Chương 51: Điện thoại

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 51: Điện thoại

Beta: Dúi Chần

Lúc trước Ngôn Khanh vẫn luôn nghĩ đến chuyện xào CP, đi vào nhầm chỗ, lòng tràn đầy ý nghĩ tìm một nghệ sĩ có thể xứng đôi với Cảnh Viên, người sốt ruột thường dễ quên, hơn nữa chuyện Trần Đào này đến quá nhanh, bên kia chuẩn bị đầy đủ, giáng liên hoàn kích, một vòng tiếp một vòng, các cô bị đánh đến không kịp phòng ngự, muốn đánh trả, lại bỏ lỡ tiên cơ, chỉ có thể bị động đi theo. Ban đầu chị ấy muốn dùng quan hệ giữa Cố Khả Hinh và Cảnh Viên để phản kích, dù sao Cố Khả Hinh cũng là người bạn tốt duy nhất từng công khai của Cảnh Viên, có sức thuyết phục, xào hai người này bất kể là tình bạn hay là CP cũng không khiến người khác nghi ngờ, nhưng không nghĩ đến Mạc Ly không thỏa hiệp.

Chị ấy hiểu Mạc Ly, nghệ sĩ Cố Khả Hinh trói buộc trước đó là Cận Kỳ, Cảnh Viên không thể so được, cho nên chị ấy cần suy nghĩ, Ngôn Khanh cũng muốn rút lui tìm người khác, nhưng chị ấy không nghĩ đến còn có thể xào đạn rỗng!

Chiêu này tuyệt vời nha, giải quyết hoàn hảo dư luận lần này đồng thời còn có thể ngăn chặn hậu hoạn, hơn nữa Cảnh Viên không xào CP, đạn rỗng đối với nàng, quả thực đo ni đóng giày!

Ngôn Khanh lúc trước vẫn nghe Diệp Từ Tịch nói Cố Khả Hinh tốt như thế nào ưu tú như thế nào, dù sao chị ấy chưa từng tiếp xúc qua, sau đó gặp mặt cũng chỉ trao đổi vài câu ít ỏi, ngoại trừ cảm thấy Cố Khả Hinh giáo dưỡng tốt tính tình không tệ ra thì cũng không để tâm lắm, nhưng lần này chị ấy không thể không thừa nhận, đầu óc Cố Khả Hinh quá nhạy.

Chị ấy bình tĩnh lại nhanh chóng liên lạc với truyền thông, sau đó liên lạc với Cảnh Viên, sau khi nói với nàng kế hoạch của mình thì nhẹ giọng hỏi: "Em thấy như vậy có được không?"

Cảnh Viên trầm mặc vài giây, đây là cách ổn thỏa nhất, Ngôn Khanh nói đúng, nếu như không làm sáng tỏ, chỉ sợ sẽ bị Trần Đào trói buộc, cho dù không có Trần Đào, cũng sẽ có đối tượng tiếp theo, hiện tại có cách như vậy, thật ra là tốt nhất, nàng không suy nghĩ quá lâu liền trả lời Ngôn Khanh: "Cứ làm như vậy đi."

Ngôn Khanh thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ vị đại tiểu thư này không đồng ý.

Cảnh Viên cúp điện thoại thấy tin nhắn nhảy ra trên WeChat, Trần Đào lại gửi: Chị Cảnh, em không ngờ mọi chuyện sẽ tiến triển như vậy, lát nữa em đăng Weibo làm sáng tỏ có được không?"

Thời kỳ đỉnh cao dư luận đều bị cô ta lợi dụng hết, hiện tại mới làm sáng tỏ, còn cái điệu bộ bạch liên hoa này, cho dù là tính tình như tượng đất Cảnh Viên cũng không nhịn được mà tức giận, nàng nắm chặt điện thoại, không khỏi nghĩ đến lời Cố Khả Hinh nói.

Thế này mà đã chịu không nổi?

Nàng nuốt xuống cảm giác chua xót phức tạp, chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rả rích, không có dấu hiệu ngừng lại, những giọt mưa kia trượt theo cửa sổ rơi xuống mép cửa, bắn lên bọt nước.

Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm bọt nước, nửa ngày không hoàn hồn, không bao lâu, cửa phòng bị gõ, cô nghiêng đầu nói: "Vào đi."

Chú Hà dẫn bác sĩ đi vào, nhìn thấy Cố Khả Hinh liền nói: "Khả Hinh à, đến vẫn không yên tâm lắm, để bác sĩ Triệu khám thử cho cô nhé?"

Lúc nãy ăn cơm tối Cố Khả Hinh buồn nôn vài lần, sắc mặt trắng bệch, thấy thế nào cũng không giống bộ dạng thoải mái, chú Hà lo lắng hỏi, Cố Khả Hinh mới thành thật nói tình huống phát sốt, chú Hà đương nhiên lo lắng, cơm nước xong bảo bác sĩ Triệu đến một chuyến.

Cố Khả Hinh ngồi ở bên cạnh mặc cho bác sĩ Triệu làm kiểm tra, vô cùng phối hợp, bác sĩ Triệu thích bệnh nhân hợp tác như cô vậy, hơn nữa tính tình Cố Khả Hinh tốt, ông ấy cũng nhịn không được nói hai câu chuyện cười: "Cô và cô Cảnh không hổ là một cặp trong phim, bệnh cũng phải cùng nhau."

Cố Khả Hinh bật cười: "Đúng vậy."

Tự nhiên hào phóng, không ngượng ngùng xíu nào, cũng không làm người ta có cảm giác mập mờ, bác sĩ Triệu kiểm tra xong xoay người dặn dò chú Hà, Cố Khả Hinh rũ mắt nhìn thấy màn hình máy tính bảng sáng lên, một tin tức nhảy ra, cô thấy hai người kia còn đang nói chuyện thì mở màn hình ra, tin tức đưa đến chính là Ngôn Khanh dùng Weibo của Cảnh Viên gửi: Cảm ơn hàng mẫu chocolate của cô Trần, bạn tôi rất thích ăn."

So với Trần Đào diễn nhiều cảnh như vậy, Weibo này thật sự quá mức đơn giản, nhưng phù hợp với hình tượng của Cảnh Viên, Cảnh Viên cực ít chơi Weibo, bình thường chỉ chia sẻ tin tức chính phủ hoặc đối tác, hiếm khi có tin tức cá nhân, đến cả ăn Tết cũng không có, có lẽ đó là hình tượng của nàng, nói nhiều sẽ không giống, mà Weibo này nói đơn giản, cũng không đơn giản, nói phức tạp, cũng không phức tạp lắm, chỉ là nói cho Trần Đào và fan một tin tức, nàng có bạn bè, vả lại có thể cùng nhau ăn chocolate, hơn nữa câu ăn ngon kia cũng không phải nàng nói với Trần Đào, là bạn bè nàng nói, Trần Đào cắt câu lấy nghĩa.

Weibo này đăng lên, phương hướng dư luận lập tức thay đổi, lúc trước thủy quân khống chế bình luận khắp nơi, trói chặt quan hệ của hai người lại với nhau, hiện tại fan kịp phản ứng, không ngờ không phải chuyện như vậy?

"Ủa...Vậy chuyện không phải như mấy người nói à?

"Tôi khá tò mò bạn của Cảnh Viên là ai? Cố Khả Hinh à?"

Đoán là cô cũng không có gì đáng trách, dù sao cô cũng là người bạn duy nhất mà Cảnh Viên từng công khai, sau đó lần lượt có người nói Trần Đào làm việc này không tử tế lắm, có vẻ như cố ý dẫn dắt, hơn nữa mới một ngày, nhiều tài khoản V lớn như vậy đã cắt ghép biên tập ra nội dung vở kịch? Cắt ghép biên tập không cần thời gian à?

Cư dân mạng càng nghĩ càng thấy sai, Ngôn Khanh rất đúng lúc thả một ít tin tức, chị ấy đương nhiên không thể công khai kết thù với Trần Đào, nhưng Trần Đào đã lừa bọn họ như vậy, giờ muốn thoát tội là chuyện khó hơn lên trời.

Trên mạng lại một lần nữa ồn ào náo động.

Cố Khả Hinh rũ mắt nhìn vài giây, thu hồi ánh mắt, chiêu đạn rỗng này trong giới cực ít người dùng, bởi vì không có tính ý nghĩa thực chất, ai lại không muốn lấy quyền lợi từ fan CP? Ngay cả nghệ sĩ như Vọng Thư cũng xào CP trong một bộ phim truyền hình, mà đạn rỗng có chỗ tốt gì? Ngay cả đối tượng tin đồn cũng không biết là ai, sao mà đẩy thuyền? Đẩy thuyền CP rỗng là kịch độc, lỡ như sau này cần trói buộc với fan CP của đối tác, fan CP kia chắc chắn phá nghệ sĩ này banh chành!

Cho nên trong giới thường sẽ không dùng chiêu này, nhưng Cảnh Viên dùng, vừa vặn, bởi vì nàng không xào CP, cũng vì thế mà ngăn chặn khả năng đối tượng tin đồn trong tương lai là của bên đối thủ, từ gốc rễ chặt đứt giả thiết này, vì vậy nàng có thể sử dụng, chỉ là cái "đối tượng tin đồn" này sẽ luôn gắn liền với nàng.

Cố Khả Hinh còn chưa nghĩ xong thì nghe thấy chú Hà nói: "Khả Hinh, vừa rồi bác sĩ Triệu nói cô có nghe thấy hay không?"

Cô ngửa đầu: "Cái gì ạ?"

Chú Hà nhìn bộ dáng mờ mịt của cô cười vui tươi hớn hở: "Nghĩ gì vậy, vừa rồi bác sĩ Triệu bảo cô nghỉ ngơi thêm hai ngày, có buồn nôn hoặc không thoải mái thì nói cho ông ấy biết, còn có thuốc của cô cũng đừng uống lung tung."

Lúc này Cố Khả Hinh mới gật đầu: "Cháu biết rồi."

Bác sĩ Triệu cũng nhìn cô cười cười rồi cùng chú Hà rời đi, Cố Khả Hinh đứng dậy đi đến bên cạnh bàn trà, bên cạnh thuốc tiêu viêm cô uống có hai hộp thuốc mới, là do bác sĩ Triệu để lại, cô cầm lên xem tên thuốc trên hộp, chớp mắt, bỏ hộp thuốc vào trong túi bên kia, hiển nhiên không có ý định uống.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, chú Hà ước tính vẫn còn vài ngày, để cô và Cảnh Viên ở nhà nghỉ ngơi, Cố Khả Hinh không có ý kiến, nhưng cô cũng không chịu ngồi yên, hôm nay ngủ một giấc, tinh thần không tệ, nghĩ đến việc luyện tập mỗi ngày cô đứng dậy ra khỏi phòng, trực tiếp đi đến phòng làm việc của ông Bùi.

Lúc trước Cố Khả Hinh đã từng nói, cô và Cảnh Viên cần dùng phòng làm việc này, đối diễn, không có chuyện gì thì đừng đến đây, cho nên ngày hôm qua Cảnh Viên gọi mấy tiếng cũng không có ai trả lời, Cố Khả Hinh đẩy cửa đi vào, màn hình tối đen, cô tiện tay chạm vào điều khiển từ xa, màn hình thoáng chốc sáng lên, tạm dừng ở trên một hình ảnh, cảnh cuối cùng là Tiêu Tình mặc áo trắng đứng bên bờ sông nhìn ra xa, không biết là nhìn người tới hay nhìn chuyện cũ, cũng có lẽ, nhìn cả đời của mình, cảnh này được khen là cảnh tượng kinh điển, vô số chương trình giải trí PK luôn thích chọn ánh mắt trong đoạn này để thách thức người mới, Cố Khả Hinh đứng bên cạnh ma nơ canh, nhìn người phụ nữ trong màn hình, ánh mắt nặng nề.

Lúc cô tắt màn hình, điện thoại sáng lên, WeChat của Cảnh Viên gửi đến, nàng hỏi: "Cô Cố, nghỉ ngơi chưa?"

Cố Khả Hinh tiện tay trả lời nàng: "Vẫn chưa, sao vậy?"

Cảnh Viên ngồi bên giường, các cô đến đây ba ngày, đối diễn mới có mấy cảnh, quản gia vừa đưa thuốc nói với nàng, trời có thể sẽ mưa thêm mấy ngày nữa, e là không thể ra ngoài, còn dặn dò nàng nghỉ ngơi nhiều.

Nghỉ ngơi nhiều, nàng còn nghỉ ngơi sẽ không có thời gian đối diễn, nàng không muốn ăn Tết còn ở đây, cho nên mới nín thở gửi tin nhắn cho Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh cầm di động suy nghĩ vài giây, không nhắn gì, chỉ trả lời nàng: "Tôi ở phòng làm việc, nếu em không mệt thì mang kịch bản đến đây."

Cảnh Viên nhìn thấy những lời này nhíu mày, lúc ăn tối nàng thấy Cố Khả Hinh quả thật có triệu chứng cảm, vừa rồi quản gia còn nói sau bữa tối thân thể cô không khỏe, bay giờ lại đi đến phòng làm việc?

Lại nghĩ, có lẽ là Cố Khả Hinh đi tập thoại.

Cảnh Viên cầm điện thoại trầm mặc, tuy rằng Cố Khả Hinh rất đáng ghét, nhưng sự chuyên nghiệp của cô đối với diễn xuất, quả thật vượt qua rất nhiều người.

Nàng nhíu mày, không suy nghĩ lung tung nữa, sau khi thay trang phục thoải mái, xuống lầu đi đến phòng làm việc, phòng làm việc phải đi vòng qua hành lang, xuyên qua hòn non bộ, Cảnh Viên nhìn thấy cửa phòng làm việc mở một nửa, ánh sáng từ bên trong lộ ra, là màu vàng nhạt ấm áp, nàng nắm chặt tay, quyết định buông xuống tất cả thành kiến đối với Cố Khả Hinh đi vào, cửa chưa đẩy ra, chuông điện thoại di động của nàng đột nhiên kêu lên, Cảnh Viên theo bản năng nhận điện thoại.

Bên kia là Triệu Hòa, giọng nói mang theo ý cười: "Viên Viên."

Cảnh Viên lui về phía sau hai bước, đưa lưng về phía cửa nghe điện thoại: "Mẹ ạ."

Triệu Hòa hỏi nàng: "Thân thể đỡ hơn chưa? Còn ho không? Có sốt không?"

Cảnh Viên ngăn bà thao thao bất tuyệt quan tâm, vội vàng trả lời bà: "Đều đỡ rồi ạ."

Nói xong nhấn mạnh: "Lúc chiều con uống thuốc xong ngủ một giấc, giờ ổn rồi ạ"

Triệu Hòa nói: "Được rồi, vẫn phải chú ý đến sức khoẻ."

Cảnh Viên cúi đầu: "Vâng, con biết rồi, không có chuyện gì thì con cúp máy trước đây ạ."

"Có việc." Triệu Hòa vội vàng nói: "Ai nói không có việc gì, đứa nhỏ này, lúc nào cũng gấp gáp như vậy."

Cảnh Viên cầm di động: "Chuyện gì ạ?"

Triệu Hòa nói: "Con ở đó một mình mẹ không yên tâm, dì tiêu đang tới vùng lân cận với đảo của con, mẹ nhờ dì ấy ngày mai đến thăm con..."

Bên tai Cảnh Viên ù một tiếng, vô số cảm xúc vọt đến ngực nàng, nỗi đau vụn vỡ ập đến, giọng Triệu Hòa lúc xa lúc gần, nàng nghe không rõ lắm, ý thức trôi nổi, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh mát lạnh hữu lực: "Cảnh Viên?"

Cảnh Viên quay đầu, Cố Khả Hinh đứng ở cửa, ánh sáng ấm áp sau lưng chiếu vào sườn mặt cô, ngũ quan rõ ràng trong sáng, thanh tú đoan chính, lại rất quen thuộc, Cố Khả Hinh cao giọng: "Cảnh Viên?"

Người trước mặt rõ ràng ngẩn ra, Cố Khả Hinh nhìn thấy vẻ mặt bất định của Cảnh Viên, ngón tay cầm điện thoại siết chặt, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, cô không gọi tên Cảnh Viên nữa mà lui về phía sau một bước, nói: "Vào đi."

Cảnh Viên như vừa tỉnh mộng, điện thoại Triệu Hòa còn chưa cúp, bà cũng nghe được âm thanh, hỏi Cảnh Viên: "Cô Cố ở bên cạnh con?"

"Vâng." Cảnh Viên ngước mắt nhìn Cố Khả Hinh, nghe Triệu Hòa nói: "Con đưa điện thoại cho cô ấy đi, mẹ muốn nói vài lời với cô ấy."

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Viên: Điện thoại.

Cố Khả Hinh: Ai vậy?

Cảnh Viên: Mẹ chị.

Cố Khả Hinh:...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro