Chương 65: Bị bắt

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 65: Bị bắt

Phong Thanh Liên bị bắt, tối hôm qua cô ta trở về không bao lâu có người gõ cửa, mặc đồng phục, vẻ mặt nghiêm túc, cô ta nghi hoặc mở cửa, sau đó bị đưa đi, thậm chí không có thời gian gọi điện cho quản lý, dọc đường đi cực kỳ không hợp tác, hỏi cảnh sát: "Rốt cuộc tôi đã phạm tội gì?"

Cảnh sát chán ghét nhìn cô ta, lạnh lùng trả lời: "Cô Phong, chúng tôi nhận được báo cáo, nói cô sử dụng ma tuý."

Phong Thanh Liên bị hai chữ này làm cho bối rối, cô ta càng thêm ồn ào: "Tuyệt đối không thể nào! Các người tìm lầm người rồi! Các người điên rồi à? Có biết tôi là ai không? Tôi muốn kiện các người! Tôi muốn liên lạc với luật sư của tôi!"

Mãi khi đến cục cảnh sát, Phong Thanh Liên vẫn không thoát ra được, cảnh sát không dám chậm trễ, lập tức tiến hành thẩm vấn Phong Thanh Liên, khẳng định không thể bắt nhầm, bởi vì trong cơ thể Phong Thanh Liên, đã xét nghiệm ra chất cấm, nhưng Phong Thanh Liên một mực nói không biết, tối hôm qua liên hoan, có rất nhiều người, sao cô ta biết đã ăn qua những gì.

Phong Thanh Liên là nghệ sĩ, luật sư rất nhanh đã đến, cả quản lý cũng vậy, nhưng họ tới cũng vô dụng, dính vào ma túy, không thể giải quyết theo cách thông thường, mà vốn họ cũng không có cơ hội chuẩn bị gì cả, hoàn toàn giải quyết theo luật pháp, quản lý của cô ta đã mời luật sư trưởng của công ty ngay trong đêm.

Thả người là chuyện không thể nào, nhưng tin tức cũng phải đè xuống, quản lý bận rộn quay mòng mòng, một đêm trôi qua, Phong Thanh Liên nhớ lại những người và đồ vật đã tiếp xúc tối qua, khi cô ta nói có người đưa cho cô ta một điếu thuốc, hai cảnh sát nhìn nhau, vội vàng hỏi: "Là ai?"

Phong Thanh Liên không hé răng, quay đầu nhìn luật sư, luật sư thấp giọng nói với cô ta vài câu, Phong Thanh Liên gật đầu trả lời hắn.

"Đương sự của tôi nói không biết." Luật sư cắn răng không buông: "Khi đó cô ấy đã uống say, không biết là ai đưa cho cô ấy."

"Có nhân chứng không?" Cảnh sát vừa hỏi vừa ghi chép, luật sư nói: "Các anh có thể xem camera giám sát."

Cảnh sát giương mắt nhìn luật sư, bọn họ và luật sư thường xuyên giao tiếp, đụng phải luật sư khó chơi, vụ án sẽ phức tạp gấp trăm lần, mà vị trước mặt này, hiển nhiên khó chơi vô cùng.

Hắn biết bước tiếp theo của cảnh sát.

Luật sư vừa nói xong, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, viên cảnh sát cao lớn đến chỗ viên cảnh sát thẩm vấn thì thầm vài lời, viên cảnh sát thẩm vấn nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Phong Thanh Liên, luật sư hỏi: "Sao vậy?"

Camera không còn nữa.

Lần này luật sư gây khó dễ, nói là có người cố ý hãm hại Phong Thanh Liên, đầu tiên đưa thuốc lá cho cô ta, phá hỏng camera, rồi tố cáo, nếu họ không đi tìm Phong Thanh Liên lúc nửa đêm mà là ban ngày ban mặt, danh tiếng đời này của Phong Thanh Liên sẽ bị hủy hoại!

Hắn nói năng chắc chắn, mặt đầy vẻ trách móc cảnh sát không điều tra, chuyện này không đơn giản, cảnh sát ngay lập tức điều tra, cuối cùng lấy được lệnh khám xét đến đoàn phim, tất cả mọi người đều phải tiếp nhận điều tra.

Có nhân viên công tác không rõ nguyên do nhỏ giọng nói thầm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Cô Phong sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?" Diệp Từ Tịch sắc mặt trắng bệch, một đôi mắt ửng đỏ, gấp gáp, cô nàng lại không dám hỏi cảnh sát, chỉ có thể nhỏ giọng nói với Cảnh Viên, biểu cảm khác thường bị cảnh sát tinh mắt phát hiện.

"Cô ra đây." Cảnh sát chỉ Diệp Từ Tịch, Diệp Từ Tịch nuốt nước bọt, đối mặt với cảnh sát nghiêm nghị cô nàng căng thẳng đi qua, rất nhanh có người dẫn cô nàng đi kiểm tra.

Cố Khả Hinh ở bên cạnh Cảnh Viên, hai người đứng cùng một chỗ, Cố Khả Hinh hỏi: "Tối hôm qua em đưa Phong Thanh Liên về?"

Cảnh Viên tuy không căng thẳng như Diệp Từ Tịch, nhưng trái tim nàng cũng treo lơ lửng, cảnh sát đến bất thình lình khiến nàng liên tưởng đến kí ức không tốt, Cảnh Viên trầm mặc, nhìn lại Khả Hinh: "Ừ, tối hôm qua xe cô ấy bị hỏng."

Cố Khả Hinh liếc nhìn khuôn mặt của Cảnh Viên, phát hiện giọng của nàng không bình thường, sắc mặt cũng tái nhợt, đồng tử co lại, nàng cố giữ bình tĩnh, nhưng không thể nào bình tĩnh được.

"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?" Cố Khả Hinh thấp giọng hỏi, Cảnh Viên hoàn hồn, nói đơn giản sự việc, tuy nàng không quá muốn trao đổi với Cố Khả Hinh, nhưng hiện tại chỉ có nói chuyện với người khác mới có thể miễn cưỡng phân tán một chút sự chú ý.

Cố Khả Hinh cũng phát hiện nàng khác thường, vốn định hỏi, đột nhiên nghĩ đến những chuyện Cảnh Viên đã trải qua khi còn đi học, cô mím môi, không nói nữa, rất nhanh những người phía trước đều kiểm tra xong, đến lúc Cố Khả Hinh và Cảnh Viên thái độ cảnh sát khá hơn một chút, dù sao cũng là nghệ sĩ, trước khi không có chứng cứ, bọn họ nên có chừng mực.

Cảnh Viên kiểm tra trước Cố Khả Hinh, khi đến gần cảnh sát, cô thở gấp, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ, đi chậm lạ thường, may mà nàng bình thường đã có tính cách như vậy, không bị người khác phát hiện, khi Cảnh Viên đi vào thì Diệp Từ Tịch đang làm biên bản, biểu cảm của Diệp Từ Tịch rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, cô nàng nhìn về phía Cảnh Viên, nhỏ giọng gọi: "Cô Cảnh."

Cố Khả Hinh đẩy Cảnh Viên: "Vào đi."

Cảnh Viên hoàn hồn, đi vào kiểm tra.

Cố Khả Hinh nghiêng tai nghe Diệp Từ Tịch nói: "Không có, cô Phong lên xe không nói gì với chúng tôi, qua hai con phố đã xuống."

Giọng cảnh sát không lớn, Cố Khả Hinh bị cách ly, cô chỉ nghe thấy âm thanh mơ hồ.

Rất nhanh đã đến lượt cô.

Trình tự kiểm tra đều giống nhau, cảnh sát không tra được manh mối trên người cô, cũng hỏi vài câu theo thông lệ, Cố Khả Hinh không nhiều lời, rất nhanh đã ra khỏi phòng, mọi người trong lều đều đứng cùng một chỗ, nhìn thấy cô đi ra có người rất tự giác tránh ra khoảng cách, vị trí bên cạnh Cảnh Viên bị nhường ra, Diệp Từ Tịch cũng trở lại bên cạnh Cảnh Viên, cô nàng vỗ ngực: "Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi."

Cảnh Viên nhẹ giọng nói: "Cô Phong làm sao vậy?"

"Không nói." Diệp Từ Tịch nói: "Nhưng em đã hỏi rồi, không sao."

Lông mày Cố Khả Hinh nhẹ nhàng nhướng lên, rất nhanh hai viên cảnh sát kiểm tra cho họ đi tới trước bàn, kiểm tra rất cẩn thận, cuối cùng bắt đầu lục túi của họ, lập tức có người hô: "Các người làm gì vậy?"

Cảnh sát đứng bên cạnh đưa ra lệnh lục soát, trong đám người không biết ai nhỏ giọng nói một câu: "Chả lẽ Phong Thanh Liên dùng ma tuý."

Một ánh sáng lóe lên, Cố Khả Hinh phản ứng lại, cô nhìn chằm chằm vào hai viên cảnh sát đang lục soát túi, Cảnh Viên bên cạnh vẫn thanh thoát, ánh mắt sáng rõ, Cố Khả Hinh hỏi: "Túi màu đỏ là của em à?"

Cảnh Viên ngơ ngẩn, quay đầu nhìn Cố Khả Hinh, phát hiện vẻ mặt cô nghiêm túc chưa từng thấy, Cảnh Viên vốn không muốn trả lời cũng nhịn không được nói: "Phải."

Túi màu đỏ có mấy cái, nhưng Cố Khả Hinh liếc mắt một cái liền nhận ra của Cảnh Viên, bởi vì Cảnh Viên từng dùng cái đó trên đảo, chuyên dùng để đựng kịch bản, cô đã cầm giúp rất nhiều lần, Cố Khả Hinh hỏi: "Bên trong có cái gì?"

Cảnh Viên dừng vài giây: "Kịch bản."

"Còn gì nữa?"

Cảnh Viên ngẫm lại, túi xách của nàng luôn luôn chỉ có kịch bản và điện thoại, những vật dụng cá nhân khác sẽ không mang tới đoàn phim, bởi vì trước kia đoàn phim nàng ở từng xảy ra tình huống bị trộm túi, cho nên từ đó về sau nàng tương đối cẩn thận.

"Hết rồi." Cảnh Viên nói: "Chỉ có kịch bản."

Cố Khả Hinh khẽ lắc đầu: "Còn có một thứ."

Cảnh Viên không hiểu, còn chưa hỏi ra, đã nhìn thấy cảnh sát xách túi xách của nàng lên, túi của nàng có hai tầng, nhưng kịch bản lớn, điện thoại dễ dàng lấy ra, nên nàng luôn sử dụng lớp bên ngoài, lớp bên trong nàng gần như chưa bao giờ mở, vì vậy khi cảnh sát rút ra hai điếu thuốc từ bên trong, nàng rất ngạc nhiên.

Ngạc nhiên hơn cả là cảnh sát.

Cảnh sát vừa điều tra một vòng, tất cả đã được kiểm tra, tốc độ bay hơi của độc tố không nhanh đến vậy, nếu là tối qua cùng Phong Thanh Liên "hút thuốc", thì trong cơ thể chắc chắn có dư lượng, nhưng họ vừa kiểm tra tất cả mọi người, không ai có, họ bắt đầu nghi ngờ có phải Phong Thanh Liên cố tình lừa họ, nhưng giờ tìm được bằng chứng, thì không phải như vậy!

Lời Phong Thanh Liên, có thể là thật.

Sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, sắc mặt cảnh sát càng nghiêm túc hơn, đôi mắt sắc bén kia gắt gao nhìn chằm chằm mỗi người ở đây, hắn đứng thẳng tắp như cây bạch dương, toàn thân tràn ngập khí thế uy nghiêm không thể nhìn thẳng.

Cảnh Viên lúc này mới biết Cố Khả Hinh nói thêm một thứ, là cái gì.

Nhưng chúng không phải của nàng!

"Cái túi này của ai?"

Túi của tất cả mọi người đều treo trên một cái giá, có nhiều màu sắc và kiểu dáng khá giống nhau, hiện tại nhìn thấy túi cảnh sát cầm trên tay, những người khác nhao nhao nói: "Không phải của tôi!"

"Cũng không phải của tôi."

"Là của Tiểu Trương phải không? Buổi sáng tôi thấy cô ấy đeo một cái màu đỏ tới."

"Có cúc cớt!" Mặt Tiểu Trương đỏ bừng: "Cái kia mới là của tôi!"

"Yên lặng!" Cảnh sát quát lớn một tiếng, bốn bề tức khắc yên lặng, mấy người đứng phía trước nhìn nhau, chỉ có Diệp Từ Tịch bên cạnh Cảnh Viên quay đầu nhìn Cảnh Viên.

Cô nàng nhận ra, đây là túi của Cảnh Viên, buổi sáng cô nàng tự mình treo trên giá.

Nhưng trong túi của Cảnh Viên, sao lại có thứ này?

Cảnh Viên còn khó hiểu hơn cô nàng, thứ này ở trong túi nàng từ bao giờ? Nàng không biết, đây vốn không phải đồ của nàng, tuy nàng chưa từng thấy qua, nhưng nàng hiểu đây là cái gì.

Một cơn lạnh lẽo ngay lập tức ập đến, cho dù nàng ngốc đến đâu, giờ cũng hiểu được tình hình trước mặt.

Ba nàng đang tranh cử, mẹ nàng vừa mới ngồi vững cái ghế đó, nếu chuyện này liên lụy đến nàng, vậy nhà họ Cảnh cũng sẽ bị kéo xuống nước, cho dù chuyện này sẽ được điều tra rõ ràng, nhưng vào thời điểm then chốt này, sẽ có bao nhiêu tổn hại đến nhà họ Cảnh, Cảnh Viên không thể rõ ràng hơn.

Từng bởi vì một câu nói của nàng, nhà họ Cảnh bị điều tra, giờ lại vì nàng cho người ta đi nhờ xe, làm cho nhà họ Cảnh lâm vào khốn cảnh, Cảnh Viên không biết vì sao, đột nhiên nghĩ đến những lời Cố Khả Hinh nói.

Rất không đúng lúc, nhưng không tự chủ được vang lên bên tai nàng.

"Đau thì buông tay, đau thì phản kích, đây là bản năng của động vật, em nhớ cho rõ, cái vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều người điên như tôi, em không cứu được đâu."

Lòng bàn tay Cảnh Viên lạnh toát, ngực lạnh buốt, rõ ràng xung quanh không có gió, nàng lại cảm thấy từng cơn lạnh lẽo bị đè ép trong cơ thể nàng, từ lòng bàn chân lạnh đến đỉnh đầu, lạnh thấu xương.

Cảm giác hít thở không thông này, so với trước kia càng sâu, càng đậm, Cảnh Viên đứng thẳng, mặt xanh mét, hô hấp của nàng rối loạn, không khí càng ngày càng loãng.

"Bốp!" Một bàn tay vỗ lên lưng nàng, như sức mạnh vô hình dung nhập vào trong cơ thể Cảnh Viên, xoa dịu hơi thở của nàng, ý thức Cảnh Viên dần dần tỉnh táo, đầu nàng đầy mồ hôi lạnh, viên cảnh sát cách đó vài mét còn xách túi của nàng, nhìn lướt qua những người ở đây như chim ưng, Cảnh Viên tự biết không giấu được, trên đó có vân tay của nàng, chỉ cần kiểm tra liền biết là của nàng, nàng hít sâu một hơi, đập nồi dìm thuyền nhắm mắt chuẩn bị đi về phía trước, đột nhiên, cổ tay bị ai đó túm lấy, lực không nhẹ không nặng, lại giống như vây khốn tất cả động tác của nàng.

Cố Khả Hinh tiến lên hai bước, đứng trước mọi người, nói với cảnh sát: "Là túi của tôi."

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Viên: Chị làm gì vậy?

Cố Khả Hinh: Bảo vệ vợ.

Cảnh Viên: Ai cần chị bảo vệ!

Cố Khả Hinh: Tôi có nói em là vợ tôi đâui.

Cảnh Viên:...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro