Chương 60: Về nước

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 60: Về nước

Cố Khả Hinh không nghĩ tới [Vạn Lý Hồng Trang] có thể thuận lợi khởi quay, dựa theo kinh nghiệm của cô, không phải bất trắc trong lúc quay phim, thì là quay xong gặp chuyện không may, dù sao phim cũng không chiếu được, nhưng không nghĩ tới, Tiêu Nhu càng tuyệt tình hơn, đây rõ là kịch bản công ty bà ta đầu tư, bà ta cũng nhẫn tâm đạp hỏng, huống hồ còn có thế lực nhà họ Cảnh.

Hận mình vậy sao? Hay là Vọng Thư bị nhà họ Cảnh chỉnh, bà ta thẹn quá hóa giận?

Cố Khả Hinh đoán là vế sau, dù sao cô không cảm thấy chỉ vì mình, Tiêu Nhu dám đối đầu với nhà họ Cảnh, có lẽ Tiêu Nhu ghi hận vụ việc của Vọng Thư, cho nên phải cảnh tỉnh nhà họ Cảnh.

Nhưng chuyện này cô không vội, thường ngày cô phải tự mình đối phó, hiện tại có nhà họ Cảnh chắn ở phía trước, lần đầu tiên cô biết được cảm giác có đồng đội.

Tuy rằng đồng đội này, không vừa mắt mình cho lắm.

Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn đồng đội, hiển nhiên tối qua Cảnh Viên ngủ không ngon, đi lên liền ngủ gà ngủ gật, cô gõ xuống mặt bàn, gọi: "Cảnh Viên."

Cảnh Viên giương mắt, ngủ không ngon giấc, trạng thái của nàng không tốt như trước kia, bởi vì Dương Thanh thông báo gấp rút, rất nhiều hoạt động của nàng đều phải đổi ngày, tối hôm qua họp video với Ngôn Khanh đến hơn nửa đêm, đã vạch ra toàn bộ thời gian quay chụp, những việc khác quyết định sau, hôm nay lên máy bay nàng còn đang suy nghĩ chuyện công việc, bây giờ nghe thấy Cố Khả Hinh gọi nàng, nàng nhíu mày: "Có việc?"

"Uống sữa đi." Cố Khả Hinh đưa cho nàng một ly: "Chú Hà nói em chưa ăn sáng."

Cảnh Viên nhìn cổ tay mảnh khảnh của Cố Khả Hinh, đẩy một ly sữa đến trước mặt, nàng muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm sắc mặt thản nhiên của Cố Khả Hinh nàng cứ nghèn nghẹn, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ bưng sữa lên uống một ngụm.

Sữa rất thơm, mùi vị đậm đà, ngọt ngọt, có thể giảm bớt mệt nhọc và buồn ngủ, Cảnh Viên uống một ly xong cảm giác dạ dày ấm áp, hơi nóng va chạm trong cơ thể, nàng đặt ly xuống, Cố Khả Hinh hỏi: "Điều chỉnh lịch trình xong rồi?"

Quảng cáo của Cảnh Viên nhiều hơn cô vài cái, trước mắt danh tiếng của Cảnh Viên khá tốt, hầu hết là công ty lớn muốn hợp tác với nàng, Cố Khả Hinh đương nhiên biết, Cảnh Viên không phải rất muốn nói chuyện, nàng uể oải trả lời: "Ừ, xong rồi."

Thái độ không muốn nói thêm một câu nào, khá giống với lần đầu gặp mặt, nhưng lần đầu tiên gặp Cố Khả Hinh còn chưa biết tính tình của nàng, hiện tại xem như đã nhìn thấu.

"Có ảnh hưởng đến việc quay phim không?"

"Sẽ không."

"Vậy là tốt rồi."

Cảnh Viên nhịn không được hỏi ngược lại: "Chị hỏi nhiều vậy làm gì?"

Quan hệ của hai người bọn họ, ở bên ngoài, dường như chưa quen thuộc đến mức có thể hỏi lịch trình của nhau, nếu là người ngoài, Cảnh Viên có lẽ trả lời hai câu rồi không tiếp lời nữa, nhưng Cố Khả Hinh rất kỳ lạ, rõ ràng xấu xa muốn chết, lại làm ra một vài chuyện khiến người ta không thể giận nổi.

Ví dụ như suốt đêm chăm sóc nàng bị bệnh, ví dụ như dùng phương thức cực đoan dạy nàng sinh tồn trong giới giải trí, ví dụ như bây giờ, chuẩn bị sữa cho nàng.

Cố Khả Hinh không cần nghĩ ngợi trả lời nàng: "Chẳng phải em nói chưa thanh toán xong à, tôi không được chuộc tội sao?"

Cảnh Viên bị một câu nói của cô làm cho cứng họng, chuộc tội? Trong bụng người này toàn ý đồ xấu, hai chữ chuộc tội đoán chừng Cố Khả Hinh cũng không biết viết, nàng cúi đầu, lười nói chuyện với Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh quay đầu nhìn thấy sườn mặt Cảnh Viên, nàng an tĩnh lại có phong thái của người trí thức, nhất là lúc cúi đầu xem kịch bản, phong thái trí thức càng rõ ràng, Cố Khả Hinh không hiểu sao nghĩ đến một câu thơ: Thư quyển đa tình tự cố nhân, thần hôn ưu nhạc mỗi tương thân*.

*Sách tình cảm như bạn cũ, sớm chiều vui buồn mỗi khi gần nhau.

Rất hợp với Cảnh Viên.

Cố Khả Hinh thản nhiên rời mắt, trước khi lên máy bay cô đã nói với Mạc Ly hôm nay trở về, Mạc Ly cũng bảo Tô Anh tới đón, Tô Anh còn lo lắng hỏi: "Có phải phía Tiêu Nhu lại gây chuyện không?"

Gây chuyện là bình thường, chỉ là lần này cũng không cần cô ra mặt, phía trước cô còn có Triệu Hòa.

Nghĩ tới đây Cố Khả Hinh lại dùng khoé mắt liếc Cảnh Viên, sau khi phát hiện hành động của mình, cô mím môi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dọc đường đi hai người không trò chuyện nữa, bầu không khí gần giống như lúc đến, nếu Dương Thanh nhìn thấy các cô ở chung thế này, chắc chắn sẽ tức chết, cũng may hai người vẫn có tố chất chuyên nghiệp, sẽ không mang cảm xúc cá nhân vào trong đoàn phim.

Xuống máy bay Cảnh Viên đã được đón đi, Cố Khả Hinh đến công ty một chuyến trước, lại bị Mạc Ly gọi ra ngoài chụp ảnh bìa tạp chí, chụp xong Mạc Ly nói: "Cảnh phu nhân hẹn em ăn cơm, có cần chị đi cùng em không?"

Cố Khả Hinh lắc đầu: "Không cần, bà ấy chỉ tìm em tâm sự thôi, không sao đâu."

Mạc Ly cũng biết ngày họ rời đi, Triệu Hòa mời Cố Khả Hinh uống cà phê, chị ấy nói: "Em và Cảnh Viên bây giờ vẫn là bạn bè?"

Cố Khả Hinh lập lờ nước đôi: "Xem như vậy đi."

Mạc Ly nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng lắm với cách nói này của Cố Khả Hinh, chị ấy gặng hỏi: "Vậy em có ý nghĩ gì với Cảnh Viên không? Em cảm thấy cô ấy có tiền đồ không?"

Diễn xuất của Cảnh Viên chị ấy đã thấy qua, cũng không tệ, hiện tại phát triển rất tốt, nếu như công ty thuận thế xây dựng, có nhà họ Cảnh giúp đỡ, tương lai không thể đo lường, sợ là nhà họ Cảnh sẽ thay đổi ý định, Cố Khả Hinh thấy chị ấy cân nhắc nói: "Nghĩ gì chứ, đại tiểu thư nhà họ Cảnh, đóng phim chỉ là sở thích thôi."

Lời này vừa nói ra trong lòng Mạc Ly ding một tiếng, thần sắc chị ấy rối rắm: "Vậy nếu Cảnh phu nhân hỏi em chuyện lăng xê."

"Em biết nên nói thế nào." Cố Khả Hinh cười ôn hòa: "Chị Mạc yên tâm đi."

Mạc Ly gật đầu, những đạo lý đối nhân xử thế này, chị ấy tin rằng Cố Khả Hinh hiểu rõ, từ khi cô vào nghề đã 5 năm, vào một đoàn phim, sự khen ngợi của mọi người trong đoàn phim chị ấy nhìn thấy được, Cố Khả Hinh rất biết làm người.

Chỉ tiếc, sinh không gặp thời.

Thời gian cấp bách, Mạc Ly không có tâm trạng gì để ý tới chuyện này chuyện kia, chị ấy dẫn Cố Khả Hinh chụp ảnh bìa xong lại chạy tới địa điểm tiếp theo, thẳng đến chạng vạng tối, Cố Khả Hinh mới gặp Dương Thanh, Dương Thanh gầy đi không ít, trông giống như thùng thuốc súng, đang răn dạy phó đạo diễn bên cạnh, xem ra tâm trạng không tốt lắm, Cố Khả Hinh chào hỏi: "Đạo diễn Dương."

Dương Thanh quay đầu, nửa tháng không gặp Cố Khả Hinh, người trước mắt vẫn tươi cười chào đón, ông che giấu tức giận đi tới bên cạnh cô: "Trở về rồi à."

Cố Khả Hinh thấy ông ngậm điếu thuốc, cũng không châm lửa, cứ cắn như vậy, cô cụp mắt: "Vâng, tâm trạng đạo diễn Dương không tốt sao?"

Không đề cập tới còn đỡ, vừa nhắc tới Dương Thanh liền nói: "Không hiểu làm lụng kiểu gì, thiết bị đang bình thường vận chuyển đến nơi lại hỏng." Ông nói xong tức giận liếc nhìn phó đạo diễn, Cố Khả Hinh biết ông mượn đề tài này để nói, bên đầu tư gây áp lực rất lớn cho ông, thời gian bộ phim này rút ngắn một nửa, kinh phí cũng giảm một phần ba, đặt vào ai mà không sốt ruột, cô cũng không trấn an, chỉ nói: "Hỏng cũng có thể sửa."

Hơi thở Dương Thanh hơi trầm xuống, Cố Khả Hinh chuyển đề tài: "Cảnh Viên chưa tới sao?"

"Chưa." Dương Thanh cảm thấy mọi chuyện đều không như ý, ông tức giận: "Nói có quảng cáo cần quay, lát nữa tới."

Ngữ khí nghe không ra hỉ nộ, nhưng Cố Khả Hinh biết ông không thích nhất là nghệ sĩ vô cớ đến muộn, chắc là góp gió thành bão, mới tức giận như vậy, đêm nay đoàn phim liên hoan sớm, coi như buổi gặp mặt, cô và Cảnh Viên ở trên đảo nhiều ngày như vậy, còn chưa chạm mặt với nghệ sĩ khác, hôm nay xem như chính thức ra mắt, Dương Thanh không nói nhiều với Cố Khả Hinh, ông bị phó đạo diễn gọi đi.

Cố Khả Hinh tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, nơi này là lều dựng tạm thời, hẳn là sau này dùng để quay phim, các loại thiết bị đều đầy đủ, nhân viên công tác trong phòng bận rộn tới lui, không ít nghệ sĩ ngồi một bên nói chuyện, Cố Khả Hinh vừa ngồi xuống đã bị mấy nghệ sĩ trẻ tuổi quấn lấy, có đưa trà đưa nước, còn có đưa túi chườm ấm, Cố Khả Hinh nhận lấy toàn bộ, mỉm cười cùng họ tán gẫu hai câu.

Tính cách cô tốt, ai cũng có thể trò chuyện được, vừa mới bắt đầu mấy nghệ sĩ còn cảm thấy mình diễn vai nữ phụ không tên, Cố Khả Hinh sẽ để ý thân phận của họ, tán gẫu vài câu mới phát hiện cô đối xử bình đẳng với mọi người, thái độ ôn hòa hữu lễ, ăn nói thoả đáng, hoàn toàn cho họ sự tôn trọng, mấy cô gái trẻ tuổi châu đầu ghé tai, độ hảo cảm đối với Cố Khả Hinh từ từ tăng lên.

"Đã sớm nghe nói cô Cố tính cách tốt..."

"Rất tốt, rất dịu dàng."

"Còn xinh đẹp nữa!"

Cố Khả Hinh nghe họ ca ngợi nhấp ngụm trà, Tô Anh nói bên tai: "Khả Hinh, Phong Thanh Liên tới rồi."

Có tiếng động ở cửa, Cố Khả Hinh giương mắt nhìn sang, Phong Thanh Liên mặc váy cổ chữ V màu đen đứng ở cửa, tóc xoăn sóng, trang điểm đậm, kính râm đeo trên sống mũi, lông mi kia dài đến mức gần chạm vào mép kính râm, cô ta vừa tiến vào, bốn phía tĩnh lặng, rõ ràng chỉ là vai phụ, nhưng lại có khí chất của nhân vật chính, ánh mắt họ đảo quanh trên người Phong Thanh Liên và Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh tiếp tục tỉnh bơ uống trà.

Một người khí chất trầm ổn hướng nội, giơ tay nhấc chân nho nhã hào phóng, một người trang điểm đậm, đi đường vặn vẹo lắc hông.

Dưới sự phụ trợ của Cố Khả Hinh, Phong Thanh Liên được tôn thành yêu phi, tràn đầy vẻ phong trần.

Cảnh Viên đi theo sau Phong Thanh Liên, ngẩng đầu liền thấy một màn như vậy, nàng không mở miệng, vẫn là Dương Thanh nói: "Đều đến cả rồi."

Phong Thanh Liên cười đi qua, nói với Dương Thanh: "Đạo diễn Dương, khách sạn đã đặt xong, chỉ chờ ông qua đó."

Dương Thanh thấy cô ta sắc mặt dịu đi một chút, nói với mọi người: "Thu dọn một chút đi."

Phong Thanh Liên mang vốn vào đoàn, Dương Thanh dù kiêu ngạo đến đâu, cũng là kiêu ngạo không có tiền, ông và Phong Thanh Liên đã thỏa thuận ba điều, ở đoàn phim mọi thứ đều do ông định đoạt, Phong Thanh Liên phải tuân thủ sự sắp xếp của ông, không được phép thêm cảnh diễn, quản lý của Phong Thanh Liên không có ý kiến, ngay lập tức ký hợp đồng liền để Phong Thanh Liên vào đoàn, Dương Thanh xem qua đoạn thử vai của Phong Thanh Liên, cũng không tệ, đây cũng là giới hạn cuối cùng của ông, nếu như chỉ là một bình hoa, ông cho dù nghèo chết cũng sẽ không chấp nhận.

May mắn Phong Thanh Liên còn có chút diễn xuất, chỉ là mang vốn vào đoàn vẫn khiến Dương Thanh bao dung cô ta hơn một chút so với người ngoài, cho nên có chút việc nhỏ, ông cũng ngầm đồng ý, ví dụ như đặt khách sạn, vốn nên là chuyện của đoàn phim, Phong Thanh Liên nói quen biết với chủ khách sạn, bao một phòng bao lớn, ông cũng đồng ý.

Phong Thanh Liên đứng bên cạnh Dương Thanh, ra vẻ như nhân vật chính, những người khác đi theo lên xe, Tô Anh nói thầm: "Chẳng trách bộ phim truyền hình trước có thể ra bài PR như vậy."

Phong Thanh Liên này, không điều tra thì không biết, vừa điều tra thì giật nảy mình, sau khi vào giới thì bám vào công tử nhà giàu, công tử nhà giàu nâng đỡ cô ta, bộ phim trước rõ ràng là nữ phụ, thật sự mỗi ngày đều đăng bài PR diễn xuất nghiền ép nữ chính, nữ chính kia là người bình thường, nhưng có rất nhiều fan trung thành, cứ như vậy ầm ĩ lên, bây giờ vào đoàn phim của Dương Thanh, có thể sẽ có trò hay.

Nhưng nếu cô ta dám đi bài PR diễn xuất nghiền ép Cố Khả Hinh, vậy thật sự là quá tốt rồi, không có so sánh sẽ không có đau thương, cư dân mạng sẽ dạy cô ta làm người.

Tô Anh chướng mắt cô ta, cô ấy nói với Cố Khả Hinh: "Đợi lát nữa đi ăn cơm cậu cẩn thận, đừng để cô ta nhắm vào."

Cố Khả Hinh nhướng mày, cô và Phong Thanh Liên chưa từng gặp mặt, nhưng Phong Thanh Liên lại mang thái độ thù địch với cô, cô hỏi Tô Anh: "Tình huống gì vậy?"

Tô Anh cắn răng: "Cô ta là bạn học của Vọng Thư!"

Chậc —— đúng là oan gia ngõ hẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro