Chương 53: Gặp mặt
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 53: Gặp mặt
Phòng làm việc yên tĩnh, ngoài cửa sổ mưa sa gió giật, nện vào bệ cửa sổ, bọt nước bắn lên, tiếng nước rơi lộp bộp, một người đứng trước cửa sổ sát đất, thân hình mảnh mai thon thả, hai tay người ấy khoanh trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, những cây non rụng lá bị gió thổi ngã trái ngã phải, lắc lư không ngừng, tưởng như giây tiếp theo sẽ bị bẻ gãy.
Bốn phía tối đen, tĩnh mịch, ngọn nến trên bàn trà không biết đã tắt từ lúc nào, trong không khí còn có mùi nến, rất cay mũi, Cảnh Viên như thể không phát hiện, người ấy đứng thẳng tắp như những ma nơ canh nhựa kia.
"Sau này Viên Viên muốn làm gì?"
Nàng ngửa đầu, hương nước hoa tỏa ra từ người phụ nữ bên cạnh, rất nhạt, giống như đinh hương, người bên cạnh thấy nàng không trả lời, mặt mày cong lên nói: "Sao, Viên Viên của dì, không có ước mơ à? Vậy không được rồi, con người, luôn phải có ước mơ."
"Ước mơ?" Nàng lẩm bẩm, hỏi ngược lại: "Ước mơ của dì là gì?"
"Ước mơ của dì à." Người phụ nữ đổi tư thế, ôm nàng vào lòng, mùi đinh hương nhàn nhạt dần dần nồng đậm, bao phủ nàng, trong hơi thở, tràn đầy mùi người ấy.
Nàng không dám động đậy, cũng không muốn động đậy.
"Ước mơ của dì chính là diễn xuất, kiếm tiền, nổi tiếng." Cằm người phụ nữ đặt trên đỉnh đầu nàng, động tác mềm mại kia làm cho trái tim nàng run lên, mềm mại từ phía sau đánh úp lại, cùng với mùi thơm, vành tai nàng đỏ lên, ngay cả cúi đầu cũng không dám.
"Còn phải đứng ở chỗ cao nhất." Giọng người phụ nữ bình tĩnh, nhưng có hùng tâm tráng chí: "Độ cao không ai có thể kéo dì xuống."
"Viên Viên thì sao?"
Nàng mờ mịt vài giây bỗng nhiên tỉnh táo, nói: "Con cũng muốn."
Nàng cũng muốn đứng ở chỗ cao nhất, không phải bởi vì thích diễn xuất, chỉ là vì muốn đứng ở độ cao của người phụ nữ ấy, nhìn thế giới trong mắt bà ấy.
"Vậy chúng ta móc ngoéo." Người phụ nữ vươn ngón tay mảnh khảnh thon dài, móng tay sơn lên màu hồng nhạt, ánh mặt trời chiếu vào phía trên, trong suốt, trái tim nàng khẽ nhúc nhích, quay đầu, sườn mặt người phụ nữ tinh xảo xinh đẹp, đẹp như tranh vẽ, khí chất thanh nhã, tư thế ôm nàng rất tự nhiên, nàng nhịn không được vươn tay ra, móc lấy ngón út của người phụ nữ, ấn xuống ngón tay cái của bà ấy.
Từ đó, nàng cũng có ước mơ.
"Vấn đề lớn nhất của em, chính là nỗ lực của em không xứng với dã tâm của em."
"Nếu như em không thay đổi, tôi khuyên em sớm từ bỏ, bởi vì với năng lực hiện tại của em, đứng không tới độ cao em muốn."
Hình ảnh ấm áp bị xé nát, trước mặt dần dần hiện lên một khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt trào phúng và ngữ khí khinh bỉ không chút che giấu của người nọ.
"Cảnh Viên, cô không xứng làm một diễn viên."
Cửa sổ đóng kín, nhưng Cảnh Viên vẫn cảm thấy có gió lạnh thổi vào, lạnh đến mức nàng rùng mình một cái, hàm răng cắn chặt, mùi nến nặng nề trong không khí thật lâu không tan, thời gian như dừng lại, trong bóng tối dường như có hai đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, Cảnh Viên không thể động đậy, chỉ là ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không chớp mắt.
Mưa lại rơi suốt đêm.
Lúc Cố Khả Hinh tỉnh lại đầu hơi đau, cô ấn huyệt Thái Dương, một hồi lâu sau mới xốc chăn lên, bên ngoài sắc trời vừa đen vừa tối, cơn mưa này quả nhiên như chú nói, còn chưa ngưng, Cố Khả Hinh theo thói quen lấy máy tính bảng từ tủ đầu giường, sau khi mở màn hình ra cô vẫn xem tin tức như thường lệ, sau khi thấy Tô Anh nhắn lại cho cô, cô không do dự gọi video qua, đầu kia vang lên vài tiếng mới có người nối máy.
"Mới sáng sớm đã gọi video, cậu cố ý à?" Tô Anh tức giận từ trên giường bò dậy, cô ấy muốn ngáp lại nghĩ đến đang gọi video, cứng rắn nghẹn trở về, Cố Khả Hinh cười: "Tỉnh rồi?"
Tô Anh quay đầu ngáp qua ống kính, khóe mắt còn treo bọt nước: "Điện thoại cũng đã nghe rồi, cậu còn hỏi?"
Cô ấy tỉnh lại có chút tức giận rời giường, Cố Khả Hinh biết, ý cười của cô càng sâu: "Làm sao, cậu như vậy không phải rất đẹp sao?"
Tô Anh đơ một giây, bị cô chọc cười: "Sao hôm nay nói chuyện dễ nghe vậy?"
Thường ngày Cố Khả Hinh cũng khéo léo hiểu lòng người, nhưng đó là người ngoài, đối với Tô Anh, cho tới giờ cô không có kiêng nể gì, dù sao hiểu rõ nhau, muốn nói móc hai câu quá dễ dàng, cho nên Tô Anh nói xong lại hỏi: "Vẫn sốt à?"
"Khỏi rồi." Cố Khả Hinh sờ trán: "Hạ sốt rồi."
Uống thuốc ngủ một giấc, tinh thần cô cũng không tệ lắm, Tô Anh có tinh thần: "Mấy ngày nay cậu và cô Cảnh thế nào rồi?"
Cố Khả Hinh qua màn hình liếc cô ấy: "Cậu nghĩ thế nào?"
"Mình không dám nghĩ." Tô Anh là thật không dám nghĩ, cô ấy hiểu rõ Cố Khả Hinh, nếu như cô thật muốn trói buộc với ai, 90% sẽ thành công, lại nói tới tiểu bạch thỏ như Cảnh Viên, ở đoàn phim đã có hảo cảm với Cố Khả Hinh, giờ chỉ có một mình, khó bảo đảm sẽ không xảy chuyện gì.
Nhưng nàng cũng không quên lúc trước Cố Khả Hinh nói không trói buộc: "Thật sự không trói buộc?"
"Hôm qua mình xem Weibo, rất nhiều người đoán người bạn chính là cậu."
Bởi vì trước mắt đối tượng Cảnh Viên tiếp xúc chỉ có Cố Khả Hinh, cũng từng nhấn like cho cô, thậm chí giúp cô đối phó Vọng Thư, từ góc nhìn của người khác, hai người có mờ ám là rất bình thường, trước khi có một đối tượng đặc biệt khác xuất hiện, Cố Khả Hinh chính là đối tượng tin đồn duy nhất.
Cố Khả Hinh mím môi, cô gọi điện thoại cho Tô Anh muốn nói việc này: "Cậu sắp xếp lại danh sách năm sau có thể lên tiểu hoa cho mình."
Bốn năm một tiểu hoa, mười năm một đại hoa, tiểu hoa thông thường chính là các giải thưởng lớn trong nước, đại hoa ít nhất có thể có một bộ phim có thể đứng vững trên thị trường quốc tế, ít nhất giành được một trong bốn liên hoan phim lớn, sang năm chính là thời điểm quyết định tiểu hoa, trong giới tuy không có quy định rõ ràng, nhưng bất kể là đi thảm đỏ hay là tham dự các bữa tiệc, đều sẽ tách ra, đại hoa và tiểu hoa không cùng một đẳng cấp, tiểu hoa và lưu lượng cũng vậy, ngoài giới xem náo nhiệt, trong giới xem đường làm nghề, sang năm Vọng Thư là nghệ sĩ có triển vọng tiến vào đại hoa nhất, bị chính cô ta hủy hoại, mà tiểu hoa lại có rất nhiều người được chọn, ví dụ như Cận Kỳ năm nay rất hot.
Tô Anh nói: "Được, mình biết rồi, nhưng gần đây mình xem ngoài Cận Kỳ còn có hai người phát triển rất nhanh."
Cố Khả Hinh rũ mắt: "Ai?"
"Giản Yên và Vu Duyệt." Tô Anh nói: "Nhất là Giản Yên, cậu biết cô ấy không?"
Cố Khả Hinh trầm mặc một hồi, tên rất quen tai, năm nay rất có cảm giác tồn tại, cô xem qua video, rất có linh khí của nghệ sĩ chỉ là quá trẻ tuổi, trẻ tuổi, chính là biến số lớn nhất.
Vu Duyệt cô đã gặp qua hai lần, nhưng cô đi thử vai phụ, Vu Duyệt thử vai chính, nên không nói chuyện, khách quan mà nói, Vu Duyệt trưởng thành hơn rất nhiều.
Tô Anh nói: "Chung một người đại diện, sợ là không dễ làm."
Trong tay cùng một người đại diện, 80% đều sẽ xào sư tỷ muội đồng môn, phàm là người đại diện thông minh một chút sẽ không chọn người ngoài, Cố Khả Hinh hỏi: "Còn ai không?"
"Còn mấy người nữa." Tô Anh ngồi thẳng người: "Mình cảm thấy Phong Thanh Liên cũng không tệ."
Phong Thanh Liên?
Gần đây danh tiếng rất tốt, lại đóng cùng một bộ phim, Cố Khả Hinh chần chừ nói: "Mình biết rồi, cậu gửi tư liệu của họ cho mình đi."
Tô Anh hiểu ý, lại có chút nghi hoặc: "Thật sự không trói buộc với Cảnh Viên sao?"
Cảnh Viên so với bất kỳ nghệ sĩ nào trước mắt đều thích hợp hơn, mấu chốt chính là sức co dãn của Cảnh Viên rất mạnh, cô ấy đã xem qua cảnh quay của Cảnh Viên, rất có sức bật, gần đây danh tiếng đã lấn át Phong Thanh Liên, lại là một đôi với Cố Khả Hinh tron phim, thích hợp nhất, cô ấy thật sự không thể nghĩ được lý do Cố Khả Hinh để từ chối.
Cái này không giống với tác phong của cô.
Cố Khả Hinh nhếch môi: "Đừng nhắc đến cô ấy nữa."
Tô Anh tò mò: "Mấy ngày nay hai người không thoải mái?"
Cố Khả Hinh cầm máy tính bảng đi vệ sinh, đẩy cửa ra nói: "Không có gì không thoải mái."
"Vậy tại sao cậu không đồng ý?"
Theo cô ấy được biết, Ngôn Khanh đã đi tìm Mạc Ly, ít nhiều cũng có ý đó, Cố Khả Hinh thuận nước đẩy thuyền chấp nhận là được, chuyện đến trước mắt, cô thế mà lại từ bỏ?
Người này không phải luôn luôn ép khô người khác mới buông tay sao? Bối cảnh Cảnh Viên tốt như vậy, bây giờ cô lại buông ra, Tô Anh càng nhìn không thấu Cố Khả Hinh.
"Không muốn đồng ý." Cố Khả Hinh đặt máy tính bảng bên cạnh bồn rửa mặt, nói với người ở đầu máy tính bảng: "Mình đi vệ sinh, cậu muốn xem không?"
Tô Anh bị một câu nói của cô làm cho sặc, một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng tút tút cúp video, còn gửi cho Cố Khả Hinh một cái biểu cảm tỏ vẻ bất mãn, ánh mắt Cố Khả Hinh nặng nề, cứng nhắc mở kênh giải trí trên máy tính bảng, vừa nghe MC nói tư liệu trong giới gần đây vừa rửa mặt.
Trước khi ra ngoài cô đã thay một bộ đồ màu xanh biển, chất liệu bông, chất lượng tốt, giữ cho khí sắc cô tươi hơn hai phần, chú Hà ở dưới lầu cười chào hỏi: "Khả Hinh, chào buổi sáng."
Cố Khả Hinh gật đầu với ông: "Chào chú Hà."
Cô nhìn bốn phía: "Cô Cảnh vẫn chưa xuống ạ?"
Chú Hà nói: "Vẫn chưa, bữa sáng xong xuôi cả rồi, tôi vừa gõ cửa không thấy ai trả lời, phỏng chừng còn đang ngủ, lát nữa tôi lại đi."
Cố Khả Hinh không nhiều lời, chỉ cười cười, người giúp việc bên cạnh chào hỏi cô, cô quay đầu, nhìn thấy cuối hành lang có một người đi tới, vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, thần sắc nhạt nhẽo, quanh thân lộ ra vẻ quạnh quẽ, giống như mưa gió ngoài cửa sổ phả vào mặt, trong nháy mắt dập tắt hơi ấm nơi này.
Chú Hà nghênh đón: "Cô Cảnh, sáng sớm cô đã đến phòng làm việc?"
Sáng sớm cái gì, nàng vốn dĩ không trở về.
Cố Khả Hinh thu hồi tầm mắt, bất động thanh sắc đứng bên cạnh chú Hà, nghe ông nói: "Bữa sáng xong rồi, ăn sớm một chút nhé?"
Giọng Cảnh Viên hơi khàn, khóe mắt nàng có màu đỏ rất nhạt, Cố Khả Hinh chăm mới nhìn thấy, cô không để ý, nhìn đi chỗ khác, Cảnh Viên nói: "Cảm ơn, tôi lên lầu thay quần áo rồi xuống."
Chú Hà cười: "À, được."
Ông nói xong chêm thêm một câu: "Sức khoẻ cô ổn hơn chưa?"
Cảnh Viên trả lời chú: "Ổn rồi."
Giọng như gió nhẹ, nhẹ nhàng bay bổng, chú Hà thở phào nhẹ nhõm, trái tim luôn treo lơ lửng buông xuống, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy cô đi lên thay quần áo đi."
Cảnh Viên cúi đầu lướt qua bên cạnh chú, giày vừa giẫm lên cầu thang liền nghe thấy phía sau phòng khách có người gọi: "Chú Hà!"
"Chú Hà!"
Là tài xế đưa các cô tới, Cảnh Viên quay đầu, thấy tài xế vội vã đi tới, chú Hà cũng bước nhanh ra đón: "Sao vậy?"
Tài xế nói: "Khách đến rồi."
Ông mới vừa nói xong từ phòng khách phía sau có một người chậm rãi đi tới , trên tay mang theo túi xách màu đỏ thịnh hành nhất hiện nay, một chiếc ô màu cam, ô được bọc một lớp trong suốt, người tới một thân áo khoác dài màu vàng nhạt, bên trong mặc áo sơ mi và váy, dáng người mảnh mai yểu điệu, giấu đi vẻ dịu dàng cùng trí tuệ chỉ riêng phụ nữ mới có, Cảnh Viên chưa kịp phản ứng, người tới giương môi khẽ cười với nàng, giọng nói ôn hòa: "Viên Viên."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro