Chương 4: Kỳ thực Cảnh lão sư là kiểu người ngoài lạnh trong nóng
Lâm Duyệt tự tay dọn dẹp lại phòng, đến khi đặt bình nước nóng và đồ vệ sinh cá nhân vào rồi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Quý Hựu Ngôn, cô nghi ngờ mà mở cửa ra tìm.
"Chị Quý?"
Quý Hựu Ngôn đang rửa tách, đĩa tại phòng ăn, nghe thấy tiếng gọi mà trả lời một câu, cô cẩn thận cất lại đĩa và tách đã rửa lại chỗ cũ, sau đó mới chậm rãi bước về phòng ngủ của mình.
"Chị Quý, sao mắt của chị dường như hơi có chút đỏ?" Lâm Duyệt nhìn Quý Hựu Ngôn một chút, quan tâm hỏi.
Động tác đóng cửa của Quý Hựu Ngôn hơi vô thức mà cương lại một chút, ngay sau đó cô đi xung quanh phòng ngủ nhìn một hồi mới bình tĩnh tự nhiên mà trả lời Lâm Duyệt: "Có lẽ do lúc nãy có một sợi lông mi rơi vào mắt, chị dụi đến vài lần mới lấy ra được."
"Oh." Lâm Duyệt không nghĩ nhiều.
Cô bước lại phòng vệ sinh được ngăn cách bằng cửa kính, dùng nước nóng cọ rửa bồn rửa tay, tri kỷ nói: "Chị Quý, lần này phải ở lại đây khá lâu, cho nên em đã thay đồ dùng trên giường thành của bên mình hết rồi, nếu chị mệt mỏi thì có thể yên tâm nằm nghỉ một lát.
Quý Hựu Ngôn cởi áo khoác, ngồi dựa vào mép giường, nhắm mắt lại và cười nói: "Em vất vả rồi."
Một đường bôn ba, lại miễn cưỡng gượng cười, quả thực cô đã vô cùng mỏi mệt. Đáng tiếc, cô cũng chỉ có thể trốn ở nơi này lấy hơi một chút. Không bao lâu nữa, cô sẽ lại phải đeo lên mặt nạ để ra ngoài gặp người.
"Chị Quý, Cảnh lão sư... Trước đây cũng là như vậy với chị sao?" Lâm Duyệt không phải là một người biết kìm nén lời nói, không khỏi hỏi ra sự nghi ngờ đã chất chứa ở trong lòng từ lúc bắt đầu.
"Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?" Quý Hựu Ngôn nghiêng đầu không đáp mà hỏi ngược lại.
Lâm Duyệt đã dọn xong bồn rửa tay, vừa bắt đầu cọ rửa bồn vệ sinh, vừa nghiêm túc nói: "Em cảm thấy lời nói của trợ lý Diêu dường như có một chút giả dối. Lần đầu tiên Cảnh lão sư mở cửa và lần thứ hai mở cửa đều mặc quần áo giống nhau, ngoại trừ giày, những thứ khác đều thật chỉnh tề, trông không quá giống bộ dạng vừa mới thức dậy từ trên giường."
Lâm Duyệt đã đi theo Quý Hựu Ngôn hơn một năm, cô ấy biết rất rõ rằng Quý Hựu Ngôn đã phải chịu rất nhiều sự khinh thường trước khi đạt được Bạch tượng thị hậu. Chuyện tương tự như hôm nay, cũng không phải là không gặp qua. Cảnh Tú và Diêu Tiêu kẻ xướng người họa, xem điệu bộ giống như là cố ý gây khó dễ, chèn ép người khác.
Lâm Duyệt toàn tâm toàn ý hướng về Quý Hựu Ngôn, đương nhiên cảm thấy có chút giận dữ bất bình giùm Quý Hựu Ngôn, cô nhắc nhở: "Chị Quý, chị có cần phải xem xét lại mối quan hệ của chị với Cảnh lão sư một chút hay không?"
Nụ cười nhạt thường ngày của Quý Hựu Ngôn dần dần biến mất khỏi khóe môi. Cho dù không muốn thừa nhận, cô cũng không thể không đối mặt với sự thật, lời nói dối của cô, đã bị vạch trần một cách không thương tiếc.
Cô rũ mắt im lặng hồi lâu, mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Lâm Duyệt, hiếm thấy mà trịnh trọng nói: "Duyệt Duyệt, Cảnh lão sư và những người khác, không hề giống nhau."
"Nếu như cô ấy có chỗ nào thất lễ đối với chị, vậy thì nhất định tất cả đều do chị ở quá khứ, hoặc ở hiện tại, đã làm không đủ tốt chuyện nào đó. Em nhất định phải nhớ kỹ chuyện này. Chị không hi vọng bởi vì chị mà đem đến cho cô ấy bất kỳ sự ảnh hưởng không tốt nào."
Lâm Duyệt sững người lại, cô bị dọa bởi sự nghiêm túc hiếm thấy này của Quý Hựu Ngôn. Cô mím môi một chút, vừa có chút tủi thân, vừa có hơi thất vọng mà đáp ứng: "Em biết rồi, chị Quý, em sẽ không nói lung tung ở bên ngoài đâu. Từ trước đến giờ em không có..."
Cô chưa kịp nói hết lời thì đã bị động tác sờ vào tóc cô của Quý Hựu Ngôn cắt ngang.
"Tất nhiên chị biết, Duyệt Duyệt của chúng ta là người kín miệng nhất, cho nên chị đây mới có thể yên tâm để nói bất cứ thứ gì với em."
Quý Hựu Ngôn ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Duyệt, tự nhiên mà rút qua khăn lông Lâm Duyệt đang cầm trong tay, giúp cô lau khô vết nước trên bệ của bồn vệ sinh, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, kỳ thực Cảnh lão sư là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, em tiếp xúc lâu với cô ấy thì sẽ biết."
Như để thuyết phục hơn, Quý Hựu Ngôn bổ sung thêm: "Em xem, nhất định là em không đoán ra được, thực ra lúc em còn ở trong phòng, Cảnh lão sư còn chuẩn bị trà sữa nóng và bánh ga tô cho chị đây ăn đó." Cô chắp hai tay, lộ ra nụ cười dí dỏm, xin lỗi nói: "Xin lỗi Duyệt Duyệt, chị ăn một mình."
Lâm Duyệt được cô trấn an dịu dàng như vậy, có sự tủi thân nào mà không buông bỏ được. Cô mím môi, đi theo 'bậc thang" mà Quý Hựu Ngôn cho: "Bánh ga tô gì vậy, ăn có ngon không?"
"Bánh Black Forest, không phải... Ăn rất ngon..." Quý Hựu Ngôn nhớ lại vị đắng ngập miệng lúc nãy, bất giác mà nhíu nhíu mày.
Lâm Duyệt "Xì" một tiếng, nói thẳng: "Cảnh lão sư không biết khẩu vị của chị sao?"
Quý Hựu Ngôn không khỏi sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác mà nghi ngờ lên: Đúng vậy, chuyện này ngay cả Diêu Tiêu còn nhớ, Cảnh Tú thật không phải cố ý chứ?
Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, điện thoại đặt trong túi sách đầu giường đã vang lên.
Quý Hựu Ngôn đứng đậy đi ra ngoài nghe điện thoại, sau vài câu nói, liền vừa đáp ứng, vừa mở tủ quần áo ra.
Lâm Duyệt thấy vậy, ăn ý mà kéo lại rèm trên cửa kính giúp cô và lui ra bên ngoài phòng vệ sinh.
Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại, Quý Hựu Ngôn chọn ra một chiếc váy dài cùng với áo khoác mà stylist đã phối giúp cô và đi vào phòng vệ sinh. Cô vừa thay quần áo, vừa thông báo cho Lâm Duyệt: "Duyệt Duyệt, chị phải đi xuống để nói tiếp chuyện vừa nãy chưa kịp nói xong với chị Ngụy và những người khác, buổi tối sẽ cùng đi ăn với đạo diễn và những người đầu tư. Em vội xong, tối có thể tự mình đi ăn một bữa thật ngon, ra ngoài đi dạo một lát, chị bên này không có việc gì."
Lâm Duyệt lo lắng mà nói: "Không cần em đi đón chị sao?" Cô nhớ đến bộ dạng Quý Hựu Ngôn bị ép uống rượu khi đi dự tiệc vào lúc trước, mà hoảng sợ như gặp phải cường địch.
"Không cần, có chị Ngụy ở đó, em yên tâm." Quý Hựu Ngôn tín nhiệm nói. Huống chi, khuôn mặt cô càng lúc càng nhu hòa: "Cảnh lão sư cũng ở đó."
Lâm Duyệt không còn lo ngại nữa, gật đầu chấp nhận an bài. Đến một lúc lâu sau khi Quý Hựu Ngôn rời đi, cô mới nhớ ra là đã quên dặn dò chị Quý đừng quá gấp uống rượu, trước tiên hãy ăn chút gì đó để lót dạ.
Cô cầm điện thoại muốn gửi tin tức cho Quý Hựu Ngôn, đột nhiên trong lòng chợt lóe lên ý tưởng: "Cảnh lão sư, dường như đã giúp chị Quý lót dạ rồi?"
Là trùng hợp sao?
Lâm Duyệt sờ sờ mũi, bán tín bán nghi đặt điện thoại xuống.
Quý Hựu Ngôn ra khỏi phòng ngủ, nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt ở đối diện một chút, do dự một lát rồi đi thẳng ra ngoài.
Để cho A Tú nghỉ ngơi nhiều một chút đi, xã giao trong lúc ăn cơm đã đủ phiền rồi.
Một lần nữa trở lại phòng hội nghị, hai người người cố vấn còn lại——Tô Lập Hàng và Lương Trấn cũng đã đến. Thấy tình hình bất tiện, Quý Hựu Ngôn e sợ sẽ càng bôi càng đen nếu nói giúp Cảnh Tú, nên cũng không lại cố ý giải thích cho Trần Đức Sinh, mọi người chuyển qua thảo luận về kịch bản của người cố vấn và các quy trình liên quan khác tại buổi khai mạc của chương trình.
Không lâu sau, sắc trời ở bên ngoài cửa sổ rộng thoáng bằng kính đã hoàn toàn tối lại. Trần Đức Sinh nghe điện thoai, chào hỏi một cách lão luyện: "Nhìn xem, bận rộn một lúc liền thiếu chút nữa quên mất thời gian. Lão Chu bên kia đã sắp xếp xong xuôi, tới tới, những cái này cũng không cần vội, cho các vị lão sư đón gió tẩy trần quan trọng hơn, chúng ta đi ăn trước đi."
Thế là mọi người ngầm hiểu ý mà khách sáo vài câu, sau đó liền chuyển 'trận địa'.
Bữa tiệc được đặt tại một quán ăn tư gia có tiếng trong khu vực, cách khách sạn khoảng mười phút chạy xe, rất trang nhã và tĩnh lặng. Lúc nhóm người của Quý Hựu Ngôn đi đến, trong phòng đã có mấy người đàn ông ăn mặc tây trang, giày da, đang cười nói mập mờ với hai người nam, nữ trẻ tuổi.
Quý Hựu Ngôn nhìn thoáng qua, nhận ra hai người trẻ tuổi này là hai trong số sáu người thắng cuộc cuối cùng của chương trình này, ở kiếp trước.
Không có gì ngạc nhiên, khi hai người này có thể chống lại sự chế nhạo của đám đông mà ở lại đến cuối cùng. Quý Hựu Ngôn ở đáy lòng mỉm cười.
Vào giới giải trí nhiều năm, cô sớm đã không phải là cô gái căm ghét thế tục mới bước chân ra khỏi tháp ngà* lúc ban đầu. Đối với những chuyện không sạch sẽ trong giới, cô cũng đã bắt đầu không còn kinh sợ nữa.
*tháp ngà: một thuật ngữ của TQ, ý chỉ một người sống trong thế giới lý tưởng, không tiếp xúc với mặt tối xã hội này.
Rõ ràng, mọi người xung quanh cũng đều tê dại với chuyện này. Mọi người giả vờ hàn huyên vài câu, rồi đều ngồi xuống.
Quý Hựu Ngôn không thấy Cảnh Tú.
Ngay lúc Quý Hựu Ngôn đang suy đoán có phải Cảnh Tú không đến tham gia buổi tiệc này hay không, thì rốt cuộc Cảnh Tú cũng mang theo Diêu Tiêu khoan thai đến chậm.
Nàng mặc một chiếc váy dài, thong thả bước tới và ngồi xuống chiếc ghế do nhân viên phục vụ giúp nàng kéo ra, vị trí này ngay bên cạnh Quý Hựu Ngôn.
"Xin lỗi, tôi đã tới trễ." Cảnh Tú vén tóc bên tai lên một chút, lộ ra đôi khuyên tai dài và mảnh, vừa ưu nhã vừa điềm đạm.
Chẳng qua là, khi nàng nói xin lỗi thì trên mặt lại không có chút áy náy nào. Rõ ràng còn chưa cười, nhưng đã làm cho lục cung ảm đạm thất sắc*. Quý Hựu Ngôn có chút thoải mái không tên đối với 'sự thong dong ngạo mạn' này của Cảnh Tú. Cô không nhịn được mà len lén liếc mắt nhìn một cái.
*nguyên câu này được dựa theo hai câu miêu tả vẻ đẹp của Dương quý phi "Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc." trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Ý nghĩa hai câu này chỉ nhan sắc xinh đẹp, chỉ một ánh nhìn, một nụ cười cũng làm cho trăm hoa đua nở, đẹp lấn át hết tất mỹ nữ trong hậu cung.
"Bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, kẹt xe là chuyện thường tình, Tiểu Tú, có phải cô đi từ bên kia cầu vượt đến đây đúng chứ." Bầu không khí hơi ngưng trệ, người ngồi ở ghế chính, đại diện cho nhà đầu tư của Khoa học kỹ thuật Tân Hỗ - Trần Phi, lên tiếng, tự giác giúp Cảnh Tú bổ sung lý do đến muộn.
Cảnh Tú cười khẽ. Diêu Tiêu ngồi bên cạnh hiểu ý giúp nàng nịnh nọt: "Trần tổng liệu sự như thần, chúng tôi đã xuất phát từ sớm, nhưng không ngờ lại bị kẹt lại ở đó một lúc lâu."
Cô dừng một chút, đứng lên giúp trên từng người trên bàn châm rượu, sau đó cười nói: "Trách tôi chọn sai đường để mọi người phải đợi lâu, dạ dày của chị Cảnh không tốt, không tiện uống rượu, để tôi thay mặt chị ấy tự phạt một ly, nhận lỗi với mọi người." Dứt lời, cô nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
Có hai nhà đầu tư trẻ hơn một chút, mới tiếp xúc giới giải trí còn chưa lâu, chỉ biết Cảnh Tú là ảnh hậu trẻ tuổi danh tiếng vang xa trong mấy năm này. Bọn họ vốn tưởng, Cảnh Tú thong dong đến muộn, cũng bất quá là con hát giả vờ làm bộ làm tịch, cố nâng giá trị bản thân. Nhưng nhìn thái độ của Tân Hỗ - Trần Phi, mới lặng lẽ xoay chuyển ý tưởng——xem ra không dễ trêu vào nữ nhân này.
Cũng may Cảnh Tú ngoài mặt cũng cho bọn họ thể diện. Bọn họ không đoán ra được Cảnh Tú là thế nào, lại không muốn đắc tội với Trần Phi, nên cũng không dám yêu cầu Cảnh Tú tự mình đứng ra xin lỗi. Thấy Diêu Tiêu tự phạt một ly, một người trong số đó thuận theo kêu một tiếng "Hảo", khéo léo đưa đẩy mà làm khó: "Tiểu cô nương này phóng khoáng, có điều, mọi người nói xem, chỉ một ly liệu có đủ không nhỉ?"
"Không đủ, làm thế nào cũng phải ba ly mới được chứ?" Một nam nhân bụng phệ khác ở bên cạnh hùa theo.
"Phan tổng, ngài đây là đang bắt nạt tiểu cô nương rồi, người ta còn chưa ăn gì, thương hương tiếc ngọc một chút chứ." Ngụy Di Chân đích thân giúp Quý Hựu Ngôn chỉnh lại bát đũa, sau đó trêu đùa mà giải vây giúp Diêu Tiêu.
"Đúng rồi, Lão Phan, anh đang bắt nạt người ta đó. Như vầy đi, nếu anh muốn nhìn tiểu cô nương uống rượu thì một hồi nữa tôi sẽ để cho Tiểu Liễu mời anh thêm vài ly là được." Người đàn ông đang tới gần Lão Phan kia vỗ vỗ cô gái trẻ tuổi bên cạnh mình, cô gái lập tức phối hợp mà nặn ra một nụ cười mềm mại quyến rũ.
Trần Phi nâng đũa, chào hỏi: "Được rồi, vừa ăn vừa nói đi, món ăn đều nguội lạnh rồi. Nhanh nhanh nếm thử tay nghề của chủ quán, muốn ông ta xuống bếp cũng không dễ dàng, tôi phải phí sức chín trâu hai hổ mới mời được."
"Ồ? Vậy tôi phải tranh thủ nếm thử một chút mới được." Có người đón ý nói hùa.
Ăn ăn uống uống, cười cười nói nói, chuyện Cảnh Tú đến muộn cứ thế mà đi qua. Trong bữa tiệc, Trần Phi chúc rượu, Cảnh Tú lấy trà thay rượu, những người khác đều rất tinh mắt, thấy Trần Phi cũng không cưỡng cầu, lúc sau cũng không ai dám yêu cầu Cảnh Tú uống rượu.
Một bàn tiệc đi xuống, các đề tài liên quan và không liên quan đến chương trình, phần nhiều là xoay quanh Quý Hựu Ngôn và hai người cố vấn khác, cả một bàn cũng chỉ có Cảnh Tú không quan tâm đến gì, ăn được an nhàn nhất.
Quý Hựu Ngôn lại một lần nữa uống cạn ly rượu đắng, cảm giác có hơi nóng bốc lên.
Tuy Ngụy Di Chân giúp cô cản không ít rượu, nhưng Quý Hựu Ngôn nhớ đến tình bạn ở kiếp trước với Ngụy Di Chân, không nỡ nhìn cô ấy xã giao khổ cực một mình, cho nên cô cũng tự mình tiếp không ít rượu.
Dường như dạ dày có hơi không thoải mái, Quý Hựu Ngôn viện cớ, trốn đi ra ngoài lấy hơi chút.
Đứng trong buồng vệ sinh, cô không nhịn được mà cảm thán, may mà Cảnh Tú bọn họ cũng đủ ưu tú, có đủ sức mạnh, có thể không cần chịu đựng những thói quen xấu mà cô đang gánh chịu.
Kiếp trước, tại sao cô lại không biết đổi góc độ mà suy nghĩ cho thấu đáo vấn đề? Hay là, đã từng đổi thử, nhưng chẳng qua sau đó lại quên đi?
Cô đứng đó xuất thần suy nghĩ trong chốc lát, rồi thở dài và đẩy vách ngăn sang một bên.
Không ngờ tới, sau khi đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy Cảnh Tú đứng bên bồn rửa tay, nàng đang quay lưng lại với cô, ung dung thong thả rửa tay.
Nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, Cảnh Tú dừng động tác, hơi hơi ngước mắt, xuyên qua gương, lạnh nhạt đối mặt với Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn không khỏi mà lộ ra vẻ dịu dàng chân thật của mình, tiến lên đứng ở bên cạnh Cảnh Tú, nhẹ giọng hỏi: "Chị cũng ra đây để lấy hơi sao?"
Trong gương, Cảnh Tú dời đi tầm mắt, rút tay ra khỏi vòi nước. Nàng lấy khăn giấy lau lau tay, sau đó ở một bên nâng tay lên hong khô, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Ngay lúc Quý Hựu Ngôn lúng túng cho là Cảnh Tú sẽ không trả lời, thì Cảnh Tú lại đột nhiên quay sang, khoé môi nàng cong lên một độ cong trào phúng.
"Thường nghe nói Quý lão sư trường tụ thiện vũ*, ngàn chén không say, hôm nay được diện kiến, quả thật là danh bất hư truyền." Cảnh Tú lạnh nhạt nói.
*trường tụ thiện vũ: người có tay áo dài thì thuận lợi cho việc nhảy múa. Phải có điều kiện thì hoạt động mới có hiệu quả, dùng để miêu tả những người giỏi xã giao hoặc những người biết dùng thủ đoạn.
Nụ cười của Quý Hựu Ngôn lập tức đông cứng.
Mẫn Nhiên có lời muốn nói:
Kiếp trước Quý Hựu Ngôn đầu óc bị nước vào, cho nên thành ra kiếp này phải rớt nước mắt để truy thê.
Quý Hựu Ngôn online cầu cứu: Ai đó làm ơn phiên dịch ý của A Tú ở câu nói trên là gì giúp tôi với? o(╥﹏╥)o
Đôi lời của Vân:
Mình đã kiểm sơ qua một lần, giờ đăng lên trước đã, sẽ kiểm tra lỗi lại sau. <3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro