Chương 122: Chìa khóa
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 122: Chìa khoá
Cố Khả Hinh không phải người lỗ mãng, cô không tin Tiêu Tình sẽ vì một câu nói của cô mà đi điều tra chuyện hai mươi năm trước, lúc ấy cô và Lục Trường Bạch đã chết là chuyện chắc như đinh đóng cột, nếu thật sự nghi ngờ, cũng sẽ không để tới hôm nay, về phần bà ấy thật sự muốn đi điều tra, Cố Khả Hinh cũng hoàn toàn không lo, bởi vì cô đã sớm để Triệu Hòa phong toả tất cả tin tức của cô, nếu Tiêu Tình ra tay điều tra, vậy Triệu Hòa sẽ nổi lên nghi ngờ, về phần Tiêu Nhu, hôm nay cô sẽ đi giao dịch, cho nên lần thăm dò này, cô đơn thuần chỉ là muốn trút hận.
Nhịn lâu, người sẽ khó chịu.
Tiêu Tình chỉ thất thần hai giây rồi khôi phục lại như thường, Cố Khả Hinh giả vờ hỏi: "Cô Tiêu, cô sao vậy?"
"Không sao." Tiêu Tình nói: "Nghĩ đến một số chuyện cũ, em gái của ta." Bà ấy ngẩng đầu: "Chủ tịch Tiêu, cháu biết rồi đấy, lúc còn trẻ đã làm chút chuyện không phải, đột nhiên lại nghĩ tới."
Cố Khả Hinh bình tĩnh nhìn Tiêu Tình, trong nháy mắt không phân biệt được bà ấy có đang diễn trò hay không, hay là nhiều năm như vậy, trong tiềm thức của bà ấy, đã sớm coi chuyện này là lỗi của Tiêu Nhu?
Dù là trường hợp nào cũng làm cô thấy đáng sợ.
Tiêu Tình nói: "Hay chúng ta bàn về kịch bản đi."
Một bộ dạng dịu dàng vô hại, săn sóc tao nhã, đáy lòng Cố Khả Hinh lạnh lẽo, hai tay cô lạnh lẽo, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên: "Cô Tiêu và chủ tịch Tiêu, hoàn toàn không giống nhau."
"Chuyện của chủ tịch Tiêu cháu có nghe qua một hai, xin lỗi vì vừa mới mạo phạm cô."
"Nói gì vậy chứ." Tiêu Tình liếc mắt: "Đều là chuyện đã xảy ra, chưa tới mức mạo phạm, không cần xin lỗi."
Ánh mắt Cố Khả Hinh thật sâu: "Cô thật tốt."
Những lời này Tiêu Tình đều đã nghe thành quen, nhưng Cố Khả Hinh nói ra, lại có ý rất khác, cô vừa mới dùng chuyện cũ của Tiêu Nhu để kéo gần quan hệ của hai người, xem ra rất thành công.
Kiểu người ưu tú như Cố Khả Hinh, vô cùng hiếm gặp, bà ấy nhất định phải giữ trong tay mình.
Hai người đều mang tâm tư riêng, lúc Cảnh Viên vào phòng bệnh hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Tiêu Tình bị Cố Khả Hinh dỗ dành đến mức vui vẻ rạng rỡ, quay đầu: "Những chuyện này Viên Viên nói với cháu à?"
Cố Khả Hinh cũng nhìn về phía Cảnh Viên: "Cô ấy uống nhiều, có thể hiểu được."
Vẻ mặt Cảnh Viên mơ hồ: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Vừa rồi nàng sốt ruột nói vài câu với Ngôn Khanh liền cúp máy, sợ nàng vào phòng bệnh sẽ thấy cảnh mất hứng gì đó, không ngờ lại vui vẻ hòa thuận như thế?
Cảnh Viên thở phào nhẹ nhõm, Cố Khả Hinh vẫy tay: "Tới ngồi đi."
"Cô Tiêu vừa mới cùng chị phân tích nên đi đường nào." Vẻ mặt Cố Khả Hinh nghiêm túc, nhìn Cảnh Viên, nửa cười nửa oán: "So ra còn để ý nhiều hơn em."
Cảnh Viên nghẹn lời, nàng còn có chút chưa rõ tình hình.
Tiêu Tình nói tiếp: "Đúng vậy, sau này con định làm gì, dì cũng có thể giúp con xem."
Cảnh Viên tiếp nhận đề tài, liếc mắt nhìn Cố Khả Hinh, lòng bồn chồn không yên, nàng không hiểu Cố Khả Hinh muốn làm gì, chỉ là trong mắt Tiêu Tình, hai người càng giống như liếc mắt đưa tình, bà ấy ho nhẹ: "Vẫn chưa nghĩ ra à?"
Cảnh Viên cúi đầu: "Vâng, vẫn chưa nghĩ ra."
Nàng theo bậc thang đi xuống, Tiêu Tình nói: "Thời gian con vào giới ngắn, nên suy nghĩ thật kỹ, trước hết quay phim cho tốt đã."
Cảnh Viên mím môi: "Con biết rồi thưa dì."
Nàng vừa nói xong, trợ lý nói với Tiêu Tình: "Cô Tiêu, đạo diễn Vu và giám chế mười phút nữa sẽ tới."
"Đã nói không cần tới đây..."
Trợ lý cười: "Đó là bọn họ kính trọng cô."
Cố Khả Hinh nhìn Cảnh Viên: "Nếu cô Tiêu có khách tới, bọn cháu sẽ không quấy rầy nữa."
Tiêu Tình nói: "Không chào hỏi đạo diễn Vu một tiếng sao?"
Hai cô xuất hiện trong phòng bệnh, lập tức đạo diễn tới, đặt vào nghệ sĩ bình thường, hận không thể câu giờ trong phòng bệnh của bà ấy, trông mong đạo diễn tới, để người khác biết quan hệ của họ, Cố Khả Hinh ngược lại lại muốn rời đi.
Tiêu Tình không níu kéo lâu, đưa mắt nhìn hai người rời đi, trợ lý có chút hoài nghi: "Cố Khả Hinh đây là lạt mềm buộc chặt?"
"Không phải." Tiêu Tình chắc chắn nói: "Tầm nhìn của cô ấy cao hơn cô nhiều."
Trợ lý cúi đầu, trong lòng lại không có nghĩ gì khác, trong lòng cô ấy, Tiêu Tình chính là thần dẫn dắt giới giải trí tiến vào lĩnh vực mới, cho nên lời bà ấy nói, làm, đều là thánh chỉ, có thể để cho cô ấy ở lại bên cạnh làm trợ lý, là vinh hạnh lớn lao của cô ấy, làm sao dám tùy tiện nghi ngờ quyết định của Tiêu Tình.
Tiêu Tình nói xong than nhẹ: "Nhưng lại không dễ lôi kéo."
Trợ lý suy nghĩ hai giây: "Tôi nghe nói cô ấy rất nghe lời quản lý, hay là chúng ta thử liên lạc với người đại diện của cô ấy?"
Tiêu Tình lắc đầu, bà ấy chỉ định ký hợp đồng với Cố Khả Hinh, không có ý định dẫn quản lý của cô tới, nếu không bà ấy đã sớm đi tìm quản lý của Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh là người thông minh, quản lý kia, bà ấy cũng không đánh giá cao, huống hồ chuyện này, sự tình quan trọng, bà ấy cũng không muốn để cho những người khác biết.
Trợ lý hết cách, phòng bệnh chìm vào trầm mặc, thật lâu sau, Tiêu Tình nhìn về phía cửa, nói với trợ lý: "Cô gọi điện thoại cho Tiêu Nhu, bảo cô ấy tới gặp tôi."
Trợ lý không nghi ngờ gì, gật đầu: "Vâng."
Tiêu Nhu đang lái xe, nhận được điện thoại của trợ lý Tiêu Tình giật mình: "Chị tôi tìm tôi?"
Tiêu Tình ở bệnh viện bà ta có biết, vì cứu Cảnh Viên, nhiều năm như vậy, có thể làm cho bà ấy bị thương, cũng chỉ có người nhà họ Cảnh, Tiêu Nhu lúc bắt đầu còn có thể ghen tị, hỏi Tiêu Tình rốt cuộc là coi nhà ai là người nhà, sau đó từ từ suy ra, hoá ra bà ấy thật đúng là vẫn coi nhà họ Cảnh là người nhà, còn nhà họ Tiêu, chỉ là giúp bà ấy gánh vác.
Tiêu Nhu bà ta, chính là người gánh vác, sau khi biết, bà ta không còn đố kỵ như vậy, dù sao để cho bà ta gánh vác, nhất định phải cho bà ta lợi ích, nhiều năm như vậy, bà ta từ chỗ Tiêu Tình cũng được không ít lợi lộc, công ty phát triển không tệ, nhưng tất cả những thứ này, Tiêu Tình lại muốn cướp đi toàn bộ.
Tiêu Nhu không phải đồ ngốc sẽ tin lời Tiêu Tình, cái gì mà sẽ trả lại công ty cho mình, nếu Tiêu Tình về nước phát triển, tất nhiên cần một hậu thuẫn, mà công ty của bà ta, chính là hậu thuẫn tốt nhất, có thể kiếm tiền có thể kiếm danh tiếng, Tiêu Tình sẽ không cam lòng cho mình.
Nếu là trước đây, bà ta cũng có thể chấp nhận, dù sao thì công ty giao cho Tiêu Tình, bà ta vẫn là phó chủ tịch, sống vui vẻ thoải mái. Nhưng thái độ lần trước của Tiêu Tình đối với bà ta khiến bà ta như từ cõi chết giật mình tỉnh dậy. Sống an nhàn bao năm nay, bà ta suýt nữa quên mất Tiêu Tình là người như thế nào. Nếu sau này công ty xảy ra vấn đề gì, Tiêu Tình chắc chắn sẽ đích thân đưa bà ta vào tù.
Giống như năm đó.
Lúc này Tiêu Nhu mới chuẩn bị gặp mặt Cố Khả Hinh, bà ta hận Cố Khả Hinh, chán ghét vô cùng, nhưng so sánh với độ tàn nhẫn của Tiêu Tình, vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận.
"Vâng, cô Tiêu hỏi cô ở đâu, có thể đến đây không?" Dù sao cũng là em gái của Tiêu Tình, thái độ của trợ lý cũng cung kính, Tiêu Nhu rũ mắt: "Chị tôi tìm tôi có chuyện gì?"
"Cô Tiêu không nói." Trợ lý trả lời một cách cẩn thận: "Cô qua đây sẽ biết."
Tiêu Nhu nói: "Được." Bà ta dừng vài giây: "Hôm nay có ai đi thăm chị tôi không?"
Trợ lý trả lời bà ta: "Cô Cảnh và cô Cố đã tới."
Cố Khả Hinh?
Hai người họ đã nói gì?
Tiêu Nhu không tin Cố Khả Hinh sẽ tự tiết lộ thân phận, nếu như cô muốn làm như vậy, đã sớm đi tìm Tiêu Tình, cô không dám, giống như mình, ở khía cạnh nào đó, bà ta và Cố Khả Hinh coi như có sự ăn ý.
Nhưng phần ăn ý này sau khi Tiêu Tình trở về, sắp bị phá vỡ.
Nếu để cho Tiêu Tình biết nguyên nhân mấy năm nay mình nhằm vào Cố Khả Hinh không phải là Vọng Thư, Tiêu Nhu rùng mình một cái, nói: "Biết rồi, chiều tôi sẽ qua đó."
Trợ lý rất hài lòng: "Được, vậy để tôi nói với cô Tiêu."
Cúp điện thoại, Tiêu Nhu dừng xe bên đường, bên ngoài mưa dầm kéo dài, giống như tâm trạng bà ta, bà ta đột nhiên nghĩ đến rất nhiều năm trước, bà ta bị Tiêu Tình mang đến một nơi, Tiêu Tình chỉ người đàn ông và đứa nhỏ bên trong nói: "Đây là chồng em, đó là con của em."
Bà ta cười gượng: "Chị, chị đùa gì vậy?"
Chồng? Con? Bà ta còn chưa kết hôn mà!
Tiêu Tình quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt âm u, lạnh lẽo, bà ấy nhìn không chớp mắt, thẳng tắp nhìn Tiêu Nhu: "Em nghĩ chị đang đùa với em?"
"Ảnh của em và ngôi sao nhỏ kia, chị còn chưa lấy lại đâu."
Bà ta cắn răng, bị uy hiếp, khi đó chơi đến điên, cái gì cũng dám, qua lại với một nghệ sĩ nhỏ mới ra mắt, không nghĩ tới ngược lại bị đối phương chụp ảnh, quay video lại, bà ta ném không nổi người này, cho nên không thể không xin giúp đỡ từ chị gái, Tiêu Tình cũng bao che khuyết điểm, lập tức cấm sóng nghệ sĩ nhỏ kia, chỉ là nghệ sĩ nhỏ kia cũng là một người cứng rắn, ảnh chụp và video đến bây giờ vẫn chưa đòi về.
Tiêu Tình nói: "Tiêu Nhu, em là em gái duy nhất của chị, chị còn có thể hại em sao? Em giúp chị, chị mới có thể giúp em."
Nhiều năm rồi, bà ấy vẫn như vậy, trước tiên cho bà ta một cái tát, sau đó lại cho bà ta một viên kẹo, chỉ là nhiều năm như vậy, Tiêu Tình phát triển ở nước ngoài, đã sớm không cần bà ta, cho nên bà ta dần quên mất từng bị đánh đau.
Hiện tại đột nhiên tỉnh táo, Tiêu Nhu sờ má, cảm giác nóng bỏng, rất đau, đau thấu xương.
Không chút nghĩ ngợi, bà ta nhanh chóng khởi động động cơ, chạy về phía khách sạn đã hẹn.
Ven đường nước trũng rất nhiều, bắn lên vô số bọt nước.
Cơn mưa này, có xu hướng càng lúc càng lớn.
Cố Khả Hinh nhìn cửa sổ xe phía trước, cần gạt nước cũng không gạt kịp, cô ngồi bên cạnh Cảnh Viên nhỏ giọng nói thầm: "Mưa lớn như vậy, chị nhất định phải đi sao?"
Dáng vẻ đáng yêu thì thào chọc cười Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh nói: "Phải đi, đã hẹn trước rồi."
Cô không nói với Cảnh Viên là đi gặp Tiêu Nhu, chỉ nói lát nữa đi gặp người quen, Tô Anh sẽ tới đón cô, xe đưa cho Cảnh Viên, Cảnh Viên tất nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy chị đi đường cẩn thận."
Vừa nói xong điện thoại di động của Cố Khả Hinh vang lên, đối diện đường cái có một chiếc xe dừng lại, xe bảo mẫu màu đen, là Tô Anh, Cố Khả Hinh nhìn ra, quay đầu: "Chị đi trước nhé."
Đôi mắt đẹp của Cảnh Viên sáng ngời, khẽ gật đầu, Cố Khả Hinh suy nghĩ một chút xoa xoa mái tóc của nàng, cười nhạt, mở cửa xe một trận mưa trút vào, cô vẫy tay Cảnh Viên, chạy vào trong màn mưa.
Ánh mắt Cảnh Viên vẫn rơi vào bóng dáng mảnh khảnh của Cố Khả Hinh, nhìn thấy cô đi nhanh đến xe bảo mẫu thì lại quay trở lại, Cảnh Viên vội vàng mở cửa xe đón cô, hỏi: "Quên lấy thứ gì sao?"
"Không có." Cố Khả Hinh nói: "Quên cho em cái này."
Cảnh Viên sửng sốt: "Cái gì?"
Cố Khả Hinh kéo tay nàng qua, đặt một thứ lành lạnh ở bên trong, sau đó xoay người chạy trở về trong xe bảo mẫu, cửa sổ xe nửa mở, Cảnh Viên nhìn thấy mái tóc Cố Khả Hinh tràn đầy nước mưa, bọt nước dọc theo sườn mặt cô trượt xuống, gợi cảm vô cùng.
Trái tim Cảnh Viên nóng lên, nàng cúi đầu nhìn, lòng bàn tay bị Cố Khả Hinh nhét chìa khóa.
Nàng nhận ra, là chìa khóa nhà Cố Khả Hinh.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Viên: Ý chị là sao?
Cố Khả Hinh: Cho em thử.
Cảnh Viên:...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro