Chương 81: Đồng ý
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 81: Đồng ý
Sau khi Cảnh Viên đi, Cố Khả Hinh vẫn đứng ở bãi đỗ xe một hồi lâu, Tô Anh đi tới phía sau cô: "Khả Hinh, về không?"
Cố Khả Hinh cười cười: "Đi thôi."
Sau khi lên xe, Tô Anh mới quay đầu đưa cho Cố Khả Hinh một lon nước, Cố Khả Hinh không lấy, nhướng mày, Tô Anh nói: "Chúc mừng."
Không cần nhiều lời, dựa vào độ ăn ý nhiều năm của hai người, Cố Khả Hinh hiểu Tô Anh có ý gì, dốc sức làm việc 5 năm, thời gian gọt giũa tất cả gai góc trên người cô, Dương Thanh nói, đã lâu không gặp qua nghệ sĩ có diễn xuất như cô, có thể khống chế hai kiểu nhân vật khác nhau, bởi vì cô đã không còn khí chất đặc thù, người không có khí chất đặc thù có thể thích nghi với bất kỳ nhân vật nào, giống như một nắm đất sét, muốn nặn thành hình gì cũng được.
Cố Khả Hinh nhận lấy đồ uống, mở ra cụng với Tô Anh, Tô Anh nói: "Bây giờ thoải mái hơn nhiều."
Vẫn luôn bị nhà họ Tiêu đè ép, mấy năm rồi, Tiêu Nhu không ra mặt ngoài sáng, nhưng những chuyện lén lút trong tối, trong lòng cô ấy và Cố Khả Hinh biết rõ, bây giờ hợp tác với nhà họ Cảnh, cô ấy yên tâm hơn nhiều.
Hơn nữa lần này Tiêu Nhu lợi dụng Phong Thanh Liên đắc tội nhà họ Cảnh, cũng đủ cho bà ta bận rộn một thời gian. Nghe nói chương trình tuyển chọn của công ty Tiêu Nhu tuần này cũng không thuận lợi phát sóng, cả công ty loạn cào cào, nội bộ xuất hiện vài vấn đề.
Tướng quân rút xe, cô muốn nhìn nhà họ Tiêu từng chút từng chút bị tan rã.
Cố Khả Hinh nói: "Cậu cũng vất vả rồi."
Tô Anh híp mắt cười: "Mình không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, thoáng cái đã nhiều năm rồi."
Cố Khả Hinh cũng không ngờ, thời gian không phải là liều thuốc chữa lành tất cả, cũng có thể là ngòi nổ, cô bố trí tỉ mỉ, chỉ để tổ chức một màn pháo hoa để vinh danh người kia.
Giống như ba cô từ trên lầu ngã xuống, ngã xuống trước mặt cô, màu đỏ tươi từ trên mặt đất lan tràn vào trong lòng cô, trở thành ký ức vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Cô cũng muốn dành cho người nọ một ký ức bất diệt.
Vô số lần cô nhắm mắt lại, mơ thấy ba cô quỳ gối trước mặt người nọ, khẩn cầu: "Có thể về thăm con bé được không? Nó bệnh rồi, muốn em về thăm một lần, chỉ nhìn một cái thôi."
Người đàn ông đầy cốt khí kia, bị đùa bỡn giống như một kẻ ngốc ở trước mặt cô, hô thì tới vẫy thì đi, trước khi chết còn giúp bà ấy xin lỗi: "Khả Hinh, xin lỗi, mẹ có lỗi với con, ba cũng có lỗi với con."
Cố Khả Hinh cầm lon nước, giống như lúc trước cầm tờ giấy, tay hơi dùng sức, lon nước phát ra tiếng lách cách, Tô Anh quay đầu, thấy Cố Khả Hinh căng thẳng, ánh mắt âm trầm, cô ấy hỏi: "Lại nhớ đến bác trai sao?"
"Không." Cố Khả Hinh ném lon nước đã uống xong vào thùng rác, nhắm mắt nói: "Lái xe đi, đến nơi thì gọi mình."
Tô Anh vỗ vai cô, lái xe rời đi, lúc đến cửa chung cư Cố Khả Hinh bị tiếng quét mã đánh thức, cô quay đầu, hơi thấp giọng: "Đến rồi?"
"Sắp đến rồi." Tô Anh hỏi: "Về rồi có muốn ăn gì không? Cả ngày không ăn gì rồi."
Cố Khả Hinh không đói, nhưng không ăn gì sẽ hại dạ dày, cô gật đầu: "Ăn chút cháo đi."
"Về rồi mình nấu cho cậu." Tô Anh quơ tay: "Chị đây lên được phòng khách xuống được phòng bếp!"
Tâm trạng u ám của Cố Khả Hinh tốt lên không ít, cô mím môi cười nhạt, xoa xoa đuôi mắt, phục hồi tinh thần: "Đêm nay cậu không về à?"
Có đôi khi Tô Anh bận quá sẽ ở lại chỗ Cố Khả Hinh, thuê một căn ba phòng một sảnh, một phòng khách một thư phòng, bình thường cô ấy ngủ ở thư phòng, Tô Anh lắc đầu: "Ở đây cũng không có chuyện gì, đúng rồi, cậu và cô Cảnh đã chọn địa điểm chưa?"
Cố Khả Hinh nghĩ đến lời Cảnh Viên nói, địa điểm cô chọn, thời gian Cảnh Viên chọn, nghĩ đến giọng điệu nghiêm túc của Cảnh Viên, còn có câu xin lỗi cuối cùng kia, ánh mắt Cố Khả Hinh dịu xuống, cô nói: "Vẫn chưa."
"Mình sẽ chọn cho cậu vài nơi?" Tô Anh nói, "Mình biết một vài nơi cũng được lắm, thích hợp để hẹn hò."
Cố Khả Hinh sặc một tiếng: "Không phải hẹn hò."
"Có khác mấy đâu." Tô Anh nói thầm: "Hoàn cảnh tốt một chút, có không khí, mà này Khả Hinh, cậu đối với cô Cảnh, không phải có ý thật chứ?"
Cố Khả Hinh nghiêng đầu nhìn cô ấy, không chớp mắt, Tô Anh nhún vai: "Cậu không cảm thấy cậu đối với cô Cảnh rất đặc biệt sao?"
"Tập trung lái xe." Cố Khả Hinh chỉ nói bốn chữ này, Tô Anh nói: "Ê, nếu thật sự cùng cô Cảnh, thật ra cũng không có gì, cô Cảnh đẹp người đẹp nết, lại rất quan tâm cậu, lần trước còn đưa sữa của mình cho cậu giải rượu."
Cố Khả Hinh quay đầu: "Không phải trước kia cậu không thích cô ấy sao?"
"Trước kia à." Tô Anh hồi tưởng: "Không phải không thích, là cảm thấy khoảng cách với cô ấy quá xa xôi, bây giờ tiếp xúc nhiều với nhà họ Cảnh, mình phát hiện cô Cảnh rất tốt, nhà họ Cảnh cũng không phải như trong truyền thuyết." Ít nhất Triệu Hòa biết Cố Khả Hinh tính kế Cảnh Viên, không trực tiếp ra tay, ngược lại còn giúp Cố Khả Hinh ra ngoài, cùng cô liên thủ đối phó nhà họ Tiêu.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Tô Anh chưa bao giờ vô duyên vô cớ ghét người khác, trước kia không dám để Cố Khả Hinh đến gần Cảnh Viên quá, là sợ Cảnh Viên biết kế hoạch của Cố Khả Hinh, sẽ gây bất lợi cho Cố Khả Hinh, bây giờ nếu đã biết không phải như vậy, cô ấy đương nhiên không bài xích Cố Khả Hinh tiếp xúc với Cảnh Viên.
Hơn nữa nhiều năm như vậy Cố Khả Hinh cũng không có người yêu...
Cố Khả Hinh tức giận phản bác: "Nói như thể cậu đã có người yêu rồi vậy."
"Mình không có!" Tô Anh trả lời cô: "Nhưng mình có người trong lòng mà!"
"Cậu có không?"
Cố Khả Hinh hé môi, há miệng, nhưng không nói được gì, lòng cô tràn đầy oán hận, sao lại có người giả bộ thích ai đó trong góc phòng cơ chứ, Tô Anh dừng xe, quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Khả Hinh, sự nghiệp và tình cảm, không xung đột."
Cô ấy thấy Cố Khả Hinh không nói gì, lại nói: "Hơn nữa người cậu nên trừng phạt là người nhà họ Tiêu, không phải bản thân cậu."
"Khả Hinh, như vậy cậu không mệt sao?"
Cố Khả Hinh giật mình, cô dựa vào ghế, gọi: "Tô Anh."
Tô Anh quay đầu, gara tối om, cô ấy không thấy rõ biểu cảm của Cố Khả Hinh, chỉ nhìn tóc mái che khuất lông mày, cặp mắt kia như ẩn như hiện, Cố Khả Hinh nói: "Cậu còn nhớ ba mình chứ?"
"Đương nhiên là nhớ." Tô Anh nói: "Bác trai rất tốt."
Cố Khả Hinh cười nhạo, rất tốt, người hiền lành, cô nghe đến chán rồi, lắc đầu nói: "Ông ấy là một người yêu mù quáng, vì tình yêu có thể làm tất cả mọi chuyện."
Tô Anh mím môi, Cố Khả Hinh rũ mắt, trong xe yên tĩnh, làm nổi bật giọng nói của cô: "Mình không muốn trở thành người như ông ấy."
Bốn phía tịch mịch, Tô Anh chậm rãi nói: "Đi thôi, đi lên nấu cháo cho cậu."
Cố Khả Hinh cũng thức thời không nhắc lại đề tài vừa rồi nữa, hai người cùng lên lầu, Tô Anh bảo Cố Khả Hinh đi tắm nước nóng, chờ ra là có thể ăn cơm, Cố Khả Hinh đi vào trong phòng, bài trí rất đơn giản, cửa sổ ban công có một cái giường, một cái tủ quần áo và mấy món đồ lặt vặt, cô không thay quần áo mà nằm thẳng lên giường.
Bước vào giới giải trí mấy năm rồi, cô chưa từng cảm thấy mệt mỏi, có đau khổ hơn nữa cô cũng có thể cắn răng kiên trì, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, mệt mỏi từ trong xương cốt, như ma quỷ, không ngừng mê hoặc cô.
Bởi vì lời nói của Tô Anh, cô dao động.
Cố Khả Hinh gác tay trên trán, nhắm mắt lại, trong đầu bất giác hiện lên một hình bóng, tựa vào vách núi, vươn tay xuống, tự nói với mình: "Cố Khả Hinh, đưa tay cho tôi."
"Cố Khả Hinh, tôi sẽ không buông tay."
"Cố Khả Hinh, tôi sẽ kéo chị lên."
"Cố Khả Hinh..."
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Cố Khả Hinh từ trong mơ mở mắt, tay cô còn gác trên trán, chỉ là híp mắt, không ngờ lại ngủ thiếp đi, tiếng chuông ồn ào trong phòng, Tô Anh gõ cửa: "Khả Hinh?"
Không đợi Tô Anh gọi lần thứ hai, Cố Khả Hinh trả lời: "Biết rồi."
Tô Anh rời khỏi cửa phòng, Cố Khả Hinh nhìn về phía điện thoại, trên màn hình lóe ra cái tên khiến đồng tử cô co rút lại hai giây, người vừa mới ở trong mơ của cô —— Cảnh Viên.
Cảnh Viên về đến nhà mới phát hiện kịch bản thử vai lần thứ hai không mang về, là Cố Khả Hinh đi lấy, kết quả trở lại thấy Tống Minh, cũng không đưa cho nàng, nàng vừa về đến nhà mới nhớ tới chuyện này, vội vàng gọi điện thoại cho Cố Khả Hinh.
"Kịch bản?" Cố Khả Hinh ngồi dậy, ra khỏi phòng, tìm trong túi, mấy phút sau nói: "Ở chỗ tôi."
Lần thử vai thứ hai khác với hôm nay, cho các cô kịch bản riêng, Cảnh Viên muốn về luyện tập một mình, cho nên nghe thấy ở chỗ Cố Khả Hinh nàng nói: "Chị nghỉ ngơi chưa? Tôi có thể đến lấy không?"
Cố Khả Hinh cử động cổ, quay đầu nhìn sắc trời, trả lời nàng: "Tôi vẫn chưa nghỉ."
"Tôi sẽ gửi địa chỉ cho em."
Cảnh Viên đồng ý: "Được." Trước khi cúp điện thoại nàng còn nói: "Cảm ơn."
Hai chữ xuyên qua điện thoại đi vào màng nhĩ Cố Khả Hinh, có chút ngứa, cô bình tĩnh buông điện thoại xuống, Tô Anh hỏi: "Ai vậy?"
"Cảnh Viên."
Tô Anh cười chậc một tiếng, Cố Khả Hinh nói: "Tới lấy đồ."
"Ừ ừ, lấy đồ." Tô Anh đưa cho Cố Khả Hinh một đôi đũa, vừa định ngồi xuống còn nói: "Hay là cậu đừng ăn nữa?"
Cố Khả Hinh ngẩng đầu, Tô Anh nói: "Cậu mời cô ấy ăn bữa tối dưới ánh nến."
"Tô Anh." Cố Khả Hinh cắn răng gọi tên cô ấy, Tô Anh đầu hàng: "Đùa chút thôi mà."
Cô ấy nở nụ cười đã lâu không thấy, Cố Khả Hinh không còn tức giận, cô ngồi xuống ăn một bát cháo, trong khi Tô Anh đi rửa bát thì Cố Khả Hinh dọn dẹp phòng khách một lát, Tô Anh quay lại nhìn thấy bộ dạng bận rộn của Cố Khả Hinh, không khỏi mỉm cười.
Ngoài miệng nói không thể, đáy lòng vẫn để ý.
Cô ấy chờ Cố Khả Hinh dọn dẹp xong mới ra khỏi phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Trong nồi còn chút cháo, khuya cậu có đói thì hâm nóng lên."
Cố Khả Hinh thường xuyên phải luyện tập một mình đến nửa đêm, cô lại không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ, cho nên mỗi lần cô ấy rời đi đều nấu chút cháo trước, để cô lấp đầy dạ dày vào nửa đêm, hôm nay lấy kịch bản mới, nghĩ cũng biết Cố Khả Hinh không thể ngủ đúng giờ, cho nên Tô Anh mới để lại một ít.
"Biết rồi." Cố Khả Hinh nói: "Mình tiễn cậu."
Cô tiễn Tô Anh ra cửa, thang máy vừa lúc đi xuống, Tô Anh xua tay với cô: "Cậu về đi, đừng nghỉ ngơi muộn quá, chiều mai mình tới đón cậu."
Cố Khả Hinh gật đầu với cô ấy, nhìn thang máy đi xuống từng tầng một, cô đột nhiên nghĩ đến Cảnh Viên, không biết đến đâu rồi, hẳn là sắp tới rồi, đang nghĩ, điện thoại tít một tiếng, cô phản xạ có điều kiện giương môi nhìn điện thoại, sau đó độ cong khóe miệng đọng lại, chậm rãi mím thẳng, cặp mắt kia lạnh lùng sâu kín.
Trên màn hình hiển thị không phải tin nhắn của Cảnh Viên, mà là một lời mời kết bạn.
Tiêu Tình gửi lời mời kết bạn với bạn, đồng ý, từ chối.
Cố Khả Hinh nắm chặt điện thoại, đuôi mắt đỏ ửng mất tự nhiên, cằm cô căng thẳng, gân cốt mỏi nhừ, đau nhức, con ngươi nhìn chằm chằm điện thoại thâm thúy, lộ ra lạnh lẽo.
Thật lâu sau, cô buộc mình chọn —— đồng ý.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Viên: Từ trước đến nay em luôn ở nhà chị.
Cố Khả Hinh: Ồ tiến triển nhanh như vậy sao?
Cảnh Viên:...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro