Chương 48: Tuyên truyền
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 48: Tuyên truyền
Cảnh Viên bị cảm lạnh, đến nhanh đi cũng nhanh, qua một đêm là khỏi, nàng mở mắt ra trán lành lạnh, Cảnh Viên đặt tay lên trán, sờ thấy khăn lông ướt.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tùy ý, hôm qua vừa gió vừa mưa, hôm nay thời tiết rất đẹp, cách cửa sổ cũng có thể nhận thấy được ấm áp, Cảnh Viên liếc mắt nhắm mắt, trên mặt giống như bị ánh mặt trời phất qua, ấm áp đánh úp lại, nàng lại ngủ một giấc thật sâu.
Tỉnh lại, là do quản gia gõ cửa đánh thức, Cảnh Viên mở mắt hô: "Vào đi."
Giọng khàn khàn, miệng vừa khô vừa đắng, Cảnh Viên liếm môi, hình như có mùi máu tươi, nàng sốt một đêm, cơ thể thiếu nước cực độ, buổi sáng tỉnh lại chưa bổ sung nước đã ngủ, đôi môi khô khốc tái nhợt, quản gia dẫn bác sĩ vào, thấy khí sắc Cảnh Viên tốt hơn rất nhiều thì thở phào, buổi sáng Cố Khả Hinh nói với ông thân thể Cảnh Viên khôi phục không tệ, nhưng bảo ông không nên quấy rầy quá sớm, cho nên ông đợi đến bây giờ mới đến.
"Cô Cảnh, cơ thể cô khá hơn chút nào chưa?" Thái độ quản gia vô cùng cung kính với nàng, lúc nói chuyện luôn cúi đầu, Cảnh Viên chỉ mặc một bộ áo ngủ, mái tóc hơi rối, nàng chờ bác sĩ đi vào mới hoàn toàn tỉnh lại, nói: "Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh đã."
Bác sĩ hiểu ý, cúi đầu tránh ra.
Cảnh Viên đi qua từ bên cạnh ông, đến phòng vệ sinh theo bản năng nhìn mình trong gương, sắc mặt và màu môi, trắng bệch, mái tóc không quá bù xù, nàng sửa soạn lại bản thân, lại rửa mặt rồi bôi mỹ phẩm dưỡng da mới ra khỏi phòng vệ sinh.
Quản gia và bác sĩ vẫn đứng trong phòng, Cảnh Viên trở lại giường, thấp giọng nói: "Ngại quá, để hai người chờ."
"Không sao không sao." Quản gia hiền hòa nói: "Cơ thể cô khá hơn chút nào chưa? Để bác sĩ Triệu khám giúp cô nhé?"
Cảnh Viên rất phối hợp: "Được."
Bác sĩ Triệu kiểm tra theo cho nàng như thường lệ, không có vấn đề gì, cơn sốt đã hạ, triệu chứng cảm hình như cũng nhẹ hơn hôm qua, nhưng sợ bệnh có thể tái phát, ông đề nghị hai ngày tiếp theo phải nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước, quản gia gật đầu: "Vậy lát nữa tôi nấu cháo cho cô, cô thấy thế nào?"
Cảnh Viên không có ý kiến, trả lời ông: "Làm phiền chú rồi."
Quản gia cười ha ha: "Phiền gì chứ, không phiền chút nào."
Cảnh Viên không sao là chuyện tốt, hôm qua ông lo lắng đến mức một đêm ngủ không ngon, còn không dám liên lạc với ông Bùi, hiện tại đã ổn, ông chuẩn bị lát nữa gọi điện thoại cho ông Bùi.
Sau khi nói xong Quản gia bảo Cảnh Viên nghỉ ngơi một chút, ông đi nấu cháo, Cảnh Viên đưa mắt nhìn hai người rời khỏi phòng, ngã đầu nằm ở trên giường, đèn pha lê trên đỉnh đầu khúc xạ ra ánh sáng xinh đẹp, khá đẹp mắt, nàng nằm một lát đứng dậy uống hai chén nước, lúc đi đến cửa sổ nhìn thấy dưới lầu có một người đang đứng.
Vai hẹp eo nhỏ, khoác khăn vuông, mặc áo khoác trắng phối cùng chân váy vải, trang nhã thanh lịch.
Cố Khả Hinh đứng bên cạnh hồ bơi, người giúp việc đi qua, nhịn không được quay đầu lại, nhắc nhở cô: "Khả Hinh, trời lạnh, ngoài này gió lớn, cô sẽ bị cảm đó."
Nhân duyên của cô tốt, tuy rằng trong lòng mọi người đều rõ nên giữ khoảng cách với khách, nhưng nhìn thấy Cố Khả Hinh luôn nhịn không được nhắc nhở, Cố Khả Hinh nghiêng đầu, cười: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
Người giúp việc thấy mặt mày cô giãn ra, cũng nhịn không được nói thêm hai câu: "Thích bơi lội à?"
Cố Khả Hinh thần sắc ôn hòa, một lần nữa nhìn về phía hồ bơi, ánh mắt như nước hồ, mát lạnh, cô thanh sắc không đổi: "Rất thích, đáng tiếc thay, trời lạnh, không xuống nước được."
"Có thể đến suối nước nóng ngâm mình." Người giúp việc nói: "Hôm qua cô gặp mưa, đi ngâm mình rất tốt."
Cố Khả Hinh gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Cuối cùng cô nghiêng đầu, cười dịu dàng: "Cảm ơn cô."
Người giúp việc đối diện với nụ cười của cô, trái tim mềm nhũn, người xinh đẹp đúng là tốt, cười rộ lên như hoa nở, xinh đẹp cực kỳ, sau khi người giúp việc rời đi Cố Khả Hinh lại định ở bên hồ bơi ngẩn người, một trận gió thổi đến, cô hắt xì một cái, nhéo chóp mũi, cúi đầu rời đi.
Đợi cô rời đi Cảnh Viên mới thu hồi tầm mắt, chuông điện thoại đột ngột vang lên, nàng bước nhanh đến tủ đầu giường, màn hình lóe lên, là Triệu Hòa, Cảnh Viên hắng giọng cầm lấy điện thoại: "Mẹ."
Giọng Triệu Hòa sốt ruột: "Sao lại bị cảm? Có chuyện gì sao?"
Cảnh Viên không ngờ mới qua một đêm, chuyện đã đến tai Triệu Hòa, nàng nhíu mày, ngồi ở bên giường: "Con không sao."
Nàng nói xong muốn ho khan, sợ Triệu Hòa nghe được cứng rắn nghẹn lại, một khuôn mặt đỏ bừng, thật sự nhịn không được mới làm bộ hắng giọng ho một tiếng, Triệu Hòa lo lắng nói: "Thế này mà gọi là không sao?"
"Có phải không quen với khí hậu ở đó không? Không thì nói với Dương Thanh một tiếng..."
"Mẹ." Cảnh Viên ngắt lời bà, nói: "Con thật sự không sao."
Triệu Hòa nghe ra nàng kiên trì, chậm lại ngữ khí: "Được rồi, không sao cũng phải chăm sóc bản thân, đừng chỉ lo đóng phim rồi lại sinh bệnh, mẹ nói với con, con..."
"Mẹ!" Cảnh Viên ôm trán, chuyển đề tài: "Sao mẹ biết con bị bệnh."
"Ông Bùi nói cho mẹ biết." Sáng sớm ông Bùi đã đến, nói không chăm sóc tốt cho con gái của bà, Triệu Hòa hòa nhã, nói hôm nay trời lạnh sẽ dễ bị cảm, thể chất Cảnh Viên không tốt, lại thường xuyên ở nhà không ra ngoài, không quen là chuyện bình thường, cúp điện thoại bà liền không nhịn được lập tức gọi điện thoại cho Cảnh Viên hỏi thăm tình hình. Cảnh Viên rầu rĩ ho một tiếng, giải thích với Triệu Hòa một lần mới bảo bà từ bỏ ý định yêu cầu mình lập tức trở về. Triệu Hòa nói: "Vậy trước tiên con phải nghỉ ngơi cho , không thể quá mệt mỏi."
Cảnh Viên vâng một tiếng, ngoan ngoãn đáp lời, việc nghỉ ngơi tử tế nàng có thể làm được, nàng quá mệt mỏi —— chỉ cần Cố Khả Hinh không làm loạn, nàng sẽ không quá mệt mỏi.
Chắc sẽ không làm loạn đâu nhỉ?
Nàng còn đang nghĩ ngợi, bên Triệu Hòa truyền đến tiếng gõ cửa, Triệu Hòa che điện thoại nói: "Vào đi."
Tiếng giày cao gót cộc cộc vang lên, người trong cơ quan bước đi như gió, người nọ rất nhanh đứng trước mặt Triệu Hòa, giao ra văn kiện: "Bộ trưởng Triệu, đây là..."
"Biết rồi." Triệu Hòa ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa, người đến hiểu ý, gật đầu nói: "Vậy tôi ra ngoài trước."
Triệu Hòa khẽ gật đầu, phất tay bảo cô ấy rời đi, đợi đến khi cửa phòng làm việc khép lại, bà mới nói với Cảnh Viên: "Đang làm gì vậy? Đã ăn sáng chưa?"
Cảnh Viên rầu rĩ, thấp giọng nói: "Vẫn chưa ạ."
Triệu Hòa vừa cùng nàng tán gẫu vừa mở văn kiện ra, trang thứ nhất kẹp vài tấm ảnh, có ảnh mặc đồng phục học sinh, cũng có ảnh quay phim, tất cả đều cùng một người —— Cố Khả Hinh.
Bà xem đi xem lại tư liệu của Cố Khả Hinh hai lần, hỏi: "Cố Khả Hinh kia, có ở bên cạnh con không?"
Cảnh Viên không hiểu, vẫn nói: "Cô ấy ở phòng bên cạnh con."
Triệu Hòa thần sắc không đổi nói: "Vậy lần sau có thể cho cô ấy nghe điện thoại được không?"
Cảnh Viên ngồi thẳng người: "Sao vậy ạ?"
"Cũng không có gì." Triệu Hòa cười: "Lần trước không phải cô ấy tặng một hộp trà sao, mẹ mang đến đây, các chú của con rất thích, mẹ muốn hỏi cô ấy mua ở đâu."
Cảnh Viên ngược lại không biết Triệu Hòa mang trà đến đơn vị, lúc ấy nàng tức giận, tìm ở nhà rất lâu cũng không tìm được, thì ra đã bị Triệu Hòa lấy đi, nghĩ đến quan hệ hiện tại của nàng với Cố Khả Hinh, Cảnh Viên từ chối: "Cũng không phải cô ấy mua, là biên kịch Chu tặng, nếu mẹ muốn, con giúp mẹ hỏi biên kịch Chu."
Tuy rằng nàng và Chu Phó Sinh chẳng hề quen biết, ở đoàn phim còn bởi vì có muốn thêm cảnh hôn hay không mà không được tự nhiên, đến khi quay phim kết thúc hai người cũng không cho nhau sắc mặt tốt, nhưng nàng thà đi hỏi Chu Phó Sinh, chứ không muốn nói với Cố Khả Hinh thêm một câu nào.
Triệu Hòa nhíu mày: "Không phải cô ấy mua thì thôi."
Lúc này Cảnh Viên mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu thì có người tìm Triệu Hòa, Cảnh Viên cúp điện thoại, tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc nàng buông điện thoại xuống, Cảnh Viên đứng dậy đi mở cửa, bên ngoài là Cố Khả Hinh, trên tay còn cầm một cái khay, bên trong là cháo trắng cùng hai cái bánh bao, còn có một chút đồ ăn sáng.
"Vừa rồi chú Hà nói muốn đưa đồ ăn sáng cho em, chú ấy lớn tuổi, lên lầu không tiện, tôi mang đến cho em."
Cảnh Viên vừa mới nhịn ho đến đỏ cả mặt, đôi mắt lung linh ánh nước, vừa thuần khiết lại sạch sẽ, phối hợp với khí chất lạnh lùng của nàng, gương mặt không có biểu cảm gì, lạnh nhạt cấm dục, nàng nghe được Cố Khả Hinh giải thích khẽ gật đầu, nhận lấy khay, ngữ khí giải quyết việc chung: "Hôm nay tôi không đối diễn với chị được, đành phải làm chậm trễ một ngày của chị rồi."
Cố Khả Hinh mím môi: "Không sao." Cô nói: "Sức khoẻ quan trọng hơn."
Cảnh Viên nhận lấy khay xoay người đi vào trong, cũng không cho Cố Khả Hinh vào phòng, mặc kệ cô đứng ở cửa, Cố Khả Hinh liếc mắt nhìn vào trong, căn phòng Cảnh Viên này đón sáng tốt, cửa sổ lớn, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, rơi trên người Cảnh Viên, như vầng hào quang, từng vòng từng vòng, màu sắc sặc sỡ, tôn nàng lên như tiên nữ hạ phàm, Cố Khả Hinh cười một tiếng, lắc đầu nhẹ, đầu nặng ngàn cân, có chút mơ hồ, cô đoán chừng là thuốc cảm buổi sáng uống có hiệu quả, cũng không chào hỏi Cảnh Viên, xoay người trở về phòng.
Cảnh Viên nghe thấy tiếng đóng cửa bên cạnh mới ngẩng đầu nhìn cửa phòng, Cố Khả Hinh thường xuyên đổi nước hoa, có lúc nồng nặc có lúc thanh đạm, cô luôn có thể dùng vừa đúng từng loại nước hoa, vừa rồi cô đứng ở cửa vài phút, lúc Cảnh Viên đóng cửa phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cố Khả Hinh lưu lại, nhạt nhẽo, là Chanel No5.
Loại nước hoa này rất nhạt, nhưng lưu hương rất lâu, nếu là phòng kín, có thể phải ngửi mùi này cả ngày, Cảnh Viên lạnh mặt đi đến cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh thổi vào, sau khi tỉnh táo nàng mới đến bên bàn trà ăn sáng.
Cháo trắng, hai cái bánh bao mềm nhũn, còn bốc hơi nóng, một đĩa đồ ăn sáng, sắc hương vị đầy đủ, Cảnh Viên khuấy cháo trắng, còn chưa ăn đã nghe thấy chuông điện thoại vang lên, nàng cho rằng lại là Triệu Hòa lo lắng, có chút bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại liền thấy trên màn hình lóe ra tên Ngôn Khanh.
Nàng nhanh chóng nhận máy: "Chị Ngôn."
Bên phía Ngôn Khanh rất ồn ào, chị ấy dường như ở nơi rất đông người, Cảnh Viên còn nghe thấy nhạc nền là một bài hát cũ, giọng ca tang thương của ca sĩ đầy nội lực, khoảnh khắc truyền đến tai Cảnh Viên, đã pha loãng giọng nói của Ngôn Khanh, nàng không nghe rõ Ngôn Khanh đang nói gì, lặp lại một lần: "Chị Ngôn? Sao vậy?"
Ngôn Khanh liếc nhìn bốn phía, tìm một lối đi nhỏ đi ra ngoài, sau khi đến nhà vệ sinh mới giơ điện thoại lên hỏi: "Cảnh Viên, chuyện em giúp Trần Đào tuyên truyền quảng cáo, sao không nói với chị?"
Ngữ khí không quá hung dữ, nhưng cũng không phải rất dịu dàng, đây là lần đầu Ngôn Khanh dùng ngữ điệu này nói chuyện với Cảnh Viên, bởi vì rất sốt ruột.
Cảnh Viên sửng sốt, nàng nắm chặt điện thoại, ngón tay đau nhức, vài giây mới phản ứng lại, nàng đâu có đồng ý với Trần Đào giúp cô ấy tuyên truyền quảng cáo!
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Viên: Người này sao lại giống Cố Khả Hinh vậy chứ?
Cố Khả Hinh: ???
Người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro