12

12.

Dưới sự rộng lượng khiêm nhượng của Thiên Cơ, Khúc Giáng Chân cũng có động phủ của mình tại Thiên Khung – thực tế là Khúc Giáng Chân đem động phủ của Thiên Cơ là của mình, mà Thiên Cơ thì ở chỗ Vân Thời. Khúc Giáng Chân ngồi vào Tụ linh trận trong động phủ, cầm ngọc giản, cảm thấy hết thảy không chân thực. Hồi lâu sau, nàng chuyển động cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn xem ngọc giản tản ra ánh sáng u lục, trong lòng sinh ra cảm giác thân cận. Nhưng càng về sau nàng lại cảnh giác, và suy nghĩ: bí mật của nàng đã bị nhìn ra, chẳng lẽ Thiên Cơ còn có ý đồ khác? Khúc Giáng Chân biết Thương Minh đại lục chỉ là một thế giới nhỏ trong ba ngàn thế giới và lối thoát duy nhất của nàng chính là xuyên qua không gian, nhưng chỉ có Hóa thần kỳ mới làm ra được điều này. Thế giới này lại không có đan đạo truyền thừa hoàn chỉnh, vậy- nếu « cửu chuyển đan quyết » này là thật thì sao?... Khúc Giáng Chân an vị trong động phủ, nửa ngày đấu tranh tư tưởng, cuối cùng quyết định nhỏ máu vào ngọc giản. Được truyền thừa là cơ duyên, nhưng cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm, vì nếu không cẩn thận sẽ gánh chịu rắc rối từ chỗ bí truyền đó mà chết. Khi máu vào ngọc giản, Khúc Giáng Chân cảm giác được một luồng ánh sáng tràn vào thức hải yếu ớt của nàng, huyền ảo văn tự phi tốc phun trào, nàng không bắt giữ được chữ nào, chỉ có đau đớn giày vò mà thôi.

Khúc Giáng Chân phát sinh dị dạng, Thiên Cơ cùng Vân Thời cũng cảm thấy.

"Tỷ cứ đưa đan quyết cho một người xa lạ như vậy? Chẳng may nàng là người ác?" Vân Thời lo âu hỏi.

"Ta tin tưởng nàng." Thiên Cơ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.

"Nhưng lòng người hiểm ác, làm sao nhìn ra tương lai?"

Vân Thời thật sự lo lắng Thiên Cơ tính tình, lỡ như bị lừa thì làm sao?

"Nếu là người xấu, ta cũng có biện pháp trừ bỏ nàng."

Thiên Cơ cười. Ngọc giản nàng đã động tay. Nếu Khúc Giáng Chân có dị tâm, ngày sau chỉ sợ càng không tốt. Lại thêm thuộc tính thể chất kia, e là phải chọn tự bạo? Nàng không phải người lương thiện.

Quả nhiên, Vân Thời nghe vậy trầm mặc.

Chỉ dựa vào tu vi Luyện khí kỳ tiếp nhận đại đạo truyền thừa cũng chưa hẳn đã thành. Khúc Giáng Chân bởi vì đau đớn mà co quắp, mặt mày vặn vẹo. Bỗng động phủ bừng lên ánh sáng vàng bao phủ nàng. Khúc Giáng Chân vô tri vô giác bắt được ánh sáng dễ chịu đó, vội thuận theo chỉ dẫn, bắt đầu sắp xếp lại thức hải đang rối loạn như ý mình.

Đan đạo truyền thừa không phải vật phàm, Khúc Giáng Chân thăng tu vi đến Luyện khí đại viên mãn, chỉ còn một bước đã tiến vào Trúc cơ. Khúc Giáng Chân lúc này vừa mừng vừa sợ, chuyện đầu tiên là mở lò luyện đan.

Trên đỉnh núi truyền đến tiếng nổ thật lớn, đừng nói là động phủ Vân Thời hai người gần đó, ngay cả đệ tử luyện kiếm trên quảng trường đều nghe thấy được. Bất quá họ chỉ là nhìn lướt qua nơi phát ra tiếng nổ rồi tiếp tục luyện kiếm. Ngược lại là Thiên Cơ cực nhanh từ trong động phủ lướt đi xông về nơi bị nổ.

Khúc Giáng Chân đầy bụi đất, tóc dựng hết lên, chật vật từ trong động phủ chạy ra.

Thiên Cơ nhìn Khúc Giáng Chân một vòng, lo lắng hỏi:

"Không sao chứ?"

Khúc Giáng Chân sững sờ, lắc đầu, làm một cái thuật vệ sinh, thấp giọng đáp:

"Ta không sao."

Thiên Cơ lắc lắc ngón tay trước mắt Khúc Giáng Chân, nói:

"Không phải ta hỏi ngươi, mà là ta hỏi động phủ của ta."

Vị này luyện đan thất bại rồi nhỉ. Chiếu theo khí tức còn sót lại, nàng hẳn là luyện chế Huyền đan đi. Coi như được đan đạo truyền thừa, trước mắt tu vi nàng vô pháp luyện chế. Thiên Cơ im lặng nghĩ, thở dài một hơi,

"Tu đạo a, phải làm bài bản rõ ràng."

Khúc Giáng Chân: "..."

So với Thiên Cơ lười nhác lại rảnh rỗi thì Vân Thời chính là một cuồng ma tu luyện. Thương thế vừa khỏi không bao lâu đã vui vẻ hớn hở đi tu luyện. Lần này, nàng không đi Tật Phong Nhai, mà là đi trọng lực trận.

Khúc Giáng Chân ở sau lưng nhìn xem Vân Thời, rơi vào trầm tư. Vốn cho là mình nghiêm túc tu luyện lắm rồi thế nhưng so với Vân Thời nàng không thể bằng! Khúc Giáng Chân phát giác Vân Thời cảnh giới phi thường vững chắc, lại còn có dấu hiệu đột phá nữa. Đệ tử Thiên Khung thổi phồng thiên tài vậy mà không phải giả....

"Ngươi muốn đổi ý không đi?"

Thiên Cơ khoanh tay, nghiêm mặt nhìn Khúc Giáng Chân. Tư thế bạn mà đổi ý tôi liền trở mặt!

Khúc Giáng Chân nghe vậy thở dài. Mục đích nàng ở lại Thiên Khung là học tập thuật luyện đan, nhưng nghĩ lại đại lục này đã không còn thuật luyện đan nào mà nàng học được nữa, vậy không phải là uổng? Và thanh niên siêu tự kỷ này đi theo Vân Thời, Thiên Cơ tới trọng lực trận. Vân Thời cầm khối huyền thiết dày nặng, bắt đầu từng bước một đi lên phía trước. Mà Thiên Cơ thì là lấy đồ ăn vặt, ngồi xếp bằng.

Người với người, cớ sao chênh lệch lớn như thế?

"Đi theo."

Thiên Cơ liếc Khúc Giáng Chân.

Khúc Giáng Chân bị Thiên Cơ nhàn nhạt, không mang theo tình cảm nhìn mà lòng run rẩy, liên tục không ngừng đuổi theo Vân Thời. Chỉ là hai chân vừa bước lên đất kia, nàng đã nhận ra dị dạng. Là sân huấn luyện của Thiên Khung ư? Nhưng nếu như thế, ngoại môn như mình làm sao có thể đi vào? Đang lúc nghi hoặc, thanh âm Thiên Cơ lại vang lên:

"Của tư nhân, ngày sau lấy linh đan thế chấp."

"..." Khúc Giáng Chân thu hồi tầm mắt, không tiếp tục chờ mong gì ở Thiên Cơ nữa.

Càng đi càng áp lực, như có cả ngọn núi trên vai. Khúc Giáng Chân mới đi một đoạn đã cảm thấy chống đỡ hết nổi, phải vận chuyển linh lực mới có thể miễn cưỡng chèo chống. Nhìn thân ảnh kiên định phía trước, nàng thầm nói: mình đã là Luyện khí đại viên mãn, mà Vân Thời thấp hơn mình mấy cảnh giới, bước tiến của người ta còn ổn định hơn mình, hiển nhiên là thể năng mạnh hơn mình. Chưa kể người ta còn cầm theo huyền thiết không biết nặng bao nhiêu nữa. Huyền thiết kia dựa theo khí tức u lãnh mà nó phát ra, có lẽ là Huyền phẩm trở lên.

Vân Thời ngừng lại.

Khúc Giáng Chân phát giác Vân Thời quay người nhìn mình, cắn răng, tiếp tục đi, cho đến khi đứng trước mặt Vân Thời mới chân mềm nhũn mà ngồi ngay đó. Khúc Giáng Chân lau mồ hôi trán, không để ý mình có chật vật hay không. Và hai người đều đang hấp thu linh khí bổ sung đan điền khô kiệt. Khúc Giáng Chân có đan dược, Vân Thời chỉ có mấy viên thịt khô. Khúc Giáng Chân vừa định hỏi có cần... Vân Thời đã đứng lên, tinh thần tràn trề nói:

"Khúc sư tỷ, mời!"

"Ở đây luyện kiếm?" 

Khúc Giáng Chân không xác định hỏi. Trọng lực trận này rất là quái dị, muốn đứng vững phải dựa vào linh lực vận chuyển. Nếu so kiếm ở đây, linh khí tiêu hao rất nhanh, thể xác tiếp nhận trọng lực quá nặng, sơ ý một chút có khả năng kinh mạch đứt đoạn.

Vân Thời gật đầu, thần sắc trang nghiêm.

Khúc Giáng Chân cũng chưa bao giờ gặp được kiếm của Vân Thời - trên lôi đài thi đấu chiêu thức của Vân Thời cũng quá bình thường, chỉ là tiện tay bổ ngang, không ra dáng kiếm chiêu chút nào. Khúc Giáng Chân ngẫm nghĩ một lát. Vân Thời muốn tỷ thí thì tỷ thí, dù sao nàng có linh đan, thời khắc có thể hỗ trợ. Khúc Giáng Chân lui về sau mấy bước, triệu hồi linh kiếm, hướng phía Vân Thời chắp tay, cất cao giọng nói:

"Thanh Vân Tông Khúc Giáng Chân, mời!"

Trước khi chính thức là Trúc cơ, kiếm pháp mà Thiên Khung cung cấp cho đệ tử đều là loại phổ thông ngoài đường có cả nắm, thành ra chiêu thức của Vân Thời rất đơn giản. Có điều, mặc dù nhìn không ra lộ số nhưng lại ẩn chứa lực lượng tinh tế không thể khinh thường. Khúc Giáng Chân thần sắc ngưng trọng, cầm kiếm ngang trước ngực phòng thủ.

Trọng lực nơi này đã đủ trở ngại bước chân nhưng động tác của Vân Thời vẫn rất nhanh, có thể đánh với tu sĩ cảnh giới cao hơn mình. Khúc Giáng Chân đưa ra đánh giá Vân Thời sẽ đánh như thế nào và nàng vận đủ linh khí, lấy thủ làm công. Vân Thời ra chiêu rất đơn giản, nếu không bổ thì là đâm, chọc đơn giản, thế nhưng kiếm của nàng mang theo một sức mạnh bá đạo không e dè điều chi khiến tay Khúc Giáng Chân cầm kiếm đau nhức. Lôi linh lực nhảy múa ở mũi kiếm, lôi cầu chuyển động quanh thân Vân Thời; Mộc linh khí nồng đậm bộc phát quanh thân, Khúc Giáng Chân lấy Mộc linh làm roi hướng lôi cầu đánh tới.

Khúc Giáng Chân cho là mình đã là Luyện khí đại viên mãn, làm Vân Thời bồi luyện có thể thắng dễ dàng, nhưng bây giờ mới phát hiện cô gái trước mặt căn bản không chỉ là Luyện khí tám; tu vi của nàng giống như bị nén lại, để một khi nổ tung là bộc phát. Vốn lúc mở màn đã lui, về sau toàn bộ cuộc chiến đều bị Vân Thời khống chế, Khúc Giáng Chân ngoại trừ phòng thủ, căn bản không có chỗ đột phá.

Tình cảnh ấy cứ tiếp tục cho đến khi linh lực khô kiệt. Vân Thời ngồi xuống hồi phục linh khí, rồi cầm huyền thiết tiếp tục bước đi.

Khúc Giáng Chân sững sờ, đột nhiên ý thức được đó là một cơ hội tu luyện, vội vàng đi theo Vân Thời!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro