Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 58: Nói chuyện
Cố Khả Hinh trở về phòng nằm trên giường, rất lâu sau mới truyền đến tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh, cô liếc nhìn, hoảng hốt nghĩ đến Tiêu Tình, gặp Tiêu Tình là việc cô không lường trước được, nhưng cô có thể đoán được, buổi tối hôm trước Cảnh Viên nghe điện thoại xong thất thần nửa ngày, đối diễn cũng phân tâm, cô đã đoán được có liên quan đến Tiêu Tình, hơn nữa quản gia sáng sớm nói có khách đến, cô đã biết, khách là Tiêu Tình.
Nhưng biết là một chuyện, gặp mặt, lại là một chuyện khác.
Cô cố nén những cảm xúc lẫn lộn, ở trước mặt Tiêu Tình cười vui, cô nên đưa Tô Anh đến đây, để Tô Anh tự mình nhìn xem, diễn xuất của cô rất tốt.
Tốt đến mức ngay cả Tiêu Tình cũng không nhìn ra manh mối.
Hoặc là, tâm tư người kia căn bản không ở trên người cô, ngay cả thời gian phân tâm cho cô cũng không có, người kia để ý Cảnh Viên, không phải để ý cảm xúc của vãn bối này.
Thật thú vị, cô đã sớm biết Tiêu Tình ti tiện, nhưng cô không ngờ, có thể ti tiện như thế, nhiều năm như vậy, vẫn xuống tay với một cô gái trẻ.
Quả nhiên so với trong tưởng tượng, càng làm cho người ta khinh thường.
Cảm xúc Cố Khả Hinh phức tạp, cô nằm yên trên giường một lúc lâu mới đứng dậy khỏi giường, vào phòng vệ sinh tắm rửa, kỳ cọ từng tấc da thịt mà Tiêu Tình đã chạm vào đến đỏ cả lên, sữa tắm, khăn tắm, khóe mắt hơi đỏ, Cố Khả Hinh cúi đầu rất nghiêm túc lau qua lau lại, khăn tắm kia chà trên da thịt trắng nõn, rất nhanh đã ửng đỏ, diễm lệ như giọt máu.
Cả phòng vệ sinh tràn ngập mùi thơm và bong bóng của sữa tắm, kính mờ bị sương mù nhuộm mông lung, cả người Cố Khả Hinh đỏ bừng, nước nóng tưới lên da thịt đỏ rực của cô, nóng rực như nước sôi, dường như cô không còn cảm giác, chỉ nhìn chằm chằm kính mờ, một hồi lâu, cô dùng ngón tay thon dài viết xuống —— Tiêu.
Khi nét bút cuối cùng hạ xuống Cảnh Viên lấy lại tinh thần, nàng nhìn thấy chữ Tiêu trên kính mờ trong nháy mắt giật mình, sau đó mạnh mẽ lau chùi, lau sạch tấm kính đầy bọt nước kia, tim đập thình thịch, thần sắc hấp tấp.
Đã lâu không nhớ tới Tiêu Tình trong vô thức, nghĩ rồi viết tên bà, Tiêu Tình với nàng có sức ảnh hưởng quá lớn, nàng biết, cho nên lúc trước Úc Trì tỏ tình với nàng, nàng cũng không nhận lời, thẳng thắn thừa nhận nàng thích một người, rất thích. Tính cách Úc Trì như vậy, miễn là còn độc thân liền liều mạng theo đuổi, sáng tạo các cơ hội gặp gỡ và trùng hợp, dần dà, nàng hình thành thói quen vừa quay đầu lại liền thấy Úc Trì cười ngây ngô, khi đó nàng quyết định giấu những suy nghĩ bẩn thỉu về Tiêu Tình đi, chôn tất cả cùng quá khứ, nàng nghe Úc Trì, thử chấp nhận đoạn tình cảm kia.
Nàng là một người cố chấp, một khi đã quyết định sẽ không quay đầu lại, cho nên từ đó về sau, nàng cố ý tránh Tiêu Tình, không nghe tin tức của bà, không trả lời tin nhắn của bà, nếu Tiêu Tình tới nhà làm khách, ngày đó nàng sẽ không xuất hiện, Tiêu Tình bận rộn, quanh năm suốt tháng chưa chắc tới nhà nàng được một lần, cho nên Triệu Hòa cũng không phát hiện điều gì khác thường, không ai biết, ngay cả chính nàng cũng cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng hành động vô thức vừa rồi đã bán đứng nàng.
Sức ảnh hưởng của Tiêu Tình đối với nàng vẫn rất lớn.
Cảnh Viên chán nản, nàng tắt vòi sen đi chân trần ra ngoài, làn da trắng phát sáng, người phụ nữ trong gương chậm rãi lau khô nước, phủ thêm áo ngủ bằng bông, lại vỗ vỗ tinh chất cấp ẩm, Cảnh Viên tâm như tro tàn làm xong tất thảy mới ra khỏi phòng vệ sinh, trong phòng có một ngọn đèn sáng, còn có máy tính đối diện nàng, màn hình sáng lên, nàng nhìn thấy máy tính bỗng nhiên nghĩ đến Cố Khả Hinh, cũng không biết Cố Khả Hinh vừa rồi tức giận cái gì, Cảnh Viên không thích đoán tâm tư của Cố Khả Hinh, này cho tới giờ nàng không nhìn thấu được người này, thay vì tốn tâm tư ở trên người cô, không bằng lên giường ngủ sớm một chút.
Nàng đóng máy tính lại nằm trên giường, hôm nay mệt đến cùng cực, nhưng nàng không ngủ ngay lập tức, nhắm mắt lại liền nghĩ đến Tiêu Tình ôn hòa cười với nàng, nói: "Viên Viên của dì."
Những lời này còn chưa nói xong mặt bà đột nhiên có thay đổi, đường nét mơ hồ, nhưng âm thanh vô cùng quen thuộc, bà hô: "Cảnh Viên."
Ngữ điệu hơi tức giận, Cảnh Viên thoáng cái từ trong mộng bừng tỉnh.
Một đêm đều là ác mộng, có âm thanh ngoài cửa sổ làm Cảnh Viên hoảng hốt, nàng tưởng là tiếng gọi trong mơ, đến khi đồng hồ báo thức kêu mới có cảm giác chân thật.
Trời còn rất tối, đồng hồ báo thức của nàng đặt sớm, nhưng không có ý định dậy, tối hôm qua sau khi nàng nói với Cố Khả Hinh về đồng hồ sinh học của Tiêu Tình, liền chuẩn bị sẵn sàng sáng nay không ăn sáng cùng Tiêu Tình, hy vọng Cố Khả Hinh có thể nắm chắc cơ hội.
Cố Khả Hinh nắm chắc, nhưng không phải cơ hội đi gặp Tiêu Tình, mà là cơ hội ngủ nướng, sau khi tới đây cô chưa ngủ được một giấc thật ngon, thẳng từ đêm đến sáng cũng không tỉnh, cô còn tắt đồng hồ báo thức ngủ đến hơn bảy giờ.
Tiêu Tình chạy xong trở về biệt thự, quản gia đúng lúc đưa khăn mặt và nước ấm, khen rất chân thành: "Cô Tiêu quản lý bản thân thật tốt."
Người có thể giống như Tiêu Tình không nhiều, ở vị trí này của bà, phần lớn đã trầm mê trong hư danh, tùy tiện quay một bộ phim điện ảnh cũng có thể được fan ca ngợi là kiệt tác, hoàn toàn không cần lo lắng về diễn xuất, dù sao tên của họ là thương hiệu, fan trả tiền cho họ, giúp họ xung phong vào cạm bẫy, quảng bá tác phẩm khắp nơi, ép người khác phải xem, nhưng Tiêu Tình thì khác, bà tỉnh táo và lý trí, không kiêu ngạo không nóng nảy, ngày ngày kiên trì rèn luyện, chẳng trách bà có thể trong sạch tới ngày nay, thực sự khác biệt.
Tiêu Tình không để ý lời quản gia, uống một ngụm nước ấm nói: "Hai đứa nó chưa dậy sao?"
Trong lúc bà nói chuyện nhìn về phía cửa phòng Cảnh Viên, Cảnh Viên trước kia thích cùng bà chạy bộ buổi sáng, chỉ vì ở chung với bà thêm một thời gian ngắn, nhưng hôm nay vẫn chưa dậy, nghĩ đến đêm qua bà gọi điện thoại cho Cảnh Viên, lại nghe được giọng nói của Cố Khả Hinh, tay cầm ly của Tiêu Tình siết chặt, ngón tay trắng bệch, quản gia trả lời bà: "Vẫn chưa, bà có muốn nghỉ ngơi chút không? Tôi đi gọi cô Cảnh?"
Tiêu Tình buông ly nước nói với quản gia: "Không sao, tôi về phòng tắm rửa, để hai đứa nghỉ ngơi cho tốt."
Quản gia thở dài một tiếng, Tiêu Tình cúi đầu đi lên cầu thang, bước chân nặng nề, bà vừa trở về phòng, Cảnh Viên mở cửa, nàng mặc thêm áo khoác, phía sau truyền đến âm thanh: "Cảnh Viên."
Cảnh Viên quay đầu, thấy Cố Khả Hinh mặc quần áo ở nhà đứng ở phía sau, kiểu dáng rất đơn giản, được Cố Khả Hinh mặc trên người, giản dị lại thoải mái, Cố Khả Hinh nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Cảnh Viên cũng chào hỏi, khoé mắt liếc Cố Khả Hinh, thấy sườn mặt cô bình tĩnh, không trang điểm, làn da trắng hồng, con ngươi kia vừa đen vừa sáng, nàng thấy dáng vẻ này của Cố Khả Hinh, cũng không biết cô có chạy bộ với Tiêu Tình hay không.
Cảnh Viên không hỏi, Cố Khả Hinh tự nhiên sẽ không chủ động nhắc tới, hai người cùng xuống lầu, quản gia cười chào đón: "Dậy rồi à, mau đến ăn sáng đi." Ông nói xong nhìn lên lầu: "Cô Tiêu đã ăn rồi."
Cố Khả Hinh cười: "Đến đây, chú Hà."
Cảnh Viên hơi kinh ngạc nhìn cô, Cố Khả Hinh tâm tình rất tốt, còn kéo ghế cho Cảnh Viên, nói: "Sáng nay tôi muốn ăn tiểu long bao, nên nói chú Hà làm nhiều một chút, đợi lát nữa nếm thử?"
Hai người vốn ngồi cùng nhau, lúc Cố Khả Hinh nói chuyện nghiêng đầu, sắc mặt nhu hòa, Tiêu Tình xuống lầu đứng ở cửa phòng ăn, thấy hai người vui vẻ nói chuyện bà cụp mắt, vài giây sau quay người ngồi trên sô pha phòng khách.
Nửa tiếng sau, hai người trong phòng ăn ăn xong đi ra, Cố Khả Hinh hỏi: "Hương vị thế nào?"
Cảnh Viên vừa mới thất thần, nghe Cố Khả Hinh nói như vậy vô thức gật đầu: "Cũng được."
Một ánh mắt đảo qua, Cố Khả Hinh phản ứng lại trước, cô giương mắt, đối diện ánh mắt Tiêu Tình, rất tự nhiên chào hỏi: "Chào buổi sáng dì."
Tiêu Tình đứng dậy, cười nói: "Hai con sâu lười cuối cùng cũng dậy, tối hôm qua mệt lắm phải không?"
Cố Khả Hinh thần sắc tự nhiên: "Tối qua đúng là hơi mệt."
Đối diễn đến nửa đêm, người sắt cũng không chịu nổi, mệt là chắc chắn, nhưng lời này Tiêu Tình nghe ra lại là có ý khác, Cảnh Viên và Cố Khả Hinh phát triển nhanh như vậy? Bà nghe Triệu Hòa nói Cảnh Viên và Úc Trì ở bên nhau lâu như vậy đều là Platonic love*, chưa từng ở ngoài quá nửa đêm, còn tưởng rằng nàng và Cố Khả Hinh cũng như vậy, nghĩ rằng các cô bây giờ là giai đoạn mập mờ, không ngờ các cô tiến triển còn nhanh hơn mình nghĩ.
*Platonic love: chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người. Platonic love được đặt tên theo vị triết gia thời Hy Lạp cổ - Plato.
Tiêu Tình khẽ nhíu mày, nguyên nhân bà tới nơi này chính là vì Triệu Hòa lo lắng cho Cảnh Viên, muốn bà tiện đường tới xem, chủ yếu là muốn biết Cảnh Viên và Cố Khả Hinh đã tiến triển đến mức độ nào, tâm tư của Triệu Hòa bà hiểu được, hai năm trước khi Úc Trì qua đời Cảnh Viên vẫn chưa thoát ra được, không chịu đối mặt với người mới vật mới, nên khi biết bên cạnh Cảnh Viên có Cố Khả Hinh, bà ấy rất vui, cho rằng Cảnh Viên đã buông bỏ Úc Trì, cho nên bà ấy ôm tâm thái tác hợp.
Nếu bây giờ bà nói thật cho Triệu Hòa về quan hệ giữa Cảnh Viên và Cố Khả Hinh ở đây, hẳn Triệu Hòa sẽ để hai người ở bên nhau, Tiêu Tình vuốt ve ngón tay, suy nghĩ một chút nói: "Mệt thì nghỉ ngơi nhiều vào, đừng lăn lộn mù quáng."
Cố Khả Hinh cười: "Dì nói rất đúng."
Tiêu Tình nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô tâm tư hơi lung lay, lúc trước chỉ muốn đưa cô đến công ty của Tiêu Nhu, bây giờ nhất định phải đưa qua, chỉ bằng việc Cố Khả Hinh có thể có quan hệ với nhà họ Cảnh, bà nhất định phải 'Tự mình hướng dẫn'.
Ba người đứng đó, quản gia nói: "Cô Tiêu, xe đã chuẩn bị xong."
Tiêu Tình khẽ gật đầu, điện thoại của bà ting một tiếng, có tin nhắn đến, Tiêu Tình rũ mắt, nhìn thấy tin nhắn Triệu Hòa gửi tới: "Tiêu Tình, có phát hiện gì không? Viên Viên và Cố Khả Hinh kia, rốt cuộc quan hệ có tốt không?"
Ngón tay Tiêu Tình dán lên màn hình, chần chờ vài giây trả lời bà: "Cảm giác không tốt lắm."
Nói xong không đợi bên kia trả lời bà nói với Cảnh Viên: "Viên Viên, dì phải đi rồi, quà của con."
Cảnh Viên đứng bên cạnh Cố Khả Hinh, nhận lấy quà, hộp hình chữ nhật, bên trong rất nhẹ, giống như hộp dây chuyền, Cảnh Viên ngẩng đầu: "Dì..."
"Mở ra xem đi." Tiêu Tình cười: "Con sẽ thích."
Cảnh Viên mím môi, vài giây sau mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạc, màu bạc tinh khiết, rất nhỏ, mặt dây chuyền là hồng ngọc, không phải kiểu dáng thịnh hành hiện tại, Tiêu Tình nói: "Con thích nó từ lâu, dì đã sớm mua xong rồi, chỉ là mấy năm nay, vẫn không có cơ hội tặng."
Bởi vì mấy năm nay, Cảnh Viên cứ trốn tránh bà, Cảnh Viên nghe vậy chóp mũi cay cay, trong lòng phức tạp, nàng cảm thấy mình mấy năm nay, có phải quá vô tình hay không.
Cố Khả Hinh nghiêng đầu, nói: "Dây chuyền rất đẹp, mắt nhìn của dì thật tốt."
"Là mắt nhìn của Viên Viên tốt, trước kia khóc lóc ầm ĩ một hai phải là mẫu này." Cảnh Viên nhớ rõ, cái này đúng là thứ nàng muốn, rất lâu trước kia, lúc ấy nàng xem phỏng vấn, nhà thiết kế nói viên hồng ngọc này ý chỉ nốt chu sa, cho nên khi Tiêu Tình và nàng đi mua quà thì nàng chọn cái này, nhưng Tiêu Tình không đồng ý, nói màu sắc này già dặn, không hợp với nàng, nhưng hiện tại món quà đến muộn nhiều năm như vậy vẫn đến được tay Cảnh Viên.
Lúc muốn thì không được, lúc không muốn thì lại nhận được, vẫn là Tiêu Tình tặng.
Thật kỳ diệu.
Cố Khả Hinh nói: "Cũng đúng, mắt nhìn của Cảnh Viên vẫn luôn tốt."
Bốn chữ cuối cùng, cô hạ giọng, nhấn mạnh rõ ràng, Tiêu Tình nghe ra manh mối quay đầu, lại nhìn cô nhìn Cảnh Viên, thần sắc dịu dàng, Tiêu Tình thu hồi tầm mắt, nói: "Cứ thế nhé, dì đi trước."
Cảnh Viên mới vừa đi về phía trước một bước, Tiêu Tình nói: "Đừng tiễn, vài bước đường mà thôi."
Bà nhìn về phía Cố Khả Hinh: "Sức khoẻ Viên Viên không tốt, mong cô Cố chiếu cố nhiều hơn."
Cố Khả Hinh vừa mới chuẩn bị nói chuyện, chú Hà bên cạnh vội nói: "Cô Tiêu xin yên tâm, cô Cố vô cùng chiếu cố cô Cảnh, đêm cô Cảnh bệnh, cô Cố thức cả đêm không ngủ để chăm sóc."
Một câu nói làm cho Cảnh Viên và Tiêu Tình lập tức nhìn về phía quản gia Hà, ông hơi bối rối.
Cố Khả Hinh liếc nhìn sắc mặt Tiêu Tình, sau đó khẽ cúi đầu, mím môi cười.
Sao trước đây cô không phát hiện chú Hà biết nói chuyện vậy nhỉ?
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Khả Hinh: Chú Hà, chú nói hay như vậy thì nói nhiều một chút.
Chú Hà: Cố Khả Hinh thích Cảnh Viên.
Cố Khả Hinh:...
Rất nhanh thôi Cảnh meo meo sẽ biết quan hệ của cô Cố và Tiêu Tình, không phải chờ lâu đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro