Chương 46: Bản năng
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 46: Bản năng
Cố Khả Hinh không giãy giụa, nước hồ ngập cả cơ thể và đầu, tới tận chóp mũi của cô, không thể hô hấp, chỉ cần mở miệng sẽ bị sặc, Cảnh Viên trừng to mắt, không thể tin nhìn cảnh trước mắt này, nàng không chút nghĩ ngợi xông ra ngoài!
Sao lại nhảy xuống hồ bơi?
Vì chìm đắm trong vở diễn vừa rồi không thoát ra được? Hay là nghĩ đến một số chuyện không hay? Hay là do nàng hỏi về Tiêu Nhu? Hay là vô tình rơi xuống?
Cảnh Viên không thể nào hiểu được, nàng nhanh chóng đến bên cạnh hồ bơi, trời lạnh, lại là vừa mới mưa to, mực nước hồ bơi cao hơn lúc vừa đến, toàn thân Cố Khả Hinh nằm trong trong hồ bơi, không hề có sức sống, cô giống như là hoàn toàn từ bỏ hy vọng sống sót, không giãy giụa, không kêu cứu, không có bất kỳ hành động nào.
"Cố Khả Hinh!" Cảnh Viên đứng ở bên cạnh hồ bơi gọi tên cô, Cố Khả Hinh làm như không nghe thấy, hai tay chậm rãi thả lỏng, cả người nằm ngửa ở trong nước.
Một giây, hai giây, ba giây...
Cảnh Viên cắn răng, nhắm mắt nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi đến bên cạnh Cố Khả Hinh, nàng biết bơi, nhưng hôm nay sức cạn lực kiệt, vừa mới diễn tập cũng hao tổn tinh thần, cho nên cảm giác ẩm ướt bên người nàng so với bình thường càng rõ ràng hơn, nàng nhanh chóng bơi đến bên cạnh Cố Khả Hinh, không quá xa bờ, Cảnh Viên túm lấy Cố Khả Hinh, tựa như buổi chiều kéo cô khỏi vách núi, cắn răng nâng lên, nhưng Cố Khả Hinh vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt Cố Khả Hinh vẫn nhắm chặt, Cảnh Viên không biết cô hôn mê, hay là tình trạng nào khác, nàng nâng eo Cố Khả Hinh, hai tay luồn qua nách cô, muốn kẹp theo cô bơi đi, nhưng nàng đã xem nhẹ trọng lượng của Cố Khả Hinh dưới nước, cũng đánh giá cao thể lực của mình, căn bản không thể thực hiện được, thân thể Cố Khả Hinh vẫn đang chìm xuống, Cảnh Viên tức giận ở dưới nước nặng nề đánh Cố Khả Hinh, lại như bông gòn rơi trên người, rất nhẹ.
Nàng không nín thở được nữa, trước khi ý thức mơ hồ nhanh chóng ngoi lên mặt nước, hít thở thật sâu thật sâu, hét về phía phòng khách: "Có ai không!"
"Người đâu!"
Trên trán nàng sáng lấp lánh, không biết là mồ hôi hay là nước, phía hành lang yên tĩnh, không có tiếng bước chân, Cảnh Viên sốt ruột hết cách, hồ bơi này vốn sâu, trời đổ mưa, mực nước cao gấp đôi, Cố Khả Hinh sắp chìm xuống đáy, nàng kêu không thấy người đến không có cách nào lại lặn xuống, nhanh chóng bơi đến bên cạnh Cố Khả Hinh, dùng toàn lực đẩy cô lên mặt nước, rất nặng, rất nặng, hai chân Cảnh Viên dùng sức đạp, mặt nước nổi rất nhiều bọt nước, ùng ục ùng ục, khi nàng ngửa đầu nhìn thấy mặt nước gợn sóng thì thân thể chìm xuống, bắp chân đột nhiên đau nhói làm nàng buông Cố Khả Hinh ra, thần kinh căng thẳng, như hàng vạn cây kim đồng thời đâm vào bắp chân, tim Cảnh Viên tê liệt hai giây, đau đớn kịch liệt, nàng đau đớn không chịu nổi, mở môi, một ngụm nước lạnh thình lình tràn vào trong miệng nàng, sặc đến nước mắt nàng trào ra.
Chân bị chuột rút, Cảnh Viên hơi hoảng, lần đầu tiên nàng bị chuột rút huấn luyện viên bảo nàng tìm thành hồ, nhưng nàng chưa kịp tới đã xém chết đuối trong nước, hiện tại phản ứng đầu tiên của cơ thể nàng chính là tìm thành hồ.
Nhưng Cố Khả Hinh vẫn còn ở phía dưới.
Cảnh Viên cử động chân, không thể nhúc nhích, dựa vào một chân khác bơi đến thành hồ nàng có thể làm được, nhưng nếu mang theo Cố Khả Hinh, khóe mắt Cảnh Viên đỏ lên, quần áo ướt dính chặt trên người, bắp chân đau như gõ trống ở bên cạnh màng nhĩ của nàng, mỗi một lần co rút đều là dấu hiệu tê liệt, Cảnh Viên bất đắc dĩ lao xuống phía dưới hô: "Cố Khả Hinh!"
Không hề có phản ứng.
Thời gian dài như vậy, Cố Khả Hinh vẫn luôn không hít thở được, người bình thường căn bản làm không được, nếu không kéo lên, có thể sẽ thật sự...
Cảnh Viên giống như trở lại buổi sáng, bên cạnh vách núi, nàng túm chặt cánh tay Cố Khả Hinh, trên cổ tay bị cỏ từng chút từng chút cứa rách, máu tươi nhuộm đỏ mắt nàng, bên tai nàng nghe được Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên, buông tay."
Buông tay.
Cái cuộc đời chó má này!
Làm sao nàng có thể buông tay!
Cảnh Viên hiếm khi thấp giọng nguyền rủa một câu thô tục, lại một lần nữa lao xuống, nàng bơi rất chậm, một chân không có sức, còn rất đau, thần kinh bị tê liệt, khi thì ảo giác như bị mũi nhọn đâm mạnh từ bắp chân truyền đến trong đầu, khiến nàng nhất thời không rõ rốt cuộc là nước lạnh, hay là cơ thể lạnh.
Khi nàng còn chưa đến gần Cố Khả Hinh, trước mắt trở nên mơ hồ, không khí trong cơ thể như bị rút sạch, cảm giác tuyệt vọng bỗng nhiên ập tới, Cảnh Viên phát hiện cơ thể không ổn muốn bơi lên mặt nước, lại chậm một bước, ý thức mơ hồ, khi nước hồ từ bốn phương tám hướng chen chúc về phía cô thì một bàn tay từ phía sau vươn ra, nhẹ nhàng ôm nàng, ôm lấy cơ thể nàng bơi lên.
Cảnh Viên tiếp xúc với mặt nước dùng sức hô hấp, như một con cá sắp chết một lần nữa gặp được nước, trong lồng ngực đè nén đau nhức trằn trọc thành lửa giận, nàng quay đầu, còn chưa nói chuyện đã nghe được một tiếng trách cứ: "Đồ điên!"
Cảnh Viên bị chọc tức cười.
Nàng cắn răng: "Chị nói ai điên?"
Từ trong nước đi ra, hai người đều ướt sũng, Cảnh Viên lau nước trên mặt, bắp chân còn đang đau, nhưng so với ở dưới nước đỡ hơn rất nhiều, nghĩ vậy ánh mắt nàng nhìn Cố Khả Hinh càng thêm căm tức: "Chị mới là đồ điên!"
Cố Khả Hinh hỏi nàng: "Rồi sao? Nếu vừa rồi tôi không lên được, em định kéo tôi chôn cùng sao?"
"Chị!" Cảnh Viên không có ý này, chỉ là chuột rút không nằm trong dự đoán của nàng, trên mặt Cố Khả Hinh là sự tức giận hiếm thấy, Cảnh Viên liếc mắt, nàng giống như lần đầu tiên nhìn thấy Cố Khả Hinh nổi giận, trong trí nhớ, người này bất kể lúc nào cũng ôn hòa tao nhã, nói chuyện chậm rãi, hiện tại lại không hề che giấu cơn giận của mình, nhưng cô dựa vào cái gì mà nổi giận?
Người nên tức giận không phải là nàng sao?
Cảnh Viên hỏi: "Chị cố ý?"
Từ việc cô nhấc mình lên từ dưới nước mà không có bất kỳ ảnh hưởng nào, Cảnh Viên đã biết vừa rồi Cố Khả Hinh vốn dĩ không bị đuối nước, cô tỉnh táo, tỉnh táo nhìn cuộc giải cứu vô ích của mình, một lần lại một lần, tính tình Cảnh Viên có tốt đến đâu cũng nhịn không được: "Vì sao cố ý giả chết đuối?"
Nàng đột nhiên liên tưởng đến buổi sáng Cố Khả Hinh suýt nữa rơi xuống vách núi, nhíu mày: "Cho nên, buổi sáng cũng là chị cố ý?"
Cố Khả Hinh ngửa đầu nhìn nàng, từ chối cho ý kiến, mái tóc dán hai bên má cô, đen trắng rõ ràng, hai mắt kia trong suốt có thần, Cảnh Viên đứng lên, kéo chân chuột rút đi về phía trước hai bước, lại nhịn không được quay đầu lại, đứng ở trước mặt Cố Khả Hinh, không thể nhịn được nữa nói: "Chị bị thần kinh phải không!"
Người bị nàng mắng hơi nhíu mày, lông mày rậm, đôi mắt đẹp, nhíu mày lại không lộ vẻ ngả ngớn, ngược lại có ý cười thích thú, Cảnh Viên bị vẻ mặt cô làm cho bối rối, nàng cắn răng: "Bệnh không nhẹ!"
"Đúng vậy." Cố Khả Hinh thẳng thắn thừa nhận, cô cũng đứng lên, sửa sang lại mái tóc trước mặt Cảnh Viên, lộ ra cả khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn, tinh xảo, ngũ quan thanh tú, Cảnh Viên bị chọc giận không biết nói cái gì, Cố Khả Hinh đi về phía nàng một bước, nói: "Không những bệnh, mà còn là kẻ điên."
"Ở trong mắt em, ngay cả tâm can tôi đều chứa những điều đen tối mà không phải sao?"
Cảnh Viên bị lời nói của cô chặn lại, hít thở không thông, những hành động này của Cố Khả Hinh đều chạm đến giới hạn của nàng, thế mà lại lấy mạng sống mình để chơi đùa? Cô đâu chỉ là tâm can, cả người đều đen thui!
Nàng đã lâu không tức giận như vậy, Cố Khả Hinh coi thường mạng sống dễ dàng khơi dậy lửa giận của nàng.
Cố Khả Hinh thấy nàng không nói gì thì tiếp tục: "Tôi lòng dạ hiểm độc, không sạch sẽ được như cô Cảnh, nếu cô Cảnh thích cứu vớt người khác như vậy, hay là cứu tôi đi?"
"Giống như với Úc Trì..."
Cảnh Viên nghe được hai chữ này cả người căng thẳng, theo bản năng phản bác, rất lớn tiếng, Cố Khả Hinh lại giống như không nghe thấy, cô vẫn nói: "Sao vậy, tôi với Úc Trì không phải——"
"Câm miệng!"
"Giống..."
"Chát!"
Cảnh Viên hung hăng tát một cái vào má Cố Khả Hinh, đánh người xong nàng thất thần nhìn tay phải của mình, lòng bàn tay tê dại, sau khi Cố Khả Hinh bị đánh trầm mặc hai giây, giương mắt, nhìn chằm chằm Cảnh Viên, nói: "Không muốn nghe cái này à?"
"Tôi đã nói gì đâu."
Giọng nói Cảnh Viên run rẩy, rốt cuộc cũng hỏi ra: "Làm sao chị biết?"
"Thay vì lo lắng vì sao tôi biết, hãy lo lắng rằng nếu tôi có thể biết, thì những người khác cũng có thể biết."
"Cảnh Viên, hiện tại em có nhà họ Cảnh che chở, nhưng vỏ ngoài càng cứng rắn, càng khó chịu nổi một đòn."
"Nếu sinh ra đã có quyền lực, thì phải nhân lúc vỏ bọc chưa vỡ tận dụng triệt để."
Ý thức Cảnh Viên hỗn loạn, rất muốn nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của Cố Khả Hinh, nhưng suy nghĩ của nàng giờ như đống tơ vò, trong người như có vô số người tí hon đang đánh nhau, cơ thể cũng căng thẳng đến cực hạn, hai chân nàng mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất, một vũng nước.
Cố Khả Hinh đi hai bước, ngồi xổm bên cạnh nàng, sườn mặt bị Cảnh Viên đánh sưng lên, rất dùng sức, có thể nhìn thấy rõ ràng năm ngón tay, sắc mặt cô lại thoải mái nhàn nhã, giống như đang nói chuyện nhà, hoàn toàn khác với Cảnh Viên đang sụp đổ.
"Nếu tôi là em." Cố Khả Hinh dán vào tai Cảnh Viên nói: "Tôi sẽ không cho người khác cơ hội mở miệng nói ra những chuyện này."
Trái tim Cảnh Viên nhảy dựng, rất khó khăn quay đầu nhìn Cố Khả Hinh, hỏi: "Chị muốn nói gì?"
Cố Khả Hinh nhìn nàng trong thời gian ngắn như vậy đã điều chỉnh tốt cảm xúc ánh mắt hơi kinh ngạc, rất nhanh khôi phục tự nhiên, cô nói: "Còn nhớ câu em hỏi tôi ở trên núi không?"
Cảnh Viên nhớ, nàng hỏi Cố Khả Hinh, tại sao lại muốn nàng buông tay.
Cố Khả Hinh dừng lại hai giây: "Em nói, cứu là bản năng của con người, bây giờ tôi nói cho em biết, buông tay cũng là một loại bản năng."
Mặt Cảnh Viên tái nhợt, giọng nói rất bình tĩnh, thánh thót: "Bản năng gì?"
"Bản năng của động vật." Cố Khả Hinh đáp: "Đau thì buông tay, đau thì phản kích, đây là bản năng của động vật."
Tay cô sờ má bị Cảnh Viên đánh, nói: "Giống như em vừa mới làm vậy."
Cảnh Viên mặt biến sắc: "Tôi không phải!"
Cố Khả Hinh mặc kệ nàng nói gì, chỉ nói: "Em nhớ kỹ, cái vòng luẩn quẩn này có rất nhiều kẻ điên như tôi, em không cứu được đâu."
Cuối cùng chỉ có thể giống như vừa rồi, tự cuốn mình vào.
Bởi vì cái vòng luẩn quẩn này đã thối nát, mỗi người từ bên trong hấp thu được dinh dưỡng dị dạng, đóng gói, marketing, thiết lập hình tượng, xào CP, khi tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, sẽ dần bị đồng hóa, nhà họ Cảnh có thể bảo vệ nàng một chốc, không bảo vệ được nàng cả đời, nếu Cảnh Viên muốn đóng phim thật tốt, làm một bông sen thanh khiết, vậy nhất định phải từ căn nguyên hấp thu chất dinh dưỡng khác với người khác.
Cảnh Viên đột nhiên hiểu được ý của Cố Khả Hinh, hai tay nàng cuộn lại, lại chậm rãi buông ra hai lần, nàng hỏi: "Tại sao lại nói cho tôi biết những thứ này."
Cố Khả Hinh cúi đầu: "Chuyện lúc trước, không phải tôi vẫn nợ em sao?"
"Bây giờ thanh toán xong rồi."
Cô nói xong đưa má bên kia ra: "Nếu như em vẫn chưa thỏa mãn, có thể tát thêm một cái."
Khuôn mặt trắng nõn được đưa đến, còn dính nước, Cảnh Viên đã trải nghiệm gần kề cái chết, đã trải qua sự xấu hổ và tức giận khi bí mật bị nói ra, hiện tại tâm trạng lại cực kỳ bình tĩnh, nàng không phản bác lời của Cố Khả Hinh, cái vòng luẩn quẩn này, có lẽ thật sự có rất nhiều người điên như Cố Khả Hinh, thế nhưng nàng —— "Tôi vẫn sẽ cứu."
Giọng Cảnh Viên nhẹ nhàng, lành lạnh, như gió đêm thoảng qua, dễ dàng va vào màng nhĩ Cố Khả Hinh, cô liếc mắt, thấy thần sắc quật cường của Cảnh Viên, Cảnh Viên nói: "Nếu có lần sau, tôi vẫn sẽ cứu."
Bất kể là Cố Khả Hinh, hay những người khác, nếu gặp phải nguy hiểm, nàng vẫn sẽ cứu.
Bản năng của động vật cũng được, bản năng của con người cũng được, mạng sống, đều đáng trân trọng.
Cố Khả Hinh và Cảnh Viên bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Cảnh Viên quật cường mà kiên định, đôi mắt kia được nước rửa sạch, càng trong suốt, thật lâu sau, nàng nói: "Hơn nữa tôi cũng không tha thứ cho chị."
Cố Khả Hinh đứng dậy, chậm rãi nói một câu: "Tùy em."
Cảnh Viên ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh rời khỏi bể bơi, càng đi càng xa.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Khả Hinh: Cô Cảnh cần phải hấp thụ các loại nước khác.
Cảnh Viên: Ví dụ như?
Cố Khả Hinh: Ví dụ như nước của tôi.
Cảnh Viên: Ha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro