Kiếm pháp Vân Thời sử dụng không phải kiếm pháp của Thiên Khung Tông. Chiêu kiếm của nàng nhìn xem rất mộc mạc, đơn giản, dễ hiểu. Nhưng đối mặt với nó, Bách Lý Huân lại cảm thấy áp lực ép tới thở không nổi vì nó cứng rắn, lạnh thấu xương, khắc nghiệt, lại linh hoạt. Mỗi một kiếm của Vân Thời bao hàm ngàn vạn biến hóa. Bách Lý Huân nhờ vào cơ thể nhanh nhẹn mà tạo ra khoảng cách với Vân Thời nhanh chóng kẹp lấy một tấm Linh phù Huyền giai.
Bách Lý Hồng thủy chung đứng xem với vẻ mặt đầu tiên là trêu tức, rồi từ từ chuyển thành ngưng trọng, đến khi Bách Lý Huân sắp ra tay, Bách Lý Hồng bỗng quát to:
"Dừng tay!"
Với bản lĩnh của Vân Thời, được Thiên Khung Tông coi trọng là bình thường. Bách Lý gia không cần thiết vì Mạnh gia mà đắc tội Thiên Khung Tông. Bởi vì kiếm tu là giới bao che khuyết điểm và ở trong Thiên Khung Tông có hẳn hai vị lão tổ Hóa thần kỳ tọa trấn – đó cũng là lý do mà Thiên Khung Tông đứng hàng đầu trong ba Tông.
Bách Lý Huân nghe thấy Bách Lý Hồng kêu gào, khóe miệng chỉ cười trào phúng. Nàng không giống Bách Lý Hồng có mơ ước tiến vào dòng chính Bách Lý gia, bằng không nàng sẽ không gia nhập Thiên Khung Tông. Nếu đã đắc tội hai sư tỷ muội này vậy nhân lúc còn ở trong bí cảnh mà diệt khẩu, thuận tiện lấy lại ngọc bội.
Linh lực kích phát Linh phù huyền giai trong nháy mắt làm không khí xung quanh đột nhiên biến đổi, trong mắt Bách Lý Huân lướt qua tia trào phúng rồi gấp gáp ném phù về phía Vân Thời.
Vân Thời cảm nhận được cơn gió mạnh ập vào mặt cũng chỉ mỉm cười, nhưng nàng còn chưa có động tác đã thấy quanh thân bỗng dưng có một hòn đá khắc mật văn xoay tròn, hình thành một cái linh khí tráo cường đại bảo hộ nàng.
Uy lực phát nổ của Linh phù huyền giai tại tiểu bí cảnh không tính là nhỏ, Bách Lý Huân liệu định Vân Thời không đối phó được, khóe môi cười đắc ý, lướt về hướng Linh phù phát nổ. Bỗng có một đường kiếm sáng phóng tận trời và thẳng tắp hướng về Bách Lý Huân đập tới.
Vân Thời mặc dù chỉ có Trúc cơ 2 nhưng uy thế kiếm ảnh đã vượt xa cảnh giới này, nó thật sự khiến cho Bách Lý Hồng tim đập nhanh. Mắt thấy Bách Lý Huân sắp bị kiếm ảnh đập cho thành vụn, con ngươi Bách Lý Hồng co rụt lại, như tên rời cung hướng bên kia bay đi, đồng thời nhanh chóng vận chuyển linh lực quanh thân, quét ra một kiếm, thuận tiện nhắm vào Vân Thời tung một chưởng.
Bởi vì Bách Lý Hồng ngăn chặn, Bách Lý Huân xem như trở về từ cõi chết, nhưng cũng đầy bụi đất và rất thê thảm.
Sắc mặt Bách Lý Hồng ngưng trọng, cúi đầu nhìn tay trái máu me đầm đìa của mình, phần trên đó ghim mấy chục mảnh kiếm... Tạo ra mảnh kiếm thật từ ý thức, đây là cỡ nào thiên tài? Hắn chăm chú nhìn vị trí Vân Thời - nơi mà sương mù đang tản đi vì Linh phù phát nổ, lộ ra thân ảnh lạnh nhạt như gió thanh nguyệt bạch. So với thê thảm Bách Lý Huân thì nàng trấn định thong dong, đôi mắt không hề có khủng hoảng hay e ngại.
Nếu đã mạo phạm, bực này nhân vật không thể để lại. Bách Lý Hồng nhíu mày, động sát cơ.
Một Trúc cơ 4, một Trúc cơ 1, đều thuộc đại gia tộc có gốc gác, Vân Thời thầm nghĩ mình chưa hẳn có thể chiếm được lợi thế. Có lẽ thả Khúc Giáng Chân ra thì có thể cân sức đánh một trận. Tâm niệm vừa động, người Vân Thời lấp lóe thanh quang, chớp mắt xuất hiện thêm hai người. Là Khúc Giáng Chân và Thiên Cơ.
Bách Lý Hồng không ngờ Vân Thời có giúp đỡ, nhìn xem người mới xuất hiện mà sững sờ.
Mà Bách Lý Huân gặp được Thiên Cơ thì mặt mũi vặn vẹo vì oán độc.
"Bách Lý gia kết thù với Thiên Khung khi nào vậy? Sao ta không biết?" Khúc Giáng Chân kinh ngạc nhíu mày hỏi mà không thấy ai đáp lời, chỉ đành phối hợp nói, "chẳng trách đệ tử Bách Lý gia muốn vào Thiên Khung, hóa ra là vì chuyện này, không biết có gì xích mích với Thiên Khung a?"
Bách Lý Hồng biết Khúc Giáng Chân – có Thanh Vân Tông tham dự thì chuyện càng thêm không dễ dàng. Hắn ngẫm nghĩ chốc lát nói:
"Đây chỉ là hiểu lầm. Hiện tại hiểu lầm đã giải, chúng ta đi thôi."
Hắn nghĩ Vân Thời thanh lãnh thoát tục như thế, nhất định kiệm lời ít nói, sẽ không cãi. Hắn trợn mắt nhìn Bách Lý Huân muốn mở miệng và hướng về phía nhóm người Vân Thời chắp tay cúi đầu.
"Sư tỷ, nàng muốn giết ta." Vân Thời nhàn nhạt nói, lại liếc nhìn Ôn Thiếu Khanh ở một bên, nói, "hắn cũng thế."
Ngữ khí rất bình thản nhưng mà Thiên Cơ cũng sửng sốt vì nghe được ủy khuất ở trong đó. Rồi nàng hung tợn trừng mắt người phía trước, tức giận nói:
"Các ngươi muốn giết sư muội ta, không thể tha thứ!"
Khúc Giáng Chân trầm mặc không nói... Ngươi ở trong đỉnh không phải đã nghe được sao? Cần phải kinh ngạc như thế? Quá biết diễn đi!
Ôn Thiếu Khanh bị ánh mắt Thiên Cơ khóa lại mà cảm thấy da đầu tê dại, nhớ lại lúc mình và Mạnh Lãng chặn giết Thiên Cơ tại khu rừng nhỏ... Nữ tu sĩ Luyện khí 5, Ngụy linh căn đây lại có thể điều khiển Linh khí huyền giai... Hắn quay đầu nhìn Bách Lý Hồng với ý đồ xấu, không có lên tiếng ngăn cản.
Bách Lý Hồng có vẻ giận tái mặt. Đại gia tộc như bọn họ giết mấy tu sĩ thì tính là gì? Thấy Thiên Cơ chỉ có Luyện Khí 5 thì xem thường, cố ý phóng ra khí thế, lạnh lùng nói:
"Làm sao? Ngươi muốn giết chúng ta báo thù? Xem ngươi có—— "
Hai chữ "Bản lĩnh" còn chưa nói xong tự nhiên nghe được âm thanh chói tai, nghe nó mà phảng phất như bị người ta mổ bụng... Bách Lý Hồng hô hấp trì trệ; cho đến khi lấy lại tinh thần thì cũng đã lâm vào ma âm hỗn loạn tưng bừng vây quét. Mà Vân Thời cũng không nhiều lời, rút kiếm xông tới.
Thanh-sương-đài của Thiên Cơ không phải vũ khí huyền giai bình thường vì nàng dùng năm loại linh khí của mình làm dây cung, cho nên thứ mà nàng đàn ra là ma âm gây rối loạn thức hải! Bách Lý Hồng không biết thông tin đã lâm vào đàn trận đáng sợ chết người, trước mắt còn có kiếm quang lại lấp lóe, sát ý lạnh lẽo như từ luyện ngục truyền đến - hắn hoàn toàn tin chắc mình sẽ bị kiếm quang kia quét thành vụn. Bách Lý Hồng liên tục bại lui, người càng ra thêm nhiều máu, cắn răng ném ra Linh khí huyền giai hộ thân. Một cái dù bạc lơ lửng trên không tản ra linh quang bảo vệ bọn hắn; ba người bị ma âm tra tấn lúc này mới cảm thấy thư thản, thừa lực đối phó Vân Thời.
Trong ba người đó Ôn Thiếu Khanh tu vi thấp nhất, bị ma âm làm cho thất khiếu chảy máu, luống cuống tay chân đóng mở cây quạt ngăn cản kiếm ảnh ở khắp mọi nơi.
"Có pháp bảo hộ thân thì ném ra, giấu diếm làm gì? Ngươi cho rằng nàng sẽ không giết ngươi?" Sắc mặt Bách Lý Huân xanh mét, cười lạnh.
Ôn Thiếu Khanh bị Bách Lý Huân răn dạy như thế cũng cảm thấy vạn phần không vui, trong lòng đấu tranh một phen, rốt cục hạ quyết tâm. Chỉ là không để bọn họ có động tác, Vân Thời đột nhiên lui về phía sau.
Năm thanh kiếm ngọc nhỏ không biết từ chỗ nào đến, lao nhanh hướng Vân Thời. Vân Thời cảm thấy uy lực trong kiếm, không dám khinh thường. Hai tay bắt lấy trường kiếm, cả người nhanh chóng chuyển động. Chỉ thấy nàng lấy bản thân ra làm tâm điểm tạo thành một cơn gió lốc. Kiếm ảnh đụng phải tiểu-ngọc-kiếm trong nháy mắt phản hồi lại đoàn người Ôn Thiếu Khanh. Chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, tiểu ngọc kiếm phát nổ. Tán-cánh-nhiên (dù phòng phự) của Bách Lý Hồng tan thành mảnh vỡ. Nguyên bản ba người được bảo vệ trong đó bay ngược ra xa và mạnh mẽ đập lên nền đất.
Năm thanh tiểu ngọc kiếm là hướng về phía mình nhưng khi nó bay tới nhóm Ôn Thiếu Khanh cũng không bị chặn lại, lẽ nào có thế lực khác? Vân Thời thu kiếm ra sau và lướt đến bên cạnh Thiên Cơ, cảnh giác nhìn qua bên cạnh bay ra mấy người.
Mấy người đó ngoại trừ Đoạn Liệt Phong trước đó thấy qua thì là không quen biết. Người cầm đầu bọn họ là một nữ tu mặc thanh y, Trúc cơ đại viên mãn. Người nữ tu này mỹ mạo nhu nhược, có vài phần trông giống Bách Lý Huân, chỉ là đôi mắt băng lãnh vô tình nhìn như pho tượng.
"Đại tiểu thư..." Bách Lý Hồng là người đầu tiên từ dưới đất bò ra, mặt đỏ, xấu hổ cúi đầu.
"Đó là đại tiểu thư Bách Lý gia, Bách Lý Tình Tuyết, thế hệ trẻ được coi trọng nhất Bách Lý gia, thiên phú tốt, sinh ra cũng tốt." Khúc Giáng Chân đoán được Thiên Cơ - Vân Thời sẽ không biết mấy người này, nhỏ giọng giải thích.
Bên trong tiểu bí cảnh giới hạn Kim đan trở xuống mới có thể vào cho nên Trúc cơ đại viên mãn tự nhiên là lợi hại nhất, Khúc Giáng Chân không muốn đắc tội Bách Lý Tình Tuyết, mục đích nàng nói cho hai người Thiên Cơ là để bọn họ thức thời, tranh thủ thời gian mà chuồn lẹ.
"Một phe với Bách Lý Huân?" Ánh mắt Thiên Cơ trong sáng vô tư, không hề e ngại, thậm chí còn có kích động/nóng lòng muốn thử.
"Nàng không dễ đối phó đâu." Khúc Giáng Chân chuyển hướng sang nói với Vân Thời.
Vân Thời khẽ gật đầu, rồi cũng cảnh giác chăm chú nhìn Bách Lý Tình Tuyết, dường như chuẩn bị tùy thời chống đối.
"Thì ra là các sư muội Thiên Khung, hai người các ngươi cũng khá vô tình!" Đoạn Liệt Phong lên tiếng trước, phá vỡ không khí lúng túng đôi bên, đi lên phía trước mấy bước giả vờ cả giận nói, "ta chẳng qua là nói một câu, các ngươi đã ném ta vào yêu đằng! May mắn bản thiếu gia phúc lớn mạng lớn, bằng không là uổng mạng bởi đám yêu đằng kia sống lại!
Lại thêm một đứa gặp họa từ miệng mà ra, Khúc Giáng Chân tràn đầy thương hại nhìn Đoạn Liệt Phong.
Bách Lý Tình Tuyết không cảm thấy hứng thú đối với ân oán tình cừu của bọn họ, chỉ bình tĩnh nhìn phía trước, từ tốn nói: "Đi thôi."
Với tính tình muốn báo thù của Thiên Cơ đương nhiên sẽ không để cho bọn họ chạy thoát, nhưng đột nhiên phía trước tản ra ánh sáng chói mắt, cảm giác dụ hoặc kia lại xuất hiện một lần nữa. Thiên Cơ chau mày, nói:
"Chúng ta cũng đi."
Dường như có gì đó sắp sinh ra, tất cả mọi người ở xung quanh đây đều hướng về phía đó mà đến.
Nơi này đã là nội địa tiểu bí cảnh, đại tông môn sẽ có bản đồ. Nhóm Thiên Cơ đi bằng đường bí mật, kinh lịch không ít trắc trở mới qua được ải. Nhưng các tu sĩ trước mắt nhìn có vẻ một đường thuận lợi hơn nhiều.
"Chúng ta cũng qua cướp ư?" Khúc Giáng Chân mờ mịt nói.
Đều là tầng lớp con em đại tông môn nhưng các nàng đi không khác gì đơn thương độc mã, Khúc Giáng Chân phỏng đoán sẽ đụng phải đệ tử Thanh Vân Tông, nàng không muốn tiếp xúc với những đồng môn có khả năng rắp tâm hại người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro