Chương 78: Con Mồi Định Sẵn

"Giết người."

Ngắn gọn trực tiếp, An Huyên Lăng nói xong liền lướt qua các nàng, đi thẳng.

Tử Tương nghe hai chữ này, hai tròng mắt như hiện lên quang mang khác lạ, sau đó vội vàng giữ chặt An Huyên Lăng.

"Giết người? Nếu không ta giúp ngươi, tỷ tỷ ta đã lâu không động gân cốt."

An Huyên Lăng liếc Tử Tương một cái, nữ nhân này bản tính vẫn là không đổi, thấy ai cũng kêu tỷ tỷ, cũng không biết mình cùng nàng bất quá là bạn cùng lứa tuổi, hai mươi xuất đầu.

"Việc trong điện của ta, không cần ngươi, người ngoài nhúng tay."

Nói xong định đi, ai ngờ Tử Tương lại bật cười khẽ.

"Không bằng đôi ta thi đấu, xem ai có thể giết người kia trước?"

Tử Tương dùng ngữ khí kiều mị nói chuyện giết người, chuyện này dường như đã quá quen thuộc với các nàng.

Mặc Tâm thì xem kịch vui, Sơ Hạ cũng muốn xem Tử Tương rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.

An Huyên Lăng mắt lạnh nhìn Tử Tương, chưa nói tới việc nàng không biết mình muốn giết ai, hơn nữa Sơ Hạ cùng Mặc Tâm ở đây, Sở Sương Thiển chắc chắn đã giao cho bọn họ nhiệm vụ, nên An Huyên Lăng không để ý đến Tử Tương, đi thẳng.

"Nữ nhân kia sao thay đổi nhiều vậy, trước kia chỉ cần không vừa ý là rút kiếm, hiện tại lại tránh ra như vậy, thật chán ~"

Tử Tương thở dài, buông tay, vẻ mặt tiếc nuối.

"Tử Tương, ngươi thật sự muốn ở lại đây?"

Sơ Hạ nghi hoặc hỏi, không biết khi nào nữ nhân này nói thật, khi nào nói dối, nàng không phân biệt được.

"Đương nhiên ~ tỷ tỷ từ trước đến nay không nói suông."

Nói xong, Tử Tương một tay khoác lấy Mặc Tâm, một tay khoác lấy Sơ Hạ.

"Đi ~ chúng ta đi miếu đổ nát tìm người đi ~"

Không đợi Mặc Tâm cùng Sơ Hạ từ chối, đã bị Tử Tương kéo đi Huyễn Tinh Cổ Thành, tới miếu đổ nát. Nữ nhân này thật sự là hành động nhanh.

Ba người tới gần miếu đổ nát, Tử Tương liền dừng lại, nhìn quanh, không thấy An Huyên Lăng, lúc này mới yên tâm chậm rãi đi về phía miếu.

"Ngươi thật sự muốn so với An Huyên Lăng?"

Mặc Tâm không đoán được tư duy của nữ nhân này, có khi thành thục ổn trọng đến đáng sợ, có khi lại ấu trĩ ham chơi.

"Thật mà, tỷ tỷ đã nói là không nói suông."

Sơ Hạ liếc Mặc Tâm, tự hỏi mình và Mặc Tâm có gặp nguy hiểm không.

"An Huyên Lăng ra tay, chỉ có hai việc, một là giết người có võ công cực mạnh, hai là giết phản đồ Tu La Điện."

Tử Tương chậm rãi giải thích, rồi nói tiếp: "Người có võ công ngang An Huyên Lăng không nhiều, Tuyệt Ảnh, Thiên Sắc, còn có một cao thủ Lưu Ly Thành, mà những người này hiện tại không cần thiết xung đột với An Huyên Lăng, duy nhất khả năng là phản đồ Tu La Điện."

Trong mắt Tử Tương lóe lên ánh sáng hăm hở, còn có một loại âm lãnh tuyệt vọng, thứ được tôi luyện trong môi trường giết chóc. Sơ Hạ biết, đó là sát khí phát ra khiến người ta tuyệt vọng.

"Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không để các ngươi gặp chuyện."

Nói xong, để Mặc Tâm cùng Sơ Hạ ở bên ngoài miếu, còn mình xông vào. Rất nhanh sau đó, tiếng đánh nhau truyền ra.

"Ngươi... là Tử Tương? Vì sao tới giết ta?"

Một người nam nhân phẫn hận lên tiếng, có chút thở dốc, có vẻ bị thương không nhẹ.

"Tỷ tỷ muốn giết ngươi thì giết, không có vì sao."

Sơ Hạ không biết Tử Tương dùng vũ khí gì, nàng không mang kiếm, cũng không thấy nàng cầm gì, chẳng lẽ là tay không.

Trong miếu đổ nát lại truyền đến tiếng đánh nhau, rất nhanh một người đàn ông bị đá bay ra, ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Nam nhân kia nhìn Sơ Hạ cùng Mặc Tâm, hình như nhận ra Mặc Tâm, biết nàng cùng Tử Tương là đồng bọn, đang muốn xông tới bắt Mặc Tâm, nhưng vừa xoay người, một sợi chỉ bạc từ miếu bay ra, buộc vào cổ gã, lập tức xuất hiện một vệt máu nhợt nhạt.

Tử Tương từ miếu đi ra, tay kéo kéo, sợi chỉ bạc siết càng chặt, nam nhân kia đau đớn quỳ xuống, hai tay muốn kéo sợi chỉ bạc trên cổ, nhưng sợi chỉ quá mảnh, gã không sờ được.

"Ta nói cái tên kia, chết đến nơi còn muốn giở trò, thật đáng chết."

Tử Tương đưa một tay khác ra, thấy ống tay áo nàng bay ra một sợi chỉ bạc khác, trói chặt thân thể gã, hai tay vừa thu lại, gã lập tức bị Tử Tương kéo đến bên cạnh.

"Khụ khụ... Ách..."

Gã muốn túm lấy sợi chỉ bạc trên cổ, nhưng không được, chỉ có thể rên rỉ, vệt máu càng ngày càng sâu, mặt gã càng ngày càng đỏ, đã chuyển sang màu gan heo.

Lúc này, một bóng hồng y lướt qua Sơ Hạ cùng Mặc Tâm, rút kiếm chỉ vào Tử Tương.

"Thả hắn ra, hắn là con mồi của ta."

An Huyên Lăng lạnh lùng lên tiếng, truyền lại sự tuyệt vọng đáng sợ.

"Không được nha ~ ta tìm thấy hắn trước."

Tử Tương siết chặt tay, sợi chỉ bạc siết càng chặt, gã kia chỉ sợ không sống nổi nữa. Sơ Hạ quay đầu đi, nàng từng giết người, từng thấy người khác giết người, nhưng nàng không đành lòng nhìn người khác sống không bằng chết.

An Huyên Lăng không nói hai lời, ném kiếm như ám khí, cắm thẳng vào tim gã, gã tắt thở ngay lập tức. Tử Tương tặc lưỡi.

"Thật chán."

Tử Tương thu sợi chỉ bạc về, xác gã không có gì đỡ liền ngã thẳng xuống đất, không còn hơi thở.

An Huyên Lăng lạnh lùng nhìn gã, người này tự ý quyết định và lên kế hoạch nhiều vụ ám sát, gây không ít phiền toái cho Tu La Điện, nhưng niệm tình gã từng có công, giờ cho gã một cái chết thống khoái.

An Huyên Lăng thu kiếm, xoay người đi.

Tử Tương vẻ mặt chán chường, nàng đi đến chỗ Sơ Hạ cùng Mặc Tâm.

"Đi thôi!"

Nhìn bóng lưng Tử Tương, Sơ Hạ thấy một Tử Tương khác, một người tàn nhẫn độc ác, giết người như trở bàn tay.

Mỗi người đều có hai mặt, Tử Tương cũng vậy, Mặc Tâm cũng vậy, Sở Sương Thiển cũng vậy. Ngay cả mình cũng có hai mặt, mà mặt khác của mình, có lẽ đang dần hiện ra.

Đi một ngày đường, ba người đã trở lại Vô Khuyết Thành, thành phố ngầm. Vừa về đến nơi, người mang tin tức liền truyền đến mệnh lệnh của Sở Sương Thiển.

"Trưởng công chúa muốn chúng ta điều động mấy đợt binh mã về kinh thành, có thể ngụy trang thành thương đội cùng dân thường."

Mặc Tâm nói, mày có chút nhíu chặt, Sơ Hạ cũng vẻ mặt ngưng trọng.

Không ngờ Sở Sương Thiển đã phải dùng đến binh lính, xem ra trong mấy ngày mình rời đi, Sanh Vương đã có động tĩnh không nhỏ.

"Ta sẽ điều động một phần Phi Hùng Quân giỏi cận chiến và một phần Kiếm Thần Quân giỏi kiếm thuật."

Mặc Tâm nói rồi lấy ra hai khối ngọc bội, một cái hình móng vuốt, một cái hình trường kiếm.

"Vậy ta điều động Phi Ảnh."

Mặc Tâm gật đầu, sau đó quay sang Tử Tương.

"Lần này trưởng công chúa giao cho ngươi mang binh đến Minh Nguyệt Thành, trưởng công chúa sẽ phái người khác đảm nhiệm chức tổng giáo đầu."

Mặc Tâm phân công việc nhanh gọn, Tử Tương lập tức tươi cười rạng rỡ.

"Tỷ tỷ cuối cùng cũng được rời khỏi cái nơi quỷ quái không thấy ánh mặt trời này."

Vẻ vui sướng của Tử Tương không giấu được, Sơ Hạ nhìn cũng bật cười.

"Được rồi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường hồi cung!"

Sơ Hạ nhìn từng người về giường, không khỏi có chút khẩn trương, rốt cuộc sắp khai chiến sao?

Kinh thành sắp có một trận tinh phong huyết vũ, thế sự cũng sắp không yên ổn.

Hôm sau, Sơ Hạ tập hợp 150 binh lính, Mặc Tâm mang theo một phần Phi Hùng Quân và Thần Kiếm Quân, Tử Tương mang theo Huyết Nhận Quân và Phi Vũ Quân, chia làm ba đường trở về Minh Nguyệt Thành và kinh thành.

Sơ Hạ cùng Mặc Tâm tính toán sẽ gặp lại ở Minh Nguyệt Thành, còn Sơ Hạ lần đầu tiên tự mình đi ra ngoài cung, có chút lo lắng.

Sơ Hạ ngồi trong xe ngựa, bên cạnh đều là binh lính Phi Ảnh cải trang thành dân thường, thương đội và nông dân, còn có một người làm phu xe.

Ba ngày sau, ba đội quân tới Minh Nguyệt Thành, Sơ Hạ cho bọn lính tản ra trong thành, tránh gây nghi ngờ, Mặc Tâm cũng vậy, hai người hẹn khi rời Minh Nguyệt Thành, sẽ đuổi theo sau.

"Tỷ tỷ rốt cuộc trở lại Minh Nguyệt Thành ~"

Tử Tương vui vẻ nhìn quanh, rồi đi thẳng về phía Túy Mộng Khinh Hoan Lâu.

Sơ Hạ suy nghĩ có nên tới Túy Mộng Khinh Hoan Lâu chào hỏi Tuyệt Ảnh không, nhưng Mặc Tâm chậm rãi nói.

"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng về cung, việc cấp bách là hiểu rõ tình hình trong cung hiện tại."

Mặc Tâm biết Sở Sương Thiển triệu binh mã, chắc chắn trong cung có đại sự.

"Ừ, được."

Sở Sương Thiển đột nhiên triệu binh mã, chắc chắn là không tầm thường.

Sơ Hạ và Mặc Tâm lên xe ngựa, cùng nhau hồi cung, cũng không chào Tử Tương, dù sao nữ nhân này chắc chắn đã quên các nàng, chỉ vì được thoát khỏi cái thành phố ngầm mà cao hứng.

Tử Tương trở lại Túy Mộng Khinh Hoan Lâu, vừa uống rượu vừa ăn thịt, người ngoài không biết còn tưởng nàng trốn từ trong ngục ra.

"Không ngờ Bạch Diên tỷ bị thương nặng như vậy."

Ở Tuyệt Sát Lâu, Bạch Diên cùng Tử Tương thân nhau nhất, tuy Tử Tương nữ nhân này phúc hắc, cả ngày trêu chọc nàng, nhưng Bạch Diên dường như đã quen, cũng mặc kệ Tử Tương trêu chọc, dù sao thì Tử Tương cũng không làm chết nàng được.

"Tái ông mất ngựa, ai biết đâu là phúc họa ~"

Nghĩ đến vẻ mặt ôn nhu của Tuyệt Ảnh, miệng mình nhịn không được cong lên.

"Đúng vậy, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được mỹ nhân về."

Bạch Diên tuy không nói chuyện Tuyệt Ảnh, nhưng Tử Tương nhìn ra được, nha đầu này vẫn luôn thích Tuyệt Ảnh, chỉ là nàng không nói, mình cũng không nhắc lại.

"Ngươi thì sao, không tìm được ý trung nhân ở thành phố ngầm?"

Bạch Diên không uống rượu, chỉ có thể nhìn Tử Tương từng ngụm từng ngụm mà uống.

"Thành phố ngầm trừ việc không thấy ánh mặt trời, toàn là mùi mồ hôi đàn ông, tỷ tỷ ta có thể ở trong đó lâu như vậy đã là giỏi rồi, còn nói ý trung nhân, ngươi cũng biết tỷ tỷ ta mà, chỉ thích trò chơi nhân sinh."

Tử Tương ăn thịt, uống rượu, dù là hình dạng thế nào, nữ nhân này cũng giống như đang quyến rũ người khác.

Lúc này, cửa phòng Bạch Diên bị đẩy ra, chỉ thấy Bạch Trần chậm rãi đi vào.

"À phải rồi, nhà ngươi hình như có ý trung nhân thật đấy, ta thấy tiểu Sơ Hạ cầm bội kiếm của nàng."

Tử Tương ái muội nhìn Bạch Trần, khóe miệng gợi lên một nụ cười như hồ ly, chỉ thấy Bạch Trần vốn dĩ mặt lạnh như băng, nay có một tia mất tự nhiên.

"Ai ~ trước kia mượn chút tiền cũng không cho, bây giờ lại đưa cả bội kiếm cho người khác, ngươi dám nói ngươi không động lòng?"

Tử Tương xem kịch vui, nàng thích xem cái khuôn mặt băng kia bối rối, thật là thú vị.

Bạch Trần quay mặt đi, không đáp, vốn định đến thăm Bạch Diên, tuy biết nàng đã về, nhưng không ngờ nàng lại ở phòng Bạch Diên.

Lúc này Tuyệt Ảnh đẩy cửa bước vào, sau đó nói thẳng.

"Hiện tại tình huống thế nào?"

Tuyệt Ảnh biết, Sở Sương Thiển thả Tử Tương ra, chắc chắn cũng có binh lính theo ra, chắc chắn có sự việc xảy ra.

"Ta cũng không rõ lắm, Sở Sương Thiển chỉ bảo ta đợi lệnh ở Minh Nguyệt Thành, bất quá... ta nghĩ binh lính đều đã được điều đi rồi, phỏng chừng Sanh Vương kia lòng lang dạ thú, chắc chắn cũng đã phái binh đến kinh thành."

Tử Tương uống rượu, khóe miệng là một nụ cười, đôi mắt phát ra ánh sáng sâu kín, nữ nhân này cả ngày một bộ bất cần, nhưng kỳ thật nàng so với ai khác đều nhìn thấu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro