Chương 17. Phong tuyết
Hoài Từ lại không yên ổn nổi, hoảng loạn mà tránh khỏi ôm ấp của A Giáng, chắp tay trước ngực, cực lực làm chính mình bình tĩnh trở lại.
“A Di Đà Phật…… A Di Đà Phật……”
A Giáng nhìn tiểu ni cô một mực niệm kinh như vậy, nhịn cười vuốt chóp mũi Hoài Từ một cái, cười nói: “Niệm cho tốt.” Nói xong, nàng xoay người nhìn về phía những người khác trong phòng thiền, đánh lên trán từng người một.
Trong lòng mấy người kia vốn sinh nghi ngờ với cô nương này, trời tuyết lớn đến vậy mà xiêm y của tiểu nha đầu này lại đơn bạc như thế, cũng không biết là từ nơi nào chạy ra, hiện giờ hành động lại còn quỷ dị, liên tục đánh người, đánh đến mấy người vừa kinh ngạc vừa tức giận, muốn tiến lên giữ chặt nàng ấy yêu cầu giải thích.
Hoài Từ lúc này đã bớt choáng váng, thấy thế không ổn, liền bước nhanh đến, chắn trước người A Giáng, cúi đầu nói: “Thí chủ đừng giận, ta nhận biết A Giáng cô nương! Nàng ấy…… Nàng ấy không phải vô cớ gây rối.” Lời này Hoài Từ nói ra đến chính nàng còn có vài phần không tin, quay đầu lại nhìn A Giáng, muốn hỏi nàng ấy đến tột cùng là như thế nào.
A Giáng cũng định nói rõ ràng với nàng, nhưng tuyệt đối không phải lúc này. Nếu chậm trễ, chẳng may hóa xà ngửi được mùi, Phật quang của Từ Bi Sát căn bản không bảo hộ được những người này.
“Còn ngây ngốc làm gì? Nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên trị thương thì trị thương.” A Giáng từ sau lưng Hoài Từ đi ra, đường đường chính chính mà đẩy mọi người ra, ngồi xổm xuống bên cạnh nông phụ bị thương, dịu dàng phủ tay lên trán nông phụ, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, ngươi sẽ khá lên.”
Không có ai nhìn thấy linh quang sáng lên dưới tay nàng, nàng hao phí ba năm tu vi của chính mình, chỉ vì muốn khép lại vết thương trí mạng nhất trên người nông phụ, cứu tánh mạng nàng ta.
“Ngươi rốt cuộc từ nơi nào tới?”
“Đúng vậy! Gió tuyết lớn như vậy, thế nhưng ngươi còn đổ mồ hôi, rất kỳ quái!”
“Đúng vậy! Nói không chừng là yêu quái đó!”
Không biết ai đột nhiên nói một câu như vậy, Hoài Từ nhanh chóng giảng hòa: “Nàng ấy không phải yêu quái! Ta nhận biết nàng ấy, nàng ấy vẫn luôn hành nghề y ở phụ cận Ngưng Hoa Sơn, là đại phu sơn dã.”
“Nàng ta thật sự là đại phu?” Những người đó vẫn hoài nghi.
Hoài Từ bảo đảm nói: “Phải! Người xuất gia không nói dối, sao ta lại lừa chư vị thí chủ?”
Xác thật, bọn họ có thể không tin tiểu cô nương kia, nhưng sẽ không hoài nghi Hoài Từ. Tối nay nếu không phải Hoài Từ dẫn người tới cứu, mấy người bọn họ chỉ sợ sẽ bị chìm trong hố tuyết, sống sờ sờ mà đông chết ở bên trong.
Bọn họ không yên tâm mà nhìn Hoài Từ, lại cảnh giác mà nhìn A Giáng: “Tiểu sư phụ cần phải đề phòng chút.”
“Ừm.” Hoài Từ đáp lại.
Mấy người chà xát tay, hôm nay lạnh đến mức như muốn đông người ta thành khối băng. Nếu nơi này có Hoài Từ trông coi, bọn họ cũng không cần phải luôn ngây ngốc ở lại, vì thế sau khi nói cảm tạ với Hoài Từ, liền đến phòng cho khách nghỉ ngơi.
Hoài Từ khẽ thở phào, ngồi xổm xuống bên cạnh A Giáng, quan tâm hỏi: “Tình hình của nàng ấy như thế nào rồi?”
“Ngươi thật sự coi ta là đại phu à?” A Giáng mỉm cười hỏi lại.
Hoài Từ ngạc nhiên, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không phải là đại phu?”
“Ngươi nói phải, thì là phải. Yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho nàng ấy.” A Giáng nói xong, linh quang trong tay bùng lên, làm nông phụ bị thương sợ tới mức tức khắc chết ngất.
Hoài Từ kinh ngạc sửng sốt một lát, cuối cùng dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng đứng dậy đóng cửa phòng thiền, lại không dám quay đầu lại nhìn nàng, vội hỏi: “Đây chính là Phật môn, ngươi…… ngươi không sợ chết sao?”
“Ta không làm chuyện thương thiên hại lí, Bồ Tát sẽ không làm khó ta.” A Giáng cười trộm đứng lên, tay chân khẽ khàng đi đến phía sau Hoài Từ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên vai Hoài Từ, “Ta không ăn người.”
Hoài Từ hoảng loạn xoay người lại, A Giáng lại ép nàng lên cánh cửa, ý cười dịu dàng có thể vắt ra nước.
“Đừng sợ.” Nàng ấy trấn an nàng.
Hoài Từ cũng không nói được rốt cuộc mình đang sợ cái gì, rốt cuộc là sợ thân phận yêu tinh của nàng ấy, hay là sợ nàng ấy luôn tác động đến tim nàng dễ như trở bàn tay, tóm lại, lúc này đối với Hoài Từ mà nói, không thể nghi ngờ chính là “dày vò”.
“A Di Đà Phật.” Hoài Từ muốn chắp tay trước ngực tụng niệm kinh Phật, mới niệm được một câu, liền nghĩ đến kinh Phật sẽ làm A Giáng bị thương, tức khắc không biết nên hay không nên niệm tiếp.
A Giáng biết nàng ấy suy nghĩ cái gì, tiểu ni cô này từ trước đến nay không giấu được tâm tư, kinh ngạc cùng do dự đều viết hết lên mặt. Nàng cao hứng, vì thế A Giáng ghé sát vào Hoài Từ, hơi thở gần trong gang tấc, biết rõ còn cố hỏi: “Sao không niệm tiếp?”
Hoài Từ cưỡng bức chính mình nghiêm túc nói chuyện: “Ngươi đi nhanh đi! Nếu đám người sư tỷ trở lại, phát hiện ngươi là yêu……” Nàng không có nói tiếp, vội vàng thay đổi thành câu khác, “Sẽ không tha cho ngươi!”
“Các nàng còn ở bên ngoài?” A Giáng không tiếp tục náo loạn với nàng, mi tâm nhíu lại, nghĩ tới điểm không ổn.
Hoài Từ gật đầu thật mạnh, nói: “Chính là sư tỷ phái người tới thông báo cho ta, ta mới dẫn người đi cứu người. Chờ xử lý thỏa đáng miệng vết thương cho vị thí chủ này, ta còn muốn quay lại hỗ trợ, người bị thương quá nhiều!”
A Giáng lặng im không nói.
Hoài Từ cũng biết không thể lại tiếp tục trì hoãn, lập tức mở miệng: “A Giáng cô nương, ngươi đi nhanh đi!” Nói xong, nàng mở cửa phòng ra, gió tuyết từ bên ngoài thổi vào, hàn ý thấu xương, dường như còn lạnh hơn lúc trước vài phần.
“Hoài Từ, ngươi không thể đi.” A Giáng nghiêm túc báo cho nàng.
Hoài Từ ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
“Bọn họ gặp phải cũng không phải là nạn tuyết tầm thường, mà là đại yêu hóa xà phá phong ấn, ngươi đi chỉ có chịu chết.” A Giáng nói xong, bước một bước ra khỏi cửa phòng, dường như biết Hoài Từ sẽ không nghe nàng, “Ta đi cầu gia gia, bình yên hộ tống các nàng trở về.”
Hoài Từ lo lắng hỏi: “Ngươi cũng nói, đó là đại yêu hóa xà! Các ngươi làm sao bây giờ?”
“Chúng ta cũng là yêu, Yêu tộc hẳn sẽ không làm khó Yêu tộc đâu.” A Giáng híp mắt cười khẽ, nghiêng người xoa xoa đầu Hoài Từ, dịu dàng nói, “Đã lạnh đến tái đi rồi, đừng thể hiện, ở lại trong chùa, gia gia sẽ không để các ngươi có việc.” Nói xong, không yên tâm mà lại bổ sung, “Nghe lời, không được chạy ra ngoài chịu chết.”
“Nhưng mà……” Trong lòng Hoài Từ tràn đầy bất an.
A Giáng hơi ngẩng đầu, cười nói: “Nếu ngươi muốn giúp ta, liền hỏi những thôn dân đó một chút, mấy tháng gần đây có phạm phải việc cấm gì không? Có lẽ, gia gia có thể nghĩ ra biện pháp phong ấn hóa xà một lần nữa, nhân gian có thể bớt đi mấy người vô tội uổng mạng.” Nói xong, nàng vẫy vẫy tay, linh quang lóe lên, liền hóa thành một luồng yêu quang đỏ rực, lướt qua bức tường chùa, biến mất sâu trong cơn bão tuyết.
Hoài Từ đuổi theo hai bước, cuối cùng ngừng lại. Nàng chung quy chỉ là phàm nhân, mặc dù sư phụ là Phật gia cao ni như thế, nàng cũng chưa bao giờ thấy sư phụ thi triển nửa điểm pháp thuật. Danh hóa xà, nàng chỉ gặp qua trong điển tịch, loại đại yêu vạn năm này, các nàng sao có thể là đối thủ của nó? Nàng tùy tiện đi theo, không thể nghi ngờ chỉ gây thêm phiền toái cho A Giáng.
Nàng thu lại lo lắng nồng đậm của chính mình, chuẩn bị trở về phòng thoa thuốc cho nông phụ bị thương trước, nào biết mới bước vào phòng, liền nhìn thấy vết thương trên người nông phụ đã không còn sót lại chút gì.
A Giáng làm cách nào?
Hoài Từ cũng không biết A Giáng bởi vì một câu của nàng, lại hao phí thêm mười năm tu vi của chính mình. Nàng xem xét nông phụ một lần nữa, xác nhận hô hấp của nàng ta ổn định, cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng. Giờ đây cả trái tim nàng đều rơi vào lo lắng cho sinh tử của A Giáng.
Bên này A Giáng bay ra khỏi Từ Bi Sát, vốn muốn lần theo dấu chân các nàng để lại, lẻn đi vào thôn nhìn một cái. Mới bay một nửa, liền bị một cành đào cản lại, đánh nàng ngã ngồi trên mặt tuyết.
Thụ tinh gia gia vuốt râu nghiêm túc nói: “Vô duyên vô cớ thiệt hại mười ba năm tu vi, còn không về rừng tĩnh dưỡng, con còn muốn đi nơi nào?”
A Giáng lẩm bẩm nói: “Còn có người chưa trở về, bọn họ sẽ xảy ra chuyện.”
“Vậy cũng không liên quan đến con.” Thụ tinh gia gia đau lòng mà nhìn khuôn mặt có vẻ trắng bệch của A Giáng, “Con chẳng qua chỉ có mấy chục năm đạo hạnh, hóa xà chỉ cần thổi một hơi, đến yêu cốt của con đều phải vỡ vụn lập tức, con không phải là đi chịu chết sao!”
“Gia gia.” A Giáng bỗng nhiên ôm lấy chân thụ tinh gia gia, làm nũng nói, “Con quả thật không phải là đối thủ của hóa xà, nhưng gia gia có thể hỗ trợ mà.”
Sắc mặt thụ tinh gia gia xanh mét: “Ta đã giúp rồi.”
“Chỉ có mấy tánh mạng, công đức không đủ.” A Giáng trông mong mà nhìn thụ tinh gia gia, “Chúng ta lặng lẽ hộ tống bọn họ trở về là được mà.”
Nếp nhăn trên mặt thụ tinh gia gia vốn dĩ đã đủ nhiều, hiện giờ hai hàng lông mày nhíu chặt, nhăn càng thêm nhăn, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Con bảo đảm, cứu những người này xong, về sau con đều nghe gia gia!” A Giáng dựng ba ngón tay lên, chỉ lên trời mà thề, “Con có thể thề!”
Thụ tinh gia gia liếc nàng một cái, quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn nàng làm nũng.
“Gia gia, người cũng là yêu linh một phương, bảo hộ thôn dân Ngưng Hoa Sơn, cũng coi như là người làm công đức mà.”
“Con cũng biết mệnh số do trời định, nếu nghịch thiên, ắt sẽ gặp tai họa bất ngờ.”
Thụ tinh gia gia cũng không phải là không muốn giúp, mà là cho tới bây giờ Chư Thiên Thần Phật đều không có ra tay, đủ thấy trận nạn tuyết này đã là số trời, hóa xà hiện thế cũng là số trời, trong đó nhất định có nhân duyên.
“Con biết, nhưng dựa vào cái gì chứ?”
“A Giáng!”
A Giáng yên lặng nhìn thụ tinh gia gia, gằn từng chữ: “Một câu mệnh số trời định, liền phải trơ mắt nhìn nhiều người chết như vậy sao?”
Thụ tinh gia gia hơi hơi hé miệng, cũng không biết phản bác A Giáng như thế nào.
“Gia gia, cầu người, giúp con đi.”
“Một lần cuối cùng.”
“Vâng!”
“Còn không mau đứng lên!”
Thụ tinh gia gia không chịu nổi bộ dáng nàng làm nũng, nghiêm mặt nói: “Con ở lại, ta đi chút sẽ về.”
“Vâng!” A Giáng cuối cùng cũng an lòng.
Chỉ thấy lão thụ tinh xoay người một cái, hóa thành một luồng linh quang xanh rồi biến mất trong gió tuyết.
A Giáng đứng trước sơn môn, gắt gao nhìn chằm chằm phía cuối đường núi.
Hàn ý trong gió tuyết lặng yên giảm bớt, sương mù như mây đen cũng bắt đầu tan ra, dường như bão tuyết đã nhỏ lại.
Mấy chục người cầm theo đèn lồng bước nhanh về phía bên này, dẫn đầu đúng là sư tỷ Hoài Thiện. Thôn dân đi theo phía sau nàng vẫn còn kinh sợ, giống như sống sót sau tai nạn, trên người mỗi người đều lấm lem vết máu.
A Giáng thực hiện linh chú, ẩn nấp đi, nhìn theo những người này bình yên tiến vào Từ Bi Sát, rồi bắt đầu nhìn khắp nơi xung quanh, tìm bóng dáng thụ tinh gia gia.
Một cơn gió lạnh thấu xương quét tới ——
Thụ tinh gia gia nhảy ra khỏi gió lạnh, lúc rơi xuống đất không khỏi lảo đảo, suýt nữa không đứng được.
A Giáng vội vàng đến dìu hắn, lại bị thụ tinh gia gia phất tay ý bảo chớ có lại gần.
Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, cánh tay không biết bị cái gì cắt ra một vết máu thật dài, đang đổ máu ào ạt ra ngoài. Hắn nghiêm nghị đứng ở trước sơn môn, nhìn chằm chằm về cuối sơn đạo, yêu quang xanh lơ trên người bừng bừng, dường như chuẩn bị cùng ai tái chiến một trận.
Cuối con đường núi, bão tuyết phun trào, một con cự thú đứng bên trong, bởi vì bị gió tuyết quấn lấy, không thể nhìn rõ bộ dáng hoàn chỉnh của nó. Chỉ thấy một gương mặt của con người trông thật đáng sợ, còn có hai con ngươi đỏ ngầu, lộ ra một cổ sát ý ghê người.
_____
Chú giải
Chư Thiên Thần Phật: các loại Tiên, Thần, Phật cõi trời.
Cự thú: sinh vật to lớn hung tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro