Chương 68: Hợp tác
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 68: Hợp tác
Không hợp tác? Triệu Hòa tỉnh lại từ kinh ngạc, bà không nghĩ tới Cố Khả Hinh sẽ nói ra ba chữ này, bà từng điều tra Cố Khả Hinh, biết cô cần cái gì nhất, vừa vặn nhà họ Cảnh có thể cho, nếu không, chuyện của Vọng Thư, Cố Khả Hinh cũng sẽ không lợi dụng Cảnh Viên, nhưng bà không rõ, giờ mình đưa cơ hội tận tay Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh thế mà lại từ chối.
Lạt mềm buộc chặt? Triệu Hòa nhìn Cố Khả Hinh, ánh mắt thâm sâu, một lúc lâu mới hỏi: "Cho tôi một lý do."
Cố Khả Hinh ngồi trên ghế, cơ thể nghiêng về phía trước một chút, hai tay đặt trên bàn, mười ngón đan nhau, cô ngước mắt, không đáp hỏi ngược lại: "Bác gái, chuyện hợp tác, bác đã hỏi ý kiến Cảnh Viên chưa?"
Triệu Hòa bị lời này của cô hỏi làm cho bối rối, ý kiến của Cảnh Viên, bà tự nhiên chưa từng hỏi qua, từ nhỏ đến lớn, đều là bà sắp xếp tốt mọi thứ cho Cảnh Viên, nhất là sau khi xảy ra chuyện bạn học kia, tất cả mối quan hệ giao tiếp của Cảnh Viên, đều do bà tự tay kiểm định, rất nhiều người có ý đồ xấu với Cảnh Viên, đều bị bà lặng lẽ xử lý.
Nhưng bà không thể nào xử lý cả đời, bà sẽ già, sẽ về hưu, cả chồng bà cũng vậy, bọn họ có thể đảm bảo khi còn sống không để Cảnh Viên chịu chút ấm ức nào, nhưng không được về sau, lúc này, cần có người tiếp nhận công việc của bọn họ.
Cố Khả Hinh không phải người tốt, nhưng cô thông minh, lòng dạ thâm sâu, có tính nhẫn nại, quan trọng nhất là, cô và nhà họ Tiêu có ân oán, người như vậy là thích hợp nhất, Triệu Hòa tin tưởng, Cố Khả Hinh bày mưu nghĩ kế nhiều năm, chỉ thiếu trận gió đông kia, bà không ngại tự mình đưa gió đông qua, lật đổ Tiêu Nhu, nhưng bà sẽ không nông cạn cho rằng, làm như vậy Cố Khả Hinh sẽ biết ơn, chỉ là bà có thể đoán được vinh quang sau này của Cố Khả Hinh, nếu cô vẫn muốn đứng nơi cao đón gió, cũng nên xóa bỏ sự thật không muốn tồn tại, mà những sự thật này, chính là điểm yếu của cô, Cảnh Viên chỉ cần nắm được điểm yếu, cả đời vô lo.
Đây chính là sự hợp tác giữa bà và Cố Khả Hinh.
Mà việc này, hiện tại bà không có ý định nói cho Cảnh Viên, Triệu Hòa trầm mặc mấy giây, mới vừa hé môi, điện thoại rung lên, bà cúi đầu, nhìn thấy tên Cảnh Viên biểu cảm hòa hoãn, lúc nghe điện thoại ngữ khí ôn hòa nói: "Viên Viên."
Cố Khả Hinh lơ đãng quét mắt nhìn Triệu Hòa, nhìn bà mặt cười yếu ớt, ánh mắt dịu dàng, như diễn tuồng đổi mặt, ba giây trước còn là bộ trưởng Triệu nghiêm nghị, giờ phút này nghiễm nhiên là một người mẹ hiền hậu.
"Sao vậy con?" Triệu Hòa thấp giọng hỏi, đứng dậy đi ra ngoài: "Con đến phòng làm việc của mẹ rồi à?"
Cảnh Viên đứng bên ngoài cục cảnh sát, trả lời nàng: "Không, có lẽ con sẽ đến muộn một chút."
"Không sao." Triệu Hòa nói: "Đến rồi thì con gọi điện thoại cho Tiểu Thất, mẹ có bảo cô ấy chuẩn bị sữa cho con."
Cảnh Viên cúi đầu đi vào bên trong, cầm điện thoại, phía trước có mấy nhân viên đoàn phim phân tán ra, cảnh sát dẫn đầu dẫn họ vào phòng khác, thấy nàng đang gọi điện thoại, cảnh sát vòng qua nàng dẫn những người khác đi.
Người nhà họ Cảnh, bất kể ở nơi nào, đều sẽ được đối xử đặc biệt.
Cảnh Viên cắn môi gọi: "Mẹ." Nàng mím môi: "Hôm nay đoàn phim xảy ra một số chuyện."
"Mẹ biết rồi." Triệu Hòa đi ra khỏi phòng thẩm vấn, đi ra ngoài, vấn đề vừa rồi của Cố Khả Hinh làm cho tinh thần bà không yên, hơn nữa Cảnh Viên chưa từng nói qua chuyện đã biết Cố Khả Hinh tính kế, Triệu Hòa hoảng hốt, phục hồi tinh thần đã đứng ở cửa sổ, bà nghe thấy Cảnh Viên nói:" Mẹ, Cố Khả Hinh vô tội, con muốn cứu cô ấy ra."
Triệu Hòa đẩy cửa sổ ra, gió lạnh lập tức thổi vào, làm bà tỉnh táo không ít, thấp giọng nói: "Vô tội? Viên Viên, cô ấy vô tội ở đâu?"
Cảnh Viên nắm chặt di động: "Đó là túi của con, cô ấy..."
"Cô ấy tính kế con." Triệu Hòa nói: "Viên Viên, con đã biết cô ấy tính kế con, tại sao không nói cho mẹ biết?"
Cảnh Viên ngơ ngẩn, cơ thể nàng cứng đờ tại chỗ, một trận gió thổi tới, lạnh lẽo, thật lâu sau, Cảnh Viên mới đâu: "Sao mẹ biết?"
Triệu Hòa thấp giọng: "Viên Viên, chỉ điểm này thôi, nhà họ Cảnh chúng ta không ra tay cũng không quá đáng."
"Nhưng mà." Cảnh Viên theo bản năng trả lời: "Nhưng cô ấy không sai."
Ít nhất trong chuyện này, Cố Khả Hinh không làm sai.
Triệu Hòa ánh mắt thâm trầm, bà nghe ra Cảnh Viên cấp bách, như trước nói: "Làm sao có thể không sai, Viên Viên, mẹ trước kia đã từng nói, người tính kế con, đều không phải là người tốt."
Đúng, những lời này Cảnh Viên từng nghe rất nhiều lần, Triệu Hòa khuyên bảo nàng, nói cho nàng biết những người tính kế nàng bản tính rất xấu, cho nên bị tính kế không phải lỗi của nàng, là lỗi của những người đó.
Nhưng mà——
Mặc dù lý do của Cảnh Viên không thuyết phục, nhưng rất kiên định nói: "Mẹ, Cố Khả Hinh không phải vậy."
Triệu Hòa khẽ thở dài: "Không phải chỗ nào."
Cảnh Viên há miệng muốn nói nhà họ Tiêu, nhưng đó dù sao cũng là việc riêng của nhà họ Tiêu và Cố Khả Hinh, cánh môi nàng hé ra, cuối cùng cũng không nói gì, trong lòng Triệu Hòa ảm đạm, Cảnh Viên biết bị Cố Khả Hinh tính kế, biết quan hệ giữa Cố Khả Hinh và nhà họ Tiêu, nhưng bây giờ còn vì cô mà giấu giếm mình.
Triệu Hòa tâm trạng buồn bực, bà nói thẳng: "Tạm thời mẹ sẽ không để Cố Khả Hinh ra ngoài."
"Mẹ!" Cảnh Viên nóng nảy, bật thốt lên: "Cô ấy không phải người xấu."
Không đợi Triệu Hòa phản ứng, Cảnh Viên đã ngây dại, nàng đang nói gì vậy? Giải thích thay Cố Khả Hinh? Nhưng ý nghĩ này đột nhiên tuôn ra, không đợi nàng suy nghĩ, đã nói ra khỏi miệng.
Triệu Hòa siết chặt điện thoại, bà cảm thấy không cần thăm dò, bà đã biết thái độ của Cảnh Viên.
Vậy Cố Khả Hinh có thái độ gì?
Triệu Hòa hít sâu một hơi, khí lạnh sặc người, bà kịch liệt ho khan, khóe mắt bọt nước như ẩn như hiện, hành lang rất nhiều người đi tới đi lui, bà lại cảm thấy trống trải.
So với bà Cảnh Viên còn cảm thấy trống trải hơn, Cảnh Viên nghe thấy tiếng ho khan trong điện thoại chồng lên nhau cách đó không xa, nàng ngước mắt, nhìn thấy Triệu Hòa đứng ở cửa sổ, gió lạnh thổi lên góc áo Triệu Hòa, thổi loạn mái tóc luôn chải chuốt cẩn thận của bà, tóc mái trên trán che mắt bà, Triệu Hòa cúi đầu, Cảnh Viên theo bản năng gọi: "Mẹ."
"Được rồi, mẹ biết nên làm thế nào." Triệu Hòa ngừng ho khan, nói với Cảnh Viên: "Lát nữa con đừng đến đơn vị của mẹ nữa, trực tiếp về nhà, mẹ xong việc sẽ trở về."
Bà nói xong không đợi Cảnh Viên trả lời trực tiếp cúp điện thoại, Cảnh Viên nghe tiếng ngắt cuộc gọi dừng lại, theo bản năng đi về phía Triệu Hòa vừa mới đi.
Đến cửa, phát hiện là phòng thẩm vấn, trước cửa có hai viên cảnh sát, bọn họ nhìn thấy Cảnh Viên nhíu mày, một người trong đó nhận ra Cảnh Viên hô: "Cô Cảnh?"
Triệu Hòa vừa đi vào, Cảnh Viên là con gái của bà, còn là một nghệ sĩ, đại minh tinh, cảnh sát đương nhiên nhận ra, Cảnh Viên ở cửa đứng vài giây, nói ra: "Mẹ tôi ở bên trong?"
"Đúng vậy, bộ trưởng Triệu ở bên trong hỏi chuyện." Cảnh sát trả lời nàng, Cảnh Viên hỏi: "Tôi có thể vào không?"
Hai cảnh sát nhìn nhau, phòng thẩm vấn không phải ai cũng có thể vào, nhưng người nhà họ Cảnh, không phải ai cũng có thể ngăn cản, bọn họ nháy mắt một cái, cúi đầu mở cửa cho Cảnh Viên.
Có hai phòng, một phòng nghe tin, một phòng thẩm vấn, phòng nghe tin không có ai, tối om, cửa phòng thẩm vấn nửa mở, có đèn chiếu ra, Cảnh Viên chưa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng mẹ nàng: "Cô Cố, tôi cho cô thời gian hai ngày để suy nghĩ chuyện hợp tác, tôi tin..."
"Không cần." Cố Khả Hinh không cần nghĩ ngợi trả lời: "Bác gái, cháu sẽ không hợp tác với bác."
Cửa mở một nửa, Cảnh Viên nhìn thấy góc mặt Cố Khả Hinh, thản nhiên bình tĩnh, nàng nhíu mày, hợp tác? Hợp tác gì?
Triệu Hòa nổi giận: "Lý do?"
Giọng Cố Khả Hinh rất bình thản: "Không vì lý do gì cả."
"Cố Khả Hinh, cô sẽ không cho rằng, lần này cô đứng ra, nhà họ Cảnh nên nợ cô ân tình này chứ?" Triệu Hòa cười nhạo: "Tại sao cô đứng ra, trong lòng tôi và cô đều biết rõ, tôi thừa nhận, cô thông minh, làm kẻ thù với cô, không phải chuyện tốt, nhưng nhà họ Cảnh tôi, không phải nơi người nào cũng có thể giương oai!"
Bà vừa mới bị Cảnh Viên kích thích, mất đi sự kiên nhẫn ban đầu với Cố Khả Hinh, tuy Cố Khả Hinh không rõ tại sao tâm trạng bà lại có thay đổi, nhưng nghĩ đến là có liên quan đến cuộc điện thoại vừa rồi, có liên quan đến Cảnh Viên.
Cố Khả Hinh mở miệng: "Bác gái, bác có thể bảo vệ Cảnh Viên bao lâu?"
Triệu Hòa nghe vậy nén giận, nghiêm túc quan sát Cố Khả Hinh, trước khi nghe điện thoại, Cố Khả Hinh hỏi: "Cảnh Viên có biết chuyện hợp tác không?" Hiện tại, cô còn nói: "Bác có thể bảo vệ Cảnh Viên bao lâu."
Cô có ý gì?
Giọng điệu này không giống một lời đe dọa.
Mày Triệu Hòa chậm rãi nhíu lại, cũng không nổi giận nói lời tàn nhẫn, mà ngồi xuống đối diện Cố Khả Hinh, khuôn mặt phẫn nộ dần dần khôi phục tỉnh táo, bà nói: "Cô Cố rốt cuộc muốn nói cái gì, đừng quanh co lòng vòng, chúng ta đều là người thông minh, cô cứ việc nói thẳng."
Cố Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Triệu Hòa, thấy bà bình tĩnh lại mới một lần nữa mở miệng: "Bác gái, Cảnh Viên ở nhà họ Cảnh vô tư vô lo, vậy rời khỏi nhà họ Cảnh thì sao?"
Triệu Hòa đặt một tay lên bàn, nhẹ nhàng gõ, ý bảo Cố Khả Hinh nói tiếp.
Cố Khả Hinh nói: "Rời khỏi nhà họ Cảnh, cô ấy sẽ không an toàn, bác và cháu hợp tác, là muốn cháu ở bên ngoài nhà họ Cảnh che chở cô ấy, cháu hoàn toàn có thể đồng ý với bác, bởi vì cháu có thể lợi dụng quyền lực của nhà họ Cảnh, làm bất cứ chuyện gì cháu muốn làm."
Cảnh Viên đứng ở ngoài cửa hô hấp cứng lại, hai tay nàng cuộn tròn lại, móng tay chọc lòng bàn tay, đau nhói, tai nàng như ù đi, nàng lại không nhúc nhích, đứng tại chỗ như tượng tạc.
Giọng Triệu Hòa bình tĩnh lạ thường: "Tiếp tục."
Cố Khả Hinh nói: "Về sau thì sao? Đương nhiên, sau này bác còn có thể bồi dưỡng 10 người, 20 người giống như cháu có thể hợp tác, che chở Cảnh Viên, vậy Cảnh Viên thì sao? Chỉ sống như một cây tầm gửi suốt đời sao? Chỉ có thể phụ thuộc vào người khác mới có thể sống sót? Bác gái, bác muốn thấy một Cảnh Viên như vậy sao?"
Mặt Triệu Hòa lạnh đi, bà bị chọc đúng chỗ ngứa, ánh mắt đột nhiên sắc bén, Cố Khả Hinh bị bà nhìn chằm chằm nhưng không chút né tránh, ngược lại tự nhiên hào phóng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, Cố Khả Hinh nói: "Cháu cảm thấy bác sai ngay từ bước đầu rồi, bác nên nói cho cô ấy biết, trên đời này, chỉ có thể tin vào chính mình, bác sống ở trong thế giới như vậy, lại muốn cô ấy hoàn toàn thoát khỏi nó, bác nghĩ điều đó có khả thi không?"
Đúng vây, Triệu Hoà từ nhỏ đã sống trong thế giới tự lực, bà biết nó đau khổ và khó khăn ra sao, vì vậy bà không muốn cho Cảnh Viên đi con đường của mình, bà muốn bảo vệ Cảnh Viên, cả đời vô ưu vô lo.
"Chỉ có té ngã, đứng lên, lần sau mới không ngã nữa, bác lấp đầy tất cả hố cho cô ấy, cô ấy thật sự sẽ yên ổn mà đi sao?" Cố Khả Hinh nói: "Sẽ không, người như vậy, té ngã trên đất bằng, cô ấy cũng không biết bò dậy như thế nào."
Triệu Hòa vẫn nghe Cố Khả Hinh nói, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng nghe được những lời này của Cố Khả Hinh, ánh mắt bà rơi vào trên người Cố Khả Hinh, trút đi lửa giận và tất cả cảm xúc, một lần nữa đánh giá Cố Khả Hinh, vài giây sau, bà gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Cố Khả Hinh không lên tiếng, Triệu Hòa nói: "Thì ra là đang bất bình thay Viên Viên?"
Tại sao lại bất bình?
Đáy mắt Triệu Hòa có hứng thú, sự khó chịu trong lòng Cảnh Viên được xoa dịu, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn Cố Khả Hinh biến thành một kiểu khiêu khích khác, Cố Khả Hinh nhíu mày, Triệu Hòa khẽ gật đầu: "Cô Cố, hợp tác..."
"Không được hợp tác!" Từ phía sau hai người đột nhiên truyền đến một âm thanh, trong veo như nước suối, lanh lảnh dễ nghe, nhưng lại lạnh buốt, hai người quay đầu, nhìn thấy Cảnh Viên đi ra từ phía sau, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro