Chương 86: Vợ
Vi Quang - Ngư Sương
Editor: phuong_bchii
Beta: Dúi Chần
——————————
Chương 86: Vợ
Hai người đợi trong phòng tối một hồi lâu, tới khi âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất Cảnh Viên mới hỏi: "Có thể ra ngoài chưa?"
Cố Khả Hinh rũ mắt nhìn sang Cảnh Viên, cô hé cửa, ánh sáng chiếu vào mặt Cảnh Viên, làn da nhẵn mịn, trắng bóc, không nhìn thấy lỗ chân lông, hình như có mùi thơm từ da thịt Cảnh Viên tản ra, hơi say, Cố Khả Hinh hạ giọng nói: "Được rồi."
Cô ngoài miệng nói được, nhưng tay không buông Cảnh Viên ra.
Cảnh Viên cử động cổ tay, Cố Khả Hinh nắm càng chặt, ngón tay mảnh khảnh như ràng buộc, Cảnh Viên nâng mí mắt, lông mi dài quét tới mặt Cố Khả Hinh, rất ngứa, vị trí hai người không biết thay đổi từ lúc nào, giờ phút này Cố Khả Hinh đang đứng ở trước mặt nàng, Cảnh Viên vừa ngẩng đầu, liền đối diện với cặp mắt kia.
Rất sáng, rất trong trẻo, bên trong có hình ảnh phản chiếu nho nhỏ của mình, tim Cảnh Viên đập thình thịch, nàng chớp mắt, giọng nói không vững vàng: "Không ra ngoài sao?"
Cố Khả Hinh buông nàng ra, thần sắc không khác thường ngày, cô nói: "Ra ngoài thôi."
Cổ tay Cảnh Viên buông xuống bên hông, dường như còn dư âm từ hơi ấm của Cố Khả Hinh, da thịt kia nóng bỏng, hai người ra khỏi phòng tối, Cảnh Viên quay đầu nhìn, là phòng nhỏ bày đồ lặt vặt, rất nhỏ, không có cửa sổ, cho nên khi đóng cửa lại, không gian tối đen như mực.
"Khả Hinh." Ông chủ lớn tuổi nhìn các cô đi ra cười nói: "Bọn nhỏ đi hết rồi."
Cố Khả Hinh đứng trước mặt ông ấy, dịu dàng nói cảm ơn, ông chủ không quan tâm xua tay: "Chuyện có gì lớn đâu, chỉ là không nghĩ tới, cháu thật sự trở thành đại minh tinh, mấy ngày trước chú còn thấy vợ chú nhắc tới cháu."
Có vẻ mối quan hệ rất tốt.
Trong lúc chờ chờ Cố Khả Hinh, Cảnh Viên nhìn xung quanh một lượt, quán mì rất nhỏ, chỉ có sáu bảy bàn, hẳn là quán ăn sáng, đặt rất nhiều lồng hấp bánh bao trên một cái bàn trống, lúc Cảnh Viên vào cũng không nhìn kỹ, bây giờ đánh giá lại một lần nữa, phát hiện tuy rằng diện tích không lớn, nhưng không gian rất thoáng, nhìn ra ông chủ rất có lòng.
"Bạn à?"
"Cẩn thận xíu nhé." Tiếng nói chuyện không lớn truyền tới chỗ Cảnh Viên, Cố Khả Hinh thoải mái nói chuyện với ông chủ, ánh mắt quan sát của Cảnh Viên chuyển tới trên người Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh nghiêng tai nghe ông chủ nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu, Cảnh Viên phát hiện cho dù Cố Khả Hinh đối mặt với đạo diễn, hay nhân viên công tác trong đoàn làm phim, thái độ đều giống nhau, lúc đầu nàng cho rằng Cố Khả Hinh đã quen ngụy trang nên dễ nói chuyện, bây giờ phát hiện, có thể đây chính là phẩm chất của cô, đối xử bình đẳng.
Cảnh Viên cúi đầu, nghe Cố Khả Hinh nói: "Chờ lâu rồi nhỉ."
Nàng đi theo ra ngoài, Cố Khả Hinh giải thích: "Lâu rồi không tới, nên trò chuyện thêm hai câu, bây giờ tôi đưa em về nhé?"
Nhiệm vụ hôm nay của hai người kết thúc viên mãn, tin rằng trên mạng không bao lâu sẽ có tin tức của các cô, Cảnh Viên đứng hai giây, nàng mím môi, vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại của Cố Khả Hinh vang lên, cô lấy điện thoại di động ra, sắc mặt hơi thay đổi, Cảnh Viên hỏi: "Sao vậy?"
Cố Khả Hinh siết chặt di động, chậm rãi nói: "Là thầy Tống."
Tống Minh, thầy của cô.
Cảnh Viên không nói gì nữa, Cố Khả Hinh chần chờ một lúc mới nghe máy, giọng nói khá đứng tuổi, cách điện thoại cũng có thể nghe thấy, Tống Minh hỏi: "Gần đây có bận không?"
Cố Khả Hinh không biết sao ông lại biết số điện thoại của cô, có thể là do đoàn phim cho, khi ấy cô sợ mình kìm lòng không được, liên lạc với Tống Minh, đã cố ý đổi số, nhưng ngay khoảnh khắc cầm điện thoại mới, cô lại lưu số Tống Minh vào, đã nhiều năm rồi, không gọi qua, giờ đột nhiên nhận được, Cố Khả Hinh sắc mặt mơ màng, vẫn là Tống Minh gọi: "Khả Hinh?", cô hoàn hồn, khóe mắt hơi đỏ: "Dạ thầy."
"Gần đây có bận không?" Ngữ khí Tống Minh nghiêm túc, cánh tay bị véo một cái, đau đến mức ông trừng hai mắt, chỉ thấy vợ ông đẩy ông một cái, ánh mắt trừng còn lớn hơn của ông, mơ hồ có ý uy hiếp, Tống Minh đành phải hòa hoãn ngữ khí: "Cô con muốn gặp con."
Cố Khả Hinh ngậm miệng, còn chưa nói, Tống Minh đã bị cướp điện thoại, một giọng nói dịu dàng gọi: "Khả Hinh à."
Chỉ có ba chữ, vành mắt Cố Khả Hinh đỏ lên, cô cúi đầu, ngón tay siết chặt điện thoại, viền điện thoại cấn ngón tay cô đau đớn, Cố Khả Hinh hắng giọng: "Dạ, cô."
Cô sợ thất thố, quay lưng lại với Cảnh Viên, vừa quay đầu thì một tờ giấy ăn được đưa tới, Cố Khả Hinh quay lại, đuôi mắt lấp lánh, có thứ gì đó sắp rơi xuống, Cảnh Viên cảm thấy giọt nước mắt sắp rơi ấy vừa vặn rơi vào lòng mình, "Bốp!" một tiếng văng lên những giọt nước vô hình.
Tâm trạng nàng đột nhiên lại mất bình tĩnh.
Cố Khả Hinh nhận lấy giấy cúi đầu, nghe được cô mình nói: "Khả Hinh à, cô nghe lão Tống nói, các con vào chung đoàn làm phim à?"
"Nếu con không bận thì chọn ngày tới ăn cơm."
Giọng mũi Cố Khả Hinh rất nặng, cô nói: "Dạ, có thời gian em sẽ tới."
"Đừng nói có thời gian nữa." Bà hỏi: "Hôm nay còn có bận chuyện gì không?"
Cố Khả Hinh khẽ trả lời bà: "Không ạ."
"Không thì tối tới ăn cơm nhé?" Bà cảm khái: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi."
Một câu ngăn chặn lời từ chối của Cố Khả Hinh, cô thỏa hiệp: "Dạ."
Cúp điện thoại, Cố Khả Hinh và Cảnh Viên lên xe, Cố Khả Hinh lái xe, Cảnh Viên ngồi ở ghế lái phụ, hai người không nói chuyện, trong xe yên tĩnh, thật lâu sau Cảnh Viên hỏi: "Buổi tối có việc sao?"
Ánh mắt Cố Khả Hinh nhu hòa: "Cô bảo tôi đến nhà một chuyến." Cô nói tới đây cúi đầu nhìn hướng dẫn, thấy hướng dẫn chỉ con đường quen thuộc, cô bỗng nhiên nói: "Em muốn đi cùng không?"
Cảnh Viên sửng sốt: "Tôi?"
Cố Khả Hinh cười cười: "Nhà thầy Tống với nhà em cách nhau không xa, buổi tối em có việc gì không?"
Cảnh Viên nghĩ đến hai ngày nay ba mẹ đang bận rộn vụ ngược đãi trẻ em, nàng về nhà cũng ăn tối một mình, trong lòng nghĩ không tốt lắm, ngoài miệng lại nói: "Không có việc gì."
"Không có việc gì thì cùng đi đi." Cố Khả Hinh quay đầu nhìn Cảnh Viên, ánh mắt có ý cười kéo dài, Cảnh Viên cắn môi, cúi đầu nói:" Ừ."
Nghe được câu trả lời Cố Khả Hinh trực tiếp lái xe đến nhà Tống Minh, Cảnh Viên ngồi ghế lái phụ nhìn, thấy Cố Khả Hinh một tay vịn tay lái, tay kia gác lên cửa sổ, điều hòa thổi lên mặt, một trận khô khốc.
Để giảm bớt xấu hổ, nàng hiếm khi mở điện thoại lên mạng, nhưng do chưa tắt tin nhắn trên Weibo, rất nhiều bình luận xuất hiện, làm điện thoại nàng lag một hồi lâu, và cái tên xuất hiện nhiều nhất đều là của người đang lái xe bên cạnh nàng.
"Cảnh Viên Viên! Phải đối tốt với Hinh Hinh nha!"
"Viên Viên à, MV lần trước của chị và Hinh Hinh rất xứng đôi!"
"Cảnh Dư Hinh Sinh SZD! Cờ lớn tôi cầm rồi!"
Cảnh Dư Hinh Sinh.
Mày Cảnh Viên cong cong, thuận tay nhấn vào Weibo của fan kia, ký tên chính là: Người chủ trì siêu thoại Cảnh Dư Hinh Sinh.
Nàng biết mình và Cố Khả Hinh có siêu thoại CP, nhưng không theo dõi, đây là lần đầu tiên nhấn vào, không ngờ số người cũng không ít, bài post cũng rất nhiều, đính kèm là một đoạn video, cắt nối biên tập nàng và Cố Khả Hinh, Cảnh Viên giảm âm lượng mở video.
Video cắt ghép một trong số ít tư liệu cổ trang của nàng, lồng nhạc rất khí thế, đại khái cốt truyện là nàng và Cố Khả Hinh là song hiệp nữ, cướp của người giàu chia cho người nghèo, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng là sư muội, Cố Khả Hinh là sư tỷ, cắt ghép rất tốt, rất hợp lý, giống như Cảnh Viên và Cố Khả Hinh thật sự đóng một bộ phim như vậy, chỉ là kết cục ngoài dự đoán của mọi người, thế mà lại có cảnh giường chiếu...
Cảnh giường chiếu tự nhiên không phải dùng của nàng và Cố Khả Hinh, mà là bóng người không biết cắt từ đâu ra, từ rèm trướng trên giường đến quần áo rơi trên mặt đất, nàng và Cố Khả Hinh mười ngón tay đan vào nhau, một cánh tay trong rèm đang vận động, Cảnh Viên tắt màn hình lại không tắt được cảm xúc kiều diễm, trong lòng tựa hồ có một bàn tay đang lay động, mặt nàng càng đỏ.
"Nóng lắm sao?" Gặp đèn đỏ, Cố Khả Hinh quay đầu nhìn thấy hai gò má ửng đỏ của Cảnh Viên, cô nói: "Tôi giảm nhiệt độ xuống một chút."
Cảnh Viên ho khan một tiếng: "Không nóng lắm."
Cố Khả Hinh gật đầu, qua đèn đỏ dừng xe bên đường, cô nói với Cảnh Viên: "Tôi vào mua chút trái cây, em ở trong xe chờ tôi."
Cảnh Viên nghĩ đến mình cũng không thể đi tay không, nàng nói: "Tôi cũng đi mua một chút."
"Không cần." Cố Khả Hinh cười: "Tôi sẽ mua nhiều một chút."
Cảnh Viên bị thuyết phục, nàng ngồi trên xe nhìn Cố Khả Hinh vào trong tiệm gần đó, người nọ ngụy trang rất tốt, mũ, khẩu trang và áo khoác, từ sau lưng nhìn vào, chỉ có thể nhìn ra bóng dáng tinh tế, tuy rằng không nhìn thấy ngũ quan, nhưng dáng người cao gầy rất rõ ràng, ít nhất Cảnh Viên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Cửa hàng trái cây là cửa kính, Cảnh Viên nhìn Cố Khả Hinh ở bên trong chọn vài loại trái cây, cuối cùng xách một thùng lê đi ra, người nọ càng đi càng gần, gió xuân thổi mái tóc của cô lên, cả trái tim Cảnh Viên phảng phất cũng bị gió thổi lên, nổi ở giữa không trung.
"Cộc cộc." Cửa sổ xe bị gõ, Cảnh Viên mở ra, nghe Cố Khả Hinh nói: "Mở cửa giúp tôi."
Nàng hoàn hồn, sau khi xuống xe giúp Cố Khả Hinh mở cửa xe, Cố Khả Hinh đặt trái cây xuống nói: "Thầy thích ăn lê nên mua nhiều một chút, lát nữa em xách hộp quà này nhé."
Như vậy coi như là nàng mua.
Cảnh Viên gật đầu: "Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho chị."
Cố Khả Hinh ngồi xuống ghế lái, cười: "Không cần chuyển, lần sau ăn cơm em mời."
Cảnh Viên thuận miệng trả lời: "Được." Nàng hoàn toàn không nhận ra đã đồng ý 'hẹn hò' lần sau.
Cố Khả Hinh tiếp tục lái xe, khóe môi khẽ nhếch, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Nửa tiếng sau các cô đến nhà Tống Minh, là một căn biệt thự độc lập, trước sân có nhà kính, bên trong trồng không ít hoa cỏ, có hai cái ghế nằm, bên cạnh ghế nằm là một cái bàn tròn, ở phía dưới một hàng cây dây nhện, có một chiếc đàn dương cầm màu trắng, Cố Khả Hinh dừng xe lại, cùng Cảnh Viên đội mũ mang theo trái cây xuống xe, cô không gọi điện thoại cho Tống Minh, mà là trực tiếp đi tới nhà ấn chuông cửa.
Tích tích tích âm thanh thanh thoát dễ nghe, trong lòng Cố Khả Hinh lại bồn chồn, Cảnh Viên xách hộp trái cây đứng bên cạnh cô, hai phút sau, cửa video trò chuyện sáng lên, Cố Khả Hinh nghe được giọng nói quen thuộc: "Ai vậy?"
Cô đứng lại, nhìn về phía màn hình chào hỏi: "Cô."
"Khả Hinh!" Úc Tư kinh ngạc, vội gọi vào trong: "Lão Tống!"
"Lão Tống! Khả Hinh đến rồi!" Giọng nói ôn hòa trong điện thoại bây giờ bởi vì vui mừng tăng cao, giọng Tống Minh cũng vang lên: "Làm sao?"
"Mở cửa!"
Tống Minh nói xong, cửa bên cạnh Cố Khả Hinh tự động mở ra, cô nói với Cảnh Viên phía sau: "Đi thôi."
"Khả Hinh dẫn người tới." Úc Tư hỏi: "Đây là ai vậy?"
Tống Minh còn chưa trả lời, Úc Tư nói thầm: "Có phải là vợ con bé không?"
Cố Khả Hinh còn ở cửa nghe được tiếng nói thầm này chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn về phía Cảnh Viên, thấy mặt mày nàng tỉnh táo, cô nổi lên hứng thú, nói: "Vợ ơi, đi thôi."
Cảnh Viên bị sặc, tức giận trừng mắt nhìn Cố Khả Hinh, hai má hơi đỏ.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Viên: Sao chị lại không biết xấu hổ như vậy!
Cố Khả Hinh: Da mặt đều cho em rồi.
Cảnh Viên:...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro