13
13.
Dưới tác dụng tại trọng lực trận, tu vi của Vân Thời và Khúc Giáng Chân tiến bộ rất nhanh. Vân Thời từ Luyện khí tám lên thẳng Luyện khí mười; Khúc Giáng Chân thì mò tới cửa Trúc cơ, suy xét xem có cần về tông môn hay không, hay lên Trúc cơ luôn lại trở về.
"Luyện khí hai."
Thời điểm Vân Thời nhìn thấy Thiên Cơ một mặt mừng rỡ, dường như việc này quan trọng hơn việc nàng đột phá. Mặc kệ thương thế trên thân, cầm tay Thiên Cơ, dùng linh lực dò xét mạch lạc và đan điền Thiên Cơ, sợ lưu lại bệnh dữ gì, ngày sau trở ngại tu luyện.
Thiên Cơ mỉm cười. Nàng vốn không muốn nâng tu vi, nhưng có tin nói tiểu bí cảnh là Kim đan trở xuống, Luyện khí năm trở lên mới được vào. Vân Thời nhất định phải đi mật thất tìm kiếm cơ duyên của mình, nàng không thể kéo chân sau Vân Thời. Bất kể thế nào cũng phải đi theo.
"Ta muốn về tông môn một chuyến."
Khúc Giáng Chân thấy tỷ muội tình thân, nghĩ đến chuyện của mình, không thể không bước lên cắt ngang. Nàng bây giờ tu vi bị áp chế, chỉ muốn trở lại tông môn tìm nơi linh khí sung túc, và sư môn trưởng bối che chở cho đột phá.
Thiên Cơ nghe vậy quay người nhìn Khúc Giáng Chân, khí tức của nàng đã ổn định sovới lúc trước khi vào trọng lực trận.
"Ta không hi vọng ngươi trở về, bởi vì ta tính một quẻ, không lâu nữa ngươi sẽ có kiếp nạn, ở lại Thiên Khung là lựa chọn tốt nhất." Thiên Cơ ung dung nói.
Khúc Giáng Chân trong lòng cảm giác nặng nề, hỏi:
"Không biết kiếp nạn ra sao?"
Thiên Cơ liếc Khúc Giáng Chân, ra vẻ nói: "Thượng thiên chưa từng báo nguy."
Nếu còn nhìn không ra Thiên Cơ lại chọc mình, tuyệt đối là ngu. Thật sự tin nàng mới quỷ quái! Khúc Giáng Chân nghiêng người, chắp tay nói:
"Cáo từ!"
Khi bóng dáng màu đỏ đi xa, Vân Thời mới lại hỏi:
"Nàng thật sẽ gặp nạn?"
Vẻ lười nhác và láu cá bớt đi một chút, Thiên Cơ đáp:
"Khí vận rất huyền diệu, khó giải thích, có chỗ được tất có chỗ hại, trừ phi thiên đạo hậu ái. Đường tu chân rất dài, làm sao một nạn đều không?"
Đoạn, Thiên Cơ lại nói:
"Em sớm tiến giai đi, ta cũng cần là Luyện khí năm."
Câu sau tựa như là độc thoại.
Đại tông môn có Trúc cơ là chuyện rất bình thường, nhưng chỉ ngắn ngủi một năm đột phá Trúc cơ thành công thì dễ chọc người ta ghé mắt. Khúc Giáng Chân rời đi không bao lâu đã có tin nàng thành công Trúc cơ. Sau đó ba tháng, tu vi của Vân Thời tựa như ngồi phi kiếm, liên tiếp đột phá cuối cùng cũng mò tới cửa Trúc cơ.
Linh khí chảy vào Đạo Huyền Phong, phong vân tụ tập, sấm chớp rầm trời tựa như kết Kim đan. Đám người hướng phương hướng mà nhìn, rất nhanh liền kịp phản ứng nhận là Vân Thời sư muội lên Trúc cơ. Có điều Thiên tượng dị thường quá, linh khí hướng nàng thu nạp quá đáng sợ, Đạo Huyền chân nhân không chút suy nghĩ liền bay đến ngọn núi, tại trước động phủ Vân Thời bày ra Huyền giai Tụ linh trận, và đứng trước động phủ hộ pháp cho nàng.
Đạo Huyền là Nguyên anh, dễ dàng nhìn ra Tụ linh trận cỡ nhỏ ở ngoài động phủ Vân Thời làm bằng Tụ linh thảo tinh khiết một trăm phần trăm, hoàn toàn không thua kém Tụ linh trận pháp của hắn. Hắn nhíu mày, tưởng rằng đệ tử của mình sa vào đạo pháp mà bất mãn, có điều hắn cũng không có biểu đạt ra. Rồi vô tình hắn nhìn thấy Thiên Cơ, ngồi ở trên cây... Mấy tháng không thấy, nàng đã từ Luyện khí một đến Luyện khí năm, tốc độ thua xa Đơn linh căn đệ tử, nhưng đối với Ngụy linh căn thì cũng là chuyện khó tin. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ linh căn trong người nàng đều là viên mãn - có nghĩ là nàng có khả năng hòa hợp được năm loại nguyên tố vốn là chuyện rất hiếm khi xảy ra - năm loại linh căn đều viên mãn cực kì bá đạo, toàn Thương Minh xem như Hóa thần kỳ lão tổ cũng vô pháp làm được cân bằng cả năm nguyên tố. Đạo Huyền khiếp sợ có lẽ còn hơn lúc nghe được tin Vân Thời đạt Trúc cơ. Thiên Cơ là người không ai nguyện ý thu vào môn hạ, hắn sở dĩ nhận Thiên Cơ đều là vì Vân Thời Lôi linh căn. Đạo Huyền bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt của mình.
Luyện khí năm vẫn là yếu, nhưng ai biết ngày sau sẽ thế nào?
Vân Thời bế quan nửa ngày dị tượng vẫn không biến mất, trái lại xen lẫn trong tiếng sét ầm đùng còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kiếm reo. Bên trong thần trí Vân Thời: Linh khí được dẫn vào mạch môn, vận chuyển tuần hoàn vào đan điền, cứ như thế lặp đi lặp lại. Đan điền của nàng tựa như động không đáy, không ngừng hấp thu linh lực bên ngoài. Có linh khí chống đỡ, nàng có chút cảm giác chướng bụng. Đột nhiên, một tiếng vang lên tựa như hàng rào bị đánh vỡ, những linh lực lúc đầu xao động đưa về đan điền từ từ như nước sông đổ vào biển, cho đến khi đan điền đầy. Khoảnh khắc Vân Thời mở mắt, tiếng sấm nổ vang, ngay sau đó là cơn mưa rào hạ xuống, đó là thiên đạo tặng sinh linh.
Vân Thời thành công Trúc cơ, Đạo Huyền chỉ nhàn nhạt nhìn qua, quay người rời đi. Thiên Cơ từ trên cây nhảy xuống; nàng biết Vân Thời bản lĩnh, Trúc cơ là chuyện dễ như trở bàn tay. Mưa rào hạ xuống, toàn Thiên Khung đều biết được tin này, các đệ tử còn quanh quẩn ở Luyện khí kỳ chen chân đến đại điện, chờ Vân Thời xuất hiện.
Thiên Khung quy củ Trúc cơ mới được làm lễ bái sư, mới được xem như là tu sĩ nội môn hoàn chỉnh, có thể lựa chọn xuống núi lịch lãm. Đệ tử vào được Trúc cơ sẽ thay đổi, không còn như xưa, theo cách nói của tông môn đệ thì là đi tới đâu mang theo tiên khí tới đó.
Thời điểm Vân Thời xuất hiện ở trước mắt mọi người, tất cả đều tự giác nhường đường, vừa len lén nhìn nàng, vừa xì xào bàn tán. Thiên Cơ đi theo sau lưng Vân Thời, cũng dễ dàng bị phát hiện; Diệp Linh Bích vừa đố kỵ lại vừa hận...
"Thiên Cơ sư muội cũng tiến giai!"
Trương Quan Sơn nhìn Vân Thời, lại nhìn Thiên Cơ. Hắn chăm chỉ tu luyện bất quá từ Luyện khí bốn mới lên Luyện khí bảy, nhưng Thiên Cơ trực tiếp từ tầng một rút đến tầng năm!!? Không phải nói Ngũ linh căn là Ngụy linh căn sao? Không có một chút tác dụng nào ư? Trương Quan Sơn lâm vào thật sâu hoài nghi bản thân, lại nhìn Thiên Cơ tiếu dung, trong lòng càng không miêu tả nổi.
Đại điện, chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão đều tề tụ. Nhìn Vân Thời thần sắc trầm ổn, hắn vuốt râu, khen:
"Rất ổn trọng, tốt."
Đứa bé này là mầm mống tốt, ngày sau thành tựu sẽ không thua kém Đạo Huyền. Trên kiếm đạo, nàng sẽ đi được rất xa.
"Đây là Huyền linh kiếm, là lễ vật tông môn cho ngươi thành công Trúc cơ."
Đạo Diễn mở tay, một ánh sáng màu vàng lướt về phía Vân Thời. Tại Thương Minh, Huyền giai Linh bảo đã là vật quý hiếm. Và đệ tử Thiên Khung chỉ cần là Trúc cơ, tông môn đều sẽ tặng một thanh Huyền linh kiếm, sau đó họ sẽ được vào Táng Kiếm Cốc, tự do đi tìm kiếm hồn bản mệnh của mình, để linh kiếm trong tay trở thành thanh kiếm hoàn chỉnh.
Chưởng môn đưa lễ vật xong, những trưởng lão khác cũng cho không kém: Đạo Thanh là Huyền giai Đan sư, cho Vân Thời một bình Thượng phẩm Bồi nguyên đan, để củng cố tu vi tốt hơn; Huyền giai Pháp sư Đạo Nhất cũng hào phóng, cho nàng Trung phẩm Ngự linh trận, có thể chống cự tu sĩ Kim đan một kích; Đạo Linh thì là một gốc linh thảo; chỉ có Đạo Huyền không có động tác nào, vẫn tay này cõng tay kia, thần sắc đạm mạc như mây bay trên trời.
"Đạo Huyền sư đệ, đây là đồ nhi nhà ngươi, ngươi sẽ đưa cái gì a? Mặc dù ngươi không tích trữ nhiều, nhưng cũng đừng quá keo kiệt." Đạo Diễn nói.
Đạo Huyền nhàn nhạt ừ, cúi đầu nhìn xem Vân Thời. Kỳ thật hắn cũng chẳng có ấn tượng gì với nàng... Khi nàng còn tại Luyện khí kỳ đều tự dựa vào bản thân. Nếu muốn nói thì chỉ có một đường kiếm phổ thông của nàng trên lôi đài giúp hắn lĩnh ngộ kiếm ý mà thôi. Đạo Huyền lục lọi trong túi trữ vật một vòng, trong tay lập tức xuất hiện trường tiên đầu đỏ đen, trên thân tản ra âm lãnh, làm người ta sợ.
"Sơn hải tiên!"
Đạo Diễn hết hồn. Đó là Địa giai Linh bảo, lúc trước Đạo Huyền chiếm được từ một bí cảnh, vì vật này còn chịu không ít tổn thương. Địa giai Linh bảo còn thưa thớt hơn Hóa thần kỳ tu sĩ, lấy làm trấn môn chi bảo cũng không đủ nữa, mà hắn cứ như vậy đưa cho Vân Thời?
"Vân Thời tu vi, chỉ sợ khó mà ——" Đạo Diễn nói tới một nửa bỗng dừng.
Đạo Huyền đã đưa đồ tới tay Vân Thời, nói:
"Trước mắt không cần nhưng ngày sau sẽ cần. Tiên này dùng yêu thực thuộc tính lôi dung hợp với Địa giai vật liệu mà chế thành, người khác nắm giữ lại không tốt."
Hệ lôi thật sự quá hà khắc, thiên đạo không cho phép quá nhiều dị loại sinh ra.
Vân Thời nâng Sơn hải tiên, cảm nhận được năng lượng cường đại tích chứa trong roi, nàng kính cẩn nhìn Đạo Huyền, cao giọng nói:
"Đa tạ sư phụ!"
"Không cần." Đạo Huyền vung tay, đoạn, lại nói, "Ngươi về động phủ củng cố tu vi đi. Sau đó có thể đến Táng Kiếm Cốc tìm kiếm hồn."
Kiếm tu không có kiếm hồn thì chỉ là cái xác không.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro