một cái, âm thầm thở dài, thật là tạo hóa trêu người.

Làm đương sự Lương Cẩm lại đối với điều này không có cảm giác gì, nếu hết thảy thật sự trùng sinh lại từ đầu, nàng sớm đã dự đoán được cục diện như vậy.

Nàng linh căn bị hủy, Thiên Đế muốn nàng đời này chỉ làm phàm nhân, nàng lại càng muốn nghịch thiên sửa mệnh, không chịu khuất phục.

Nhìn xem ánh mắt đánh giá của Dư Tử Tuân cùng ánh mắt chúng đệ tử nghiền ngẫm hoặc châm biếm hoặc thương hại, nàng vẫn đạm nhiên như không, thong dong trấn định mà đi đến bên cạnh thiếu niên cùng được phân công vào nhà bếp.

Dư Tử Tuân hai mắt híp lại, trong mắt lộ một chút biểu tình, thầm nghĩ:

Bực này tâm tính cao ngạo, dù cho có nghị lực lớn, cũng không thể thành tài.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro