Chương 78: Đẹp

Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 78: Đẹp

Xúc cảm trên môi rất mềm mại, hương thơm xộc đến, thoang thoảng xung quanh Cố Khả Hinh. Cô rũ mắt, hàng mi cong vút lại dài, gần chạm vào má của Cảnh Viên, như cánh ve, nhẹ nhàng run rẩy, có ý muốn bay xa. Cảnh Viên hôn xong liền buông ra, quay người lại, vươn tay ôm lấy Cố Khả Hinh.

Nụ hôn vừa rồi chỉ là chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra, lại làm cho trái tim phiền muộn của Cố Khả Hinh hoàn toàn trầm xuống.

Cô tựa như con thú nhỏ được trấn an, thu hồi tất cả móng vuốt sắc bén, nhưng sự đau khổ trong đôi mắt kia chẳng giảm bớt chút nào, bất đắc dĩ đối với hiện thực, thương tiếc đối với bạn gái, hai loại cảm xúc va chạm ở ngực Cố Khả Hinh, còn có sự phản kháng yên lặng của cô đối với vận mệnh, Cố Khả Hinh càng ôm chặt Cảnh Viên hơn.

Càng ôm càng chặt, muốn dung nhập nàng vào trong xương cốt, gân xanh hai tay nổi lên, vừa mạnh mẽ lại vừa kiên định.

Đạo diễn Vu vẫn không kêu cắt, trợ lý lặng lẽ nhìn đạo diễn Vu, cảnh này thật ra sớm đã kết thúc, kịch bản dừng ngay ở chỗ Cảnh Viên hôn Cố Khả Hinh, nhưng đạo diễn Vu vẫn không lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể xem cùng, về phần Cố Khả Hinh và Cảnh Viên, xem như tự do phát huy.

Cố Khả Hinh và Cảnh Viên hiển nhiên cũng hiểu, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sự ăn ý từ [Đáng Giá] và trên đảo nhỏ đã khiến hai người rất quen thuộc với những động tác nhỏ của nhau. Cảnh Viên buông Cố Khả Hinh ra, lùi hai bước, giơ tay lên, Cố Khả Hinh nắm lấy một cách tự nhiên, đặt bên má mình, nhẹ nhàng nói: "Chị không sao, em đừng khóc."

Đuôi mắt Cảnh Viên long lanh bọt nước trong veo, ánh đèn đánh vào phía trên, cả người tràn đầy sự yếu đuối dường như chỉ cần chạm vào là có thể vỡ nát, Cảnh Viên thì thào: "Nhưng em đau..."

Nàng nhắm mắt, bọt nước lăn xuống, Cố Khả Hinh muốn lau nước mắt cho Cảnh Viên, tay vươn đến gò má Cảnh Viên thì Cảnh Viên mãnh liệt lui về phía sau, hai tay kia cũng theo bản năng ôm hai tay của mình, đây là di chứng của chấn thương, Cố Khả Hinh rất muốn mở miệng, nhưng như nghẹn ở cổ họng, muốn tiến lên, lại như bị đóng đinh, không thể động đậy, cô trơ mắt nhìn bạn gái ngồi xổm xuống trước mặt, co người lại, hai tay khép chặt quần áo trước ngực, liều mạng khép chặt, giống như có người đang giằng co với nàng.

Nàng khép chặt cổ áo, hô hấp khó khăn đến đỏ mặt, trong con ngươi trong suốt tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi, còn có sự tuyệt vọng không thể giấu, mọi người nhìn thấy cảnh như vậy, rất rõ ràng liên tưởng đến những chuyện trước kia Cảnh Viên từng gặp phải, bao gồm cả đạo diễn Vu, khi ông ấy đối diện với ánh mắt như vậy, đã động lòng trắc ẩn.

Đạo diễn Vu xoay ngòi bút, nhìn Cố Khả Hinh.

Hai tay Cố Khả Hinh nắm chặt lại buông ra, cô đang đè nén cảm xúc, cũng đang đau khổ, chỉ là cảm xúc của cô rất kìm nén, cô không dám tiến lên, sợ mang đến kích thích lớn hơn nữa cho Cảnh Viên, nhưng cô lại muốn tiến lên, muốn cho bạn gái mình an ủi lớn nhất.

Mâu thuẫn làm cho Cố Khả Hinh càng thêm hoàn chỉnh, cũng làm cho đạo diễn Vu càng hài lòng, ngòi bút của đạo diễn Vu nhẹ nhàng gõ lên bàn, Cố Khả Hinh rất thông minh, biết cảnh này đang bùng nổ ở Cảnh Viên, cho nên cô không lựa chọn tiến lên, mà nhân vật của Cố Khả Hinh cũng không phải ngồi yên không để ý tới, cho nên cô mới biểu hiện rối rắm, mâu thuẫn, đau lòng che khuất hai mắt cô, vây khốn bước chân của cô, nhưng lại khiến cảm xúc của cô được khuếch đại một cách tối đa. Các nghệ sĩ dưới sân khấu đều không chú ý đến việc họ đã đặt kịch bản xuống từ lúc nào, chỉ muốn xem màn trình diễn trên sân khấu.

Sẽ ôm lấy nàng sao? Mau ôm lấy nàng đi, nàng đau như vậy, khó chịu như vậy, nên ôm nàng thật chặt! Ánh mắt đạo diễn Vu rời khỏi người Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, quay đầu xuống khán đài, thấy ngay cả nhân viên công tác trong góc cũng nhìn không chớp mắt lên sân khấu mới hô: "Cắt!"

Đã đạt tới hiệu quả ông ấy muốn, điều ông ấy muốn chính là có thể làm cho người khác quên mình đang diễn gì, hiển nhiên, Cố Khả Hinh và Cảnh Viên, thông qua.

Nhưng đạo diễn Vu không lập tức cho Cố Khả Hinh và Cảnh Viên câu trả lời thuyết phục, chỉ bảo các cô về trước, có tin tức sẽ thông báo, câu trả lời rập khuôn, Cố Khả Hinh gật đầu, cùng Cảnh Viên rời khỏi sân khấu.

"Thế nào, lão Vu? Hai người này được chứ?" Phó đạo diễn cười, cô ấy vốn đã hài lòng với Cố Khả Hinh, có lẽ là bởi vì Tống Minh, nhưng bây giờ là cảm thấy cô có thể đóng vai chính, vừa rồi cùng Cảnh Viên diễn đoạn kia, so sánh với mấy chục nhóm người thử vai trước đó, có thể tính là như sách giáo khoa, rất hay.

Đạo diễn Vu không nói được, cũng không nói không được, ông ấy quay đầu nhìn Tống Minh, nói: "Thầy Tống thấy thế nào?"

Tống Minh quay đầu, trên mặt lãnh đạm lần đầu có nụ cười: "Tôi không hiểu diễn xuất cho lắm, vẫn là đạo diễn Vu quyết định."

Chậc, vẻ mặt này, cũng lấy làm tự hào, còn không hiểu diễn xuất, đạo diễn Vu nói: "Vậy xem tiếp đi."

Tống Minh vẫn ngồi trên ghế cùng ông ấy xem, chỉ là qua phần biểu diễn của Cố Khả Hinh và Cảnh Viên, còn lại ông đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, ông không nói dối, quả thật không hiểu diễn xuất, nhưng cảm giác CP, sức căng của nhân vật, hiệu quả thị giác ông đều hiểu, tiếp tục xem, không có một ai có thể vượt qua học trò của ông, sắc mặt Tống Minh hòa hoãn lại.

Xem ra cô trưởng thành không tệ.

Nhiều năm như vậy, trong giới rất ít khi nghe được tin tức của cô, năm ấy vừa mới cãi nhau với Cố Khả Hinh, ông rất hối hận, cũng muốn kéo Cố Khả Hinh trở về, cảm thấy cô chỉ là lầm đường lạc lối, nhất định sẽ trở về đánh đàn, ông chưa từng thấy đứa trẻ nào thích đánh đàn hơn Cố Khả Hinh, nói đến đề tài này, hai mắt Cố Khả Hinh đều phát sáng, nhưng ông lại không muốn chịu thua, ông cảm thấy Cố Khả Hinh còn trẻ như vậy, cần áp chế nhuệ khí một chút, sau đó, ba cô qua đời.

Trong tang lễ, ông nhìn thấy Cố Khả Hinh mặc quần áo trắng, trên tay áo cài dây lưng màu đen, cô đứng thẳng tắp, mặt không cảm xúc, không khóc không náo\, trầm ổn không giống một đứa trẻ vừa trưởng thành, ông đi qua, muốn an ủi hai câu, lại nghe được Cố Khả Hinh nói: "Em xin lỗi thầy."

Đôi môi cô khô nứt trắng bệch, không còn màu máu, hai mắt trống rỗng vô thần, thân hình gầy gò, da bọc xương, xương gò má nhô ra, làm nổi bật đôi mắt to tròn, nhưng cũng tối hơn.

Đôi mắt kia, không có một tia sáng.

Khoảnh khắc đó, ông không biết tại sao, đột nhiên liền nghĩ đến một từ: Cái xác không hồn.

Cố Khả Hinh lúc trước thích đánh đàn, đã chết ngay trước mặt ông, hoàn toàn.

Sau đó ông thương lượng với vợ, muốn nhận nuôi Cố Khả Hinh lại không liên lạc được, lần nữa gặp mặt, là ở trên màn hình, Cố Khả Hinh quay quảng cáo, hai mắt kia vẫn sáng ngời như trước, mang theo ý cười dịu dàng, nhưng ông lại không nhìn thấy một chút vui vẻ nào.

Tống Minh than nhẹ, cúi đầu, vô thức dùng bút viết chữ.

Thói quen của ông thật sự là một chút cũng không thay đổi, Cố Khả Hinh từ phía sau sân khấu nhìn Tống Minh cúi đầu viết chữ, phút chốc nhớ lại quá khứ, lúc cô luyện đàn Tống Minh sẽ ở bên cạnh cô viết nhạc, ông nói âm nhạc của mình có ma lực, nghe rất thoải mái, cũng đặc biệt có linh cảm, cô coi như Tống Minh đang khen cô, ở trong mắt Tống Minh, mình chính là cô trò cưng cần dỗ dành.

Thật không nghĩ tới, gặp lại, sẽ là ở trong đoàn phim.

Cô bình tĩnh nhìn về phía trước, ánh sáng chiếu lên đôi mắt của cô, lung linh lấp lánh, Cảnh Viên quay lại chuẩn bị nói chuyện với Cố Khả Hinh, liền thấy ánh mắt như vậy.

Cảnh Viên mím môi, Cố Khả Hinh trong mắt người ngoài, kiềm chế và lễ phép, độ cong của nụ cười đều tính toán rất tốt, làm cho người ta cảm giác dịu dàng dễ gần, hào phóng khéo léo, như người bạn tri kỷ tốt nhất, nhưng nàng biết, lòng dạ Cố Khả Hinh rất sâu, cô giỏi lợi dụng tất cả mọi thứ bên cạnh, mặt ngoài ấm áp, đáy lòng lạnh bạc, cô có lớp ngụy trang xuất sắc nhất, lại giả bộ một trái tim lạnh lùng nhất, có đôi khi nàng hoài nghi Cố Khả Hinh rốt cuộc có cảm xúc hay không, bởi vì nàng luôn nhìn thấy Cố Khả Hinh qua lớp ngụy trang.

Ngoại trừ hôm nay.

Lúc bắt đầu diễn, nàng nhận ra Cố Khả Hinh diễn, nói cách khác, Cố Khả Hinh đắm chìm trong cảm xúc của mình. Có lẽ là cảm giác nhập tâm quá mạnh mẽ, cũng có lẽ là đồng bệnh tương liên, chỉ một khắc như vậy, nàng phát hiện Cố Khả Hinh thật ra cũng không mạnh mẽ như vậy, tất cả ngụy trang của cô có lẽ chỉ để che giấu vết thương.

Càng tới gần Cố Khả Hinh, càng phát hiện hiểu biết trước kia giống như bọt biển, nhẹ nhàng thổi qua, ảo tưởng tốt đẹp toàn bộ tan biến, chỉ còn lại có dấu vết loang lổ.

Trong lòng Cảnh Viên nổi lên cảm xúc nói không rõ, nàng không nói gì, cứ lẳng lặng đứng bên cạnh Cố Khả Hinh như vậy, cùng cô nhìn vào bên trong.

Một nhóm người đi vào, một nhóm người đi ra, đề tài ngoại trừ thử vai, còn có chuyện Cố Khả Hinh và Tống Minh, ồn ào huyên náo, sớm đã truyền từ đoàn phim sang diễn đàn, rồi từ diễn đàn sang Weibo. Cố Khả Hinh còn chưa xem xong phần biểu diễn phía trước, Tô Anh chạy tới, nói nhỏ: "Điện thoại của chị Mạc."

Ngữ khí cấp bách, Cố Khả Hinh lấy lại tinh thần, lúc chuẩn bị cầm điện thoại nhìn thấy người đứng bên cạnh là Cảnh Viên, cô dừng lại, chỉ lo nhìn Tống Minh, không biết Cảnh Viên tới từ lúc nào.

Cảm giác hôm nay của cô không sai, ở cảnh thử vai đầu tiên của Cảnh Viên, cô đã biết Cảnh Viên có khác biệt vi diệu, nàng không bài xích cảnh thân mật, đến cảnh thứ hai càng rõ ràng, nàng vậy mà lại chủ động hôn mình.

Nghĩ đến nụ hôn kia, trên môi Cố Khả Hinh phảng phất còn lưu lại xúc cảm mềm mại kia, mang theo tê dại ngắn ngủi, Tô Anh nhíu mày: "Khả Hinh?"

Cố Khả Hinh hoàn hồn, nhận lấy điện thoại.

Ý đồ của Mạc Ly rất đơn giản, thẳng thắn hỏi Cố Khả Hinh và Tống Minh xảy ra chuyện gì, Cố Khả Hinh nói đơn giản, Mạc Ly quát lớn: "Hồ đồ! Vậy thầy Tống là người em có thể chỉ ra lỗi sai trước mặt người khác sao?"

Cố Khả Hinh cúi đầu, Cảnh Viên đứng bên cạnh cô, mùi hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, khoé mắt cô nhắm đến bàn tay Cảnh Viên buông xuống bên hông, ống tay áo khoác đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay tinh tế, trên cổ tay có một sợi dây đỏ, trên sợi dây đỏ không có quá nhiều đồ trang trí, đơn giản thanh thoát, nhưng da nàng càng thêm trắng như tuyết, nhẵn nhụi, trắng nõn đến phản quang.

"Khả Hinh?" Mạc Ly không nghe thấy tiếng Cố Khả Hinh hỏi: "Có nghe chị nói gì không?"

Cố Khả Hinh suy nghĩ vài giây: "Chị Mạc, chị vừa mới nói gì?"

Mạc Ly hít sâu một hơi, nghe bên Cố Khả Hinh ồn ào hỏi: "Thử vai thế nào?"

"Kết thúc rồi." Cố Khả Hinh nói: "Chuyện thầy Tống, chị không cần lo."

"Lát nữa chị sẽ liên lạc với thầy Tống, em chuẩn bị cho tốt..."

"Không cần đâu chị Mạc." Cố Khả Hinh ngắt lời chị ấy: "Không cần liên lạc với thầy Tống."

"Vậy chuyện này?" Mạc Ly hoài nghi, giọng Cố Khả Hinh dịu dàng: "Giao cho em đi."

Giọng nói của cô tạo ra sức thuyết phục khó có thể chối từ, Mạc Ly vuốt di động: "Em chắc chứ?"

Cố Khả Hinh trả lời chắc chắn, Mạc Ly đành thôi, chỉ nói: "Vậy được, trước tám giờ tối, em không xử lý thì chị xử lý."

Chị ấy nói xong cúp điện thoại, Cố Khả Hinh lại không để điện thoại xuống, đáy mắt của cô vẫn còn ở cổ tay Cảnh Viên, đi xuống, bàn tay và năm ngón tay tinh tế, ngón tay Cảnh Viên rất nhỏ cho nên trông rất dài, khớp xương rõ ràng, ánh mắt cô thâm thúy không kiêng dè, cứ như vậy thẳng tắp nhìn qua, Cảnh Viên bị cô nhìn có chút mơ hồ, cũng thuận thế cúi đầu nhìn, không có gì khác thường, nàng không hiểu ngẩng đầu, hỏi Cố Khả Hinh: "Chị nhìn cái gì?"

Cố Khả Hinh lấy lại tinh thần, cúi đầu trước ánh mắt mơ hồ của Cảnh Viên: "Không có gì."

Cô nói xong lại thốt ra một câu: "Tay em đẹp quá."

Cảnh Viên rũ mắt, xưa nay từng nghe các kiểu khen ngợi, khen khí chất nàng tốt, ngũ quan đoan chính, ngoại hình xinh đẹp, dáng người tuyệt vời, khen tay là lần đầu tiên, chẳng biết tại sao, nàng nghe được câu khen ngợi này của Cố Khả Hinh, theo bản năng nắm chặt tay, lòng bàn tay lặng lẽ đổ mồ hôi.

Càng nắm chặt, mồ hôi càng bốc hơi không được, nóng hừng hực.

Nàng cảm thấy trên mặt hình như cũng có chút, nóng hừng hực.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khả Hinh: Vợ ơi, tay em đẹp quá.

Cảnh Viên: Đừng nghĩ nữa, em mệt.

Cố Khả Hinh:...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro