Chương 56: Cảm động
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 56: Cảm động
Cảnh Viên đứng ở một bên, Cố Khả Hinh và Tiêu Tình đối diễn hơn nửa tiếng, ban đầu nàng còn quy củ đứng ở bên cạnh hai người, giúp các cô đưa đồ, hiện tại tư thế đứng rất tùy ý, dựa vào thành sô pha, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người cách đó vài mét .
Nàng biết Cố Khả Hinh diễn xuất giỏi, nhưng không nghĩ lại giỏi như thế, đối diễn với Tiêu Tình mà không bị lép vế chút nào.
Tiêu Tình là nghệ sĩ được công nhận là khó đối diễn nhất trong giới giải trí, không phải bà ấy cố ý ép diễn, chỉ là diễn xuất của bà ấy rất ít người đối ứng được, Cảnh Viên nhớ có một bộ phim điện ảnh, rõ ràng Tiêu Tình chỉ đóng vai phụ, diễn có mười phút, lại gánh cả bộ phim, áp hoàn toàn nam nữ chính, thành ra mỗi khi nhắc tới bộ phim kia phản ứng đầu tiên của mọi người chính là, phim của cô Tiêu.
Nhưng bà ấy chỉ đóng vai phụ mà thôi.
Diễn xuất của bà ấy đã đến trình độ không một vết xước, Cảnh Viên chưa từng thấy nghệ sĩ nào diễn xuất tốt hơn Tiêu Tình, đương nhiên không phải do nàng thiên vị, mà là tất cả mọi người thấy như vậy, Cảnh Viên nhớ có lần Tiêu Tình quảng bá cho bộ phim mới, đạo diễn nói thẳng trên Weibo không có mấy người có thể tiếp được diễn xuất của Tiêu Tình, nàng không nghĩ tới, trong số ít ỏi đó lại có Cố Khả Hinh.
Cố Khả Hinh cũng không gượng gạo, sắc mặt tự nhiên thả lỏng, lúc cô đổi vai Hoàng hậu thành Trưởng công chúa rất thành thạo, không hề bị Tiêu Tình lấn át, cảnh diễn kết thúc, Cảnh Viên thấy ở đáy mắt Tiêu Tình lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Ghê gớm." Tiêu Tình nhìn Cố Khả Hinh với cặp mắt khác xưa, bà ấy nhìn kỹ Cố Khả Hinh một lần nữa, lúc tới đây bà ấy cho rằng Cố Khả Hinh là tuyến mười tám vô danh, xào CP với Cảnh Viên là muốn cọ nhiệt Cảnh Viên, giờ đây sau mấy cảnh diễn, bà ấy phát hiện không phải như vậy, Cố Khả Hinh này, có hơi khác, cảnh đầu tiên, bà ấy sợ Cố Khả Hinh không tiếp được, không quá tập trung, suýt chút nữa bị Cố Khả Hinh lấn lướt, thành danh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, mấy cảnh còn lại bà ấy không hề tiết chế, không nghĩ tới Cố Khả Hinh tiếp được toàn bộ, dù là biểu cảm, động tác, hay là khoảng nghỉ, đều chuẩn xác một cách vi diệu.
Trong giới, người có thể cho bà ấy loại cảm giác này, đếm trên đầu ngón tay.
Quá ngạc nhiên, quá bất ngờ.
Tiêu Nhu từng muốn đào tạo Vọng Thư thành bà ấy thứ hai, nhưng bà ấy đã thấy qua diễn xuất của Vọng Thư, rất bình thường, không có cảm giác khiến bà ấy kinh ngạc, nhưng ở thế hệ trẻ tuổi, cũng tính là người nổi bật, hiện tại bà ấy cảm thấy mình sai rồi, Cố Khả Hinh này, mới là người nổi bật.
Đúng lúc Vọng Thư đi rồi, công ty của Tiêu Nhu thiếu một nghệ sĩ trụ cột.
Tiêu Tình buông Cố Khả Hinh ra, nói: "Bây giời đang ở công ty nào?"
Cố Khả Hinh tránh ra khoảng cách nửa cánh tay nói: "Ở công ty nhỏ ạ."
Tiêu Tình gật đầu: "Có hứng thú đổi công ty khác không?"
Cố Khả Hinh chưa mở lời sắc mặt Cảnh Viên đã biến đổi, Tiêu Tình nói công ty khác, chẳng lẽ là của Tiêu Nhu, hẳn là vậy, bà ấy không có công ty giải trí, chắc chắn là giúp Tiêu Nhu tuyển người, Cố Khả Hinh diễn xuất tốt thì tốt thật, nhưng chuyện của cô và Tiêu Nhu, nàng đi về phía trước hai bước, gọi: "Dì."
Cố Khả Hinh cười khẽ: "Trước mắt không có ý định này, cháu vừa mới ký hợp đồng."
"Ký hợp đồng không quan trọng, người trẻ tuổi, quan trọng nhất là triển vọng phát triển, Khả Hinh, dì cảm thấy..."
"Dì." Cảnh Viên lần đầu tiên cắt ngang lời của Tiêu Tình, ở trước mặt Tiêu Tình, từ trước đến nay nàng đều ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ không làm chuyện vô lý như cắt ngang lời nói của bà ấy, đây là lần đầu tiên, Tiêu Tình khẽ động chân mày, bà ấy quay đầu nhìn Cảnh Viên, cười: "Viên Viên sao vậy?"
"Cô Cố bây giờ phát triển rất tốt, không cần đổi công ty."
Cố Khả Hinh liếc nhìn nàng một cái, đáy mắt lóe sáng, mặt cô giãn ra: "Cảnh Viên nói đúng."
Tiêu Tình cũng nhìn về phía Cảnh Viên, bà ấy liên tưởng đến mâu thuẫn giữa Cảnh Viên và Tiêu Nhu, là bởi vì sợ Cố Khả Hinh dẫm vào vết xe đổ, cho nên không muốn cô vào công ty của Tiêu Nhu?
Trước khi đến, Triệu Hòa vẫn nói, Cảnh Viên có ý khác với Cố Khả Hinh, bà ấy không để bụng, xem ra bà ấy lại sai rồi.
Tiêu Tình gật đầu nói: "Được, nếu Viên Viên cũng nói như vậy, dì cũng không nhiều lời, có điều Khả Hinh, nếu như cháu muốn cơ hội tốt hơn, phát triển nhanh hơn, có thể tìm dì bất cứ lúc nào."
Đây hẳn là hấp dẫn lớn nhất đối với một nghệ sĩ tuyến mười tám, địa vị của Tiêu Tình trong giới rõ như ban ngày, bà ấy không cần lộ diện, chỉ cần gọi điện thoại, hoặc là gửi thư, hơn phân nửa người trong giới đều sẽ nể mặt bà ấy, nhanh hơn, phát triển tốt hơn, bà ấy nói hàm súc, nếu như bà ấy tự mình nâng đỡ, trong vòng hai năm ngồi lên vị trí của đại hoa cũng không phải là mơ, ví dụ như Vọng Thư, Tiêu Nhu chỉ dùng mặt mũi của Tiêu Tình đã có thể leo nhanh như vậy, trong vòng 5 năm chạy nước rút đại hoa, càng không nói đến bà ấy tự mình ra tay, một vốn bốn lời.
Cảnh Viên liếc Cố Khả Hinh, đột nhiên không đoán được, Cố Khả Hinh sẽ chấp nhận lời mời hấp dẫn như vậy sao?
Cô chìm nổi trong vòng luẩn quẩn 5 năm qua, vẫn luôn bị chèn ép, có vài cơ hội tốt đều bị dập tắt, cô là người có thực lực, 5 năm này, cô chưa từng oán giận thế giới này bất công sao? Cả đời người có bao nhiêu cái 5 năm, hơn nữa, còn là 5 năm cô có linh khí nhất, dễ thành danh nhất, đắp nặn tốt nhất.
Cảnh Viên nghĩ, nếu Cố Khả Hinh đồng ý lời mời của Tiêu Tình, nàng cũng sẽ không bất ngờ.
Nhưng Cố Khả Hinh từ chối.
Mặt cô vẫn như thường, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nói: "Cảm ơn ý tốt của dì, hôm nay được dì chỉ điểm đã là vinh hạnh lớn rồi, chuyện đổi công ty, tạm thời cháu chưa nghĩ tới, mấy năm nay cháu phát triển không tốt lắm, nhưng công ty vẫn rất chiếu cố cháu, làm người không thể quên ơn."
Tiêu Tình cân nhắc mấy câu nói này của cô, nghe ra cô không phải lạt mềm buộc chặt mới thôi.
"Không vội, còn nhiều thời gian."
Tiêu Tình không nôn nóng, bị Cố Khả Hinh từ chối cũng không có gì khác thường, sau khi các cô đối diễn xong, ba người ngồi trên sô pha ăn trái cây, chú Hà đưa tới cho các cô một đĩa bánh ngọt cùng ba chén trà, Tiêu Tình cầm bánh ngọt lên nói với Cảnh Viên: "Dì còn nhớ khi bé con rất thích ăn bánh thỏ, ngày nào không được ăn sẽ không chịu ngủ, có lần dì quay phim muộn, con nháo muốn ăn, cửa hàng đóng cửa hết, dì tạm thời làm cho con một cái." Bà đưa bánh ngọt cho Cảnh Viên: "Cũng giống cái này, còn nhớ không?"
Cảnh Viên đương nhiên nhớ rõ, trong số ít lần tùy hứng của nàng, đều có liên quan đến Tiêu Tình, thời gian đó ba nàng bị điều tra, Triệu Hòa sợ ảnh hưởng đến nàng, liền đưa nàng đến chỗ Tiêu Tình, khi đó nàng và Tiêu Tình chưa thân thiết, hàng ngày làm chuyện rất tùy hứng, hy vọng bà ấy có thể chán ghét mình, đưa mình về nhà, nhưng Tiêu Tình bao dung tất cả tính xấu của nàng, nàng không phải cực kỳ thích ăn bánh thỏ, nàng chỉ mượn lý do này tùy ý khóc lóc om sòm, muốn về nhà, nhưng Tiêu Tình sau khi kết thúc cảnh quay bận rộn trong phòng bếp đến bốn giờ sáng, không một câu oán giận, sau đó ngủ một tiếng lại đi quay phim, ngày đó nàng ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm bốn góc chiếc bánh ngọt Tiêu Tình làm ra, thật lâu thật lâu, không nỡ ăn.
"Nhớ ạ." Cảnh Viên nhận lấy bánh ngọt, trong lòng ấm áp: "Dì làm rất ngon."
Tiêu Tình cười nhìn nàng: "Nếu muốn ăn, dì làm cho con."
Cố Khả Hinh ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện phiếm im lặng uống trà, bánh ngọt thơm ngọt nồng đậm, vọt đến chóp mũi Cố Khả Hinh, mùi bơ làm cho tâm trạng cô quay cuồng, uống liền hai chén trà mới đè xuống cảm giác buồn nôn.
"Khả Hinh sao lại không ăn?" Tiêu Tình đưa cho cô một miếng bánh ngọt: "Viên Viên rất thích ăn cái này."
Cổ tay vươn tới mảnh khảnh, khớp ngón tay rõ ràng, bánh thỏ trắng muốt, khéo léo đáng yêu, Cố Khả Hinh chỉ cảm thấy mùi bơ xông thẳng vào đầu, cô bình tĩnh nhìn hai giây nhận lấy bánh ngọt, cười nói: "Cảm ơn dì."
Cô cắn nhẹ một cái, đầu lưỡi đều là vị ngọt, lại khó có thể nuốt xuống.
Cảnh Viên chuyển đề tài: "Dì muốn ở vài ngày ạ?"
"Sao có thể ở vài ngày." Tiêu Tình nói: "Ngày mai phải đi, phòng làm việc bên kiađang chờ dì."
Mặt Cảnh Viên hơi biến sắc: "Vậy dì bận việc trước đi, con ở đây không có vấn đề gì."
"Sao vậy, chưa gì đã đuổi dì đi rồi à?" Ánh mắt Tiêu Tình nhìn nàng rất nhu hòa, Cảnh Viên cúi đầu: "Con không có ý này."
Tiêu Tình thay nàng vuốt tóc mái, động tác thành thạo: "Được rồi, sao dì lại không hiểu con được, chỉ là nghe mẹ con nói con ở vùng lân cận, lại bị bệnh, dì tiện đường tới xem một chút, giờ con không sao, dì cũng yên tâm."
Ngón tay ấm áp dán lên trán Cảnh Viên, động tác của Tiêu Tình rất nhẹ, chỗ tóc Cảnh Viên bị cọ hơi ngứa, nàng ho khan một tiếng, tự mình vén tóc mái ra sau tai, bưng ly lên nói: "Mẹ con lúc nào cũng như vậy."
"Lo cho con mà." Tiêu Tình thu tay về, ngồi ở bên cạnh nàng tùy ý, không nói câu lo cho con này, là chỉ Triệu Hòa, hay là chính bà ấy.
Cảnh Viên nhất thời im lặng, Tiêu Tình nói: "Đợi lát nữa cơm nước xong đi dạo với dì nhé?"
"Lâu rồi chúng ta không nói chuyện."
Cảnh Viên im lặng vài giây, còn chưa lên tiếng, Cố Khả Hinh liếc mắt nàng, đặt ly xuống nói: "Dì à, sợ là Cảnh Viên không có thời gian."
Tiêu Tình liếc mắt: "Viên Viên có việc à?"
Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên và cháu còn rất nhiều cảnh chưa luyện, đạo diễn Dương nói cháu và cô ấy không diễn xong thì không được về, Cảnh Viên muốn về sớm một chút đón năm mới, cho nên mấy ngày nay chúng cháu đều không thể rời khỏi đây."
"Dương Thanh này." Tiêu Tình hết cách: "Thật đúng là tác phong của ông ta, buổi chiều dì ở đây cùng hai đứa đối diễn."
Cố Khả Hinh hơi vui vẻ, đuôi mắt ánh lên sự vui mừng, cô nói: "Vậy làm phiền dì rồi."
Tiêu Tình cười với nàng: "Đừng khách sáo, ăn bánh ngọt đi."
Cố Khả Hinh nhận lấy một miếng bà ấy đưa tới, chậm rãi ăn xong, cuối cùng đứng dậy nói: "Dì và Cảnh Viên nói chuyện đi, cháu đi vệ sinh một chút."
Tiêu Tình hơi nâng mắt, nhìn cô rời khỏi phòng làm việc, cửa mở rộng, có người giúp việc đi qua, những người đó tò mò nhìn vào trong, dưới nhiều ánh mắt như vậy, Tiêu Tình không làm gì cả, chỉ cùng Cảnh Viên tán gẫu đôi câu.
"Viên Viên, Khả Hinh rất ưu tú, con bé ở công ty nhỏ sẽ bị mai một, dì biết chuyện trước kia của con, cũng biết con rất bất mãn với Tiểu Nhu, nhưng dì vẫn hy vọng con có thể khuyên Khả Hinh, đến công ty tốt hơn phát triển."
Nếu là người khác, có lẽ Cảnh Viên sẽ đồng ý, dù gì Tiêu Tình hiếm khi nhờ vả, nhưng là Cố Khả Hinh, không nói tới mâu thuẫn của nàng với Cố Khả Hinh, chỉ riêng quan hệ của Cố Khả Hinh và Tiêu Nhu, nàng cũng không thể nào khuyên cô đến chỗ Tiêu Nhu, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Nhưng nàng cũng không có cách nào giải thích với Tiêu Tình, đành phải nói: "Cô ấy luôn có chính kiến, con sẽ hỏi cô ấy thử."
Tiêu Tình nhìn về phía nàng, như có điều suy nghĩ, thật lâu sau mới nói: "Vậy cũng được."
Bà ấy nói xong nhìn về phía cửa.
Cố Khả Hinh đứng trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa, cô nhìn về phía người trong gương, bên tai vang lên lời Tiêu Tình vừa mới nói: "Dì còn nhớ khi bé con rất thích ăn bánh thỏ, ngày nào không được ăn sẽ không chịu ngủ, có lần dì quay phim muộn, con nháo muốn ăn, cửa hàng đóng cửa hết, dì tạm thời làm cho con một cái."
"Giống cái này, nhớ không?"
"Muốn ăn dì sẽ làm cho con."
Thật khiến người ta cảm động.
Một câu nói moi ra tất cả cảm xúc của Cố Khả Hinh, cô đi nhanh hai bước nằm sấp bên cạnh bồn cầu, quỳ gối xuống, cúi đầu nôn một trận, muốn nôn ra toàn bộ bánh ngọt vừa mới nuốt xuống!
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Viên: Tại sao đi vệ sinh lâu vậy?
Cố Khả Hinh: Đi làm chuyện hệ trọng của cơ thể.
Cảnh Viên:...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro