Chương 107: Vẫn ổn

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 107: Vẫn ổn

Tiêu Tình đã không đóng phim nhiều năm, nhưng sẽ được mời làm giám khảo, trong lòng mọi người, bà ấy đã là huyền thoại áp đảo cái giới này, ai cũng không ngờ, bây giờ bà ấy lại đứng ra làm chỉ đạo cho một bộ phim?

Thật không thể tin được! Tin tức nặng ký đầu năm! Không! Nên nói đây là chủ đề có thể bàn luận trong suốt năm nay, các phóng viên tại hiện trường điên cuồng chen lấn, bảo vệ không cản nổi, hai chữ "cô Tiêu" đã phá tan khách sạn, tin tức ngay lập tức lan truyền nhanh chóng trên mạng.

"Cô Tiêu chỉ đạo diễn xuất?"

"Vãi vãi vãi, cô Tiêu muốn đóng phim?"

"Trời ạ, bộ phim [Giai Nhân] này rốt cuộc có hậu thuẫn gì thế, đến cô cả Tiêu cũng mời được?"

"Có ai phân tích cụ thể lá bài tẩy của đạo diễn Vu không?"

"Thầy Tống là đạo diễn âm thanh, cô Tiêu là chỉ đạo diễn xuất, hai vị này cộng lại cmn chính là giới giải trí và giới âm nhạc đó!"

"Hai vị đỉnh nóc kịch trần của hai giới hợp tác, thật là một sự kiện hiếm có, xin hỏi điều này có thể coi là anh hùng hội tụ không?"

"Xin lỗi, chỉ cần một trong hai người này đã có thể coi là anh hùng hội tụ!"

Gần nửa ngày, tin tức Tiêu Tình gia nhập [Giai Nhân] đã lan truyền triệt để trên mạng, độ thảo luận bùng nổ, Weibo và diễn đàn đã sập bốn năm lần mới khôi phục, các lập trình viên đều nhao nhao cười nói: "Đã hơn một năm không xảy ra chuyện như vậy rồi, nhưng vẫn mong chờ hai thầy cô hợp tác!"

Một viên đá kích ngàn tầng sóng, nhiều năm trước đây Tống Minh và Tiêu Tình vốn đã có thể hợp tác, sau khi bị Tống Minh từ chối, điều đó trở thành một cái gai trong lòng fan, hiện tại bọn họ tự nhiên nói: "Đó là tính cách cô Tiêu của chúng tôi tốt, không so đo."

"Cô Tiêu của chúng tôi phẩm cách cao, ai không biết cô Tiêu của chúng tôi có EQ cao."

Tài khoản marketing nhanh chóng đuổi theo chủ đề, vốn là họp báo của [Giai Nhân], giờ đã biến thành một buổi tiệc ca ngợi Tiêu Tình, đến tối, Tiêu Tình mới xuất hiện trên Weibo, đăng bốn chữ —— Duyên phận đưa đẩy.

"Chậc, vẫn giả vờ như mọi khi." Tô Anh cực kỳ nhìn không vừa mắt, nhấn vô số lần mới nhìn Cố Khả Hinh:" Sao bà ta lại đến đoàn phim?"

Chuyện này đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ, vốn cho rằng các cô và Tiêu Tình sau này mới có giao thoa, không ngờ hiện tại đã đối mặt chính diện, Tô Anh càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, đã "thích" hết những bình luận chửi Tiêu Tình, Cố Khả Hinh bên cạnh quay lại hỏi: "Gần đây bà ta có lịch trình gì không?"

"Không." Tô Anh thở dài: "Nhưng gần đây bà ta thường xuyên đến nhà họ Cảnh, Cảnh Viên không nói với cậu sao?"

Cố Khả Hinh mím môi.

Cảnh Viên ngược lại đã nói với cô, nhưng mỗi lần Tiêu Tình đến đều là ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu với Triệu Hoà, tính cách như Cảnh Viên mãi mãi sẽ không làm ra chuyện thăm dò mẹ nàng và Tiêu Tình, cho nên đến bây giờ, Cố Khả Hinh vẫn chưa có đầu mối.

"Bà ta vào đoàn phim, có ảnh hưởng đến cậu không?" Tô Anh quay đầu hỏi cô, Cố Khả Hinh lắc đầu: "Không có gì đáng ngại."

Bỏ qua tất cả mọi thứ, chỉ xét riêng đoàn phim, việc Tiêu Tình gia nhập có thể nói là tiêm máu gà cho đoàn phim, bộ phim này có sự tham gia của Tống Minh đã làm mọi người vô cùng chờ mong, hiện tại còn thêm Tiêu Tình, muốn không hot cũng khó, doanh thu phòng vé cùng với danh tiếng ổn định, Tiêu Tình vắng bóng vào lúc đang rất hot, số lượng phim bà ấy tham gia không nhiều, nên ai nấy đều nói còn "nợ" bà ấy một vé xem phim. Giờ đây, bộ phim do chính bà ấy trực tiếp chỉ đạo, chỉ riêng cái tên của bà ấy thôi cũng đủ khiến rạp chiếu phim đông nghẹt, điều đó đã có thể dự đoán trước. Hơn nữa, lần này Tiêu Nhu cũng không dám quấy rối nữa.

"Cậu nói xem Tiêu Nhu có ý gì?" Tô Anh nghĩ không ra: "Tại sao lại không nói cho Tiêu Tình?"

"Bà ta dám nói sao?" Gương mặt vốn ôn hòa của Cố Khả Hinh lộ vẻ trào phúng, nhếch môi cười nhạo: "Bà ta không dám, cũng gánh không nổi."

Tô Anh hiểu Cố Khả Hinh đang nói cái gì, ánh mắt tối tăm, cô ấy còn chưa mở miệng, Cố Khả Hinh đột nhiên hỏi: "Tiêu Nhu gần đây đang làm gì?"

"Vẫn chưa về công ty." Tô Anh trả lời cô: "Hình như bị nhốt ở nhà họ Tiêu."

Cố Khả Hinh nhướng mày, nói: "Cho người theo dõi bà ta đi."

"Bà ta làm sao?" Tô Anh nghi hoặc, gần đây Tiêu Nhu rất thành thật, đoán chừng là do Tiêu Tình trở về, bà ta không ra khỏi cổng lớn, an phận ở nhà làm chủ, ngay cả Cố Khả Hinh cũng không tìm đến, nghe nói lần trước ở nhà họ Cảnh, cũng là nén giận, xin lỗi Triệu Hòa đàng hoàng, Tô Anh còn tưởng rằng gần đây bà ta sẽ an phận.

"Bà ta muốn chạy trốn." Cố Khả Hinh nói: "Gần đây cậu để ý bà ta nhiều hơn, nếu phát hiện tài chính của bà ta bất thường, trực tiếp nói cho mình biết."

Tô Anh gật đầu: "Nhưng trước mắt chúng ta vẫn không động đến bà ta."

Chỉ riêng tài liệu trên tay các cô, cũng đủ cho Tiêu Nhu ăn một vố, khổ nỗi những tin tức này căn bản không thả ra được, Cố Khả Hinh nhìn về phía cô ấy, nhướng mày: "Chúng ta không động được, tự nhiên có người động được."

Về phần cô, chỉ cần đưa những chứng cứ này ra trước mặt người có thể động, là được.

Lúc này Tô Anh mới kịp phản ứng Cố Khả Hinh nói là nhà họ Cảnh, cô ấy vỗ trán: "Mình hồ đồ quá."

Luôn cho rằng Tiêu Tình quan hệ tốt với Triệu Hòa, nhà họ Cảnh sẽ thiên vị nhà họ Tiêu, nhưng gần một năm, Tiêu Nhu tự đào mồ chôn mình làm quá nhiều, sợ là Triệu Hòa cũng nhịn không được bà ta, Tô Anh hỏi: "Vậy mình sửa lại rồi gửi cho cậu."

Cố Khả Hinh cúi đầu ừ một tiếng.

Vốn là bà ấy muốn chu toàn với Tiêu Nhu, đánh du kích chiến, thế nhưng hiện tại Tiêu Nhu muốn chạy trốn, cô có thể làm chính là giữ người lại, về phần thương tổn Tiêu Nhu trước kia gây cho mình, tự nhiên phải trả lại gấp bội.

Cô muốn Tiêu Nhu ở bên cạnh Tiêu Tình, ngày ngày lo lắng đề phòng, ăn ngủ không yên.

Cô muốn Tiêu Nhu nhìn Tiêu Tình nâng mình lên, trước kia Tiêu Nhu thích nhất làm mọi chuyện trở ngại đè ép cô , hiện tại nhìn Tiêu Tình lót đường cho mình, chắc chắn hận không thể xé xác cô.

Nhưng Tiêu Nhu không thể, cũng không dám.

"Đúng rồi, chị Mạc hỏi scandal của cậu và cô Cảnh, có muốn nhắc tới hay không?" Hiện tại Mạc Ly biết Cố Khả Hinh có quan hệ với nhà họ Cảnh, sự quyết đoán bình thường giảm đi một nửa, còn chủ động hỏi ý kiến của Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh nghiêng đầu: "Có thể."

Hiện tại là cơ hội tốt, độ hot của Tiêu Tình kéo nhiệt cho [Giai Nhân], [Giai Nhân] kéo nhiệt cho cô và Cảnh Viên, vốn đã chuẩn bị nhắc tới điều kiện tiên quyết khi quay phim, hiện tại thời cơ vừa vặn.

Tô Anh gật đầu: "Vậy để mình nói với chị Mạc một tiếng."

Cô ấy nói xong quay đầu chuẩn bị gọi điện thoại cho Mạc Ly, đi được một nửa lại xoay người, nhìn về phía Cố Khả Hinh, nhỏ giọng hỏi: "Tiêu Tình vào đoàn, cậu thật sự không sao chứ?"

Cố Khả Hinh cầm điện thoại, ánh mắt tối lại, cô nói như không có việc gì: "Không sao."

"Lúc đi giúp mình đóng cửa lại." Cô nói: "Mình đi tắm đây."

Tô Anh nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô rời đi, nắm chặt điện thoại, nói không sao ai mà tin, nếu quả thật thản nhiên như vậy, Cố Khả Hinh cần gì phải tránh đi, chuyện trước kia, cô ấy là người ngoài cũng chịu tổn thương rất lớn, chớ nói chi là Cố Khả Hinh, e là thất vọng đau khổ tột cùng.

Cô cắn răng sống chết cũng muốn phấn đấu trong giới, không phải đã nói lên nỗi hận của cô sao?

Tô Anh muốn tự vả miệng, thật sự là nói năng không lựa lời, cô ấy đột nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Cảnh Viên, hỏi nàng có thể nói vài câu với Cố Khả Hinh hay không, nhưng cô ấy và Cảnh Viên không thân...

Tô Anh ở trong phòng khách xấu hổ đi tới, Cố Khả Hinh ở trong phòng tắm đứng bên cạnh bồn rửa mặt, tiếng nước chảy ào ào, rất nhanh một bồn nước đầy, tràn ra, cô cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình trong nước, thật nhợt nhạt, gợn sóng dập dờn.

Cô không nói cho Cảnh Viên biết, thật ra khi còn bé cô cũng từng "chết đuối", lớn bằng Cảnh Viên, ba cô dẫn cô đi hồ bơi, cô ngủ mơ mơ màng màng, khi bị nước lạnh nhấn chìm cô mới tỉnh táo, cô rất gắng sức kêu cứu, nhưng hồ bơi vừa rộng vừa trống trải, giống như cô đi nhầm vào thế giới xa lạ, không ai nghe thấy tiếng cô kêu cứu, không ai nhìn thấy cô.

Cô hoàn toàn bị nước nhấn chìm, chân tay luống cuống, cô chỉ cảm thấy cơ thể không ngừng chìm xuống, nước nhấn chìm đỉnh đầu cô, nhấn chìm hai tay cô, sặc đến nước mắt chảy ròng, cô rất muốn hét lên, vừa mở miệng, miệng đầy nước lạnh như băng, chân cô đá lung tung, đá đến cơ thể ấm áp, cô cúi đầu, là ba cô.

Cô không nhớ ngày đó đã thoát ra khỏi hồ bơi như thế nào, cô chỉ nhớ rõ ba cô rất nặng, rất nặng, cô liều chết muốn mang người đến bên cạnh hồ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, bắp chân cô bị chuột rút nhưng nỗi đau ấy như thế nào cô cũng không cảm nhận được nữa.

Cô chỉ muốn sống.

Sau đó cô sống sót, ba cô đưa cô đến thành phố mới, đổi tên, cô cũng quen biết Tống Minh và Úc Tư, quen biết Tô Anh, cuộc sống của cô dường như bắt đầu có chuyển biến mới, nhưng cũng chỉ là, dường như.

Cố Khả Hinh lao đầu vào trong nước, mở hai mắt ra, đuôi mắt đỏ tươi, cô dường như nhìn thấy ba cô còn ở dưới nước, vẫy tay với cô, nói với cô: "Con gái, xin lỗi con, ba phải đi trước rồi."

Cô lạnh mặt nhìn người khác từ bên cạnh thi thể ba cô đi tới, còn nhỏ giọng nói: "Làm tôi sợ muốn chết, đột nhiên ngã xuống, tôi còn tưởng là thứ gì chứ."

"Bị điên à, muốn chết thì về nhà mà chết, bệnh viện lại xui xẻo rồi."

"Thật là xúi quẩy, máu me be bét..."

"Để tôi chụp hai tấm."

Cô nhìn đám người ồn ào, vô số người tới tới lui lui, nhưng không ai dừng lại, ánh mắt bọn họ lạnh lùng, âm thanh lạnh như băng đâm vào người cô, cô giống như không có chút tri giác nào, chỉ đứng yên tại chỗ, mặc cho những lời bàn tán kia như thủy triều bao trùm lấy cô.

Cố Khả Hinh nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, bên hồ bơi thật ra còn có một bóng hình.

Tinh tế, thon thả, một tay có thể ôm trọn, phản chiếu trong nước, phiêu đãng theo sóng.

Cố Khả Hinh ngẩng đầu lên! Mặt gương bởi vì động tác của cô chấm đầy bọt nước, chiếu ra vô số hình ảnh của cô, mỗi cô đều thần sắc hờ hững, ánh mắt bình tĩnh, u uất, nhìn kỹ thì cất giấu nỗi uất hận ngập trời.

Tiêu Tình vào đoàn, cậu thật sự không sao chứ?

Cố Khả Hinh nhắm mắt, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén xoẹt qua, đau đến mức cơ thể cô co rúm lại, hai tay nắm chặt, cơ thể căng thẳng đến mức cơn đau lan ra từng tế bào.

"Ting ——"

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, dưới bầu không khí yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, Cố Khả Hinh theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy điện thoại bên cạnh bồn rửa mặt, cô lấy lại tinh thần cầm lên, nhìn thấy trên đó hiển thị tin nhắn của Cảnh Viên, ánh mắt cô trong nháy mắt mềm mại.

Cảnh Viên: "Cố Khả Hinh, chị không sao chứ?"

Khóe mắt Cố Khả Hinh ướt át, khóe mắt đỏ lên, trên mặt tràn đầy nước lạnh, theo cằm nhỏ xuống, trông vô cùng chật vật, nhưng cô biết, lo lắng trong lòng cô đang bị mặt trời xua đuổi, chiếu sáng, ánh mắt cô chăm chú, một lần nữa nhuộm lên sắc màu, ánh sáng lung linh, tươi đẹp rạng rỡ.

Cô không sao, cô còn có Cảnh Viên.

Không giống với ba cô, Cảnh Viên sẽ không buông tay cô ra.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Viên: Chị không sao chứ?

Cố Khả Hinh: Không hôn không dậy nổi.

Cảnh Viên:...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro