CHƯƠNG 159 : CHỊU TỘI THAY
CHƯƠNG 159 : CHỊU TỘI THAY
Nếu là Thư Điện Hợp lúc trước, nàng tuyệt đối không để hắn lại gần người. Chỉ là hiện tại nàng nội thương quá nặng, cộng thêm ngoại thương bên ngoài, võ công hầu như mất hết, cho dù nhanh nhạy phản ứng lại. Thân thể cũng không kịp né tránh.
Càng thêm Triệu Hồng Trì là nam tử có võ, hắn hạ thủ với nàng không nói đạo lý, năm ngón tay như ưng trảo mà nắm lấy bả vai Thư Điện Hợp, đang muốn xé đi lớp y phục của nàng.
Một tiếng quát vang lên : "Dừng tay!" mạnh mẽ ngăn lại hành động của Triệu Hồng Trì.
Triệu Hồng Trì nghe thấy âm thanh này, động tác dừng lại, chậm rãi quay đầu ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao lại tới nơi này?"
Vừa nói hắn vừa đem tay đặt trên bả vai Thư Điện Hợp thu về, giống như chưa hề phát sinh ra việc gì.
Sau khi bàn tay của hắn rời đi, Thư Điện Hợp kêu rên một tiếng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn vừa cho nàng một trưởng, vừa vặn lên vết thương của nàng, thương tích lần nữa vỡ ra.
Hoài Dương trợn tròn mắt, đi tới giữa hai người, tức giận nhìn Triệu Hồng Trì nói: "Ta ngược lại muốn hỏi ngươi đây là đang làm gì?"
Triệu Hồng Trì quay đầu đi chỗ khác, không dám cùng Hoài Dương đối diện, chân tay luống cuống, ấp úng không nói lên lời.
Hắn cao to vạm vỡ đứng trước thê tử nhỏ nhắn, xinh xắn trước mặt, không còn nửa điểm khí thê dọa người, lại khúm núm như tiểu trượng phu.
Thư Điện Hợp nhìn thấy tình cảnh này , tuy rằng đang trật vật, nhưng cũng không nhịn được ngẩng đầu, phát sinh một tiếng cười trên sự đau khổ của người khác, không sợ phiền phức giễu cợt nói: "Nguyên lại Triệu Hầu gia cũng sợ vợ."
Thế nhân chỉ có sinh và tử, đơn giản chỉ là một cái mạng thôi, nếu bọn họ đã muốn, vậy hãy cầm đi. Thư Điện Hợp nghĩ.
Triệu Hồng Trì nghẹn tức, cột đỏ bừng, nghiến răng nói: "Ngươi...."
Hoài Dương đánh gãy giận giữ của hắn lên Thư Điện Hợp, lần nữa chất vấn: "Hắn đến cùng là Phò mã của Tuyên Thành, người không đối xử tử tế với hắn cũng thôi đi, lúc nãy ta còn nhìn thấy ngươi đang làm cái gì?"
"Nàng là...." Triệu Hồng Trì muốn nói lại thôi, nhìn thấy ánh mắt Hoài Dương đầy ngờ vực cùng thăm dò, hắn nghĩ tới đoạn chuyện xưa không muốn người khác biết kia, giận giữ thu hồi lời nói.
Hắn cũng không muốn ở đây cùng thê tử đối lập, làm mất đi bộ mặt của chính mình, phất tay áo sải bước rời đi.
Trong phòng giam lại khôi phục yên lặng, Thư Điện Hợp như cũ ngồi ở chỗ cũ, vết thương rỉ máu loang lổ thêm trên bạch y trắng.
Hoài Dương quay lưng về phía Thư Điện Hợp, nàng im lặng, nàng cùng Triệu Hồng Trì đang gay gắt không hiểu vì sao Hoài Dương trưởng công chúa lại đột nhiên xuất hiện trong thiên lao này. Đối phương nếu không mở miệng, nàng cũng khó mở lời.
Hai bên trầm mặc không nói lời nào, tới khi Hoài Dương xoay người, lần nữa nhìn về phía vết thương trên mặt Thư Điện Hợp, viền mắt đột nhiên nóng lên.
Nàng đưa tay ra muốn đụng thương tích trên mặt Thư Điện Hợp, lại nghĩ tới thân phận hiện tại, ngón tay cứng đờ thu hồi lại, chậm rãi nói rằng: "Ngươi rất giống mẫu thân của ngươi...."
Nếu không phải là Thư Điện Hợp sống sờ sờ ngồi trước mặt nàng, nàng đều cho rằng hết thẩy đều là ảo giác.
"Ngươi.... nhận thức mẫu thân ta?" Thư Điện Hợp hơi trì độn, mới phản ứng được nàng đang nói cái gì, hai chữ "Mẫu thân" này đối với nàng quá mức xa lạ.
"Đương nhiên..." Hoài Dương miễn cưỡng tìm một từ thích hợp để nói, yết hầu khô khốc nói rằng; "Ta và mẫu thân ngươi là.... bạn cũ."
Năm tháng trôi qua lâu, nàng đã quên đi thời điểm mình mười tám tuổi dung mạo ra sao, nhưng vĩnh viễn không quên được năm mười tám tuổi gặp được người kia, dáng dấp của người đó.
Lúc đó ca nàng vẫn là đại tướng quân, chính mình vẫn còn chưa xuất giám mà nàng ấy đã là quốc mẫu của một đất nước, ngồi ở bên cạnh Khải đế, dung nhan như ngọc, lông mày thanh thuần, tên trán có một đóa hoa đỏ kiều mị, tóc đen, đầu cài đầy trâm, làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp.
Nàng đối với mình gật đầu nhẹ nhàng nở nụ cười xinh đẹp, mặt mày như họa, kinh diễm lòng người, lúc đó cả sảnh đường bởi vì có nàng mà sáng lóa thêm mấy phần.
Hoài Dương nhìn đến thất thần, ca ca hô hoán bên tai , nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Editor: hai cô cháu nhà này đều mê gáiiiiiiii. Cô thì mê mẹ, cháu thì mê con :))))))))))))
Hoài Dương nhìn về phía Thư Điện Hợp, nàng càng phát hiện mẫu tử hai người có khuôn mặt giống nhau, nhưng người trước mắt so với mẫu thân nàng vẫn kém hơn mấy phần.
Nàng lại nghĩ tới điều gì nói: "Năm đó ta đã từng suýt nữa cũng thành mẫu thân của ngươi."
Nàng đã từng năn nỉ ca ca, đưa mình vào trong cung, chỉ mong có cơ hội có thể đến gần người kia một chút, ai biết ma xui quỷ khiến thế nào, ca ca lại đem tên của nàng vào danh sách tuyển tú của Khải đế, làm nàng suýt nữa thành hậu phi , cùng Khải hậu chung một trượng phu.
Thư Điện Hợp nghe nàng nói, hồn bay phách lạc nói: "Bọn họ đến cùng là người như thế nào?'
Trên sử viết, phụ thân nàng là hoàng đế hung tàn, vô năng cho nên mới suýt chút nữa làm mất đất nước, còn đối với mẫu thân của mình lại không viết một chữ nào.
Mà cũng từng nghe người trong hàn lâm viện kể, cũng không phải sự thật là như vậy.
Từng sự việc được mở ra, trong phòng giam tối tăm, thời điểm không còn sớm Hoài Dương nói: "Ngày sau có cơ hội, ta sẽ cùng ngươi tỉ mỉ nói."
"Ngày sau có cơ hội?" Thư Điện Hợp trong lòng cảm xúc ngổn ngang, trầm giọng nói : "Chỉ sợ ra không sống ra khỏi thiên lao này."
Hoài Dương cho rằng Thư Điện Hợp nói thế là sợ hoàng đế sẽ xử trí, khuyên nhủ Thư Điện Hợp rằng: "Tuyên Thành hiện tại đang nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài, ngươi.... không cần phụ nàng."
Chính bản thân nàng vĩnh viễn mất đi tình yêu đó, vì lẽ đó càng hi vọng những vãn bối này có thể nắm giữ được hạnh phúc mà nàng từng khát vọng.
Thư Điện Hợp ngẩn người, nếu như Hoài Dương trưởng công chúa nhận biết mẫu thân nàng, vậy nàng cũng biết thân phận nữ tử của mình, lời nói của nàng ý tứ .....
Hoài Dương đi ra khỏi thiên lao thì bầu trời có mưa nhỏm Triệu Hồng Trì vừa vặn đang đứng ở cạnh xe ngựa cầm ô chờ nàng, hạt mưa rơi xuống thấm vào trong đất. Nàng không nói một lời đi qua trước mặt hắn, nhấc lên y phục trực tiếp lên xe ngựa, Triệu Hồng Trì sau đó cũng leo lên ngồi bên cạnh người nàng.
Xe ngựa chuyển động chạy, sau một hồi lâu, Triệu Hồng Trì mới đuối lý thấp giọng kêu một tiếng: "Hoài Dương....'
Không được đáp lại, mặt hắn u ám hỏi; "Ngươi có phải là đối với người kia nhớ mãi không quên?"
Hoài Dương hiện tại không muốn nhìn mặt người mà nàng sống cùng hơn mười năm, là trượng phu luôn bao dung nàng mọi điều, tính khí như cây bông vậy, nàng quay đầu đi, nhìn xe ngựa chạy.
"Nàng là...."
"Nàng không phải là người mà ngươi đang nghĩ tới." Hoài Dương chẳng muốn cùng hắn đối chất trực tiếp qua loa nói. "Tuyên Thành mang thai."
"Làm sao có khả năng?" Triệu Hồng Trì biến sắc, trong lòng kiên quyết suy đoán của mình không thể nào sai được.
Ở ngoài cửa cung có một chiếc trống lớn, tiếng trống có thể vang vọng khắp hoàng thành.
Tình huống bình thường đại thần nếu có việc muốn tấu, phải trải qua thông chính ty . nhưng cũng có những việc ngoài ý muốn như tin tức của quân sự, đại thần sợ thông chính ty chậm chạp truyền tin hỏng mất quân tình, thì sẽ gõ trống này, trống vừa vang lên, toàn bộ hoàng thành đều nghe thấy, hoàng thượng sẽ cho người truyền người gõ vào.
Hoặc là có đại thần có oan uổng muốn tố trạng, hoàng thượng cự tuyệt mà không gặp. Miễn là nghe thấy tiếng trống này, hoàng thượng nhất định sẽ triệu kiến.
Phùng Chính nghĩ hết mọi cách, hắn chỉ có thể dùng cách này để gặp vua, hắn nhấc lên dùi trống, nghĩa chẳng từ nan mà gõ.
Lực gõ nện xuống, tiếng trống vang lên, tức khắc truyền khắp hoàng cung, Tả Hoài bưng bát tổ yến đưa cho hoàng đế dùng, nghe thấy tiếng trống tay vội run lên, suýt đổ bát.
Chốc lát Phùng Chính đã được mang tới trước mặt của Lã Mông.
Lã Mông uống trà, đánh giá người trước mặt, hỏi; "Ngươi là nhị công tử phủ thừa tướng, đang là ngũ phẩm viên ngoại lang?"
Phùng chính chuẩn mực đáp: "Vi thần chính là..."
"Ngươi mới sáng sớm đã đánh trống là vì chuyện gì?"
Phùng Chính hướng Lã Mông quỳ xuống, đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình: "Thần muốn hướng hoàng thượng kêu oan!'
"Hả ?" Lã Mông nói một tiếng, cả người uy nghiêm lên.
Phùng chính sợ tới sởn gai ốc, lấy hết dũng khí nói: "Vi thần vì Thư phò mã kêu oan, Thư Phò mã bị hạ ngục là vô tội!"
Lã Mông nghe được 'Thư phò mã" ba chữ này , sắc mặt lập tức trầm lại, trong điện bầu không khí căng thẳng.
Phùng Chính giả bộ không phát hiện , sau lưng từng giọt mồ hôi muốn chảy ra , tiếp tục nói: "Vi thần ở hình bộ lật xem án, ngẫu nhiên phát hiện việc thơ châm biếm của Thư Nguyên Túc, sau khi xem xong đối với câu thơ kia có lòng hiếtu kì, thế là liền nhớ trong đầu. Phò mã hiểu rộng, uyên bác thơ phú, vi thần liền đọc thơ kia thỉnh giáo phò mã...."
Lã Mông im lặng không nói gì, nghe hắn giải thích.
Phùng chính cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem vẻ mặt hiện tại của hoàng thượng, nhắm hai mắt lại, cắn răng đem hết thảy tội lỗi vơ lên người mình , nói: "Vì lẽ đó Thư phò mã kỳ thực là vì giúp vi thần giải thích nghi hoặc, mới để hoàng thượng hiểu lầm hắn."
Tuy lấy cớ này là vô cùng ngu xuẩn, thế nhưng là đại thần của hình bộ, hắn cũng có thể đọc được bản án thơ châm biếm, về tình , về lý đều tạm chấp nhận.
"Huống hồ vi thần có chứng cứ, liên quan tới Thơ châm biếm của Thư Nguyên Túc, vi thần từng ngầm điều tra một ít chuyện, đều đã viết trên tấu."
Phùng chính nhấc thân thể đang cứng ngắc, đưa tay thò vào trong tay áo móc ra một bản tấu chương, giơ cao khỏi đầu hướng phía Lã Mông trình lên, sau đó yên lặng đợi phán quyết.
Lã Mông vẫn yên lặng, trong đại điện bầu không khí yên tĩnh tới đáng sợ, Ngực Phùng Chính căng thẳng, tim đập loạn xạ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Hiện tại hắn ở đây, là hắn đã không để ý tới sinh tử nữa rồi, chỉ mong hoàng thượng có thể dễ tha cho bạn tốt của mình.
"Người tới a, đem hắn lôi xuống...."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro