Chương 4

"Đương nhiên có thể." Trình Nặc ôn nhu trả lời, bởi vì Wechat Lâm Thiều dùng voice, cho nên nàng cũng dùng voice trả lời.

Thanh âm thật là dễ nghe, Lâm Thiều cảm thấy nàng đặc biệt muốn Trình Nặc nói chuyện cho mình nghe, nói gì cũng tốt.

"Vậy số Wechat của tỷ tỷ?" Lâm Thiều lại hỏi.

Trình Nặc liền đưa số di động của mình gửi cho Lâm Thiều, Lâm Thiều lập tức lưu vào danh bạ trong điện thoại, cũng lập tức ở trên Wechat gửi lời mời kết bạn.

Trình Nặc nhìn thấy lời mời, liền thông qua, cũng ghi chú hai chữ Lâm Thiều.

Lâm Thiều nhìn hình trên Wechat Trình Nặc, chính là một bức ảnh phong cảnh, bạn bè trong vòng ba ngày có thể thấy được, Lâm Thiều cái gì cũng không thấy.

"Tối 7 giờ đến trường học đón em?" Trình Nặc gửi voice Wechat lại, trưng cầu ý kiến.

Trình Nặc nói cái gì, thanh âm cũng thật ôn nhu, Lâm Thiều cảm giác thanh âm của Trình Nặc, nàng có thể nghe cả trăm năm.

"Được, làm phiền tỷ tỷ." Lâm Thiều rất là ngoan ngoãn đánh chữ trả lời, nàng không quá quen gửi voice, bởi vì nàng không thích giọng loli của mình.

"Đến lúc đó gặp." Những lời này của Trình Nặc là đánh chữ trả lời.

Lâm Thiều gửi một cái vẻ mặt thực đáng yêu, sau khi gửi xong, nàng mới ý thức được, không biết vì sao, nàng ở trước mặt Trình Nặc không những không thô lỗ lên được, còn thích giả bộ đáng yêu, nàng trước kia ghét nhất là nữ sinh giả bộ đáng yêu! Bây giờ có loại cảm giác vả mặt bộp bộp bộp, mình đây là làm sao? Lâm Thiều có chút không hiểu nổi bản thân.

Trình Nặc nhìn Lâm Thiều gửi vẻ mặt đáng yêu, nhịn không được khẽ cười một chút, nghĩ thầm, Lâm Thiều vẫn là một tiểu nữ sinh.

Ngay khi buông di động, Lâm Thiều đột nhiên nghĩ đến, đêm nay cùng ăn cơm với nữ thần tỷ tỷ, mình có nên trang điểm cho bản thân một chút hay không đây? Nhưng người ngay cả bôi kem dưỡng da còn ngại phiền toái, nếu không phải bởi vì đến mùa đông, cảm giác mặt sắp khô nứt ra rồi, thì nàng tuyệt đối sẽ không bôi đồ vật lên mặt mình, làm nữ hán tử sống thoải mái tự tại. Không thể nào xuống tay sửa sang lại bản thân mình, ngay cả quần áo, đều là quần jean áo thun thuần một màu, thế nhưng tìm không ra một bộ quần áo hơi thục nữ chút.

Lâm Thiều nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt còn tạm được, không phải loại mặt trái xoan đang lưu hành, trên mặt có chút cảm giác thịt thịt nhỏ, nhưng cũng không quá nhiều thịt, ngũ quan cũng còn có thể, đại khái nhan sắc trên tầm trung? Lâm Thiều bây giờ khẳng định không chắc, trước kia nàng còn cảm thấy bản thân lớn lên khuôn mặt còn tạm, một khi so với Trình Nặc, chính là người qua đường Giáp. Nhìn vào gương hồi lâu, Lâm Thiều từ bỏ ý niệm trang điểm bản thân, bởi vì nàng thật sự không thể nào xuống tay, trang điểm là việc tinh tế như vậy, bản thân mình sao có thể? Quá khó khăn, đối với Lâm Thiều mà nói sống thành nữ hán tử so với sống thành nữ nhân tinh tế dễ dàng hơn nhiều. Mà, nghĩ thầm dù sao có trang điểm như thế nào, một khi so với Trình Nặc vẫn là thua chị kém em, nói nữa cẩu Đông khẳng định cũng đã nói qua với Trình Nặc mình không yêu trang điểm, mà, tính tình của mình, sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ, Lâm Thiều có chút tự sa ngã thầm nghĩ.

Tới 7 giờ, Trình Nặc đúng giờ tới trước cổng trường gọi Lâm Thiều, Lâm Thiều nhìn Trình Nặc tới trước thời gian 5 phút, nghĩ thầm má ơi, cẩu Đông trước nay cũng chưa từng đúng giờ như vậy, tỷ tỷ đúng giờ như vậy, thật là làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh. Này tỷ tỷ, tỷ tỷ đúng thực là có thể.

Lâm Thiều lập tức từ phòng ngủ chạy ra bên ngoài, nàng cũng không thể đến muốn, để Trình Nặc chờ.

Trình Nặc nhìn thấy Lâm Thiều chạy về phía mình, liền hướng về Lâm Thiều cười cười.

Lâm Thiều thấy Trình Nặc lại hướng mình mỉm cười, nghĩ thầm tỷ tỷ này nhan sắc tốt, thanh âm tốt, cười rộ lên, còn tự mang theo hào quang? Bản thân mình là nữ nhân đều không ngăn cản được mị lực của nàng, nam nhân nào chịu được, quả thực có phúc tám đời, mới có thể theo đuổi được Trình Nặc, nàng đều có chút ghen ghét với nam nhân có thể theo đuổi được Trình Nặc, mệnh cũng thật tốt quá!

"Tỷ tỷ." Lâm Thiều đi tới trước mặt Trình Nặc, thực ngoan ngoãn kêu, dù không biết sao, chính là có loại cảm giác thẹn thùng không tên.

Trình Nặc tuy rằng làm tỷ tỷ Trình Đông hai mươi mấy năm, kỳ thật khi nàng còn nhỏ hy vọng khi mẹ nàng mang thai lần hai, sẽ sinh là muội muội, nàng kỳ thật vẫn luôn rất ghét bỏ Trình Đông, vẫn luôn cảm thấy hắn chiếm mất vị trí của muội muội mình.

Diện mạo đáng yêu, bộ dáng thoạt nhìn mềm mềm mại mại, vừa hung hăng, vừa ngây thơ, Lâm Thiều giờ phút này phi thường phù hợp với bộ dáng muội muội lý tưởng mà nàng muốn. Vì thế Trình Nặc cơ hồ không khống chế được tay của mình, duỗi tay sờ soạng đầu Lâm Thiều một chút, giống như người ta vuốt mèo, cũng xoa xoa đầu, biểu tình ôn nhu lại sủng nịch.

Lâm Thiều căn bản không ý thức được nàng sẽ đột nhiên xoa đầu mình, động tác thân mật như thế, lại thấy bộ dáng Trình Nặc ôn nhu lại sủng nịch, Lâm Thiều cảm giác trên mặt không ngọn nguồn nóng lên, nghĩ thầm mặt nhất định lại đỏ. Gặp quỷ, nàng khi nào dễ đỏ mặt như vậy, chính là đôi mắt xinh đẹp kia của Trình Nặc, cảm giác tựa như say rượu, sẽ say chết ở bên trong.

Trình Nặc cũng cảm thấy hành động tựa hồ có chút đột ngột, nhưng thất Lâm Thiều chỉ là đỏ mặt, cũng không có bài xích, liền yên tâm, bất quá nàng vẫn là chút không nỡ thu tay. Lại xem bộ dáng đáng yêu khi Lâm Thiều đỏ mặt, nghĩ thầm Lâm Thiều cùng với bộ dáng Trình Đông miêu tả một chút cũng không phù hợp. Bất quá người vốn dĩ chính là có rất nhiều mặt, hai người khác nhau cho dù cùng xem một người, cũng sẽ có nhận thức hoàn toàn bất đồng. Dù sao Trình Nặc liền cảm thấy Lâm Thiều rất đáng yêu, cho dù giống như Trình Đông miêu tả vậy, thì tựa hồ cũng là một người rất thú vị.

"Lên xe đi." Trình Nặc ôn nhu nói.

Lâm Thiều cảm thấy Trình Nặc giống như có hai bát thiên kim, đẩy ra xấu hổ cùng ngượng ngùng trong lòng nàng, cho nàng một loại cảm giác vô luận nàng là trạng thái gì, nàng đều có thể tiếp nhận hết, người có thể mang đến loại cảm giác này, quả thực làm người ta vô pháp kháng cự.

"Muốn ăn cái gì?" Sau khi lên xe Trình Nặc hỏi Lâm Thiều.

Kỳ thật Lâm Thiều còn nhớ thương buffet hải sản lần trước, nhưng nàng không có mặt mũi nói ra, rốt cuộc cũng quá đắt, nàng không thể để cho tỷ tỷ người ta quá tiêu tốn.

"Đều có thể, em không kén ăn." Lâm Thiều nói, nghĩ thầm bữa tiệc lớn đương nhiên sướng, nhưng bản thân mình vẫn rất dễ ăn, tuỳ tiện ở quán ven đường, nàng cũng đều thoả mãn, nhưng khí chất của tỷ tỷ thoạt nhìn không giống như bộ dáng sẽ ăn quán ven đường.

"Không kén ăn dễ nuôi, khá tốt." Trình Nặc mỉm cười.

Lâm Thiều suy nghĩ mình đối với Trình Nặc có phải có chút tẩu hoả nhập ma hay không, bằng không làm sao sẽ cảm thấy ngữ khí này của Trình Nặc cứ như là sau này muốn nuôi mình vậy, Lâm Thiều nghĩ thầm, mình nhất định là tự thêm thắt vào, tỷ tỷ người ta chỉ là thuận miệng nói thôi.
-----------------
Xin lỗi mọi người. Dạo này nhà mình có nhiều việc quá. Tiến độ dịch sẽ khá chậm nhưng mình sẽ cố gắng hết sức, mọi người thông cảm 😞

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro