Chương 64: Biến cố
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 64: Biến cố
Trăng sáng sao thưa, bóng cây bị xắt ra thành từng mảnh vụn đong đưa, xe bảo mẫu màu đen chạy trên đường nhựa, tốc độ xe không nhanh, lúc đến ngã tư, Diệp Từ Tịch quay đầu: "Cô Phong, là chỗ này sao?"
Bên trong xe không có đèn, đen kịt, Cảnh Viên chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Phong Thanh Liên, nàng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng Cố Khả Hinh uống nhiều hơn Phong Thanh Liên, nàng cũng không thấy mùi trên người Cố Khả Hinh khó ngửi như thế.
Ảnh hưởng tâm lý chăng, nàng nghĩ, nàng không thích Phong Thanh Liên, ngay cả mùi của cô ta cũng chán ghét.
Nhưng nàng nên chán ghét Cố Khả Hinh hơn mới đúng.
Cảnh Viên nhẹ nhàng thở dài, Phong Thanh Liên bên cạnh nói: "Là ở phía trước." Cô ta quay đầu nhìn Cảnh Viên: "Hôm nay cảm ơn cô Cảnh."
"Đừng khách sáo." Cảnh Viên thản nhiên mở miệng, nàng chỉ uống mấy ly rượu, mùi thuốc lá trên người rất nhạt, phần nhiều là mùi nước hoa của nàng, hương thơm tươi mát xông vào mũi, như bạc hà, là thuốc giải rượu tốt nhất, Phong Thanh Liên tỉnh táo không ít, cô ta nói:" Vẫn phải cảm ơn chứ, nếu có dịp, tôi mời cô Cảnh ăn cơm nhé?"
Sắc mặt Cảnh Viên lạnh lùng, thần sắc lãnh đạm, nàng từ chối: "Không cần."
Diệp Từ Tịch sợ Cảnh Viên tức giận vội vàng nói với Phong Thanh Liên: "Cô Phong, lịch trình hiện giờ của cô Cảnh tương đối kín, chuyện ăn cơm, có thể tạm thời không rảnh."
Phong Thanh Liên cũng không miễn cưỡng, cô ta chỉ nhìn Cảnh Viên nói: "Vậy được rồi, cảm ơn cô Cảnh."
Dưới đèn đường, Cảnh Viên ngồi bên cạnh hướng mặt ra ngoài cửa sổ, đường nét gương mặt như ẩn như hiện, tinh xảo lại xinh đẹp, khí chất lạnh lùng không ai có thể bắt chước được, đây mới là công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ, Phong Thanh Liên thu hồi tầm mắt, đẩy cửa đi xuống.
Sau khi cô ta xuống xe Cảnh Viên cũng không chú ý nhiều, vẫn là Diệp Từ Tịch nhìn Phong Thanh Liên vào biệt thự mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao Phong Thanh Liên cũng ngồi xe các cô về, lỡ xảy ra chuyện trên đường, các cô không tránh khỏi liên quan, cho nên nhìn cô ta về nhà Diệp Từ Tịch mới nói với Cảnh Viên: "Cô Cảnh, chúng ta cũng đi sao?"
"Đi thôi." Cảnh Viên nhàn nhạt trả lời cô nàng, ấn cửa sổ xe xuống, khí lạnh chui vào, xua tan không khí của điều hòa trong xe, Diệp Từ Tịch lạnh rùng mình một cái, lại không dám đóng cửa sổ.
Cảnh Viên về đến nhà đã thấy Triệu Hòa chờ ở cửa, thấy nàng xuống vội vàng ra đón: "Sao giờ này mới về."
Bà quan sát từ trên xuống dưới, thấy Cảnh Viên không gầy lắm, Cảnh Viên gọi: "Mẹ."
Triệu Hòa nói: "Nấu canh giải rượu cho con rồi, lát nữa về phòng uống một chút."
Cảnh Viên cúi đầu dạ một tiếng, Triệu Hòa đi phía sau nàng hỏi chút chuyện trên đảo, nói đến Tiêu Tình, Triệu Hòa nói: "Dì Tiêu của con có lòng, bận rộn như vậy còn bớt chút thời gian qua thăm con."
"Con biết." Cảnh Viên nói thêm hai câu: "Dì về nhà chưa ạ?"
Triệu Hòa nói: "Lại ra nước ngoài tham gia lễ công chiếu gì đó rồi, bận thế nào mà không thấy cả bóng người, dì ấy nói với mẹ, con và Cố..."
Cảnh Viên quay đầu, đứng trước mặt Triệu Hòa, một đôi mắt không say ửng hồng, mặt có vẻ say: "Sao mẹ lại muốn hẹn gặp Cố Khả Hinh?"
Triệu Hòa dừng lại, vài giây sau mới nói: "Mẹ tìm cô ấy có việc."
"Chuyện gì?" Cảnh Viên hiếm khi tra hỏi cặn kẽ, không biết có phải hôm nay uống nhiều quá hay không, nhất định phải hỏi rõ ràng, Triệu Hòa khẽ mở miệng: "Đó là chuyện của mẹ và cô Cố."
"Có phải vì con không?" Cảnh Viên hỏi: "Vì con nên gặp Cố Khả Hinh? Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con và cô ấy không có quan hệ gì cả, bạn bè cũng không phải, mẹ đừng tìm cô ấy nữa! Quay xong bộ phim này, con và cô ấy sẽ đường ai nấy đi, về sau không bao giờ hợp tác nữa."
Triệu Hòa trầm mặc, hỏi ngược lại: "Tại sao?"
Đôi môi đỏ mọng của Cảnh Viên giật giật, cuối cùng không nói gì, chỉ nói: "Dù sao con và cô ấy không có quan hệ gì hết, mẹ đừng ăn cơm với cô ấy."
Triệu Hòa đã rất lâu không thấy Cảnh Viên tuỳ hứng như vậy, vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống mấy năm trước, nàng dẫn Úc Trì đứng trước mặt bà nói: "Mẹ, đây là bạn gái con."
Trong sự lo lắng có kiên trì và quật cường, bà nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Viên liền biết nàng đang suy nghĩ gì, lúc này thử thăm dò: "Nếu như mẹ không đồng ý thì sao?"
"Mẹ không đồng ý cũng không được." Cảnh Viên tùy hứng, giống như bây giờ.
Có lẽ chính Cảnh Viên cũng không phát hiện, nàng đến bây giờ, chỉ cương quyết đúng hai lần, một là xác định quan hệ với Úc Trì, hai là phủi sạch quan hệ với Cố Khả Hinh.
Triệu Hòa vươn tay ôm Cảnh Viên, ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng trấn an: "Được rồi được rồi, không nói nữa, về phòng uống canh trước, tắm nước nóng đi ngủ được không?"
Cảnh Viên được bà dỗ đi, còn chưa quên mục đích: "Vậy mẹ hứa với con không được hẹn Cố Khả Hinh ăn cơm."
Triệu Hòa bị chọc cười, liên tục gật đầu: "Được."
Bà mỉm cười dịu dàng với Cảnh Viên, bà có thể không hẹn Cố Khả Hinh, nhưng ai cấm Cố Khả Hinh không được hẹn bà.
Đến chỗ hẹn, hẳn không tính là nói dối nhỉ?
Cảnh Viên nghe thấy Triệu Hòa khẳng định gật đầu, rất ngoan ngoãn vào phòng uống canh rửa mặt, lúc nằm trên giường nàng chỉ nghe điện thoại kêu tít tít, là tin nhắn trò chuyện nhóm, nếu là bình thường, nàng chắc chắn sẽ đặt đồng hồ báo thức, im lặng nghỉ ngơi, hiện tại lại phá lệ mở nhóm trò chuyện, lướt qua một chuỗi tin nhắn của nhân viên công tác.
"Đêm nay mọi người đều chơi rất high nha."
"Anh Long không phải là high nhất sao?"
"Tôi đâu có high, Khả Hinh mới high, còn thi uống rượu với ông chủ Trương, nữ trung hào kiệt!"
"Ha ha ha ha ha, Khả Hinh uống say rồi! Tôi cá một tệ cô ấy đã ngủ rồi!"
Hai giây sau, bên dưới bắn ra một tin nhắn.
Cố Khả Hinh: "Cô thua rồi, chuyển tiền cho tôi."
Cô vừa xuất hiện, trong nhóm náo nhiệt chưa từng có, tin nhắn tới liên tục, Cảnh Viên xem không kịp, nhưng nàng có thể cảm nhận được, Cố Khả Hinh có nhân duyên tốt, bất kể lúc nào, nơi nào, chỉ cần là người cô tiếp xúc qua, sẽ không tự giác lấy lòng cô, luôn lấy cô làm trung tâm.
Đây là Cố Khả Hinh thật sao?
Nếu không phải là thật, cô cần bao nhiêu sức chịu đựng mới có thể miễn cưỡng cười vui mỗi ngày?
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến nàng?
Cảnh Viên giật mình một cái, hoàn hồn khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nàng nửa nằm sấp bên giường, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng mềm mại chiếu xuống, phủ kín mặt đất.
Cố Khả Hinh đi chân trần đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống chân cô, phủ xuống một cái bóng nhỏ, trên tay cô bưng một ly trà lạnh, tay kia cầm điện thoại, đang cúi đầu nói chuyện phiếm, trong nhóm vô cùng kích động đối với sự xuất hiện của cô, vài người vây quanh cô, đề tài càng nói càng lệch, bắt đầu không nghiêm túc, Cố Khả Hinh không có hứng thú tham gia, cô buông điện thoại xuống uống một ngụm trà lạnh, đắng ngắt.
Phòng khách có âm nhạc êm dịu, hệ thống sưởi ấm đầy đủ, Cố Khả Hinh để ly xuống trở lại bên cạnh sô pha, cô cúi đầu, nhìn thấy trên bàn trà có hộp sữa, nửa tiếng trước, Tô Anh kích động nói cho cô biết: "Là Cảnh Viên cho!"
"Khả Hinh cậu lợi hại ghê, người như Cảnh Viên mà cậu cũng hạ gục được!"
Cố Khả Hinh cầm hộp sữa lên, chiếc hộp mềm oặt không thể chịu nổi va đập, nếu dùng sức, phỏng chừng chiếc hộp này sẽ vỡ thành từng mảnh, cô mím môi, khóe mắt liếc thấy thùng rác bên cạnh, một tay nâng hộp sữa đến miệng thùng rác, cô nắm chặt hộp, cuối cùng vẫn không ném đi được.
Thật khó uống, quá ngọt, không biết Cảnh Viên thích sữa này ở chỗ nào, Cố Khả Hinh không nghĩ ra được, sau khi uống xong để hộp không xuống dưới bàn trà.
Nơi đó tràn đầy túi tài liệu, chỉ có một hộp sữa, không hợp, nhưng lại ấm áp lạ thường.
Cố Khả Hinh ngủ ngon giấc, đã rất lâu rất lâu rồi không có giấc ngủ ngon, một giấc ngủ không mộng mị.
Đến khi chuông báo thức kêu cô mới bị đánh thức, mở mắt ra còn có hai phần mờ mịt, ở đảo nhỏ mấy ngày, thân thể cô đều thanh thản, Cố Khả Hinh từ trên giường giãy giụa thức dậy, đến phòng khách thì tiện tay mở TV, đạo diễn ở trong màn hình dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói: "Hôm nay không khí lạnh tràn về, nhiệt độ giảm xuống..."
Cố Khả Hinh nhìn ra cửa sổ, trên cửa kính có một tầng sương mù nhàn nhạt, trắng xóa.
Cô cúi đầu vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra Tô Anh đang gõ cửa, trên tay xách vài loại đồ ăn sáng, thấy mặt mộc của Cố Khả Hinh Tô Anh cười: "Khả Hinh, chào buổi sáng."
Tinh thần phấn chấn vô cùng, hiển nhiên gần đây tâm tình rất tốt.
Nghĩ thôi cũng biết, [Vạn Lý Hồng Trang] là Tiêu Nhu đầu tư, Cố Khả Hinh được đạo diễn Dương và nhà họ Cảnh cố gắng bảo vệ, bây giờ Tiêu Nhu hẳn rất tức giận nhưng vẫn phải bó tay chịu chết, còn gì thoải mái hơn việc đối thủ không ưa mình nhưng lại không thể hạ gục mình?
Tô Anh nông cạn, cô ấy cảm thấy bây giờ là lúc sảng khoái nhất, nhất là việc Tiêu Nhu phải tự tay nâng đỡ một Cố Khả Hinh đã bị mình chèn ép 5 năm.
Sướng điên lên!
Cố Khả Hinh thấy cô ấy vui mừng cũng không đả kích, Tô Anh cùng cô vào giới 5 năm, lần cuối cô ấy vui vẻ như vậy là lúc cô nhận được vai diễn đầu tiên, khi đó Tô Anh nói: "Khả Hinh, cậu nhất định sẽ thành công."
Đáng tiếc không thành công, bộ phim kia đến nay vẫn bị đắp chiếu, nói là không qua kiểm duyệt, có quan hệ tốt thật, tiện tay vung một cái, khiến tâm huyết của người khác trôi theo dòng nước, đến giờ vị đạo diễn đó cũng không câu kéo được nhà đầu tư nhà đầu tư.
Sau đó Tô Anh dần phát hiện, thì ra có rất nhiều chuyện, không phải cứ cố gắng là được, cô ấy cũng dần trầm mặc.
Hiện tại hiếm khi thấy cô ấy vui vẻ như vậy, Cố Khả Hinh sao có thể đả kích.
Hai người ăn xong bữa sáng mua ít trà sữa đến đoàn phim, hôm nay không phải ngày quay chính thức, nhưng tất cả diễn viên đều phải tới đoàn phim chụp ảnh tuyên truyền, Cố Khả Hinh đến sớm, vừa mới bước chân vào đoàn phim đã có nhân viên công tác hỏi: "Cô Cố tới sớm vậy sao?"
Cố Khả Hinh cười nhạt bảo Tô Anh tặng trà sữa cho họ, đều là người hôm qua say rượu, đa phần mọi người không ăn sáng, giờ uống một ly trà sữa cho ấm bụng thì quá tuyệt, mọi người càng ân cần hỏi han Cố Khả Hinh .
Lúc Cảnh Viên đến đoàn phim liền thấy Cố Khả Hinh bị người vây quanh, cô đang nói chuyện, giơ tay nhấc chân tràn đầy tự tin, sự thanh nhã từ trong cốt tủy làm người khác tự biết giữ khoảng cách với cô, thỉnh thoảng mấy người nói chuyện với cô ánh mắt lơ đãng đụng phải nàng, lập tức ngượng ngùng tránh đi, không dám nhìn thẳng.
Cảnh Viên phát hiện, chỉ cần không phải Cố Khả Hinh cố ý quyến rũ người khác, thì dáng vẻ nghiêm túc này của cô luôn khiến người ta không dám nảy sinh chút ý nghĩ không đứng đắn nào.
"Không tồi." Giọng phó đạo diễn cắt ngang suy nghĩ của Cảnh Viên, nàng quay đầu, phát hiện Dương Thanh và phó đạo diễn đứng bên cạnh, Dương Thanh không đáp lại, chỉ hỏi: "Phong Thanh Liên tới chưa?"
Người trong đoàn phim đã đến gần đủ, chỉ có Phong Thanh Liên chưa tới, Tiểu Trương nói: "Đang liên lạc với cô Phong, điện thoại không ai nghe."
Hôm qua Dương Thanh đã không hài lòng với Phong Thanh Liên, thế nhưng hợp đồng cũng đã ký, ông cũng không thể đổi ý, đành phải nói: "Không liên lạc được thì liên lạc với quản lý của cô ấy!"
Ông ghét nhất là nghệ sĩ đến muộn, một người không có khái niệm thời gian, làm gì cũng sẽ không thành công!
Mới sáng sớm Dương Thanh đã bắt đầu nổi giận, nhân viên công tác vốn ngồi bên cạnh Cố Khả Hinh lặng lẽ tản ra, ai bận việc nấy, Cảnh Viên đi vào, trên tay Tô Anh bưng một ly trà sữa, cười nói: "Cô Cảnh, uống chút đồ nóng."
Cảnh Viên trầm mặc nhận lấy cầm trên tay.
Sau khi nàng ngồi xuống, Diệp Từ Tịch treo túi nàng lên giá, quay lại nhỏ giọng thì thầm: "Cô Phong vẫn chưa đến, không lẽ có chuyện gì xảy ra? Tối qua cô ấy còn khỏe mạnh."
Rõ rảng tối hôm qua cô nàng nhìn thấy Phong Thanh Liên vào biệt thự mới rời đi!
Cảnh Viên nhướng mày, buồn bực nói: "Đừng nói bậy."
Diệp Từ Tịch bĩu môi, không dám nói nữa, Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn Diệp Từ Tịch, hỏi: "Tối qua hai người lại gặp cô Phong à?"
Diệp Từ Tịch ngoan ngoãn, không trả lời ngay, mà nhìn sắc mặt Cảnh Viên, thấy vẻ mặt nàng như thường mới nhẹ giọng trả lời: "Tối hôm qua cô Phong đi nhờ xe chúng tôi về."
Cố Khả Hinh suy nghĩ hai giây, ánh mắt hơi trầm xuống, cô còn chưa nói chuyện, cửa lều đã xôn xao, mấy người đàn ông mặc đồng phục bước tới, vẻ mặt nghiêm túc: "Xin lỗi, mời mọi người đứng tại chỗ, đừng lộn xộn."
Toàn bộ lều đột nhiên an tĩnh lại, nhân viên công tác nhìn người tới có chút mơ hồ, Dương Thanh phản ứng đầu tiên, ông đi về phía trước một bước, lập tức có hai người đến bên cạnh ông, một trái một phải, Cố Khả Hinh tinh mắt nhìn thấy người đàn ông đứng bên phải Dương Thanh đặt tay bên hông.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cô Cảnh trải qua chuyện này, sẽ hoàn toàn lột xác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro