Chương 52: Nỗ lực
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 52: Nỗ lực
Cảnh Viên đưa điện thoại ra, thần sắc hoảng hốt, Cố Khả Hinh đối diện cụp mắt nhìn điện thoại của nàng, vài giây sau đặt ở bên tai, giọng nói ôn hòa: "Xin chào, tôi là Cố Khả Hinh."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng Triệu Hòa: "Cô Cố."
Không giống với lần trước gặp mặt, thái độ Triệu Hòa rõ ràng lãnh đạm rất nhiều, Cố Khả Hinh chỉ nghe xưng hô cũng nhận ra khác biệt, cô bất động thanh sắc, như trước nói: "Chào buổi tối bác gái."
Triệu Hòa cười khẽ một tiếng, đáy mắt không có ý cười gì, bà ngồi trước bàn làm việc lật xem văn kiện, tờ giấy phát ra tiếng xẹt xẹt, rõ ràng chói tai, Triệu Hòa hỏi: "Viên Viên hai ngày nay, làm phiền cô chăm sóc."
"Bác gái không cần khách sáo." Giọng Cố Khả Hinh không lên xuống: "Ra ngoài, vốn nên chăm sóc lẫn nhau."
Triệu Hòa nói: "Đã sớm nghe nói cô Cố trầm ổn tính tình tốt, quả nhiên không giả, lần trước gặp mặt quá vội vàng, tôi muốn chờ cô và Viên Viên trở về, gặp lại cô."
Mặc dù là trưng cầu ý kiến, nhưng thái độ không cho xen vào, Cố Khả Hinh chớp mắt, quay lưng lại với Cảnh Viên cúi đầu nói: "Về rồi cháu còn phải quay mấy cái quảng cáo, thời gian..."
"Không sao." Triệu Hòa gõ tay lên văn kiện, năm ngón tay mảnh khảnh, móng tay sơn màu đỏ thẫm diễm lệ, giống như màu môi, làm nổi bật da thịt trắng lạnh, sắc mặt nghiêm túc, bà mở miệng: "Tôi sẽ liên lạc với người đại diện của cô, bảo cô ấy chừa thời gian rảnh."
"Có một số việc, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô Cố."
Ánh mắt Cố Khả Hinh hơi trầm xuống, vài giây sau trả lời bà: "Vâng, cháu biết rồi."
"Cứ như vậy đi." Triệu Hòa quyết đoán nói: "Thời gian và địa điểm tôi sẽ gửi cho người đại diện của cô."
Không hề dây dưa, đây mới là tác phong của Triệu Hòa. Cố Khả Hinh siết chặt di động, cấn ngón tay đau nhức, cô rầu rĩ ho: "Vậy cháu sẽ chờ tin của bác gái."
Điện thoại đột nhiên im bặt, ngay cả câu tạm biệt cũng không có, ngón tay Cố Khả Hinh vuốt ve vỏ điện thoại, sau khi cúp điện thoại màn hình tối đen, bên trong hiện ra khuôn mặt, đuôi mắt cụp xuống, môi mím chặt.
Cảnh Viên bên cạnh nói: "Xin lỗi."
Cố Khả Hinh quay đầu, sắc mặt khôi phục bình thường, cô đưa điện thoại ra, Cảnh Viên lúc này mới tỉnh táo: "Vừa rồi tôi không nên đưa cho chị."
Là điện thoại của mẹ nàng, không có lý do gì để Cố Khả Hinh nhận, nàng nghe lời mẹ nàng không phải điều sai, nhưng yêu cầu này, thường ngày nàng tuyệt không đồng ý, chỉ là tin tức Tiêu Tình muốn tới quá mức chấn động, nàng không kịp ngẫm lại, cơ thể đã phản ứng.
Là lỗi của nàng, nàng sẽ nhận.
Cố Khả Hinh liếc mắt nàng, nhẹ nhàng nói: "Không sao."
"Lại đây đối diễn đi."
Cảnh Viên đi theo phía sau cô, suy nghĩ vài giây vẫn nói: "Mẹ tôi nói gì với chị?"
Nói chuyện Tiêu Tình ngày mai tới đảo nhỏ sao? Cùng là người nhà họ Tiêu, Cố Khả Hinh sẽ có phản ứng gì?
Đôi mắt đẹp của nàng đánh giá Cố Khả Hinh, cố gắng tìm ra dấu vết từ vẻ mặt cô, nhưng Cố Khả Hinh quen che giấu, trên mặt thản nhiên, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, Cố Khả Hinh nói: "Không nói gì, bác gái muốn hẹn tôi uống trà."
Uống trà?
Hẹn cô?
Nhưng đúng là chuyện Triệu Hòa sẽ làm.
Cảnh Viên lập tức nói: "Chị đừng đi."
Cố Khả Hinh bật cười: "Nhưng tôi đã đồng ý với bác gái rồi."
"Vậy cũng đừng đi." Cảnh Viên rất ít khi tích cực với người khác như vậy, nhưng đối mặt với Cố Khả Hinh, cảm xúc của nàng rất dễ dàng dao động, nàng nói: "Tôi sẽ nói với mẹ một tiếng, chị không cần đi."
Cố Khả Hinh cười cười, không trả lời.
Cảnh Viên nín thở: "Chúng ta bắt đầu thôi."
Cố Khả Hinh đi vào trong, dừng lại trước bàn làm việc, cầm lấy kịch bản hỏi: "Bắt đầu từ đoạn nào?"
"Đoạn nào cũng được." mấy ngày nay Cảnh Viên đã nhìn thấu kịch bản, tính cả tiểu sử của nhân vật này nàng đã xem hai lần, tự nhận không có vấn đề gì, Cố Khả Hinh cúi đầu lật kịch bản, rút một chương từ bên trong: "Đoạn này đi."
Cô giải thích: "Đạo diễn Dương hi vọng chúng ta tới đây có thể bồi dưỡng sự ăn ý, diễn thân mật là dễ bồi dưỡng nhất, chúng ta liền bắt đầu từ chỗ này?"
Cảnh Viên nhìn đoạn ngón tay cô chỉ, trực tiếp bỏ qua một đoạn diễn biến lớn phía trước, đến đoạn trưởng công chúa thụ mệnh đi chiến trường, phần này có đoạn là trưởng công chúa ngày hôm sau phải xuất phát, ban đêm nàng vụng trộm mò vào tẩm cung của hoàng hậu, muốn nhìn người ngủ, lại bị bắt ngay tại chỗ.
Cố Khả Hinh hỏi: "Đoạn này không thành vấn đề chứ?"
Cảnh Viên không biết có phải Cố Khả Hinh cố ý hay không, vừa bắt đầu đã chọn đoạn này, nhưng nàng vừa nói cũng được, sao có thể đổi ý, nàng cắn răng: "Không thành vấn đề."
Cố Khả Hinh nói: "Vậy em chờ một lát."
Cảnh Viên còn chưa nghĩ xong, Cố Khả Hinh đã đi tới cạnh cửa, cửa bị khép lại, Cảnh Viên nhíu mày, đèn pha lê trên đỉnh đầu tách một tiếng tắt đi, ngoài cửa sổ gió lạnh mưa phùn, một chút ánh sáng cũng không có, bốn phía Cảnh Viên tối om om, nàng theo bản năng gọi: "Cố Khả Hinh?"
Bốn phía yên tĩnh lạch cạch một tiếng, một ngọn lửa sáng lên, Cảnh Viên thuận theo ánh sáng nhìn qua, Cố Khả Hinh cầm bật lửa trên tay, tay kia có nến trắng, Cố Khả Hinh đốt nến nói: "Khung cảnh không đủ, dùng tạm."
Cảnh Viên không nói thêm gì.
Một ngọn nến, hai thân ảnh yểu điệu, Cố Khả Hinh chuyển mô hình sang hai bên, nhường ra một khoảng cách, cuối cùng đi tới bàn làm việc bên cạnh ghế sô pha, đặt nến lên bàn trà, cô nằm ở trên ghế sô pha, nói với Cảnh Viên: "Được rồi."
Cảnh Viên quay đầu, trước mắt chỉ có sô pha và bàn trà, còn có một ngọn nến lay động, nhưng thần sắc bình yên tự đắc của Cố Khả Hinh giống như đang ngủ trên giường rồng thật, tóc cô xinh đẹp tọa trước ngực, mặt mộc, góc mặt nghiêng bị ngọn lửa chiếu lúc sáng lúc tối, Cảnh Viên tới gần hai bước, tỉ mỉ đánh giá cô.
Lông mi rất dài, bị ánh lửa rọi lên, chiếu xuống một chiếc bóng hình quạt, làn da trắng nõn, ngũ quan trong sáng thanh tú, sống mũi thẳng, môi mỏng, hô hấp vững vàng, sự ưu nhã hào phóng tản ra từ trong xương cốt, vững vàng khóa chặt ánh mắt trưởng công chúa, Cảnh Viên nghiêng người, đứng một hồi lâu mới quay đầu.
Phía sau truyền đến thanh âm: "Tịnh Nhi?"
Thân thể Trưởng công chúa căng thẳng, nàng không quay đầu lại, phía sau có tiếng quần áo khe khẽ ma sát, chập chờn ánh nến, nữ nhân ngồi nửa người trên sô pha, hỏi: "Tịnh Nhi, sao lại đến đây?"
"Ngày mai đi rồi phải không, sợ à?"
Trưởng công chúa lặng lẽ nắm chặt tay, quay đầu, hô: "Mẫu hậu."
Nàng quỳ xuống: "Nhi thần không sợ."
"Đứng lên đi." Hoàng hậu khoát tay, tùy ý khép lại vạt áo không tồn tại, động tác tao nhã, chậm rãi: "Tới sao không thông báo một tiếng?"
Trưởng công chúa đứng dậy, giọng nặng nề nói: "Nhi thần sợ quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi."
"Nào có quấy rầy." Hoàng hậu thoáng nói: "Mẫu hậu già rồi, ban đêm dễ tỉnh, vừa rồi lại mơ thấy Tiên hoàng."
Thần sắc trưởng công chúa hơi biến hóa, nàng biết hoàng hậu cố ý nói cho nàng nghe, mượn lời này vạch rõ quan hệ hai người, nhưng lý trí có thể giữ cho nàng không vượt quá giới hạn, tình cảm lại không khống chế được muốn tới gần.
"Mẫu hậu." Trưởng công chúa nhẹ giọng nói: "Người còn nhớ lúc trước người đã đồng ý với con, nếu trận này thắng, người sẽ đồng ý với con một điều kiện."
Hoàng hậu trầm mặc vài giây, người nghiêng đầu nhìn trưởng công chúa, âm thanh đột nhiên nhạt đi vài phần: "Tịnh Nhi, con nên biết chừng mực."
"Nhi thần biết." Trưởng công chúa ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hoàng hậu, người dối diện khuôn mặt xinh đẹp, dáng người lả lướt, trưởng công chúa nghĩ đến khoảng thời gian ở chùa miếu hai người cùng nhau tắm thuốc, nàng từng cùng nữ nhân trước mặt da kề da, từng tấc từng tấc, thân thể nàng không khỏi run rẩy, những tình cảm không thể nói thành lời kia, vào giờ khắc này xông vào ngực nàng, đua nhau len lỏi vào từng góc thân thể nàng!
Nàng bất chấp thân phận, cố chấp hỏi: "Mẫu hậu, lời người nói, có tính không?"
Hoàng hậu nhìn đôi mắt nàng, cảm xúc mãnh liệt cháy bỏng, bên cạnh ngọn lửa nhảy múa, Hoàng hậu lên tiếng: "Tịnh Nhi, con..."
Cơ thể bị người phía sau lưng ôm lấy, mềm mại kề sát sống lưng mảnh khảnh, dưới ánh lửa, hai thân ảnh hòa làm một thể, thân thể Cố Khả Hinh cứng ngắc, đáy mắt nhìn đến thân ảnh bên cạnh, hai tay Cảnh Viên vòng ôm eo cô, mặt dựa vào phía dưới cổ cô, lúc nói chuyện hô hấp ấm áp nhẹ nhàng thổi, da thịt mềm mại ngứa ngáy, cô không nhúc nhích, nghe được Cảnh Viên hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao không thể chứ?"
Cảnh Viên chìm sâu trong cốt truyện, nàng đặt câu hỏi từ linh hồn: "Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau? Rõ ràng đã có tiền lệ tân Đế cưới tiền Hoàng hậu, tại sao chúng ta không thể?"
Cố Khả Hinh không trả lời nàng, Cảnh Viên dường như không cần được đáp lại, nàng tận tình phát tiết: "Tại sao chúng ta lại không thể? Là bởi vì ta không phải tân Đế? Hay là bởi vì —— Ta là nữ nhân?"
"Tịnh Nhi!" Một tiếng quát lớn, chấn động lòng người: "Không được nói bậy!"
Cảnh Viên vẫn ôm Cố Khả Hinh, nước mắt thuận theo cổ Cố Khả Hinh chảy vào trong áo, ấm áp lại lạnh lẽo, Cố Khả Hinh quay người lại, đẩy nàng ra: "Con hồ đồ rồi!"
"Ta không có." Cảnh Viên đi về phía trước một bước, kéo chặt tay Cố Khả Hinh, nàng ngẩng đầu,nàng cũng không rõ mình có phải đang diễn hay không, hay là mượn diễn đem những thống khổ kia nói ra: "Tại sao ta không thể? Người rõ ràng đối với ta..."
"Tề Tịnh!" Cố Khả Hinh đẩy Cảnh Viên ra, người sau ngã về phía sau vài bước, chân sau chạm vào mép bàn trà, nàng giống như bị điện giật lập tức nhìn về phía Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh thấy ánh mắt nàng khôi phục sáng ngời nói: "Tỉnh táo rồi?"
Cảnh Viên trầm mặc, Cố Khả Hinh nói: "Cô Cảnh còn có thể diễn thêm, thật lợi hại."
Ba chữ này nghe thế nào cũng châm chọc, Cảnh Viên buông tay xuống, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, nàng đau cắn chặt hàm răng, Cố Khả Hinh tiến tới phía trước hai bước, đứng ở trước mặt nàng nói: "Cảnh Viên, em thích diễn kịch không?"
Cảnh Viên chưa trả lời, Cố Khả Hinh nói: "Em có từng nghĩ tới, không phải em thích diễn xuất, em chỉ muốn đứng ở một độ cao nào đó mà thôi?"
Căn phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách đáp lại, gió lạnh từ bên cạnh cửa sổ chen vào, thổi ánh nến lúc sáng lúc tối, lòng bàn tay Cảnh Viên rất đau, nhưng không đau bằng mặt, nàng ở trước mặt Cố Khả Hinh, bị cô mạnh mẽ xé bỏ lớp ngụy trang, Cố Khả Hinh không để ý tới vẻ mặt lạnh lùng của nàng, tiếp tục nói: "Cảnh Viên, em biết vấn đề lớn nhất của em, xuất hiện ở đâu không?"
Cảnh Viên ngước mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Cố Khả Hinh, nàng mở miệng, giọng khàn khàn: "Ở đâu?"
Cố Khả Hinh rầu rĩ ho một tiếng rồi nói: "Vấn đề lớn nhất của em, chính là cố gắng của em không xứng với dã tâm của em."
Tâm cao hơn trời, rồi lại giới hạn bản thân trong khuôn khổ và quy tắc.
Cảnh Viên sững sờ tại chỗ, cảm giác xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu, Cố Khả Hinh như thể không thấy gương mặt lạnh tanh của nàng, cuối cùng nói một câu: "Nếu như em không thay đổi, tôi khuyên em từ bỏ nhân lúc còn sớm."
Lần đầu tiên cô không nể nang nói: "Bởi vì với năng lực hiện tại của em, vĩnh viễn không thể đứng ở độ cao mà em muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro