Chương 12. Hắc đằng
Kim Trản Nhi vẫn không nói gì, đầu ngón tay hơi sáng lên, viết hai chữ “tìm yêu” lên không trung. Tìm đằng yêu, giải trừ sinh tử kết. Sau đó từ biệt đôi đàng, ai cũng không cần phải nhịn ai nữa.
Trương Diệu Vi nghiêm mặt xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Đi thôi.” Nói xong, nàng sải bước lớn về phía trước, không muốn cũng không dám lại liếc mắt nhìn Kim Trản Nhi một cái. Chính là, yêu đan nóng rực chưa giảm, vẫn đang nhắc nhở nàng tối hôm qua thân cận với tiểu hồ ly này cả một đêm.
Cần phải sớm giải trừ sinh tử kết này, nếu không……
Nếu không cái gì? Trương Diệu Vi cũng không nói được, nàng chưa bao giờ có tình trạng bất an như vậy, luôn cảm thấy giữa nàng cùng tiểu hồ ly kia sẽ phát sinh chuyện lớn gì thoát khỏi khống chế của nàng.
“Tỷ tỷ nghĩ thông suốt là tốt rồi nha!” Kim Trản Nhi nghe thấy Trương Diệu Vi nói lời này, cao hứng cực kỳ, đây chính là vấn đề lớn cần sớm giải thoát! Nàng bước nhanh đuổi theo Trương Diệu Vi, lại bị tiểu đạo cô lạnh lùng trừng mắt liếc một cái.
“Ai cho ngươi nói chuyện?”
“Trên đường đi không có ai nói chuyện, chán lắm.”
“Có mình ngươi thấy chán thôi.”
“……”
Kim Trản Nhi cảm thấy tiểu đạo cô này thật sự lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vì thế lẩm bẩm nói: “Việc đêm qua, ngươi cũng không thể chỉ trách ta.”
Trương Diệu Vi nghe thấy hai chữ “đêm qua”, yêu đan lại nóng thêm một phần, trầm giọng nói: “Không trách ngươi thì trách ai?”
“Nói có đạo lý chút đi!” Kim Trản Nhi ghét nhất ai đổ oan cho nàng, vì thế dừng bước chống nạnh, nghiêm túc nói, “Nếu ngươi không khoe khoang tài cán, làm sao lại hôn mê? Nếu ngươi không hôn mê, làm sao lại quấn lấy ta không rời? Ta cũng không có ép ngươi!”
Trương Diệu Vi khẽ hé miệng, chỉ cảm thấy đuối lý. Tối hôm qua nàng chỉ là không muốn mắc nợ tiểu hồ ly này cái gì, miễn cho tiểu hồ ly trên đường lải nhải hỗ trợ tổn thất năm mươi năm đạo hạnh, nhưng chuyện sau đó, nàng thật sự không nghĩ tới sẽ phát triển như vậy.
Thấy nàng không phản bác được, Kim Trản Nhi đắc ý ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Ta cảnh cáo ngươi, hiện tại mạng của ngươi không chỉ là mạng của ngươi, còn là mạng của bổn tiểu yêu quân, còn làm bậy như thế, ta sẽ không khách khí!”
“Không khách khí thế nào?” Trương Diệu Vi chậm rãi hỏi nàng ấy, ánh mắt không chút gợn sóng, nàng càng thản nhiên, liền làm người ta càng sợ hãi. Rõ ràng không hiện ra nguyên thân mãng xà đen, Kim Trản Nhi lại nhịn không được rùng mình một cái, tựa như bị một con mãng xà đen to lớn gắt gao nhìn chằm chằm.
Cực kỳ đáng sợ.
Kim Trản Nhi nhếch miệng cười cười, lộ ra nửa chiếc răng nanh, “Chỉ là nói chơi, nào dám không khách khí với tỷ tỷ nha.” Nụ cười giả tạo này làm hai má nàng cứng đờ.
Trương Diệu Vi thấy nàng nhượng bộ, tự nghĩ chính mình cũng có nhiều ít điều vô lý, lặng im một lát sau, bỗng nhiên mở miệng nói: “Xin lỗi.”
Kim Trản Nhi sững sờ ngây người, cho rằng chính mình nghe lầm.
Trương Diệu Vi cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua là do ta ra vẻ.”
Tiểu đạo cô này đột nhiên đổi tính, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
“Tìm đằng yêu thôi.” Trương Diệu Vi bị tiểu hồ ly nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, vội vàng thay đổi đề tài, “Đằng yêu ở nhiều trong rừng cây rậm rạp, chúng ta đi đến khe núi, có thể tìm được một hai con.” Nói xong, linh quang lóe lên, nàng ngự kiếm rời đi trước một bước.
Nói là rời đi, càng như là chạy trốn.
Kim Trản Nhi ngửi được mùi vị không thích hợp, chỉ là hiện nay nàng cũng lười nghĩ nhiều, liền đuổi theo Trương Diệu Vi.
Hai người cưỡi gió mà đi, xuyên qua ánh bình minh, xiêm y được ánh sáng nhuộm màu.
Kim Trản Nhi không giống như nàng, làm việc nghiêm túc, nhìn thấy đám mây đẹp, nàng ấy nhịn không được tóm lấy một khối, mở lòng bàn tay ra thổi tan, hoá thành vô số linh quang, giống như sao băng loé lên rồi biến mất.
Trương Diệu Vi vốn không muốn nhìn nàng ấy, nhưng tiểu hồ ly này thật sự phô trương, những linh quang đó lại thật sự xán lạn, nàng nhịn không được dùng dư quang lặng lẽ nhìn Kim Trản Nhi.
Ánh nắng ấm áp dịu dàng phác hoạ hình dáng của nàng ấy, nhuộm y phục trắng tuyết đến ửng đỏ, làm nổi bật khuôn mặt vừa đơn thuần vừa mỹ diễm đến động lòng người. Đúng vậy, rõ ràng là hai từ khác nhau như trời với đất, lại có thể cùng tồn tại trên một người mà không có nửa điểm không ổn. Trương Diệu Vi âm thầm cảm thấy kinh diễm, nàng nghĩ, nhất định là bản chất Hồ tộc đều câu hồn như vậy, cho nên thế gian mới có nhiều hồ yêu quyến rũ đến thế.
Mới đầu Kim Trản Nhi cũng không phát hiện Trương Diệu Vi lén nhìn, nhưng nàng trời sinh nhanh nhạy, thực mau liền bất động thanh sắc bắt được ánh mắt của tiểu đạo cô.
Nàng ấy trộm nhìn cái gì chứ? Chẳng lẽ là búi tóc lệch?
Ngón tay Kim Trản Nhi vẽ một vòng tròn trên không trung, hoá ra chiếc gương soi, nàng nhìn vào trong gương, búi tóc không lệch, dung mạo vẫn như cũ, không có biến hóa gì nha.
“Tỷ tỷ.” Kim Trản Nhi đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Trương Diệu Vi, “Ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy?”
Trương Diệu Vi không nghĩ tới tiểu hồ ly này sẽ phát hiện nàng nhìn lén, chột dạ làm cho tim đập thình thịch, “Nhìn…… Nhìn xem đã đến hay chưa!”
Ánh mắt tiểu hồ ly sáng ngời, “Gạt người.” Khe núi ở ngay dưới chân các nàng, tầm mắt của tiểu đạo cô căn bản không phải nhìn phía dưới.
Trương Diệu Vi nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể chỉ xuống, “Tin hay không tùy ngươi! Tới rồi!” Nói xong, liền ngự kiếm lao xuống, hướng tới khe núi sâu trong núi.
Lòng Kim Trản Nhi tràn đầy nghi hoặc, lại chỉ có thể đuổi theo Trương Diệu Vi, cùng nhau bình yên dừng trong khe núi. Lúc đặt chân xuống đất, nàng ngửi ngửi không khí khe núi, hoảng sợ dùng một tay vội vàng bóp mũi, một tay nhanh chóng phất phất, vội la lên: “Nơi này làm sao mà có đằng yêu? Hôi muốn chết!”
Tuy đằng yêu là ký sinh, lại cũng coi như thích thanh tịnh, tuyệt đối sẽ không chạy tới khe núi tanh tưởi hôi thối tu luyện.
Trương Diệu Vi cũng biết nơi này sẽ không có đằng yêu, nhưng mới vừa rồi tình thế không ổn, nếu nàng không ngắt lời, tiểu hồ ly kia không chịu bỏ qua hỏi thêm vài câu, nàng thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
“Tìm thêm lần nữa là được.” Trương Diệu Vi vừa chuẩn bị ngự kiếm bay lên, chỉ cảm thấy mắt cá chân bị xiết chặt, lại là bị hai dây leo đen thô to như cánh tay quấn lấy, chặt chẽ trói buộc ở chỗ cũ.
Kim Trản Nhi kinh hãi, “Thật sự có đằng yêu!” Kim quang từ đầu ngón tay sáng lên, nàng đang chuẩn bị vung linh kiếm chặt đứt, lại thấy Lân Ảnh đã chém xuống, hai dây leo đen lập tức bị chặt đứt.
Hắc đằng yêu bị đau, biết hai người này khó đối phó, lập tức trốn đi, chạy vào sâu trong khe núi.
“Muốn chạy? Không có cửa đâu!” Kim Trản Nhi lóe lên trong không trung, lại là không có tung tích.
Trương Diệu Vi mở thiên linh mục, truy tìm linh tức của Kim Trản Nhi, cũng đuổi theo sát.
Hắc đằng yêu thật sự hối hận đến phát điên. Vốn tưởng rằng có thể vui vẻ ăn luôn một tiểu đạo cô, nào biết đạo cô không phải người thì thôi đi, lại còn mang theo một tiểu hồ ly đạo hạnh cao thâm. Nó nhảy xuống dọc theo vách đá khe núi, tránh né tiểu hồ ly kia đuổi theo, mắt nhìn thấy sắp chạy đến cuối khe núi, tiểu hồ ly phía sau lại càng ngày càng gần, rơi vào đường cùng, nó đành phải hoá thành hình người, chắp tay thi lễ một trận với tiểu hồ ly.
“Đều là yêu tinh, tiểu cô nãi nãi, cầu ngươi cho ta một con đường sống với.” Hình người của hắc đằng yêu này là một hán tử trung niên cực kỳ xấu xí, lúc mở miệng lại là thanh âm của nữ nhân, ngược lại dọa tiểu hồ ly nhảy dựng.
Kim Trản Nhi ghét bỏ trợn trắng mắt, “Hôm nay tâm tình của bổn tiểu yêu không tệ, chỉ cần ngươi trả lời tốt các vấn đề, ta liền thả cho ngươi một con ngựa!”
“Dễ nói! Dễ nói!” Hắc đằng yêu liên tục dập đầu, liền muốn đứng lên.
“Hửm?” Kim Trản Nhi đưa cho nó một ánh mắt không vui.
Hắc đằng yêu chỉ phải quỳ xuống, cười làm lành: “Tiểu cô nãi nãi, ngươi hỏi đi.”
“Ta nghe nói, yêu thuật bẩm sinh của đằng yêu các ngươi là sinh tử kết, một khi trúng phải, sinh tử đồng mệnh.” Kim Trản Nhi chắp tay mà đứng, ra vẻ tò mò, “Thực sự thần kỳ như vậy à?”
Hắc đằng yêu gãi gãi đầu, “Đây không phải là chuyện mà toàn bộ Yêu giới đều biết sao?”
“Ngươi dám chê cười ta?” Kim Trản Nhi nhướng mày.
“Tiểu nhân nào dám đâu!” Hắc đằng yêu nhanh chóng nhận sai, nhưng bên cạnh yết hầu đột nhiên nhiều thêm một lưỡi kiếm lạnh lẽo, hắn nhịn không được nổi da gà cả nửa người.
Linh quang của thiên linh mục tan đi, trong mắt Trương Diệu Vi đầy nghi ngờ, “Ngươi là cặp song sinh của chiểu yêu cùng đằng yêu!”
Hắc đằng yêu nghe thấy cái này, có phần đắc ý, “Ai bảo do cha ta là đằng yêu coi trọng a nương ta là chiểu yêu chứ!” Giọng nói đột nhiên im bặt, chỉ vì lưỡi kiếm Lân Ảnh gõ một cái vào bên cổ nó, nhắc nhở nó chớ có quá mức đắc ý.
“Cha nương ngươi là ai, ta không có hứng thú.” Trong thanh âm của Trương Diệu Vi lộ ra hàn ý, “Ta chỉ muốn biết biện pháp giải trừ sinh tử kết.”
“Ngươi đang hỏi sinh tử kết, tiểu cô nãi nãi cũng đang hỏi……” Hắc đằng yêu rất có ẩn ý mà quét mắt liếc nhìn hai người một cái, linh quang màu đen chợt loé lên trên mi tâm của nó, nó liền hiểu rõ.
Trách không được, săn yêu lại trộn lẫn cùng yêu tinh, thì ra là trúng sinh tử kết à.
“Nói!” Trương Diệu Vi không khách khí với nó.
Hắc đằng yêu híp mắt cười, khuôn mặt vốn xấu xí càng có vẻ dữ tợn, “Kiếm của đạo trưởng lưu tình chút nha, ta nói! Ta liền nói!” Nói xong, hắng hắng giọng nói tiếp, “Sinh tử kết này à, một khi trúng, thì chính là……” Nó nói đến một nửa, bỗng nhiên ngừng lại. Nếu nó nói ra ba chữ “Không giải được”, hôm nay nhất định phải chết tại đây.
“Không giải được?” Thanh âm của Kim Trản Nhi cũng trầm xuống.
Hắc đằng yêu vội vàng xua tay, không có lương tâm mà nói dối, “Không! Không phải không giải được!” Nó cần phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, đuổi hai con yêu tinh này đi!
“Đó là gì?” Trương Diệu Vi hỏi lại.
Hắc đằng yêu chợt lóe lên suy nghĩ, cuối cùng nghĩ tới một diệu kế. Nó lại hắng hắng giọng, cười nói: “Nếu muốn giải trừ sinh tử kết, cần phải đến chùa Đại Hoang cầu một vật.”
“Chùa Đại Hoang?” Kim Trản Nhi tự nghĩ lưu lạc thiên hạ nhiều năm, địa danh này vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Hắc đằng yêu gật đầu nói: “Cái gọi là thiên hạ vạn vật, tương sinh tương khắc, muốn giải trừ sinh tử kết, liền cần thiết tìm được cội nguồn linh nguyên của lão thụ tinh vạn năm. Trong chùa Đại Hoang vừa lúc có một vị lão thụ tinh vạn năm, các ngươi đến đó cầu xin cội nguồn linh nguyên của nó, nó sẽ tự giúp các ngươi giải trừ sinh tử kết. À, đúng rồi, đi về phía Đông ba trăm dặm, có dãy Ngưng Hoa Sơn. Chùa Đại Hoang liền ở trong Ngưng Hoa Sơn, bốn phía có chướng khí bao vây, các ngươi cần phải cẩn thận chút.”
Trương Diệu Vi không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn nó, xem kỹ những lời này là thật hay giả.
“Tiểu hắc này.” Kim Trản Nhi đột nhiên mở miệng, Trương Diệu Vi sửng sốt, hắc đằng yêu cũng ngẩn người, hoàn toàn không phản ứng lại kịp, tiểu hồ ly này kêu nó à.
Kim Trản Nhi híp mắt cười vỗ vỗ đầu hắc đằng yêu, “Kêu ngươi đó.”
Hắc đằng yêu nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Người ta có tên! Không gọi là tiểu hắc!”
“Còn dám tranh luận?” Kim Trản Nhi đâu có sợ nó.
Hắc đằng yêu nháy mắt héo úa.
“Ngươi dẫn đường được không?” Kim Trản Nhi không muốn bị một con hắc đằng yêu chơi xỏ, đến lúc đó một chuyến vô ích.
Hắc đằng yêu không nghĩ tới tiểu hồ ly này thế nhưng sẽ nói vậy, “Cha nương còn chờ ta về nhà ăn cơm đó!”
“Lừa quỷ à! Thái dương vừa mới mọc, ăn cơm cái gì!” Kim Trản Nhi đột nhiên khóa chặt yết hầu của nó, ý cười càng sâu, “Gạt người chính là muốn bị đánh.”
“Ta…… Ta……” Hắc đằng yêu không dám giải thích, chỉ phải thành thành thật thật mà nhận mệnh, “Ta dẫn đường!”
“Ngoan.” Kim Trản Nhi vừa lòng mà gật đầu, buông lỏng tay ra.
Lúc này, Trương Diệu Vi lại đưa khăn tay cho nàng.
Kim Trản Nhi không muốn bị nàng ấy chơi xấu nữa, trầm giọng nói: “Tiểu hắc không có khóc, ta cũng không cần lau cho nó.”
“Dơ.” Tầm mắt Trương Diệu Vi đi xuống, liếc mắt nhìn qua bàn tay Kim Trản Nhi vừa chạm vào hắc đằng yêu.
Lúc này Kim Trản Nhi mới phản ứng lại, hắc đằng yêu này tươm ra nước đầm lầy, nàng sờ qua nó, hiện tại một tay đều là nước đen ngòm.
Ui! Dơ muốn chết!
_____
Vở kịch nhỏ
Kim Trản Nhi: Hắc đằng yêu này cũng quá mất vệ sinh!
Trương Diệu Vi: (âm thầm cười nhạo) Đồ dơ ngươi cũng chạm vào, tám lạng nửa cân.
_____
Chú giải
Hắc đằng: dây leo đen.
Tiểu cô nãi nãi: bà cô nhỏ.
Chiểu yêu: ao nước, đầm lầy hoá thành yêu tinh.
Thụ tinh: cây hoá thành tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro