Chương 11. Yêu cốt

Hồn phách nát một phách, nếu không thêm linh lực duy trì, không quá một năm, số hồn phách còn lại chắc chắn sẽ tan nát. A Mông không muốn Thất nương hồn phi phách tán, vì thế mạnh mẽ vận chuyển yêu lực, khoá chặt tàn hồn của Thất nương vào vòng cổ, tiến vào trạng thái quy tức, có thể trì hoãn sự tan rã của hồn phách mười năm. Hắn chẳng qua chỉ mới hoá thành yêu, yêu lực nông cạn, trải qua một lần nguyên khí tổn hại nghiêm trọng, liền tránh trong núi tĩnh dưỡng vài tháng.

Chờ đến khi hắn khôi phục nguyên khí, liền muốn đi nhìn Tang Tan một cái, nào biết Tang Tang đã gặp tai họa bất ngờ. A Mông thấy thẹn với giao phó của Tang Tang, không mặt mũi nào gặp mặt, vì thế liền một đường âm thầm bảo hộ Tang Tang.

Mỗi khi đến tiết Trung Nguyên, đạo sĩ Huyền Ninh Tông đều sẽ dùng linh lực dẫn độ cô hồn dã quỷ tiến vào Vong Xuyên, có được cơ duyên chuyển thế luân hồi. A Mông là yêu, không có cách nào đi theo Tang Tang vào Vong Xuyên, vì thế hắn chỉ có thể hộ tống Tang Tang đến bờ sông, xa xa vẫy tạm biệt nàng, phủ tay lên vòng cổ, âm thầm hứa hẹn.

Năm nay hắn tiễn Tang Tang trước, sau đó hắn nhất định phải tìm được biện pháp bổ sung hồn phách, cũng đưa Thất nương vào Vong Xuyên, một lần nữa tái sinh. Hắn thậm chí hy vọng khi đó Tang Tang còn ở U Minh Giới, như vậy liền có thể gặp lại a nương.

Nghe khuyển yêu nói tới đây, Kim Trản Nhi nhịn không được chen vào nói: “Ngươi có nghĩ muốn vào luân hồi?”

A Mông kinh ngạc một chút, suốt thời gian qua, hắn một lòng nghĩ cho Tang Tang cùng Thất nương, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình về sau sẽ như thế nào.

Kim Trản Nhi giảo hoạt cười, dựng lên hai ngón tay với hắn, “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một, theo các nàng cùng nhau đến Vong Xuyên, tiến vào luân hồi, còn về kiếp sau có cơ duyên gặp lại hay không, phải xem vận mệnh của các ngươi.”

A Mông nghiêm túc nghĩ lại, nếu có thể cùng a nương cùng Tang Tang vào luân hồi, trên đường Hoàng Tuyền còn có thể trò chuyện đôi câu, có được mấy ngày thanh tịnh.

Tang Tang nức nở vươn tay nhỏ, nắm lấy đuôi A Mông, mắt đầy trông mong nhìn hắn.

Lại luân hồi một lần, nếu vẫn là con đường như vậy, chẳng qua lại thêm một đời dày vò mà thôi. Tang Tang đã không muốn luân hồi, a nương ở chỗ này, A Mông cũng ở chỗ này, nếu có thể cùng nhau sinh hoạt ở Vong Xuyên, nàng tình nguyện cả đời làm quỷ. Nghĩ đến đây, Tang Tang nghiêng đầu nhìn về phía Kim Trản Nhi, hai mắt đẫm lệ mông lung, hít hít cái mũi.

“Hai, ta lấy yêu khí đúc lại linh cốt cho Tang Tang cùng Thất nương, ba tiểu yêu các ngươi có thể đến Âm Minh Giới của ta tiêu dao trăm năm.” Kim Trản Nhi nói xong, cố ý liếc mắt nhìn Trương Diệu Vi một cái, nghiêm mặt nói, “Đúc lại linh cốt cần phải hao tốn năm mươi năm đạo hạnh của ta, hơn nữa lúc trước dùng thuật hồi tưởng tiêu hao không ít, một tới hai đi, lúc này ta chính là chịu thiệt rất lớn nha!”

Thật vất vả đến được ngàn năm đạo hạnh, hiện giờ chỉ có hơn chín trăm năm, cũng không biết về sau có thể gặp được yêu tinh làm ác hay không, yêu đan cũng phải là loại không hôi nữa, để nàng nuốt một viên yêu đan bồi bổ.

“Làm sao đúc lại linh cốt?” Trương Diệu Vi hỏi.

Kim Trản Nhi cho rằng nàng ấy đạo hạnh thấp, cho nên không hiểu mới hỏi, vì thế đắc ý đáp: “Chính là tiêu hao đạo hạnh của mình, áp chế tạo một bộ yêu cốt mới cho các nàng, giống như……” Nàng nghĩ nghĩ, nghĩ tới một so sánh mà Trương Diệu Vi nhất định hiểu được, “Biện pháp mà lão tiên sư già của ngươi giúp ngươi hóa thành hình người cũng không khác biệt lắm, tương đương tái tạo một bộ nhân cốt cho ngươi.”

“À.” Trương Diệu Vi đã hiểu.

Kim Trản Nhi hơi hơi ngẩng đầu, hỏi: “Tang Tang, A Mông, các ngươi chọn con đường nào?”

Tang Tang cùng A Mông không hẹn mà cùng mà lựa chọn điều thứ hai.

Hiện giờ nhân gian chiến tranh nổi lên bốn phía, lại luân hồi một lần cũng là chịu khổ, chi bằng làm yêu.

Ngay khi Kim Trản Nhi chuẩn bị bộc lộ tài năng trước mặt Trương Diệu Vi, Trương Diệu Vi lại ra tay trước một bước. Nàng vận chuyển linh tức bao bọc Tang Tang cùng Thất nương vào bên trong, bắt đầu đúc lại yêu cốt cho hai người các nàng.

“Này! Ngươi cũng đừng cậy mạnh!” Kim Trản Nhi nhìn tiểu đạo cô này có vẻ kiên quyết, chỉ có ba trăm năm đạo hạnh còn hao tốn năm mươi năm hỗ trợ, trong óc tiểu đạo cô này nghĩ cái gì vậy chứ?

Xương cốt nảy mầm, mới đầu chỉ có ngứa, sau đó sinh ra cốt cách, Tang Tang cùng Thất nương đau giống như bị xuyên qua thịt, nhịn không được phát ra từng trận rên rỉ trầm thấp.

Tang Tang lo lắng a nương không chịu được, liền nắm lấy tay Thất nương.

Lúc này đây, nàng không bao giờ muốn tách ra khỏi a nương.

Đau nhức làm Thất nương thức tỉnh khỏi trạng thái quy tức, mở mắt liền nhìn thấy Tang Tang mà nàng ngày nhớ đêm mong, mím môi cười với nàng. Như là đoá hoa nhỏ trắng tinh giữa đồng ruộng, trong sáng và ngây thơ.

Hốc mắt nóng lên, xoang mũi chua xót, tầm mắt chớp mắt đã mơ hồ.

Thất nương mấp máy cánh môi, khàn giọng gọi: “Tang Tang……”

“A nương.” Tang Tang mở miệng.

Lần này không phải là tiếng nói khàn khàn hàm hồ, mà là một tiếng gọi rành mạch.

Thất nương kinh ngạc vui mừng vạn phần, không thể tin được mà nhìn nàng.

Ý cười của Tang Tang càng đậm, lại gọi một tiếng, “A nương!”

Tình cảnh này tuy rằng làm người xem chua xót, nhưng tiểu hồ ly càng để ý đến tiểu đạo cô kia hơn. Người này điên rồi à? Không đơn giản chỉ hao phí đạo hạnh đúc lại yêu cốt cho các nàng, còn hao phí đạo hạnh làm Tang Tang mở miệng nói chuyện.

Quả nhiên.

Lúc ngân quang thối lui, Thất nương ôm Tang Tang vui mừng khóc nức nở, sắc mặt Trương Diệu Vi trắng bệch mà tê liệt khuỵu xuống, nếu không phải Kim Trản Nhi kịp thời ôm lấy, lúc này nhất định đã ngã ngồi trên mặt đất.

“Tỷ tỷ, đây không phải là ngươi đang làm bậy à!” Trong mắt Kim Trản Nhi đầy ưu sầu, chẳng may tiểu đạo cô cậy mạnh cứu người, ngay cả chính bản thân nàng ấy cũng góp vào, chẳng phải là nàng cũng phải chịu liên lụy luôn sao!

Trương Diệu Vi bỗng nhiên nắm lấy vạt áo của nàng, gằn từng chữ: “Tiên sư…… mới không phải là lão già!”

Kim Trản Nhi chớp chớp mắt, nhíu mày nói: “Này! Cho dù là ta nói sai rồi, ngươi cũng không cần thiết lấy mạng ra doạ ta sợ nha! Này!” Mới nói xong, Trương Diệu Vi bởi vì tiêu hao quá nhiều đạo hạnh, đã ngất đi.

Kim Trản Nhi vốn định ôm chặt eo nàng ấy, nào biết eo xà yêu này mềm giống như dây thừng, toàn bộ gục trên người nàng, thậm chí còn lộ cái đuôi ra, quấn lấy eo nàng.

“Đạo…… Đạo trưởng……” A Mông vội vàng hỏi.

Kim Trản Nhi bất đắc dĩ nói: “Nàng ấy không có việc gì, ngủ một giấc là được.” Nói xong, vẫn là không yên tâm mà sờ sờ yêu cốt của nàng ấy, xác nhận không có vết rách, lúc này mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Đa tạ ân công!” Tang Tang cùng Thất nương quỳ rạp xuống trước mặt Kim Trản Nhi, dập đầu ba cái, tràn đầy cảm kích.

Kim Trản Nhi không còn tay để đỡ các nàng đứng dậy, chỉ phải điểm tay bắn hai ngọn kim quang về phía các nàng.

Kim quang dịu dàng nâng hai người các nàng dậy, cuối cùng dừng ở mi tâm hai người, in dấu hai ấn ký hình ngọn lửa. Đây là ấn ký của yêu tinh tại Âm Minh Giới, chỉ có được cái này, mới có thể tiến vào kết giới Âm Minh Giới.

“Đi vào liền báo danh của ta, nói điện hạ mời các ngươi tới, đại tướng quân sẽ an bài nơi ở cho các ngươi.” Kim Trản Nhi nói xong, cũng bắn một chút kim quang về A Mông, đánh dấu cho hắn một cái ấn ký, “Trên đường không được đả thương người nha.”

“Không…… Sẽ không!” A Mông vỗ ngực, hắn sẽ không tùy tiện mở miệng cắn người.

“Đi đi.” Kim Trản Nhi chỉ phương hướng, “Âm Minh Giới liền ở Tây Nam Côn Luân.”

“Vâng!” A Mông cao hứng gật gật đầu.

Thất Nương nắm tay Tang Tang đi hai bước, bỗng nhiên nghĩ tới một người, “Thất ca hắn……” Tuy rằng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước như thế, nhưng nàng chỉ muốn biết Thất ca cuối cùng đi nơi nào.

Kim Trản Nhi nghiêm túc nói: “Hắn là người đầu tiên bị phỉ yêu cắn, hồn phách đã tan nát, ta cũng không cứu được hắn. Nếu duyên phận kiếp này chưa hết, sẽ luôn có cơ duyên gặp lại.”

Thất nương ảm đạm thở dài, thành kính bái Kim Trản Nhi, nói với A Mông: “A Mông, đi thôi.”

“Gâu!” A Mông vui sướng mà phe phẩy cái đuôi, hiện ra chân thân chó vàng, đi theo Thất nương cùng Tang Tang càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất nơi cuối rừng sâu.

Chung quanh đột nhiên lâm vào an tĩnh.

Kim Trản Nhi lắc lắc Trương Diệu Vi, nào biết nàng như là không có xương cốt, mắt thấy liền muốn ngửa ra sau ngã trên mặt đất, Kim Trản Nhi vội vàng dùng một tay đỡ lấy lưng nàng, một lần nữa ấn nàng gục xuống vai mình.

“Ngươi cũng thật biết cách tìm phiền toái cho ta mà!” Kim Trản Nhi ảo não mà thở dài một hơi, vốn định nhìn xem nàng dựa vững chưa, vừa lúc ánh trăng rơi xuống qua kẽ lá, sáng như tuyết mà dừng trên sườn mặt nàng.

Ba trăm năm đối với một xà yêu mà nói, kỳ thật vẫn là tiểu yêu, cho nên bên má nàng còn có thể nhìn thấy một chút lông tơ, rơi vào đáy mắt, làm người ta nhịn không được cảm thấy đáng yêu.

Ngày thường vừa lạnh lùng vừa hung dữ, không nghĩ tới bộ dáng lúc an tĩnh lại dịu dàng đến thế.

Kim Trản Nhi ngơ ngác nhìn sườn mặt của nàng, như là bị yểm bùa, đầu ngón tay vuốt ve dọc theo trán nàng một đường đến chóp mũi, giống như trêu đùa mà nhẹ nhàng vuốt một cái.

Cõi lòng lay động, vô số gợn sóng.

Kim Trản Nhi kinh ngạc nhận ra mới vừa rồi thất thần, lại là bị tiểu đạo cô này làm nhiễu loạn tâm trí, vội vàng tập trung tinh thần, đè xuống những ý niệm không nên có.

Thật vất vả mới bình tĩnh lại được, nàng không thể không thừa nhận, tiểu đạo cô như vậy thật xinh đẹp.

Nghĩ đến đây, Kim Trản Nhi nhịn không được hơi nheo mắt, liếc mắt trộm ngắm nhìn nàng ấy thêm một cái. Không biết sao, ngay cả tóc mai của Trương Diệu Vi nàng cũng cảm thấy đẹp.

“Tỉnh tỉnh!”

Kim Trản Nhi phát hiện chính mình lại bắt đầu suy nghĩ miên man, vội vàng lắc lắc đầu, đỡ Trương Diệu Vi cùng nhau ngồi xuống. Cũng phải đợi nàng ấy tỉnh, mới có thể tiếp tục lên đường, nàng cũng không nên ôm một con rắn chạy đi trong đêm.

“Có thể bị cảm lạnh hay không đây?”

Trên người tiểu đạo cô lạnh lẽo buốt giá, đêm dài đường xa, chẳng may cảm lạnh sinh bệnh, chẳng phải lại chậm trễ đại sự phá giải sinh tử kết?

Không được! Đi nhóm lửa!

Kim Trản Nhi nhớ tới muốn nhóm lửa, nhưng mà đuôi rắn gắt gao quấn lấy nàng, nàng chỉ có thể vỗ vỗ đuôi rắn của nàng ấy, “Buông lỏng, ta cũng không trốn.”

Đuôi rắn vẫn không nhúc nhích, lúc này Trương Diệu Vi nào có nghe thấy nàng nói gì.

“Phiền quá nha.”

Kim Trản Nhi lại thở dài một hơi, chỉ phải lôi kéo tay áo của chính mình, che cái đuôi rắn kia lại. Nếu như vậy, nàng ấy sẽ không cảm lạnh nhỉ?

Con ngươi trong vắt như nước xoay chuyển, Kim Trản Nhi hợp lại hai tay, ôm nàng ấy chặt hơn chút nữa.

Món nợ này ghi nhớ trước đã, nàng chính là trông chừng bảo vệ nàng ấy cả đêm!

Sắc trời sáng lên từng chút từng chút, Trương Diệu Vi hôn mê cả đêm yếu ớt tỉnh lại. Lúc đó, đuôi rắn của nàng đã biến trở về, cho nên một tay Kim Trản Nhi hiện nay gác lên chân nàng, một tay đỡ lưng nàng, cong eo ngủ ngon lành.

“Kim Trản Nhi!” Trương Diệu Vi cơ hồ là nhảy ra khỏi lòng ngực nàng, hai má đỏ bừng rút kiếm chống lên ngực nàng, phẫn nộ hỏi, “Tối hôm qua ngươi…… ngươi làm gì ta!”

Kim Trản Nhi rốt cuộc được giải thoát, vốn định lười nhác vươn vai, nhưng mũi kiếm liền kề trước ngực, động tác này nàng chỉ làm được một nửa, liền đông cứng, tủi thân nói: “Tỷ tỷ tốt, ngươi cũng đừng đổ oan cho ta, không phải là ta sợ ngươi bị cảm lạnh nên mới ôm ngươi ngủ sao.”

“Ngươi có thể nhóm lửa mà!”

“Nhưng cái đuôi của tỷ tỷ không thả ta ra nha.”

“Nói bậy!”

“Ta không có nói bậy!”

Kim Trản Nhi chỉ chỉ eo mình, xiêm y đều đã nhăn, “Ngươi nhìn đi! Ngươi nhìn đi! Đều do đuôi của tỷ tỷ quấn lấy, xiêm y nhăn hết rồi!”

“Câm mồm!” Trương Diệu Vi thu kiếm bịt tai, tối hôm qua sao nàng lại quấn lấy nàng ấy không chịu thả?!

Kim Trản Nhi rốt cuộc có thể duỗi chiếc eo tê mỏi, sảng khoái đứng lên, vừa muốn mở miệng, liền nghĩ đến tiểu đạo cô mới nói “Câm mồm”, thời điểm này vẫn là đừng đổ thêm dầu vào lửa. Vì thế nàng tay chân nhẹ nhàng mà dịch vài bước về bên cạnh, thực mau liền nghe thấy Trương Diệu Vi quát một tiếng.

“Ngươi đi đâu?”

Kim Trản Nhi tủi thân uất ức mím môi, không dám trả lời.

Xong rồi, thật vất vả tối hôm qua mới kéo về chút ấn tượng, sáng nay hình như lại mất sạch.

Uổng công khổ cực một trận mà.

_____

Chú giải

Quy tức: hơi thở của rùa, hơi thở của rùa dài và loãng giúp giữ khí lâu hơn, một kỹ thuật để rèn nội lực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro