Chương 63: Không say

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 63: Không say

Trong phòng bao náo nhiệt, người trên bàn cơm vừa bắt đầu uống, các loại đề tài cũng theo đó mà đến, ông chủ Trương khéo léo, biết ăn nói, Dương Thanh không có ở đây, hắn và phó đạo diễn khoe khoang khắp trời đông ngõ tây, những người khác phụ họa: "Ông chủ Trương thật sự là tuổi trẻ tài cao."

"Ông chủ Trương, rượu vang đỏ này là của Minh Trang sao?"

Ông chủ Trương búng tay tán thưởng: "Thông minh!"

Hắn cũng uống không ít, trên mặt ngà ngà say, một đôi mắt nhìn người càng không kiêng nể gì, nhưng ánh mắt hắn xẹt qua những người phụ nữ trong phòng, sửng sốt không dám đặt lên người Cảnh Viên.

Những người khác hắn đều dám đụng vào, duy chỉ Cảnh Viên, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cảnh Viên không chú ý hành động của hắn, vừa không yên lòng nghe người bên cạnh nói chuyện, vừa ngóng nhìn cửa.

Cố Khả Hinh đã đi được một lúc rồi.

"Minh Trang à, rượu thì ngon lại khó làm, lần trước tôi nhờ người mua một thùng cũng không mua được."

"Đừng rót nữa đừng rót nữa, rượu này mạnh lắm!"

Quả thật mạnh, nàng vừa mới chỉ nhấp một ngụm, bây giờ vẫn hơi choáng váng, Cố Khả Hinh trước khi đi uống ròng rã ba chén.

Cảnh Viên im lặng, chuông điện thoại vang lên, nàng lập tức đứng dậy nói với bên cạnh: "Thật ngại quá, tôi ra ngoài một chút."

Cô gái bên cạnh cười với nàng, Cảnh Viên cúi đầu ra khỏi phòng bao, nàng vừa đi về phía toilet vừa nghe điện thoại.

"Viên Viên à." Triệu Hòa nghe thấy âm thanh ồn ào nhướng mày: "Con đang ở đâu đấy?"

"Con ở..." Cảnh Viên mất hồn hai giây, rất nhanh tỉnh táo lại: "Con đang ăn cơm, đang ở tiệc khai máy."

Triệu Hòa lo lắng nói: "Uống rượu à?"

Cảnh Viên ấn đầu hơi đau: "Uống một chút ạ."

"Con không biết uống còn học người ta uống rượu." Triệu Hòa nói: "Kết thúc chưa? Mẹ đi đón con."

Cảnh Viên tinh mắt liếc đến một vệt sáng, là Phong Thanh Liên, cô ta đứng ở cửa sổ bên ngoài toilet, mùa đông giá rét, cô ta mở cửa sổ ra, gió lạnh từng luồng chui vào, lạnh lẽo làm cho Cảnh Viên nổi da gà, sau khi các cô vào phòng bao liền cởi áo khoác, hiện tại chỉ mặc áo len với quần jean, Phong Thanh Liên còn tệ hơn, chỉ mặc một cái váy chữ V, kiểu dáng rất mỏng manh, thế mà cô ta lại không thấy lạnh.

Sắc mặt Phong Thanh Liên hoảng hốt, gió lạnh làm cho cô ta hận không thể thò đầu ra, khoảng không tối tăm trước mặt lại trở nên rực rỡ trong mắt cô ta, đẹp đẽ lại huyền ảo, cô ta không nhịn được đưa tay ra, sau lưng có người gọi: "Cô Phong?"

Ảo tưởng tan vỡ, vỡ thành mảnh thủy tinh.

Phong Thanh Liên quay đầu, Cảnh Viên đứng ở nơi đó, cô ta tiện tay đóng cửa sổ lại, sắc mặt tự nhiên nói: "Cũng không biết là ai, mùa đông giá rét còn mở cửa sổ, lạnh muốn chết, cô Cảnh sao lại đi ra đây?"

Cô ta nhanh chóng che giấu sự lúng túng, bịa ra một lý do để lấp liếm, nghe như ngựa quen đường cũ, hiển nhiên không phải lần đầu tiên, Cảnh Viên giơ điện thoại: "Tôi nghe điện thoại."

Phong Thanh Liên gật đầu: "Cô muốn dùng toilet sao? Cô Cố vẫn ở bên trong."

Cố Khả Hinh ở trong đó quá lâu, ban đầu cô ta còn muốn chờ Cố Khả Hinh ra nhìn cô say, ai ngờ đợi đến bây giờ, Cảnh Viên nói: "Không sao, tôi ở đây chờ."

Nàng là bạn của Cố Khả Hinh, có nàng ở đây, đoán chừng cũng không được nhìn thấy trò hay của Cố Khả Hinh, Phong Thanh Liên rất thức thời tìm lý do rời đi.

Cô ta chân trước mới vừa đi, cửa toilet phía sau đã bị người ta kéo ra, Cố Khả Hinh đứng ở cửa, điện thoại Cảnh Viên còn nắm trong lòng bàn tay, nàng ngước mắt lên, Cố Khả Hinh trước mặt mặt mày ửng đỏ, cả người đều là mùi rượu, ánh mắt mông lung, chợt nhìn giống như say, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện cử chỉ của cô không có trạng thái say, bước chân không lảo đảo, nàng đánh giá như vậy, Cố Khả Hinh tránh ra nửa người, hỏi: "Muốn dùng toilet à?"

Cảnh Viên dừng một chút: "Ừ."

"Vào đi." Cố Khả Hinh nói xong lại hỏi: "Có cần tôi chờ em không?"

Cảnh Viên vội lắc đầu: "Không cần."

Cố Khả Hinh lần này không nói gì, cúi đầu rời khỏi toilet, vẻ mặt nghiêm túc, sự nghiêm túc này không giống mọi khi, Cảnh Viên không biết có phải cô uống say sẽ như vậy hay không.

Quay đầu lại, người đã đi mất.

Cảnh Viên vào toilet.

Cố Khả Hinh trở về phòng, cô vừa về bàn đã nghe ông chủ Trương nói: "Cô Cố đi lâu quá, phải phạt một ly."

Cô ngước mắt trong nháy mắt khóe miệng nhếch lên cười, lúc đưa tay cầm ly nhìn thấy bên cạnh ly cô đặt một hộp sữa, đây chắc chắn không phải Tô Anh chuẩn bị, Tô Anh biết cô không thích uống sữa thương hiệu này, nghĩ đến trước khi vào phòng bao cô nhắc nhở Cảnh Viên uống chút sữa, Cố Khả Hinh chớp mắt, một lát sau, cô bưng ly lên nói với ông chủ Trương: "Bồi tội với ông."

Ông chủ Trương đối với thái độ hợp tác này của cô vô cùng hưởng thụ, uống liền hai ly với Cố Khả Hinh, uống đến nỗi Cố Khả Hinh từ chối: "Thật sự không uống được nữa."

Tỏ ra mềm mỏng mới có thể khiến người ta buông xuống cảnh giác.

Ông chủ Trương nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô, khoé mắt ngấn nước, ánh mắt chuyển động, nhất là lúc cau mày liếc nhìn ông ta, vô cùng quyến rũ, vốn dĩ lúc xem hình ông ta chỉ thấy Cố Khả Hinh đoan trang tao nhã, bây giờ nhìn lại, không khác gì yêu tinh mê hoặc lòng người, đôi môi mỏng tô son xinh đẹp, nói uống không được, thật khiến người ta tức giận, lòng bàn tay ông chủ Trương nóng lên, hắn nói: "Vừa nhìn là biết cô Cố uống rượu được, lâu lâu mới có dịp vui vẻ như hôm nay, phải uống nhiều mấy ly chứ, thế này đi, cô một ly tôi hai ly!"

Cố Khả Hinh lắc đầu, có vẻ không chịu nổi rượu nữa, ông chủ Trương cắn răng: "Tôi ba ly!"

Đột nhiên lại thi uống rượu, không hề báo trước, những người chưa say hẳn cũng bị kích thích, trở nên ồn ào, ông chủ Trương nhìn Cố Khả Hinh, thấy cô nói: "Được."

Bộ dạng có chút bất đắc dĩ.

Ông chủ Trương vui vẻ ra mặt lập tức cho người rót rượu, Cố Khả Hinh bình tĩnh nhìn hắn, cô một ly, hắn ba ly, hôm nay uống không chết hắn thì thôi!

Cảnh Viên trở về phòng bao liền thấy một đám người vây quanh một cái bàn, nàng còn chưa đi vào, đã nghe thấy người khác nói thầm: "Khả Hinh sắp gục rồi phải không?"

"Nghe nói tửu lượng của Khả Hinh vẫn luôn không tốt."

"Ông chủ này ngàn ly không say."

"Khả Hinh sắp không chống đỡ được rồi, đạo diễn Dương đâu?"

Phong Thanh Liên nhướng mày, bây giờ Dương Thanh bị chuyện khác quấn lấy, trong phút chốc không quay lại được, những người có tiếng nói khác đều uống với ông chủ Trương đến say mèm, lát nữa ông chủ Trương và Cố Khả Hinh uống xong, hắn lấy lý do tiếp tục đi nơi khác uống rượu đưa Cố Khả Hinh đi, cũng sẽ không có người nghi ngờ, về phần trợ lý Cố Khả Hinh, lại dễ xử lý.

Trong mắt cô ta đều là ý cười, như thể nắm chắc phần thắng trong tay, sau đó đám đông tránh ra một đường, cô ta quay đầu nhìn, nụ cười chậm rãi thu lại, cô ta sao lại quên mất, còn có Cảnh Viên.

Cảnh Viên trở lại vị trí, trước mặt Cố Khả Hinh có ba cái ly, trước mặt ông chủ Trương cũng là ba ly, hắn nhìn về phía Cố Khả Hinh, liên tiếp uống ba ly, Cố Khả Hinh cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, vẻ mặt bối rối, Cảnh Viên đi tới bên cạnh cô, thấy đuôi mắt cô ửng đỏ, đây là bị rượu nhuộm đỏ, không phải diễn xuất.

Nếu còn uống nữa, cô sẽ say thật.

"Tửu lượng tốt!" Cảnh Viên còn chưa nghĩ xong, Cố Khả Hinh đã bưng một ly uống cạn, nàng gọi: "Cố Khả Hinh."

Cố Khả Hinh nghiêng đầu, hai gò má trắng nõn ngày xưa đã đỏ lựng, đôi mắt cô tràn đầy ý cười, ánh mắt lấp lánh, khi cô ngẩng lên, mỗi cái cau mày liếc mắt đều quyến rũ vô cùng, đặc biệt là đuôi mắt ửng đỏ, thật sự là điểm nhấn, phác họa ra một dáng vẻ mà cô luôn giấu kín. Cảnh Viên đã thấy Cố Khả Hinh như vậy vào đêm Thời Ý quyến rũ cô.

Cảnh Viên đứng thẳng tắp, Cố Khả Hinh tựa như không chịu nổi rượu gục lên vai nàng, hai người vốn là bạn tốt, mọi người thấy các cô thân mật cũng không cảm thấy bất ngờ, huống hồ Cố Khả Hinh uống rượu, cô dựa vào Cảnh Viên một chút là chuyện có thể chấp nhận được.

Chỉ là cơ thể đương sự cứng đờ, Cảnh Viên không ngờ Cố Khả Hinh sẽ dựa vào mình, hơi thở ẩm ướt trên cổ, ngoại trừ mùi rượu còn có mùi nước hoa thoang thoảng, nàng nghe thấy Cố Khả Hinh nói: "Tôi chưa say."

Hơi thở phả ra bên cổ, ấm áp lại mềm mại, như mái tóc bị gió thổi qua, cọ ở trên da thịt, ngứa ngáy mềm mại, Cảnh Viên cúi đầu thoáng nhìn đuôi mắt hẹp dài của Cố Khả Hinh, còn có gò má ửng hồng, nàng không nhúc nhích, đứng tại chỗ như tượng tạc.

Cố Khả Hinh nói xong đứng thẳng dậy, tiếp tục cùng ông chủ Trương đua rượu, xung quanh náo động, người người ồn ào cười ầm ĩ, Cảnh Viên như một kẻ lạc loài, nàng cảm thấy mơ hồ.

Một vòng rượu kết thúc, mọi người huýt sáo thì cửa phòng bao mở ra, Dương Thanh đi tới, ông chủ Trương đi về phía Cố Khả Hinh, nói: "Cô Cố tửu lượng tốt thật, có muốn đi chỗ khác uống thêm một ly không?"

Hắn tới gần Cố Khả Hinh, thấp giọng nói: "Tôi không chỉ biết đạo diễn Dương, còn biết đạo diễn Cố, đạo diễn Hồ..."

Đề nghị hấp dẫn vô cùng, Cố Khả Hinh uống nhiều như vậy, ý thức hẳn đã không còn tỉnh táo, tùy tiện ném mấy miếng mồi nhử, không sợ cô không mắc câu, nhưng ông chủ Trương tính sai rồi, Cố Khả Hinh không mắc câu, còn nghiêm túc nói: "Ông chủ Trương quan hệ rộng thật."

Biểu cảm vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ EQ thấp nghe không hiểu ám chỉ của hắn, ông chủ Trương còn muốn mở miệng, đạo diễn Dương nói: "Đều ăn no rồi chứ?"

Cơm rượu no say, rượu ông chủ Trương mang tới đều đã uống hết, bữa cơm không có ông dường như càng thoải mái, mặt Dương Thanh hơi trầm xuống.

Cố Khả Hinh thấy Dương Thanh trở về không biết lấy từ đâu ra một chai rượu vang đỏ, nói với Dương Thanh: "Đạo diễn Dương, đặc biệt để lại cho ông đây."

Dương Thanh nhìn cô, trong lòng thoải mái một chút: "Có lòng rồi."

Phong Thanh Liên thấy thế âm thầm cắn răng, Dương Thanh sĩ diện, vốn cô ta định nhân lúc Dương Thanh trở về để cho ông chủ Trương đưa Cố Khả Hinh đi, cô ta thuận tay lấy bình rượu ngon bịt miệng Dương Thanh, ai biết bị Cố Khả Hinh nhanh chân đến trước.

Kế hoạch thất bại, cô ta đứng dậy nói: "Khả Hinh, cô vừa uống không ít, tôi đưa cô về nhé?"

Ông chủ Trương nói: "Tôi đưa hai người đẹp về."

Mục đích chính tới đây không phải uống rượu, ở trong cái giới này, ai cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra, ông chủ Trương trông trẻ tuổi, lại nói mình có vài khách sạn trong tay, ít nhiều cũng dính dáng đến cái giới này, không ai biết Cố Khả Hinh có đồng ý hay không nên không có ai lên tiếng, Cảnh Viên đứng sau Cố Khả Hinh, vừa định mở miệng, Dương Thanh đã nói: " Tối nay ông chủ Trương uống nhiều rồi, không cần phiền đến ông "

Phong Thanh Liên đặt khách sạn này nhằm mục đích gì sao ông có thể không biết, muốn bắt Cố Hinh, tuy chuyện này nhìn nhiều cũng quen mắt nhưng Dương Thanh vô cùng khó chịu, mấy người này dám tính kế ngay dưới mi mắt ông, ông nói: "Tôi sẽ sắp xếp người đưa cô Cố về."

Ông chủ Trương còn muốn nói thêm, Phong Thanh Liên vội nói: "Vậy cũng được."

Cô ta nhìn ra Dương Thanh tức giận, không thể đổ thêm dầu vào lửa, Dương Thanh không muốn tốn nước bọt với cô ta, sau khi sắp xếp người xong cũng không liếc mắt nhìn cô ta một cái, ông chủ Trương không hẹn được Cố Khả Hinh còn tốn nhiều rượu ngon như vậy, một bụng lửa giận không chỗ trút, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phong Thanh Liên.

Phong Thanh Liên trong ngoài không phải người, cô ta tránh bị lôi ra làm bia ngắm, sớm đã đi ra.

Mọi người cũng lần lượt đi ra khỏi khách sạn, Cố Khả Hinh được Tô Anh đón đi, Dương Thanh tự mình trông chừng, không cho ông chủ Trương và Phong Thanh Liên một chút cơ hội giở trò, Cảnh Viên nhìn thấy Cố Khả Hinh rời đi không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, Diệp Từ Tịch bên cạnh nói: "Cô Cảnh, chúng ta cũng lên xe thôi?"

Mọi người đều đã đi gần hết, Cảnh Viên và Dương Thanh chào hỏi rời đi, lúc đến bãi đỗ xe nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh xe các cô, người nọ đang không ngừng hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

"Có thể sửa được nữa không?"

Lại nói, Phong Thanh Liên đi ra đầu tiên, Cảnh Viên không có cảm tình với cô ta, không chào hỏi đã chuẩn bị lên xe, xe vừa khởi động, cửa sổ kính bị gõ vang, Cảnh Viên hạ kính xuống, nhìn thấy Phong Thanh Liên lạnh run lẩy bẩy bên ngoài: "Cô Cảnh, xe tôi hỏng rồi, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?"

Dưới đèn đường, cô ta ôm cánh tay, bên trong là váy bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng manh, mặt bị gió thổi đến trắng bệch, lúc nói chuyện toàn thân run rẩy, Cảnh Viên nghĩ đến chuyện cô ta làm với Cố Khả Hinh, mím môi, ngoài cửa sổ có mấy người đàn ông từ khách sạn đi ra,nhìn dáng người xinh đẹp của Phong Thanh Liên huýt sáo, Phong Thanh Liên run lên, nói với Cảnh Viên: "Cô Cảnh, nhà tôi chỉ cách đây hai con phố thôi, không xa."

Một hồi lâu, Cảnh Viên tránh ra nửa người, Phong Thanh Liên mở cửa ngồi vào.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khả Hinh: Vậy mà em lại cho cô ta lên xe, em chả yêu tôi.

Cảnh Viên:...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro