[QUYỂN 2: NỘI TÔNG PHONG VÂN] Chương 1: Đại điển bái sư
Lương Cẩm được Trần Du đưa tới Vân Cốc Phong liền nằm trên giường hai ngày không nhúc nhích, tuy rằng nàng bị thương nặng nhưng may mắn chỉ bị thương ngoài da, Trần Du cho nàng dùng một ít linh đan cực hảo cùng thuốc mỡ, hai ngày sau thương thế trên người nàng phần lớn từ từ lành lại, chỉ cần không cùng người động thủ, hảo hảo nghỉ ngơi, rất nhanh khỏe lại.
Lại qua năm ngày, Lương Cẩm nhớ rõ Lăng Thương Khung từng nói hôm nay là đại điển bái sư, cần phải đến Trình Vân Phong tham gia cùng những tân nội tông đệ tử.
Nàng từ trong phòng đi ra, liền thấy Trần Du chăm sóc một gốc cây bích lan tinh xảo trong tiểu viện.
Trần Du nghe thấy động tĩnh, quay đầu mỉm cười, biểu tình mềm mại:
"Như thế nào không ngủ thêm chút nữa? Ngươi muốn đi chỗ nào sao?"
Lương Cẩm chớp chớp mắt, nhìn Trần Du có vẻ không muốn đi đại điển bái sư.
"Sư tôn, đệ tử nhớ rõ hôm nay chính là ngày cử hành đại điển bái sư."
Trần Du đối với Lương Cẩm ân trọng, cho nên Lương Cẩm cực kỳ coi trọng nghi thức này , bất luận Trần Du có để ý hoạt động mang tính hình thức bên ngoài này hay không, nàng đều cho rằng không nên bởi vì mình bị thương liền chậm trễ đại điển.
Trần Du nghe Lương Cẩm nói lời này, đứng dậy đi đến trước mặt Lương Cẩm, giơ tay sờ đầu nàng, cười nói:
"Thương thế ngươi chưa lành, đại điển này, không đi cũng không sao."
Lương Cẩm lại không chịu thỏa hiệp, trong mắt nàng lộ ra một cổ quật cường, thẳng tắp mà nhìn Trần Du, nghiêm túc nói:
"Bởi vì là sư tôn nên đệ tử mới muốn tham gia đại điển bái sư, vì sư tôn kính trà."
Trần Du vốn tưởng rằng trừ tu luyện, Lương Cẩm đối với sự tình bên ngoài đều không thèm để ý, không ngờ, nàng lại nghiêm túc với đại điển bái sư này như vậy, dù trọng thương chưa lành vẫn muốn kiên trì, chỉ vì một chén trà kính sư.
Kính trà là việc nhỏ, không phải chỉ có ở đại điển bái sư mới làm được, nhưng dưới cái nhìn của Lương Cẩm, ngày thường kính trà sư tôn cùng ở đại điển kính trà chung quy không giống nhau, bái sư là một loại nghi thức, nghi thức sở dĩ tồn tại, chính vì người tham gia nghi thức mang tâm trạng trang trọng thành kính, là một loại thái độ nghiêm túc, cho nên bản thân nàng lúc này bị thương không quan trọng, người tham gia nghi thức cùng nàng mới quan trọng.
Nàng có thể không để bụng lễ nghi phiền phức, có thể đối với Lăng Thương Hải cùng Lăng Đạo cuồng vọng tự đại không câu nệ tiểu tiết, nhưng Trần Du lại là người nàng đặc biệt tôn kính, dù trên thực tế tuổi tác nàng đã vượt qua Trần Du rất nhiều, nhưng tự đáy lòng nàng vẫn kính trọng Trần Du, muốn vì nàng ấy dâng lên một chén trà kính sư.
Trần Du trầm mặc thật lâu, sau đó vui mừng thở dài:
"Tốt, chúng ta cùng đi."
Tay nàng nhẹ xoay, rút ra Chu Ngọc Hàn Thiết kiếm, một tay bấm niệm thần chú, ngự kiếm bay lên, tố y váy trắng, tiên dung tuyệt thế.
Lương Cẩm cảm giác thân mình nhẹ bẫng, sau đó vững vàng đứng trên thân kiếm, một tầng chân khí hình thành đem thân thể của nàng bao lại, giúp nàng ngự kiếm mà đi, gió lạnh vô pháp lay chuyển được nàng.
Thấy ánh mắt Lương Cẩm lộ ra vẻ tò mò, Trần Du mỉm cười nhìn nàng một cái, chỉ có lúc này, nàng ấy mới cảm nhận được Lương Cẩm vẫn là nữ hài mười lăm tuổi, liền giải thích nói:
"Đây là ngự kiếm chi thuật, đợi ngày sau ngươi luyện đến Trúc Cơ, vi sư sẽ đem thuật pháp này truyền thụ cho ngươi."
Lương Cẩm rất vui sướng, vội tạ ơn Trần Du:
"Đa tạ sư tôn!"
Trần Du mang theo Lương Cẩm ngự kiếm mà đi, bất quá chỉ mấy phút, liền đến nội tông Lục Vân Phong, đáp xuống đỉnh núi Đăng Vân Đài.
Lúc này ở Đăng Vân Đài, đại điển bái sư đã được chuẩn bị thỏa đáng, nội tông đệ tử không ra ngoài rèn luyện đều tụ tập lại đây xem lễ, trừ Trần Du, ngoại nội tông mười một vị trưởng lão Luyện Thể chi cảnh đều an vị trên đài, Lăng Thương Khung tự mình chủ trì đại điển.
Mà Mục Đồng đang cùng vài tân nội tông đệ tử chờ ở dưới đài, không thấy Lương Cẩm cùng Trần Du khiến Mục Đồng có chút nghi hoặc, nhìn đông nhìn tây tìm kiếm thân ảnh Lương Cẩm.
Trần Du cùng Lương Cẩm vừa đến, đại điển cũng sắp bắt đầu, Lăng Thương Khung vạn phần bất đắc dĩ nhìn hai người Lương Cẩm khoan thai tới muộn từ trên trời đáp xuống, hắn vốn tưởng rằng, mấy ngày trước Lương Cẩm bị thương, hai người các nàng hôm nay sợ sẽ không tới, ai ngờ trước khi đại điển bắt đầu, các nàng lại xuất hiện thong dong như vậy.
"Du nhi, đến đây ngồi."
Trần Du đưa Lương Cẩm đến dưới đài cùng đám người Mục Đồng hội hợp, âm thanh Lăng Thương Khung đúng lúc vang lên, dù nàng cùng Lăng Thương Khung những năm gần đây không hòa thuận, những cũng sẽ không ở trước mặt mọi người làm Lăng Thương Khung mất mặt, liền cúi người gật đầu, lên tiếng:
"Đệ tử tuân mệnh."
Đợi Trần Du ngồi xuống Đăng Vân Đài, Lăng Thương Khung tuyên bố cử hành đại điển bái sư, sáu tân đệ tử nhập nội tông lần lượt từng người bước lên Đăng Vân Đài. Trừ ba người Lương Cẩm, Mục Đồng, Chu Đan, còn ba đệ tử chưa bái sư. Sau khi chúng trưởng lão thương nghị, Thất trưởng lão Lăng Kiếm Huy thu Lâm Dương làm đồ đệ, Tề Tử Hà được sư phụ của Chu Đan thu về môn hạ, Tần Phong được Cửu trưởng lão thu làm đệ tử.
An bài tốt nơi đi của mỗi tân đệ tử, có người đem trà kính sư mang lên, chúng tân đệ tử quỳ xuống cúi đầu, hướng sư tôn dập đầu chín cái, cung kính dâng lên trà kính sư, không hẹn mà cùng nói:
"Thỉnh sư tôn uống trà!"
Âm thanh to lớn chỉnh tề vang dội, từ đỉnh Lục Vân Phong xa xa truyền đi.
Lương Cẩm biểu tình cung kính, đôi tay vững vàng nâng chén trà, rũ mi cúi đầu, thái độ thành kính.
Trần Du không biết nhớ tới điều gì, hai mắt chăm chú nhìn Lương Cẩm chợt dâng lên một tầng hơi nước, nàng cảm giác yết hầu khô khốc, mũi phiếm toan, biểu tình cứng lại, ánh mắt như xuyên thấu qua Lương Cẩm thấy được nơi khác, suýt nữa cầm lòng không đặng lệ rơi đầy mặt.
Cũng may nàng xưa nay kiềm chế tốt, thực mau đem cảm xúc mất khống chế điều chỉnh lại, sâu kín thở ra một hơi, nhấp môi lộ ra mỉm cười, từ trong tay Lương Cẩm tiếp nhận chén trà ấm áp.
Trà tuy không quý báu, uống vào lại cam thuần, phảng phất như dòng nước ấm thuận hầu chảy xuống, cuốn đi những phiền muộn u uất trong lòng.
Lương Cẩm nghiêng nghiêng đầu, được đáp ứng liền đứng lên, gương mặt nở nụ cười chân thành.
Trần Du thả chén trà xuống, nhận lấy eo bài nội tông đệ tử từ trong tay đệ tử đứng bên cạnh, tự mình giúp Lương Cẩm đeo ở bên hông. Thời điểm tay nàng thắt eo bài vào đai lưng Lương Cẩm, sâu trong ánh mắt nàng hiện lên cảm xúc phức tạp. Ngày trước, nàng cũng giống như Lương Cẩm, được Lăng Thương Khung tự thân đem lệnh bài đeo ở bên hông.
Khi đó, nàng cũng ở độ tuổi đẹp đẽ như vậy.
Không có thù hận, không có thống khổ cùng ủy khuất, nàng đối với tương lai mỗi ngày đều tràn ngập chờ mong.
Trần Du ánh mắt phức tạp chỉ lóe lên trong chớp mắt, nhưng vẫn bị Lương Cẩm nhìn thấy, trong lòng nàng nổi lên rất nhiều nghi vấn. Cho đến nay, sâu trong nội tâm Trần Du, không có trải qua đau khổ với bất luận kẻ nào, đến tột cùng là vì cái gì?
Nàng không lựa chọn mạo muội dò hỏi, kiếp trước lúc Trần Du chết cũng không đem tâm sự trong lòng nàng ấy thổ lộ, vì vậy ở đời trước, nàng ấy cũng vô pháp thoải mái.
Giúp Lương Cẩm đeo tốt eo bài, Trần Du lại cầm lấy một kiện quần áo màu trắng, trên cổ áo thêu thanh trúc vân văn, thủ công cực kỳ tinh tế. Nàng đem quần áo màu trắng giúp Lương Cẩm mặc vào, nguyên bản hắc sắc trường sam phối hợp cùng áo choàng trắng, đem khí tức thanh lãnh của Lương Cẩm hòa tan một chút, còn làm toát lên cảm giác phiêu dật xuất trần.
Trần Du ôn nhu sửa sang lại cổ áo cho Lương Cẩm, sau đó vừa lòng cười nói:
"Đồ nhi một thân quần áo thế này, lại có vài phần tiên phong đạo cốt."
Lương Cẩm nhếch miệng cười, lòng tràn đầy vui sướng.
Kiếp trước nàng cũng ngẫu nhiên biết được, thanh trúc vân văn trên bạch sam này do Trần Du tự mình thêu, cho nên bộ quần áo này, nàng vẫn luôn yêu thích, nhưng kiếp trước bởi vì bất thình lình xảy ra tai kiếp, quần áo hoàn toàn bị huỷ hoại, cuối cùng vô pháp tu bổ.
Mà việc này, cũng trở thành tiếc nuối lớn nhất trước khi nàng gặp được Tình Sương.
"Sư tôn."
Hồi tưởng sự tình kiếp trước, Lương Cẩm nhịn không được cảm xúc phập phồng, nàng nhìn Trần Du giúp mình sửa sang lại vạt áo trước mắt, nhẹ giọng gọi.
"Ân?"
Trần Du không ngẩng đầu, đáp nhẹ ý bảo Lương Cẩm nói tiếp.
"Sư tôn, người vì sao đối với ta tốt như vậy?"
Nghi vấn này chôn trong lòng nàng thật lâu, đến lúc này nàng mới có cơ hội chính diện mở miệng dò hỏi.
Tay Trần Du sửa sang lại vạt áo hơi dừng một chút, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt từ đầu đến cuối đều mềm mại ấm áp, sau đó, nàng hơi mỉm cười:
"Ngươi là đệ tử của vi sư, vi sư tự nhiên đối tốt với ngươi, đồ nhi, ngươi hãy nhớ kỹ lời vi sư nói, có một số việc, không cần quá mức truy cầu nguyên nhân, rất nhiều thời điểm, chân tướng cũng không tốt đẹp như vậy, ngươi nên chuyên tâm tu hành, tùy ý vui vẻ mà sống là đủ rồi."
Lương Cẩm thông tuệ, Trần Du đương nhiên biết vấn đề nàng ấy hỏi không đơn giản chỉ vì muốn biết được nguyên nhân nàng đối tối với nàng ấy. Chính nàng cũng minh bạch, từ ban đầu đến giờ, việc mình làm không thể tránh được hai mắt khôn khéo của tiểu đệ tử này, Lương Cẩm có thắt mắc cũng nằm trong dự đoán của nàng.
Lương Cẩm vâng một tiếng, không lại hỏi thêm điều gì.
Đại điển bái sư kết thúc, Mục Đồng tới chào từ biệt Lương Cẩm:
"Sư muội, lần này đại điển kết thúc, ta muốn cùng sư tôn về núi, dốc lòng bế quan, sớm ngày luyện thành Trúc Cơ."
Mục Đồng nỗ lực thế này, Lương Cẩm tất nhiên không có lý do gì để ngăn cản nàng, liền cười nói:
"Ta cùng sư tôn hồi Vân Cốc Phong cũng sẽ tiêu phí một đoạn thời gian bế quan, sư tỷ nỗ lực như vậy, nếu ta lười biếng không chừng lại bị sư tỷ bỏ rơi mất."
Mục Đồng nghe vậy cười, cùng Lương Cẩm Hàn huyên hai câu, liền theo Dư Tử Tuân rời đi, Lương Cẩm cũng đi cùng Trần Du trở về Ngọc Nhuỵ tiểu trúc.
Nàng tiêu tốn thời gian một tháng dưỡng thương, sau đó bế quan tiềm tu, năm tháng sau đột phá Luyện Khí chín tầng.
Sau khi vào Luyện khí chín tầng, tiến độ bế quan tu luyện cũng chậm lại, Lương Cẩm cũng không sốt ruột tăng lên tu vi, khi thì đả tọa tu luyện, khi thì vào rừng hát vang, khi thì thả câu bên hồ, ngày ngày trải qua cực kỳ nhàn nhã.
Nội tông không nhiều tranh đấu, phàm là nội tông đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ, tất cả đều bị phái đến Lâm Phong cổ thành, phân công quản lý sự vụ lớn nhỏ của Lăng Vân Tông ở trong thành, mà Trúc Cơ trung kỳ đệ tử, phần lớn xuống núi lịch luyện, không ở trong tông.
Chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ đệ tử mới có số ít lưu lại nội tông, dốc lòng tu luyện.
Lương Cẩm tiến độ tu hành cũng tăng nhanh, trong nháy mắt, đã qua nửa năm.
Ngày này, Lương Cẩm ngồi xếp bằng ở bên trong một tòa hàn đàm cạnh sườn núi Vân Cốc Phong, bốn phía sương trắng tràn ngập, tóc nàng đen nhánh buông xuống, rối tung trên vai, trên tóc ngưng kết một tầng sương lạnh.
Chân khí nóng rực lưu chuyển trong cơ thể nàng, một lần lại một lần cọ rửa kinh mạch cả người.
Phía trên bên sườn núi đá, Trần Du khoanh chân đả tọa, ánh mắt xuyên qua sương mù trắng xoá dừng ở trên người Lương Cẩm, trong mắt lộ ra tươi cười vừa lòng:
"Nàng còn hai tháng nữa mới mười bảy tuổi, mười sáu tuổi Trúc Cơ, thật sự chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro