Chương 45: Bí mật
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 45: Bí mật
Tôi với chủ tịch Tiêu, quan hệ không cạn.
Cố Khả Hinh biết những lời này của nàng có ý gì không? Sao cô có thể không biết, cô là cao thủ chơi chữ, là một con hồ ly xảo quyệt, nàng biết, cô chính là cố ý nói với mình, vì sao?
Cảnh Viên nghĩ đến rất nhiều khả năng, có lẽ Cố Khả Hinh sẽ phản bác, sẽ chuyển đề tài, nhưng nàng không nghĩ đến, Cố Khả Hinh sẽ trực tiếp đáp lại, nói trắng ra như thế, hơn nữa trông cô có vẻ rất vui vẻ.
Bị người khác biết bí mật, rất vui vẻ?
Cảnh Viên vẫn không đoán được người trước mặt, nàng mím môi: "Cô và chủ tịch Tiêu rất quen thuộc?"
"Rất quen thuộc." Cố Khả Hinh khẽ nhíu mày: "Hiểu tận gốc rễ."
Vẻ mặt cô thản nhiên, giọng nói bình thản.
Hô hấp Cảnh Viên hơi nghẹn, nàng nắm kịch bản, có ảo giác như hai người chỉ đang thảo luận hôm nay ăn gì.
Cố Khả Hinh như nhìn ra suy nghĩ của nàng, đứng trước mặt nàng, ánh mắt sáng quắc, chậm vài giây hỏi: "Cảnh Viên, em muốn hỏi gì, tôi đều có thể nói cho em. Không cần suy đoán lung tung."
Cảnh Viên từng gặp qua rất nhiều người, không có ai giống như Cố Khả Hinh, không ngần ngại moi bí mật riêng tư của mình ra, tùy tiện để người khác đánh giá, nàng lui về sau nửa bước, hỏi: "Chị không sợ bị người khác biết sao?"
Nàng cũng không biết tại sao lại hỏi ra những lời này, có lẽ, cô cất giấu quá nhiều bí mật, cho nên nàng không thể hiểu Cố Khả Hinh.
Cố Khả Hinh liếc nàng một cái, Cảnh Viên bởi vì kinh ngạc thần sắc bất an, giống như phát hiện bí mật động trời, khuôn mặt nàng trắng bệch, môi vốn là hồng nhạt, hiện tại bị cắn không có huyết sắc, toàn bộ thân thể căng thẳng, ôm chặt cuốn kịch bản trong ngực.
Nàng rất căng thẳng.
Cố Khả Hinh bật cười, rõ ràng đang thảo luận chuyện riêng tư của cô, sao lại giống như Cảnh Viên bị lộ bí mật, cô nói: "Tại sao phải sợ?"
Cảnh Viên mở miệng, mấy lần muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn không cất thành lời.
Cố Khả Hinh nói: "Chuyện có thể nói cho người khác không gọi là bí mật, mà là sự thật, tôi chỉ nói ra sự thật, sao phải sợ?"
Cảnh Viên bị cô hỏi sửng sốt.
Đúng vậy, nếu Cố Khả Hinh là con gái của Tiêu Nhu, nàng có gì phải sợ? Nhưng nếu cô thật sự là con gái của Tiêu Nhu, tại sao không đi tìm Tiêu Nhu?
Tiêu Nhu không nhận cô? Quả thật có khả năng, Cảnh Viên trong nháy mắt liên tưởng đến Vọng Thư, Vọng Thư là nghệ sĩ mà công ty Tiêu Nhu ra sức nâng đỡ, nhưng Vọng Thư lại mấy lần nhằm vào Cố Khả Hinh. Ngay cả giải thưởng Bách Hoa cũng giành với Cố Khả Hinh, nếu như Vọng Thư rớt đài, Cố Khả Hinh có thể đã bị fan mắng phải rời khỏi giới giải trí, cho nên, những thứ này đều là Tiêu Nhu ra hiệu? Bà ta không thích Cố Khả Hinh, không thích đến mức ngay cả cốt nhục của mình cũng không nhận?
Hổ dữ còn không ăn thịt con, Tiêu Nhu thật độc ác.
Cảnh Viên nhớ đến Triệu Hòa từng mắng Tiêu Nhu, hiện tại nhớ lại, từng câu từng câu đều như có ý ám chỉ.
Trong đầu có một sợi chỉ mảnh thật dài, xâu chuỗi tất cả mọi chuyện, Cảnh Viên ngẩng đầu nhìn Cố Khả Hinh, tâm trạng có chút phức tạp, nàng không có cách nào quên đi chuyện Cố Khả Hinh làm với mình, có rất nhiều cách để Vọng Thư rời đi, nhưng nàng không thể chấp nhận bị Cố Khả Hinh phản bội, lợi dụng, và cả uy hiếp.
Nhưng cũng không thể nói ra một câu "Chị đáng đời" kiểu vui sướng khi người gặp hoạ vào lúc này.
Mặc dù nàng hận Cố Khả Hinh.
Nhưng bị vứt bỏ, cũng không phải lỗi của cô.
Hai người cứ giằng co một lát, Cố Khả Hinh nói: "Đối diễn thôi."
Cảnh Viên thở phào nhẹ nhõm, sau khi bình ổn cảm xúc, nàng cúi đầu, Cố Khả Hinh nói: "Đợi lát nữa kết thúc đoạn này chúng ta cũng thử luôn mấy đoạn trên núi."
Cảnh Viên không có ý kiến.
Chính thức tiến vào kịch bản, Cảnh Viên cố gắng quên đi chuyện ngoài lề vừa rồi, nhưng không dễ chút nào, mỗi lần nhìn thấy Cố Khả Hinh đều khiến nàng liên tưởng đến Tiêu Nhu.
Người phụ nữ trông như sấm dền gió cuốn kia, không hợp với cái tên chút nào.
Nếu Tiêu Nhu đã biết, vậy Tiêu Tình có biết không?
Cảnh Viên bị suy đoán của mình làm toát mồ hôi lạnh, nàng lắc đầu, Tiêu Tình chắc chắn không biết, mấy năm nay bà ấy đã rất ít khi về nước, thường xuyên xuất hiện tại các liên hoan phim và lễ hội âm nhạc, bà ấy là nhân vật tiêu biểu của giới giải trí nước H, bà ấy rất bận, không có thời gian để tâm đến Tiêu Nhu.
Hơn nữa mẹ nàng cũng không chỉ một lần nói qua, Tiêu Nhu ở sau lưng Tiêu Tình làm nhiều chuyện dơ bẩn, những chuyện này, bà ta làm sao dám để cho Tiêu Tình biết? Cho nên, đây chính là nguyên nhân Tiêu Nhu chèn ép Cố Khả Hinh sao?
Bà ta không dám để cho Cố Khả Hinh tỏa sáng rực rỡ, bà ta sợ bị ngàn người chỉ trích, cho nên bà ta muốn gạt Tiêu Tình, không dám để cho bà ấy biết.
Cảnh Viên nghĩ như vậy sau đó ổn định nhịp tim cuồng loạn, nàng buông ngón tay cầm kịch bản ra, Cố Khả Hinh nghiêng đầu thấy nàng thất thần cũng không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn.
Mặt như hoa đào mắt như sao, xụ mặt sẽ không làm cho người ta có cảm giác nghiêm túc sắc bén, ngược lại lạnh lùng bình tĩnh, lúc trước cô từng khen khí chất của Cảnh Viên, thuần khiết và sạch sẽ, đến giờ vẫn vậy, nhưng cô không cảm thấy sạch sẽ là chuyện tốt.
Quá sạch sẽ, càng dễ dàng bị nhuộm màu, bên cạnh nàng có loại người nào, sẽ bị nhuộm màu đó.
Có đôi khi Cố Khả Hinh nghĩ, Cảnh Viên thật xui xẻo, màu đầu tiên bị nhuộm lại là màu của tên cặn bã như cô.
"Tôi chuẩn bị xong rồi." Suy nghĩ Cố Khả Hinh bị xáo trộn, cô thu hồi tầm mắt, nhìn vào mắt Cảnh Viên gật đầu: "Được."
Hai người buông kịch bản xuống, đều tự chuẩn bị vài giây rồi tiến vào kịch bản.
Cảnh này rất đơn giản, trước khi diễn Cảnh Viên và Cố Khả Hinh cũng nói chuyện, phần cảm xúc dâng trào nàng biểu hiện rất tốt, Cố Khả Hinh không nói hai lời, kết thúc còn khen một câu: "Diễn rất tốt."
Cảnh Viên không nặng không nhẹ ừ một tiếng, tiếp tục đoạn tiếp theo.
Chủ yếu vẫn là lấy đoạn kịch bản các cô ở trên núi làm chính, trưởng công chúa gặp phải mai phục, sống chết không rõ, Hoàng hậu ở trong cung đứng ngồi không yên, cuối cùng quyết định tự mình đến chiến trường xem thử, sắp đến doanh địa thì bị quân địch phát hiện, bị ép vào trong rừng, sau đó ở chỗ này, gặp được trưởng công chúa mất tích.
Hóa ra mất tích chỉ là vì kế hoạch lớn hơn, nhưng ngày hôm trước trưởng công chúa và Hoàng hậu có cự cãi một , cho nên nàng không báo trước, Hoàng hậu lo lắng quá độ, trực tiếp bỏ thân phận cải trang đến đây.
Nhìn thấy trưởng công chúa, Hoàng hậu vừa mừng vừa lo.
Nhìn thấy Hoàng hậu, trưởng công chúa cũng vừa mừng vừa lo.
Hai người biểu diễn cùng một cảm xúc. Nhưng lại có sự khác biệt vi diệu, Cảnh Viên nhớ rõ Vọng Thư trong cảnh này ôm đầu Hoàng hậu khóc to, giảm bớt vui mừng xa cách lâu ngày của hai người, còn có tình yêu không thể nói ra.
Mà Cố Khả Hinh lại để cho nàng nhịn, đợi lát nữa mặc kệ cảm xúc nồng đậm cỡ nào, đều phải nhịn xuống!
Cảnh Viên vừa mới bắt đầu không hiểu ý của Cố Khả Hinh, sau đó mới hiểu được, Hoàng hậu lặn lội đường xa, vượt suối băng đèo đến tìm trưởng công chúa, mười mấy ngày lo lắng đề phòng, ngày đêm suy nghĩ lung tung, khi nhìn thấy trưởng công chúa an toàn nàng đã muốn sụp đổ, nhưng trưởng công chúa thì khác, trong khoảng thời gian này nàng vẫn đắm chìm trong kế hoạch lớn, gần như không có thời gian cho nhi nữ tình trường như vậy, cho nên ở chỗ này, nàng phải đè nén, phải giấu giếm, phải kiềm chế sự bùng nổ của Hoàng Hậu.
Bên co bên giãn, mới càng có cảm xúc.
Cũng đáng xem hơn đoạn phim truyền hình kia.
Tuy rằng Cảnh Viên rất không muốn thừa nhận, nhưng sau khi nàng nghĩ đến điểm này vẫn không thể không thừa nhận Cố Khả Hinh là thiên tài, một đoạn diễn đơn giản, cô đều có thể phát huy đến cực hạn, đây là một loại thiên phú, nhưng loại thiên phú này, mấy năm nay luôn bị Tiêu Nhu chèn ép.
Tiêu Nhu.
Cảnh Viên ngẩng đầu, gạt bỏ cái tên này khỏi tâm trí, nàng đang không tập trung, lúc đối diễn sợ mắc sai lầm, nhưng nàng đã quên đối thủ của mình là Cố Khả Hinh, chỉ cần một tiếng gọi, là có thể dễ dàng đưa nàng nhập vào nhân vật.
"Tịnh Nhi?" Người cách đó vài bước mở to mắt, tóc rối bời do chạy nhanh, những sợi tóc che khuất lông mày và khóe mắt, giờ người đứng tại chỗ, nhìn trưởng công chúa không chớp mắt, ánh mắt không thể tin được, giống như đang nằm mơ.
"Tịnh Nhi? Là con sao?" Hoàng hậu khẽ gọi, trưởng công chúa ngẩng đầu: "Mẫu hậu, là nhi thần."
Nàng nói xong muốn quỳ xuống, Hoàng hậu đi nhanh vài bước đến bên cạnh nàng, đưa tay ôm chặt nàng vào trong lòng, trưởng công chúa kinh ngạc, đôi tay không biết để ở đâu, đành phải buông xuống giữa không trung, muốn ôm Hoàng hậu, lại không dám, trong ấn tượng của nàng, Hoàng hậu vẫn là người phụ nữ dịu dàng, tao nhã, ngay cả ngày Hoàng thượng băng hà, người cũng bình tĩnh nói một câu: "Hoàng thượng, chiến bại."
Cái người đã khắc sâu sự bình tĩnh vào xương tủy, giờ phút này ở trước mặt nàng, dùng sức ôm nàng, run rẩy không thôi, trưởng công chúa đã khi nào thấy qua tư thái này của người, nàng đau xót khôn nguôi, cũng mặc kệ tất cả ôm lấy Hoàng hậu, thấp giọng trấn an: "Ta không sao."
Là ta, không phải nhi thần.
Là thân phận của một người con gái.
Hoàng hậu nghe được câu này thân thể cứng đờ, tiện đà ôm trưởng công chúa chặt hơn, nước mắt toàn bộ rơi xuống cổ trưởng công chúa, tiếng khóc của người nhỏ hơn rất nhiều, nhưng xung quanh lại càng nhuốm màu u buồn, đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau như thế, có lẽ, cũng là lần cuối cùng.
Cuối cùng Cảnh Viên cũng đã hiểu vì sao Cố Khả Hinh bảo nàng đừng khóc, bầu không khí này, muốn khóc rất dễ, Cố Khả Hinh diễn như thể cô thật sự là Hoàng hậu, Cảnh Viên đặt mình vào vai diễn, nàng chính là trưởng công chúa, đang nghe người mình yêu khóc từng tiếng như nhỏ máu, hốc mắt nàng nóng lên, khóe mắt đỏ rực, lại cắn răng không chịu rơi một giọt nước mắt.
Muốn lộ mà không lộ là mê người nhất, muốn khóc mà không khóc là đau lòng nhất.
Tâm trạng Cảnh Viên căng thẳng, bị tiếng khóc của Cố Khả Hinh đẩy đến cao trào, nàng dường như nghe thấy toàn thân đang kêu gào, đang nói: "Khóc đi, đây là một bữa tiệc bi thương."
Muốn khóc, quá dễ dàng, nếu không khóc, thật sự quá khó.
Diễn xong, Cảnh Viên cảm thấy vất vả hơn cả việc kéo Cố Khả Hinh lên từ vách núi, sau khi diễn xong toàn thân nàng vì căng thẳng trong thời gian dài mà đau đớn, cảm giác mệt mỏi ập đến, trong lòng lại dâng lên cảm xúc không rõ.
Là một cảm giác vui sướng tột cùng, thân thể phát huy đến cực hạn sau lại được thả lỏng, nàng nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, nhìn Cố Khả Hinh bên cạnh còn đang lau nước mắt.
Cảnh Viên nghiêng đầu, hình như đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cố Khả Hinh khóc như vậy.
Cố Khả Hinh phát hiện ánh mắt nàng nhìn qua nói: "Ngại quá, tôi đi chỉnh trang lại."
Giọng nói nghẹn ngào khàn khàn, Cảnh Viên không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô rời khỏi phòng làm việc.
Đợi đến khi căn phòng trở nên yên tĩnh, Cảnh Viên mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn thấy Cố Khả Hinh khóc như vậy, đột nhiên nghĩ đến cảnh quay [Đáng giá] kia của mình, nàng rũ mắt, khóe mắt nhìn qua một thân ảnh bên ngoài.
Phòng làm việc có một cửa sổ sát đất, gương là chất liệu đặc thù, ở bên ngoài nhìn không thấy bên trong, nhưng bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài, Cảnh Viên nhìn thấy Cố Khả Hinh đi đến bên cạnh bể bơi bên ngoài, vẫn đứng ở rìa, chân mày Cảnh Viên chậm rãi nhíu lại, còn chưa nghĩ ra gì liền trừng to mắt!
Nàng nhìn thấy Cố Khả Hinh, nhảy xuống!
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu tiên dùng điện thoại gõ chữ, lạnh quá.
Hồ ly lại sắp tung chiêu rồi, đau lòng bé Cảnh quá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro