Chương 75: Bom

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 75: Bom

Cảnh Viên nhận được điện thoại của Ngôn Khanh vào sáng sớm mùng tám, nàng vừa mới mở mắt, điện thoại kêu tít tít, nàng tiện tay cầm lên nhìn, màn hình hiện lên tên Ngôn Khanh, nàng vội ngồi dậy, nhận điện thoại, tâm trạng Ngôn Khanh không tệ, mở miệng liền gọi: "Cảnh Viên."

Giọng nói thanh thoát dễ nghe, còn có ý cười nhè nhẹ, Cảnh Viên rũ mắt: "Chị Ngôn."

"Đỡ bệnh chưa?" Ngôn Khanh nói: "Hai ngày nay rảnh chị tới thăm em nhé?"

Cảnh Viên rầu rĩ ho một tiếng, trả lời chị ấy: "Không cần, em đỡ hơn nhiều rồi, chị đừng chạy qua chạy lại."

Nói xong nàng mím môi: "Có thông báo mới hả chị?"

"Không có." Ngôn Khanh cười cười: "Có kịch bản mới, không biết em có muốn xem không?"

Cảnh Viên ngồi bên giường, nghiêng đầu một cái liền nhìn thấy hợp đồng, mép giấy bị nàng lật đến nhăn nhúm, mục chữ ký vânz trắng trơn, lòng nàng do dự, Ngôn Khanh nói: "Như vậy đi, chị gửi bản thảo sơ lược cho em xem trước, có hứng thú thì đi thử vai, không có hứng thú thì thôi, được không?"

Nghĩ đến Ngôn Khanh, dù thế nào Cảnh Viên cũng không thể từ chối, nàng cắn lưỡi: "Được."

Sau khi cúp điện thoại nàng vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra vừa vặn nhận được email của Ngôn Khanh, cửa phòng bị gõ vang, là người giúp việc gọi nàng ăn sáng, Cảnh Viên dứt khoát ôm máy tính xuống lầu, nàng đặt trên bàn trà ăn sáng, không thấy Triệu Hòa thì ngơ ngác: "Mẹ tôi đâu?"

"Phu nhân đã ra ngoài từ sáng sớm." Quản gia cung kính trả lời nàng: "Nói là buổi trưa trở về."

Cảnh Viên ngồi ở trước bàn cơm, bữa sáng vẫn là mấy thứ như vậy, qua năm mới, nhà họ Cảnh không có gì thay đổi, chỉ là người đến thăm hỏi càng nhiều, nhưng Triệu Hòa sợ quấy rầy nàng, người bình thường đều hẹn ở phòng khách bên kia, nơi này vẫn im lặng như cũ, quản gia chờ Cảnh Viên ăn xong bữa sáng nói: "Hoa trong sân đã nở, cô chủ có muốn đi ra ngoài một chút không?"

Nàng buông đũa xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối tháng hai, ngoài cửa sổ sức sống dạt dào, cỏ cây xanh um, hoa trồng trong sân không nở thì cũng là nụ hoa đang chớm nở, đây là giống mới Triệu Hòa trồng, hoàn toàn không sợ trời đông giá rét và gió lớn, trước kia nàng thích ngồi trong nhà, quả thật đã lâu không ra ngoài.

Cảnh Viên gật đầu, xem như đồng ý, quản gia vội nói: "Vậy tôi pha ấm trà cho cô."

Trong sân có bàn ghế đá, còn có ô che nắng, lúc Triệu Hòa về nhà liền nhìn thấy Cảnh Viên ngồi trong sân, nàng đang cúi đầu nhìn máy tính, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng cắn ngón tay, giống như đang do dự, đây là động tác nhỏ theo bản năng của Cảnh Viên, giống như một đứa trẻ.

Triệu Hòa đi qua, ấm trà vừa mở, có khói trắng bay lên, ánh mặt trời chiếu rọi, tản ra, sườn mặt Cảnh Viên bị ánh mặt trời nhẹ nhàng chạm vào, hình dáng rõ ràng, đường cong tinh xảo, làn da trắng phản quang, thấy thế nào cũng là đóa hoa đẹp nhất trong nhà kính, nhưng lời Cố Khả Hinh vang lên bên tai, hoa trong nhà kính mặc dù tốt, nhưng chỉ có trải qua gió thổi và mưa trôi mới có thể nở rực rỡ.

Trong khoảng thời gian này trải qua đủ thứ chuyện cũng làm cho Triệu Hòa dần hiểu được, Cảnh Viên muốn trưởng thành.

Bà thu lại vẻ mặt nghiêm túc bên ngoài, mặt tươi cười: "Viên Viên."

Cảnh Viên ngước mắt, không tự chủ cười: "Mẹ."

Triệu Hòa ngồi bên cạnh nàng, thăm dò: "Xem cái gì vậy?"

"Kịch bản mới ạ." Cảnh Viên nói: "Chị Ngôn vừa gửi tới, mẹ bận xong rồi sao?"

Triệu Hòa xoa xoa khóe mắt, mệt mỏi rất rõ ràng, sau khi ba của Cảnh Viên nhậm chức bà cũng bận rộn theo, đã mấy ngày rồi không nghỉ ngơi, Cảnh Viên thấy dáng vẻ mệt mỏi của bà đau lòng nói: "Mẹ, hay mẹ về phòng nghỉ ngơi lát đi?"

"Không có gì đáng ngại." Triệu Hòa mạnh mẽ quen rồi, chút vất vả này tính là gì, bà nói với Cảnh Viên: "Ngày mốt ba con về."

Quả nhiên, Cảnh Viên không ngừng cười: "Ba sắp về ạ?"

"Vui vậy sao." Triệu Hòa tức giận: "Ba con thấy con vui như vậy, sẽ đắc ý chết mất."

Trong giọng nói tràn đầy dấm chua, Cảnh Viên mím môi, Triệu Hòa nói: "Có kịch bản mới?"

Cảnh Viên thuận theo tầm mắt bà xem máy tính, kịch bản mới cũng không tệ lắm, Ngôn Khanh muốn nàng đóng vai bạn gái của nữ chính, nàng xem giới thiệu nhân vật, nữ sinh viên có diện mạo khá xinh đẹp, nhưng chưa va vấp nhiều, vừa tốt nghiệp đại học đã bị bạn học nam lừa...

"Khi nào thì đi thử vai?" Triệu Hòa tùy ý hỏi, Cảnh Viên lại ngơ ngẩn, nàng cắn môi, do dự vài giây nói:" Mẹ, con muốn..."

"Không muốn đóng phim?" Triệu Hòa tiếp lời của nàng, ngữ khí ôn hòa: "Muốn lui giới, muốn đi thi biên chế, làm người bình thường?"

Cảnh Viên không ngờ bà lại hiểu, con ngươi tràn đầy kinh ngạc, đúng vậy, đây là chuyện nàng suy nghĩ mấy ngày nay, lúc trước tiến vào giới giải trí, nàng muốn đứng ở vị trí mà người nào đó đã đứng, từ lúc bắt đầu, mục đích của nàng không hề đơn thuần, sau khi trải qua chuyện của Cố Khả Hinh, nàng đột nhiên nhận ra, nhiều điều có thể không phải như mình thấy, nếu mọi thứ nàng ngưỡng mộ đều là giả dối.

Cảnh Viên nhắm mắt lại, Triệu Hòa kéo tay nàng qua, cúi đầu nhìn, đây là một đôi tay chưa bao giờ chịu khổ, trắng nõn, tinh tế, khớp ngón tay rõ ràng, ngay cả hình trăng lưỡi liềm ở đầu ngón tay cũng lộ ra nét đáng yêu, Triệu Hòa nói: "Viên Viên, mẹ biết chuyện Phong Thanh Liên rất có ảnh hưởng đối với con, nhưng con có nghĩ tới, dù ở nơi nào, con cũng không thể làm người bình thường."

Cảnh Viên nhìn vào mắt Triệu Hòa, nghe thấy bà nói: "Lúc mẹ còn rất nhỏ, ông ngoại con ở trong quân đội rất ít khi trở về, khi đó mẹ đã định tốt nghiệp xong mẹ sẽ đi ra ngoài, mẹ muốn sống cuộc sống của người bình thường, cho nên sau khi tốt nghiệp mẹ làm trái lời ông ngoại con, tự ý làm chủ, đi đến một thị trấn nhỏ, một thị trấn rất nghèo, nhưng cái gì cũng có, mẹ trải qua cuộc sống của người bình thường, cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng sau đó——" Bà im lặng, thấp giọng nói: "Mẹ bị người ta bắt cóc."

Cảnh Viên hơi biến sắc, nghe Triệu Hòa nói: "Là phạm nhân ông ngoại con tự mình bắt, sau khi ra tù tìm thấy mẹ, ông ngoại con vì cứu mẹ mà bị thương."

"Khi con còn bé không phải thường xuyên hỏi, vì sao ông ngoại chỉ có một cánh tay sao? Chính là vì vậy."

Trong mắt Triệu Hòa có sương mù, bà trầm mặc vài giây: "Viên Viên, mẹ che chở con nhiều năm như vậy, thật ra cũng giống như ông ngoại con, đều ích kỷ, mẹ cho rằng lúc nào cũng chăm sóc con, là vì tốt cho con."

Nhưng bà không nghĩ tới, chỉ là một kẻ hèn Phong Thanh Liên, đã khiến Cảnh Viên chùn bước, không phải bà không cho Cảnh Viên lui giới, bà chỉ không muốn nhìn thấy Cảnh Viên vì chuyện này mà từ bỏ sự nghiệp mình thích.

Đó là con đường mà lúc trước nàng không tiếc phản kháng với vợ chồng bà để đi, không nên như vậy.

Môi đỏ mọng của Cảnh Viên khẽ động, thanh âm nghẹn ngào ở cổ họng, không sao nói nên lời, Triệu Hòa nói: "Viên Viên, dù ở nơi nào, con làm nghề gì, chỉ cần con vẫn là người nhà họ Cảnh, âm mưu quỷ kế như vậy, trốn không thoát."

Nhìn Cảnh Viên như thế, lần đầu Triệu Hòa hối hận, có lẽ lúc trước bà sai rồi, ngay từ đầu không nên để Cảnh Viên tránh đi tất cả nguy hại, bà nên để cho Cảnh Viên đứng ra, nhìn thế gian muôn màu muôn vẻ, nhìn nhân gian ấm lạnh.

"Con muốn rời khỏi giới giải trí, mẹ sẽ không ngăn cản con, nhưng con phải suy nghĩ cho kỹ, con đường này con thật sự không có ý định đi tiếp sao? Đừng suy nghĩ cho ba mẹ, đừng suy nghĩ cho nhà họ Cảnh." Đột nhiên bà cười: "Còn nhớ lúc trước con kiên trì vào giới giải trí, Tiểu Trì đã nói gì không?"

Cảnh Viên nhớ rõ, lúc trước nàng vô cùng cố chấp, cắn răng cũng muốn vào giới giải trí, ai khuyên cũng không nghe, Úc Trì biết sau đó đến nhà nàng, Cảnh Viên cho rằng cô ấy cũng tới để khuyên mình, không ngờ tới Úc Trì ở trước mặt Triệu Hòa nói: "Bác gái, người sống một đời, chuyện có thể vui vẻ rất ít, nếu Cảnh Viên thích đóng phim như vậy, tại sao không thể để cho cậu ấy thử xem sao?"

Triệu Hòa xoay máy tính của Cảnh Viên qua, tắt gmail đi rồi mở một thư mục lưu trữ của Cảnh Viên, trong này đều là những trích đoạn trong phim Cảnh Viên từng đóng, lần đầu tiên Cảnh Viên tự mình cắt ghép video liền gọi mẹ đến xem, mặt mày hưng phấn: "Mẹ! Mẹ xem phim con đóng nè!"

Bà nhấn vào, quả nhiên thấy dưới cùng có MV [Đáng Giá], Triệu Hoà không do dự nhấn vào video, nói với Cảnh Viên: "Con tự xem đi, có tiếp tục đóng phim hay không, mẹ đều ủng hộ con."

Ánh mắt Cảnh Viên dừng lại trên màn hình, Triệu Hòa đứng dậy nói: "Tệ nhất cũng chỉ là thử mà thôi."

Đây là lời Úc Trì thường xuyên nói, tay Cảnh Viên run lên.

Trong sân gió xuân từ từ thổi tới, hương hoa bay tới bên cạnh Cảnh Viên, nàng xem máy tính chiếu đoạn MV kia, bên trong mình và Cố Khả Hinh diễn một hồi sinh tử ly biệt, cả buổi chiều, nàng đều ngồi ở đó, quản gia muốn đi châm thêm trà thì bị Triệu Hòa ngăn lại: "Đừng đi."

Bà nhìn về phía tấm lưng mảnh khảnh của Cảnh Viên: "Để con bé một mình lát nữa đi."

Quản gia đau lòng nhìn Cảnh Viên ngày càng gầy gò, cuối cùng cũng không đi ra ngoài.

Cảnh Viên ngồi từ lúc mặt trời lên cao đến khi chân trời phiếm hồng, ráng chiều ngập trời, phủ kín cả thành phố, một trận gió ập tới, Cảnh Viên run rẩy, nàng ngẩng đầu nhìn chân trời, tắt máy tính, ánh mắt kiên định.

"Sắp đến tháng ba rồi." Tô Anh phủ thêm áo khoác cho Cố Khả Hinh, nói: "Năm nay thế mà lại không lạnh."

So với những năm trước, năm nay dường như chưa phát hiện ra mùa đông đã tới, Cố Khả Hinh khép lại cổ áo, quay đầu hỏi: "Thời gian thử vai đã định chưa?"

"Định rồi." Tô Anh nói: "Ngay chiều mai."

Cố Khả Hinh trầm mặc: "Phía Cảnh Viên thì sao?"

"Chị Mạc nói không có tin tức." Tô Anh có chút tiếc nuối: "Có lẽ cô ấy vẫn chưa thông suốt."

Dù sao cũng là thần tượng mình sùng bái nhiều năm như vậy, gặp phải tin tức như vậy, nếu là người điên, nói không chừng đã làm ra chuyện gì, cũng may Cảnh Viên tu dưỡng tốt, chỉ ở nhà, tự mình tiêu hóa.

Tô Anh nhíu mày: "Liệu cô Cảnh có nghĩ không thông không?"

Cố Khả Hinh không trả lời, cô chỉ nhìn cành cây ngoài cửa sổ bị gió lạnh thổi ngã trái ngã phải, lá cây rơi lả tả, thật lâu sau, cô mới nói: "Về nhà thôi."

Tô Anh vừa đi vừa hỏi: "Ngày mai mặc bộ màu đỏ phải không?"

Cố Khả Hinh suy nghĩ vài giây: "Bộ âu phục màu xanh đậm lần trước còn không?"

Tô Anh gật đầu: "Còn, đã giặt khô rồi."

"Cứ mặc cái đó đi."

Chính thức, nghiêm túc, phù hợp thiết lập nhân vật của nữ chính, Tô Anh ồ một tiếng, trong lòng ghi nhớ đồng thời điện thoại tít tít hai tiếng, cô ấy mở màn hình khoá, nhìn thấy tin tức sắc mặt thay đổi, Cố Khả Hinh bên cạnh buồn bực hô: "Tô Anh?"

Tô Anh vội vàng cất điện thoại, nghe Cố Khả Hinh hỏi: "Xem cái gì vậy?"

"Không có gì không có gì." Tô Anh xua tay: "Tin tức linh tinh thôi."

Cố Khả Hinh không bị diễn xuất vụng về của cô ấy gạt, mắt sáng quắc nhìn cô ấy, Tô Anh bị nhìn da đầu tê dại, đành phải thành thật khai báo: "Vừa mới thấy một tin tức trong nhóm."

Cô ấy nhìn sắc mặt Cố Khả Hinh, do dự mãi vẫn nói: "Đạo diễn âm nhạc của bộ phim này đã định rồi."

Tim Cố Khả Hinh đập nhanh, cô chậm rãi hỏi: "Là thầy Tống?"

Tô Anh giả vờ ho khan, kiên trì trả lời cô: "Ừ."

Cuối cùng cô lại thêm một quả bom: "Ngày mai thầy Tống cũng đến hiện trường buổi thử vai."

Cố Khả Hinh cúi đầu, sắc mặt không khác gì thường ngày, bước chân lại rõ ràng chậm lại, rũ tay bên hông, lần đầu tiên cuộn tròn lên, che giấu sự căng thẳng đang diễn ra.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khả Hinh: Vợ ơi, có đến thử vai không?

Cảnh Viên: Không đến thì chị muốn diễn cảnh hôn với người khác chắc?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro