Chương 3: Không thương hương tiếc ngọc
Thư Khinh Thiển vận động linh lực lên tay phải bổ ra một chiêu kiếm, mang theo luồng kiếm khí bén nhọn, vô cùng mãnh liệt hướng đến đám người kia công kích.
Ba vị tu sĩ Kim Đan kỳ cuống quít tránh né, Hạ Viêm vì muốn che chở cho Hạ Tâm Nghiên nên động tác có hơi chậm, ống tay áo bị lột bỏ một mảnh, tay trái lập tức tuôn ra một mảnh đỏ máu.
Hắn cả kinh tuôn ra mồ hôi lạnh. Đường kiếm thật nhanh, nếu không phải mình cao hơn nàng hai kỳ, sợ rằng tay trái đã bị chém đứt. Đưa Hạ Tâm Nghiên đi ra khỏi phạm vi trận đấu, Hạ Viêm dùng hết toàn bộ tinh thần để ứng phó Thư Khinh Thiển. Thiếu nữ này thật không đơn giản, nội tâm hắn mười phần kinh ngạc, nàng xem ra chỉ mới mười bảy mười tám tuổi nhưng hiển nhiên đã bước vào Kim Đan sơ kỳ, một thiếu nữ thiên tài sao hắn lại chưa từng nghe nói tới.
Hạ Tâm Nghiên càng cảm thấy khó mà tin nổi, nàng đương nhiên là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ một chiêu kiếm có thể thương tổn được Hạ Viêm. Lẽ nào nàng là một lão nhân đội lốt tiểu cô nương? Phải biết rằng Hạ Viêm là Kim Đan kỳ cuối đã sắp tám mươi tuổi, vì tu luyện nên trông qua chỉ mới ba mươi tuổi, nàng ta có giả thì cũng quá trẻ!
Bên này nàng tức giận suy nghĩ, bên kia Thư Khinh Thiển đã cùng bọn người Hạ Viêm đánh đến trời đất đều tối tăm. Thư Khinh Thiển lấy một chọi ba vô cùng gian nan, nếu không phải nàng có kiếm pháp tinh diệu quỷ quyệt, thân pháp đặc biệt nhanh lại thêm Hạ Viêm chẳng hề hạ sát thủ, kiếm Nguyệt Ảnh trong tay còn là thượng phẩm tiên cấp thì đã sớm bại trận.
Nhưng đối mặt cùng ba vị tu sĩ Kim Đan kỳ thì kể cả là cao thủ, linh lực cũng đã sớm tiêu hao đến hầu như không còn.
Văn Hiên và Văn Uyển Nhi tuy là Trúc Cơ kỳ cuối nhưng phối hợp rất ăn ý, nhưng kinh nghiệm đối địch hầu như là số không, lại là đối đầu với nhiều người nên đã liên tục bị thương, hai đoá kiều hoa chẳng mấy chốc bị vùi dập đến khốc liệt.
Một bên khác tốc độ của Thư Khinh Thiển rõ ràng chậm lại, thật vất vả mới tránh thoát được một đao của Hạ Viêm, trước mặt lại bị cao thủ Kim Đan kỳ chưởng vào bên vai trái, nặng nề ngã xuống đất, khoé miệng tràn ra một tia máu đỏ tươi, sắc mặt cũng thành trắng bệch.
Văn Hiên và Văn Uyển Nhi thấy thế quýnh lên, bị chế trụ chẳng dám nhúc nhích.
Hạ Tâm Nghiên vội vã ngăn lại thủ hạ để hắn không động thủ nữa, nhíu mày, vẫn thản nhiên nói: "Như thế nào, hiện tại đã thấy bổn tiểu thư lợi hại rồi! Để cho các ngươi chịu đếm xỉa tới ta!"
Nhìn thấy cả ba người đều là sắc mặt trắng bệch, trên người có vết máu loang lổ, lại nghĩ mình có phải có chút quá đáng không.
Thật ra nàng cũng không nghĩ là thật sự làm gì bọn họ, chỉ là người trong nhà phái biểu ca, biểu tỷ đi vào rừng Tuyệt Tích lại sống chết không cho nàng đi theo. Nhìn thấy hai người đó hưng phấn hả hê, lại cố ý mỉa mai nàng khiến cho nàng đầy bụng tức giận.
Muốn mang theo Hạ Viêm đi xem, nhưng hắn lại thao thao bất tuyệt thuyết giảng, cái gì lão gia không cho, rừng Tuyệt Tích quá nguy hiểm, tổn hại vô số tu sĩ. Nhưng nhìn biểu ca, biểu tỷ đều đã đi rồi, cũng không gặp chuyện.
Vừa mới tức sôi ruột, nghe thấy Thư Khinh Thiển nói vậy, dường như làm vỡ đê xả lũ, nhóm lửa thùng thuốc nổ. Lại thêm tính cách tuỳ ý của nàng, tức giận cứ thế liều mạng phát tiết xông ra. Không thể không nói bọn người Thư Khinh Thiển rất xui xẻo gặp phải một vị cô nãi nãi như vậy, đến nỗi tai hoạ giáng xuống bất ngờ.
Thư Khinh Thiển chầm chậm đứng lên, lau đi vết máu bên môi, nuốt vào một viên tụ linh đan, đứng đấy nặng nề nhìn Hạ Tâm Nghiên. Nếu không phải mặt nàng vẫn là màu xám trắng, cơ bản không biết nàng vừa trải qua một cuộc chiến ác liệt.
Hạ Tâm Nghiên nhìn Thư Khinh Thiển lén nói thầm rằng nữ nhân này sao có thể lãnh tĩnh như vậy, tựa như không phải giả vờ.
Nàng có chút chột dạ nhìn bọn họ, nhưng đột nhiên trong lòng có suy tính, nói: "Đừng có nhìn bổn tiểu thư như vậy... Muốn ta buông tha cho các ngươi cũng được, chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Văn Uyển Nhi vô cùng căm tức, nói như là các nàng không đúng, rõ ràng là cố ý tìm cái cớ. Càng nghĩ càng giận, mạnh mẽ trừng mắt với Hạ Tâm Nghiên, vừa định tiếp tục dùng những lời nói thô tục lúc trước phun ra thì Thư Khinh Thiển đã ngăn lại.
Thư Khinh Thiển cau mày. "Điều kiện gì?"
Văn Uyển Nhi sốt ruột. "Thư tỷ tỷ, tỷ cùng kẻ này không cần nói gì cả, đừng tin nàng ta, có bản lĩnh thì giết ta!" Văn Hiên ở bên cũng lo lắng, ai biết nàng kia nhắc tới điều kiện gì?
Hạ Tâm Nghiên rất có hứng thú nhìn Văn Uyển Nhi, dung mạo xinh xắn tinh xảo bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên, có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Nàng cười trêu. "Ngươi đáng yêu như thế, ta không nỡ giết rồi, vẫn nên học Thư tỷ tỷ không kích động. Điều kiện của ta rất đơn giản, đi theo ta tiến vào rừng Tuyệt Tích thôi."
"Tiểu thư, ngàn vạn không thể, chỉ bằng mấy người bọn họ vào rừng Tuyệt Tích quá nguy hiểm. Ta đáp ứng lão gia theo sát người, tuyệt đối không thể cho người đi vào!" Hạ Viêm gấp giọng nói.
"Hừ, ngươi có thể không đi, ta sẽ cùng các nàng đi vào, ta hôm nay không đi không được. Cha ta thì ta sẽ giải thích, ngươi dẫn bọn họ trở lại!" Hạ Tâm Nghiên có chút buồn bực.
Lại mất kiên nhẫn hỏi Thư Khinh Thiển: "Ngươi có chịu đi không? Nếu sợ chết vậy thì quỳ xuống nhận lỗi sau đó mau cút đi!"
Thư Khinh Thiển nghe vậy nhíu mày, vấn đề bên trong rừng Tuyệt Tích tuyệt đối không phải chuyện kinh dị, nhưng nàng không có lý do không thể không đi, có đáp ứng hay không chẳng sao cả. Nhưng hai người Văn Hiên, Văn Uyển Nhi thực lực chỉ mới Trúc Cơ, hơn nữa vừa xem thấy kinh nghiệm thực chiến lại thiếu rất nhiều, tiến vào trong sợ là vô cùng nguy hiểm. Mà nàng hiện tại cũng nhận ra rằng Hạ Tâm Nghiên tuy hung bạo, nhưng dường như cũng không phải kẻ đại gian đại ác.
Nàng dịu giọng. "Điều kiện của Hạ tiểu thư ta đáp ứng, tuy nhiên thực lực của Văn Hiên và Văn Uyển Nhi vẫn chưa đến Kim Đan kỳ, đi rồi cũng không giúp được gì, mong Hạ tiểu thư cho bọn họ rời đi. Hơn nữa ta muốn khuyên Hạ tiểu thư nên cân nhắc, rừng Tuyệt Tích là việc mà không có lửa làm sao có khói, hy vọng ngươi không vì nhất thời xúc động mà biến thành sai lầm lớn."
"Ta đã sớm cân nhắc rồi, ngươi không cần nhiều lời. Về phần hai người kia, ta cảm thấy chơi rất vui, không mang tới nhiều phiền phức." Vừa rồi khuôn mặt Hạ Tâm Nghiên không kiên nhẫn, nói lời này cười đến mức có vẻ không là ý tốt.
Văn Uyển Nhi không vui. "Cái gì chơi vui, chúng ta không phải khỉ! Nhưng Thư tỷ tỷ, chúng ta hẳn không có khả năng để một mình tỷ đi theo người kia cứ thế đi vào, hơn nữa ta muốn mở mang một chút, tỷ đừng bỏ rơi ta."
Văn Hiên vốn luôn đảm nhiệm vai trò một tên đầu gỗ cũng mở miệng đột ngột. "Đúng đúng, hai ta cũng sẽ không bỏ rơi cô nương."
Thư Khinh Thiển nghe vậy rất cảm động, các nàng mới quen biết thế mà mới có mấy canh giờ, xem như là bèo nước gặp nhau, nhưng hai huynh muội này lại nhất mực cùng nàng đi mạo hiểm, nặng tình nghĩa thế mà hiếm thấy. Nhưng Thư Khinh Thiển lại không có ý định nhượng bộ, dù sao này không phải chuyện đùa, nàng không muốn bọn họ bị gì.
Phía kia Hạ Tâm Nghiên thấy bọn họ bộ dạng tình nghĩa thắm thiết, không hiểu sao lại có chút phiền lòng, cũng có hâm mộ, lạnh lùng. "Các ngươi đừng có tiếp tục lằng nhằng nữa, đừng nghĩ có thể đi, hoặc lại để lại mạng hoặc là tranh thủ đi vào rừng."
Trực tiếp ngăn lại Hạ Viêm định lần nữa ngăn cản, nàng bước nhanh về phía rừng Tuyệt Tích, chỉ nói lại một câu."Ta sẽ không vào sâu bên trong, chỉ vào xem thôi." Những người đó sẽ đuổi theo kịp, nàng cũng không biết sao lại tin tưởng họ như thế.
Hạ Viêm bất đắc dĩ, thấy thế lập tức dẫn người đuổi theo cũng không quên tiện tay mang theo đám người Thư Khinh Thiển. Thư Khinh Thiển là một tay hảo thủ, thêm một người, tiểu thư lại càng an toàn hơn một phần.
Đợi đến khi mọi người đều đã tập trung, Hạ Tâm Nghiên chậm lại, mang theo nhóm người chậm rãi hướng vào trong rừng. Đại tiểu thư có hứng thú khá cao, từ nhỏ được ngậm thìa vàng nuôi dưỡng trong lồng, nàng nào có cơ hội tận mắt nhìn thấy những con yêu thú yêu tinh mười phần.
Tuy rằng gặp phải nhiều lần yêu thú tập kích nhưng có Hạ Viêm bên cạnh, Đại tiểu thư hiển nhiên không hề áp lực.
Nhưng Văn Hiên và Văn Uyển Nhi tuy nói cũng là lần đầu tiên tiến vào rừng Tuyệt Tích, nhưng đi theo sư phụ cùng sư huynh đã nghe không ít, đối với nguy hiểm vẫn có ý thức nhất định.
Bọn họ rõ ràng cảm nhận được càng đi vào sâu bên trong, cảnh giới của yêu thú càng cao. Nếu như càng tiến vào sâu, sợ rằng Hạ Viêm cũng không ứng phó được, chỉ có thể trông ngóng Đại tiểu thư xem chán rồi. Điều duy nhất khiến họ hơi hơi yên tâm chính là Đại tiểu thư kia không làm khó họ nữa, ngược lại đầy hứng thú nói đông nói tây, một chút cũng không xem họ là kẻ thù.
Hơn nữa đụng phải yêu thú lợi hại, nàng cũng sẽ cho thuộc hạ bảo vệ bọn họ. Ngoại trừ ưa thích trêu chọc Văn Uyển Nhi, ngoài ra thật sự cũng không còn đáng ghét.
Thư Khinh Thiển nhận ra mình không thể ngăn cản Văn Hiên và Văn Uyển Nhi, chỉ xem như không có gì, giữ vẻ mặt trầm tĩnh đi về phía trước. Nàng nhìn qua có vẻ nhàn nhã điềm tĩnh, nhưng thực tế nàng ấy đã đưa thần thức của mình phóng tới cực hạn, trong phạm vi trăm trượng đều đã bị thần thức của nàng bao phủ.
Tuy vậy ở trong mắt Văn Hiên và Văn Uyển Nhi, Thư tỷ tỷ vô cùng thản nhiên, chỉ có bọn họ thập phần căng thẳng. Cùng một vẻ tương tự, chỉ có Hạ đại tiểu thư như nghé con mới sinh, không, là nghé con phát điên. Thư tỷ tỷ lợi hại như vậy nhất định là thâm tàng bất lộ. Trời mới biết rằng trong tay áo Thư Khinh Thiển đã nắm chặt tay, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mang hai người bọn họ chạy trốn.
Văn Uyển Nhi trong lòng oán giận Hạ Tâm Nghiên, nữ nhân này thật sự khó hiểu, vừa mới nổi khùng cưỡng bức bọn họ còn quên đi, hiện tại xem ra cũng không giống người xấu, nhưng lúc nào cũng thi thoảng lại thích đùa cợt nàng, dọc theo đường đi không biết qua bao gian nan. Chỉ có thể hy vọng nhanh chóng kết thúc chuyến đi thảm thương này, mong rằng sẽ không phải gặp nguy hiểm gì.
Hạ đại tiểu thư không để ý chút nào về ánh mắt oán niệm sâu sắc sau lưng, không ngừng tìm kiếm linh thảo.
Vườn thuốc ở nhà nàng có rất nhiều linh thảo, nàng nghĩ có thể hay không tìm được một ít ở rừng Tuyệt Tích. Cùng một loại linh thảo, nhưng cảm giác hái ở rừng Tuyệt Tích so với hái ở trong vườn thuốc thật bất đồng.
Đột nhiên thân thể Thư Khinh Thiển dừng lại, đồng thời thấp giọng kêu lên.
"Dừng lại!"
Hạ Viêm hơi sững người, ngưng thần dò xét, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Hạ Tâm Nghiên mặc dù có chút hung hãn càn quấy, lúc này cũng nhận biết sự tình không ổn. Dù sao có thể làm cho Thư Khinh Thiển cùng Hạ Viêm biến sắc, khẳng định đó là một thứ không dễ đối phó.
Hạ Viêm vung tay xuống, thủ hạ lập tức bảo vệ Hạ Tâm Nghiên, Thư Khinh Thiển cũng lùi về sau đứng cùng Văn Hiên và Văn Uyển Nhi.
Tất cả mọi người lấy ra vũ khí, đề cao cảnh giác, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Chỉ chốc lát sau, kèm theo một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, bóng hình to lớn hạ xuống trước mặt mọi người, làm bụi đất bắn tung lên trời.
Chờ mọi người lui lại, bụi bặm dần dần tan biến, nhất thời cùng nhau hít vào một ngụm khí. Trước mắt là một cái đầu linh hổ màu trắng, thân hình to lớn có chiều cao hơn một con người, bên khoé miệng có hai răng nanh sắc bén như kiếm, toả ra ánh sáng lạnh lẽo.
Không một chút nghi ngờ, nếu bị nó cắn trúng thì trên người liền có hai lỗ thủng.
Nó nằm sấp nửa người xuống, đôi mắt màu nâu nhìn chòng chọc vào mắt các tu sĩ, trầm giọng gào thét. Trong lòng nó tràn ngập thù hận, đều là những kẻ này tự xưng là tu sĩ, trắng trợn ở trong rừng Tuyệt Tích tàn sát bắt giết yêu thú, lấy đi yêu đan bên trong, linh huyết lẫn linh cốt.
Hôm nay nó nhất định phải cho bọn người này cũng nếm cùng một tư vị giết chóc. "Bọn người nhân loại đáng chết, hôm nay nhất định phải cho các ngươi trả giá!"
Nói xong liền mở miệng phun ra một đám lửa. Đám người Thư Khinh Thiển kinh hãi, vội vã tránh ra. Linh hổ này là yêu tu, hiển nhiên có thể nói tiếng người, hẳn là thuộc cảnh giới Hoá Hình kỳ tương đương với tu sĩ nhân tộc Nguyên Anh kỳ.
Thư Khinh Thiển ngự lên phi kiếm bản mệnh, vung ra một lôi phù Kim Đan sơ kỳ. Thân hình của linh hổ quá lớn, tốc độ của Thư Khinh Thiển lại nhanh, lúc bị lôi phù bổ tới da lông của nó đều dựng đứng lên, gò má bị cháy khét một mảnh.
Nhân thời cơ này Hạ Viêm cùng hai vị tu sĩ Kim Đan kỳ khác cùng vận linh lực hướng tới linh hổ hung hăng tấn công.
Thư Khinh Thiển cấp tốc bay quanh linh hổ, kiếm khí bén nhọn bổ vào những nơi nó không phòng bị, đồng thời hô lên với những người thuộc cảnh giới dưới Kim Đan kỳ.
"Các ngươi mau chóng đi đi, linh hổ này tương đương với cảnh giới Nguyên Anh, các ngươi ở lại chỉ chịu chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro